ÁI TÌNH CHƯA DỨT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Văn Kha, tôi không quan tâm đến mùi của tin tức tố."

Hàn Giang Khuyết nhìn vào đôi mắt của người ấy, đôi mắt kia vẫn trong veo như mười năm trước khiến hắn có hơi lúng túng, nói: "Dù cho anh có là ngụm nước bọt thối chết đi được của hươu cao cổ, tôi cũng vẫn yêu anh như vậy."

Văn Kha chớp mắt một cái, khóe miệng không nhịn được mà giương lên ý cười mềm nhũn.

Sự dí dỏm cùng lãng mạn của Hàn Giang Khuyết đều khác hẳn với người thường, mỗi một bức tranh, mỗi một câu nói kỳ cục, đổi lại thành một người khác nhất định sẽ là mù mờ không thể hiểu rõ được.

Nhưng mà Văn Kha hiểu.

Anh hiểu rõ từng li từng tí một.

Hàn Giang Khuyết nói đến đây, lại ngập ngừng một chút rồi mới tiếp tục: "Buổi sáng lúc tôi đến tìm, anh đã nói với tôi rằng, mười năm trước anh thật sự thích tôi, nhưng bây giờ mình đã thay đổi rồi—— lúc ấy tôi đã nghĩ rằng bản thân đã không còn cơ hội nữa. Văn Kha, tôi chỉ sợ là anh còn chưa xác định được rõ ràng. Thật ra nếu anh còn chưa chắc chắn lắm... Tôi vẫn có thể đợi được."

"Không phải đâu Hàn Giang Khuyết, là tại tôi khi đó còn chưa nghĩ ra."

Văn Kha vội vàng lắc đầu phủ nhận.

Anh nhận ra ánh mắt của người kia mơ hồ chứa chất một chút mất mát, trong lòng lập tức tràn đầy chua xót khổ sở——

Dường như còn có thể chạm vào đáy lòng không yên của hắn.

Sẽ là Hàn Giang Khuyết một mình trong ánh chiều tà ngắm nhìn hươu cao cổ hết lần này đến lần khác, sẽ là Hàn Giang Khuyết vì anh mà đến thành phố B lặng lẽ xem dự báo thời tiết——

Dù cho có mãnh liệt nhớ nhung đến thế nào, nhưng cũng chưa từng làm phiền đến cuộc sống của anh.

Hàn Giang Khuyết từ đầu đến cuối đều là một cậu bé con, tình yêu của hắn là cực kỳ cố chấp cùng bướng bỉnh, nhưng cũng chính bởi vậy mà lại càng hỗn loạn.

"Tôi không thay đổi."

Văn Kha thò tay từ trong chăn ra, ôm lấy cổ của Hàn Giang Khuyết, anh nói:

"Xin lỗi, Hàn Giang Khuyết. Tôi chưa từng thay đổi, sáng nay tôi nói vậy, là bởi vì..."

Giọng nói của anh khẽ run một cái: "Là bởi vì, tôi của bây giờ không phải là một tôi tốt nhất. Anh chàng Văn Kha mà thời niên thiếu cậu thích ấy, là một người rất ưu tú, nhưng Văn Kha của hiện tại lại rất thất bại. Hàn Giang Khuyết, thật ra tôi, tôi chỉ sợ bản thân mình không xứng với cậu."

Nếu đã như vậy, đương nhiên sẽ khiến bản thân cảm thấy rất khó chịu rồi.

Nhưng so với lòng tự trọng, anh sẽ càng để tâm đến Hàn Giang Khuyết hơn.

Không muốn để Hàn Giang Khuyết không có cảm giác an toàn, không muốn để Hàn Giang Khuyết bởi vì lời từ chối sáng nay mà thấp thỏm không yên.

"Cậu ở trong lòng tôi, xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất trên thế giới này."

Văn Kha nhìn vào đôi mắt đẹp đẽ đang gần mình trong gang tấc kia, còn có vết sẹo hằn in trên mặt mày của hắn nữa, anh khẽ nói: "Tôi chỉ sợ bản thân mình chưa đủ tốt."

Hàn Giang Khuyết là bảo bối của anh.

Văn Kha ngại nói ra những lời sến súa như vậy, nhưng trong lòng mình, anh lại thật sự nghĩ như thế đấy.

"Văn Kha,"

Hàn Giang Khuyết lắc đầu một cái, nhấn mạnh từng chữ một, nói: "Anh chính là tốt nhất."

