ÁI TÌNH CHƯA DỨT

Kỳ phát tình đột nhiên đến sớm, khiến tất cả mọi chuyện trở nên có chút rối loạn.

Hứa Gia Nhạc nhanh chóng đưa ra đề nghị bản thân sẽ dọn ra ngoài, mà điều này cũng đương nhiên là phải như vậy, khi Văn Kha đến kỳ phát tình trong nhà không thể nào có đến hai Alpha cùng tồn tại được.

Văn Kha cảm thấy rất ngại, lúc Hứa Gia Nhạc rời đi còn tiễn người xuống tận dưới tầng: "Hứa Gia Nhạc, tôi vừa nãy đã đặt phòng ở khách sạn cho cậu rồi, cậu cứ tạm qua đó ở trước đi. Thật sự là ngại quá, mới vừa bắt cậu về tận đây, còn chưa được mấy ngày thì đã có chuyện. Đợi đến khi kỳ phát tình của tôi kết thúc, cậu lại chuyển về nhé, có Hàn Giang Khuyết ở đây cũng không sao cả."

"Không cần đâu." Hứa Gia Nhạc lắc đầu một cái: "Cậu cũng được chia cho ba triệu đó thôi đấy, nhớ đừng xài hoang. Yên tâm, tôi có chỗ ở mà, mặc dù là nhân sĩ (*) đã từng ly dị, thế nhưng tốt xấu gì tôi vẫn còn gia tài bạc triệu của ông nội để lại đây, tìm một cái nhà dễ như ăn cháo ấy mà."

(*)= người trí thức có danh vọng, có tư tưởng tiến bộ.

Văn Kha không nhịn được mà cười một cái, anh đi đến gần người bạn của mình, khẽ hỏi: "Cận Sở gần đây thế nào? Hai người... thật sự không quay