Hắn nói ra như thế mà chẳng hề có chút do dự.

Văn Kha không nhịn được, khẽ hít vào một hơi. Mười năm rồi, không có ai khẳng định anh chắc như đinh đóng cột vậy. Trong đôi mắt Văn Kha tuy rằng đã lấp lánh ánh nước, nhưng lại không kiềm được mà nhẹ nhàng nở nụ cười.

Anh nhổm người dậy, chủ động đón lấy nụ hôn của Hàn Giang Khuyết.

"Hàn Giang Khuyết..."

Giữa những lúc ngơi nghỉ trong khi đang trao nhau những nụ hôn cuồng nhiệt, Văn Kha còn cố ý hỏi: "Tôi là hươu cao cổ thối hoắc đó hả?"

"Ừm." Hàn Giang Khuyết mút lấy môi anh, dùng giọng mũi trầm khàn đáp lại: "Chính là anh."

Văn Kha tức điên lên, liền đè người kia xuống rồi cắn vào hắn, nhưng rất nhanh đã bị Hàn Giang Khuyết đè ngược trở lại.

Hàn Giang Khuyết đạp vào chăn của mình một cái, để chiếc chăn kia rơi tự do xuống dưới giường, sau đó bản thân lại chui vào trong chăn của Văn Kha.

Hai người trêu chọc chơi đùa dưới chăn một hồi lâu, đến khi đạp hết cả chăn ra, cả người đều là mồ hôi, trẻ con như thể quay trở về những năm tháng còn là thiếu niên vô lo vô nghĩ ấy.

Tuỳ ý chơi đùa trong thoáng chốc, không biết bắt đầu từ khi nào mà cả hai đã dần dần yên tĩnh trở lại, Văn Kha chợt phát hiện mình đã được Hàn Giang Khuyết ôm chặt vào lòng.

Anh dựa vào lồng ngực mạnh mẽ của Hàn Giang Khuyết, lần đầu tiên được cảm nhận một cách chân thực nhất, da thịt cùng nhiệt độ cơ thể của người này.

Bầu không khí trong phòng, chớp mắt liền biến thành mập mờ đặc quánh, Văn Kha ngẩng đầu lên, thở hổn hển nhìn vào người kia.

"Văn Kha..."

Hàn Giang Khuyết dùng đôi môi mình vuốt ve gò má của Văn Kha, dục vọng ẩn giấu trong đôi mắt vừa bị kiềm chế lại không giấu nổi những nồng nhiệt, cổ họng hắn khàn khàn, mở miệng nói: "Tôi có thể chạm vào anh không?"

Nghe thấy câu này, khuôn mặt của Văn Kha liền lập tức đỏ ửng hết cả lên.

Một Alpha lại có thể vào giờ phút này, nghiêm túc xin phép như vậy sao, điều này quả thật trong nhất thời khiến cho tay chân anh luống cuống.

Qua rất lâu, mới có tiếng nói của Văn kha khẽ thốt lên: "Ừm."

Rất hồi hộp, rồi lại không nhịn được có hơi tò mò—— Hàn Giang Khuyết sẽ chạm vào nơi nào đây.

Bàn tay của hắn sờ vào áo ngủ của Văn Kha, dĩ nhiên là bắt đầu cởi cúc áo từ phía dưới trước, dường như hắn còn rất dè dặt, ngay cả cởi cúc áo cũng chỉ cởi ra có hai, ba cái mà thôi.

Cơ thể của Văn Kha lập tức khẽ run lên trong lồng ngực của hắn, bởi vậy mà Hàn Giang Khuyết càng cẩn thận hơn, hắn nhẹ nhàng vén vạt áo của anh lên, rồi thò tay vào thăm dò.

Omega rất gầy, bởi vậy chiếc eo cũng rất thon gọn, còn mang đến xúc cảm ấm áp.

"Văn Kha, chỗ này mềm thật."

Bàn tay Hàn Giang Khuyết khẽ vuốt ve bụng dưới bằng phẳng, lỗ rốn tròn tròn của anh, da dẻ nơi đó căng mịn, có thể cảm nhận được lớp da thịt mềm mại bên ngoài, đang lặng yên bao bọc lấy khoang sinh sản bên trong cơ thể Omega.

Đầu ngón tay của Hàn Giang Khuyết không kiềm được mà khẽ động. Hắn trưởng thành rất muộn, thậm chí từ bao lâu nay, hắn vẫn luôn nghĩ mình không có hứng thú gì với Omega.

Thế nhưng, chỉ khi đến thời điểm thật sự được chạm vào Văn Kha, hắn mới cảm thấy vừa mới lạ lại vừa phấn khích——

Văn Kha là Omega, hoá ra xúc cảm khi chạm vào Omega lại tốt đẹp đến như vậy.

Ảo mộng đã bao năm từ thưở niên thiếu kia, rốt cuộc cũng xếp chồng lên thế giới cảm quan của hắn ở hiện tại.

Văn Kha xấu hổ vùi mặt mình vào lồng ngực của người kia, nhưng ngay lập tức lại không kiềm được để rồi ngước đôi mắt ướt át của mình lên, khẽ hỏi: "Mềm, mềm lắm sao?"

"Ừm." Hàn Giang Khuyết dùng giọng mũi trầm thấp đáp lại: "Anh chạm vào tôi đi."

Văn Kha có chút ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức khuôn mặt cũng bởi vì tò mò mà dần nóng lên.

Anh cũng thử thăm dò, học theo cách của Hàn Giang Khuyết, cẩn thận dè dặt chạm vào——

Đột nhiên liền hiểu ra ý tứ của hắn.

Cảm xúc đầu tiên khi chạm vào cơ bụng của Alpha chính là rắn chắc, cho dù có vuốt ve xoa nắn thế nào đều vẫn cảm nhận được rất rõ ràng các múi cơ.

Bản thân cũng là đàn ông con trai, anh không thể không nói, đúng là có chút hâm mộ nha.

Sinh lý của Omega về cơ bản là không có cách nào tập luyện được một cơ bụng hoàn hảo như thế kia cả.

Trời cao sắp xếp mọi việc nghiệm mật tuần hoàn theo logic, Omega là những người gánh vác chức năng sinh sản, cho dù có mang giới tính nam đi chăng nữa, tuy rằng không thể mềm mại như giới tính nữ, thế nhưng vùng bụng trời sinh cũng tương đối mềm mại, điều này là vì phải bảo vệ khoang sinh sản yếu đuối bên trong người mình và càng để vì chuẩn bị cho việc mang thai sau này.

Thế nhưng Alpha lại không giống như thế.

Alpha nhạy bén, có tính chất tấn công, ngón tay Văn Kha có chút quyến luyến mà dừng lại nơi bụng dưới của Hàn Giang Khuyết, da thịt nơi ấy bóng loáng căng lên như tấm vải satin, mỗi một tấc đều hàm chứa vẻ đẹp của sức mạnh.

Đến năm nay anh đã là hai mươi tám tuổi, đã trải qua sáu năm hôn nhân, nhưng đây cũng là lần đầu tiên, Văn Kha mới có thể tỉ mỉ chạm vào thân thể của một Alpha.

Hoá ra Alpha là giới tính thật sự rất đẹp, trước nay Văn Kha chưa từng có suy nghĩ này trong đầu.

Ở trong căn phòng mờ tối, hai người họ vừa hôn nhau nồng nhiệt, vừa lặng lẽ âm thầm khám phá thân thể của nhau.

Giống như là, tiết học giới tính độc đáo đầy sáng tạo đã tới muộn vậy.

...

Omega và Alpha bất đồng đến như vậy, nhưng lại cũng hấp dẫn chết người bởi chính sự bất đồng ấy.

Ánh mắt của Hàn Giang Khuyết càng lúc càng tối, hắn lật ngược người lại, dứt khoát đè Văn Kha xuống phía dưới, ngay cả nụ hôn cũng càng trở nên có tính xâm phạm hơn.

Quần ngủ của anh bị kéo xuống một nửa, Hàn Giang Khuyết không kiềm được mà dùng đôi tay mình nắn bóp mạnh mẽ cái mông của Văn Kha.

So với cơ thể gầy gò, mông của Văn Kha đặc biệt lại là kiểu tròn trịa vểnh lênh khá ấn tượng, như quả đào mật căng mọng (*) giữa mùa hè rực rỡ.

Hàn Giang Khuyết nhắm mắt lại, ảo mộng giữa ban ngày của thời cấp ba ấy lại một lần nữa chân thật phủ xuống con người hắn.

Bàn tay của hắn không nhịn được càng lúc càng dùng sức, vùi mặt mình vào cổ Văn Kha.

Hàn Giang Khuyết muốn cắn vào cổ của anh, muốn cắn vào mông anh, thậm chí dường như có thể tưởng tượng ra được cảm giác đó——

Văn Kha bị bóp đau, chỉ có thể dùng khuôn mặt dụi vào đỉnh đầu của người kia, thì thào: "Hàn, Hàn Giang Khuyết... ưm, nhẹ thôi..."

Sau khi gọi tên hắn, anh lại không kiềm chế được mà phát ra tiếng rên rỉ không rõ nhưng lại đầy ý tứ, lời kia như là cầu xin mà cùng như là dịu dàng làm nũng.

Ngọn lửa trong lòng nhiều lần nổi lên nhưng vẫn có chút thẹn thùng, Văn Kha xưa này luôn nghĩ rằng mình không phải là người biết làm nũng.

Hàn Giang Khuyết ngẩng đầu lên, nhìn thấy khóe mắt của Omega đo đỏ, như được tô lên một vệt son. Trong bóng đêm chập chờn, vệt son kia chảy xuống khóe mắt của anh, để rồi cuối cùng điểm thành một nốt ruồi màu đỏ ở nơi đó.

Ngũ quan của Văn Kha cũng không phải thuộc kiểu dễ khiến người khác trầm trồ tán thưởng, nhưng chính vẻ ngoài dịu dàng, da thịt trắng nõn ấy, khi ở trên giường lại tỏa ra khát khao kinh người.

Hàn Giang Khuyết hoàn toàn bị đốt cháy.

Alpha trẻ tuổi vẫn không thể nào khống chế được một cách thành thạo, sức mạnh tin tức tố của mình trong lúc động tình, mùi rượu whisky nồng đậm tựa như tỏa ra khắp căn phòng triệt để xâm nhập và tấn công vào thân thể Omega.

Ngay lập tức anh liền run lên mãnh liệt.

Anh chỉ là một Omega cấp E, đặc tính sinh lý của Văn Kha quyết định con người anh quá dễ dàng bị kích động.

Trác Viễn là Alpha miễn cưỡng coi như đạt được đến cấp C, sự chênh lệch giữa bọn họ cũng không quá lớn vì thế nên xưa nay anh chưa từng cảm thấy đáng sợ. Thế nhưng Hàn Giang Khuyết lại không giống như vậy, tin tức tố đứng đầu đúng là không thể chống đỡ nổi.

Dưới sự áp bức tuyệt đối của tin tức tố hệ rượu cấp S, Văn Kha chỉ cảm thấy khoang sinh sản vốn đóng chặt của mình dường như đang mơ hồ run rẩy.

Muốn mở ra...

Dù cho là trong tình huống chưa chuẩn bị kỹ càng, cũng muốn nhịn đau mà mở ra vì người kia.

Tuyến thể của anh khẽ co giật, tuy rằng mới trải qua phẫu thuật tách bỏ đánh dấu như ở địa ngục, nhưng nơi đó của Văn Kha vẫn cứ tỏa ra mùi cỏ xanh thơm ngát yếu ớt——

Muốn hấp dẫn Alpha.

Đây chính là bản năng đáng sợ của Omega, khi muốn lưu lại gen của Alpha cấp cao.

Thứ bản năng giống như động vật này, quả thực khiến Văn Kha sợ run người.

Anh ôm lấy bụng mình, cơn đau đớn xuất hiện quá mức đột ngột, đau đến mức trong phút chốc Văn Kha đã toát mồ hôi lạnh.

Văn Kha còn chưa chuẩn bị cho thật tốt, tin tức tố của Omega trong kỳ suy nhược không thể chịu nổi kích thích phát tình như thế, mới chỉ vừa có dấu hiệu như vậy thôi mà khoang sinh sản đã bắt đầu quặn đau dữ dội rồi.

"Đau..."

Văn Kha nắm chặt lấy cánh tay của Hàn Giang Khuyết, xuýt xoa vì đau đớn, nói: "Hàn Giang Khuyết, tôi, tôi không ổn rồi... Đau quá."

Hàn Giang Khuyết cũng lập tức tỉnh táo lại, hắn nhảy xuống vặn to hết cỡ chiếc đèn ở đầu giường.

Sau khi đèn sáng lên, thời điểm nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Văn Kha, Hàn Giang Khuyết hiển nhiên là sợ hết hồn, hắn căng thẳng ngồi xổm xuống, nâng khuôn mặt của anh lên: "Văn Kha, anh làm sao vậy?"

Hắn vừa nói vừa nhìn thấy dáng vẻ đang ôm lấy bụng của anh, lập tức liền hiểu rõ: "Đau ở trong này sao?"

Cả người Văn Kha giống như mất hết sức lực mà cuộn tròn lại, ngay cả một lời cũng chẳng nói ra được, rõ ràng là tình huống cực kỳ nghiêm trọng.

Hàn Giang Khuyết lo lắng đến mức trán cũng chảy đầy mồ hôi, hắn đứng lên theo bản năng, đầu óc trống rỗng, nhìn xung quanh một vòng mới miễn cưỡng ép mình tỉnh táo lại.

Hàn Giang Khuyết mặc lại áo sơ mi và quần Âu của mình, sau đó vội lao ra ngoài tìm cho Văn Kha một chiếc áo khoác dài để phủ lên bộ quần áo ngủ bên trong.

Hắn cẩn thận bế Omega yếu ớt bên mép giường lên, hôn lên chiếc trán đang toát mồ hôi lạnh của Văn Kha hết lần này đến lần khác, sau đó nhanh chân đi ra ngoài, nói: "Tôi đưa anh đến bệnh viện xem thế nào."

Có lẽ là vì hai người họ gây ra tiếng động quá lớn, nên Hứa Gia Nhạc đang ở một phòng ngủ khác cũng mở cửa phòng mình ra, trông thấy dáng vẻ của Hàn Giang Khuyết đang bế Văn Kha kia, tóc tai thì bù xù quần áo thì xộc xệch không thể chịu nổi, đại khái anh ta cũng tự hiểu ra vấn đề.

"Để tôi lái xe cho. " Hứa Gia Nhạc không hỏi bất kỳ một câu thừa thãi nào, chỉ nói đơn giản với Hàn Giang Khuyết rằng: "Cậu cứ ở bên cạnh cậu ấy đi."

Khi về thành phố B, Hứa Gia Nhạc đã thuê cho mình một chiếc xe, vốn là cũng để tiện cho mình chạy tới chạy lui nhưng không nghĩ rằng lúc này lại có đất dụng võ như vậy.

Trên đường lái xe đến bệnh viện, Hàn Giang Khuyết ngồi ở đằng sau vẫn luôn ôm lấy Văn Kha thật chặt, ánh mắt của hắn chưa từng rời khỏi người anh, trong đôi mắt đen kịt ấy thỉnh thoảng lại ánh lên sự tự trách sâu sắc cùng đau lòng xót xa.

Hắn biết Omega rất yếu đuối, thế nhưng những kiến thức về sinh lý này trên sách giáo khoa đều đã nhắc tới, là do hắn làm không tốt.

Ngay từ ngày đầu tiên bắt đầu, vậy mà hắn đã không thể che chở thật tốt cho Văn Kha, hắn đã quá lỗ mãng rồi.

Đợi đến khi anh đã thấy khá hơn một chút, tuy rằng cơ thể vẫn còn rất yếu mà cuộn tròn lại trong lòng Hàn Giang Khuyết, nhưng vẫn nhỏ nhẹ trấn an người kia: "Không có chuyện gì đâu, chỉ là tin tức tố trong thời gian này quá nhạy cảm thôi."

"Xin lỗi." Hàn Giang Khuyết cúi đầu xuống, bướng bỉnh lặp đi lặp lại lời này bên tai Văn Kha: "Xin lỗi."

"Thật sự không có chuyện gì đâu mà, cậu đừng tự trách nữa, chính tôi cũng không nghĩ đến lại thành ra như vậy." Văn Kha vừa nói, vừa lặng lẽ nắm lấy tay hắn.

"Hàn Giang Khuyết, cậu phải cẩn thận một chút."

Hứa Gia Nhạc vẫn đang lái xe, lúc này bỗng nhiên lại lên tiếng: "Cấp bậc tin tức tố của Văn Kha kém xa so với cậu, bây giờ cậu ấy lại còn đang ở trong giai đoạn này nữa, nếu không để ý một chút nói không chừng sẽ dẫn đến việc phát tình sớm đấy."

"Phát tình sớm?"

Sắc mặt của Hàn Giang Khuyết lập tức trở nên căng thẳng.

(*) Một chiếc mông đào

Bình luận

Truyện đang đọc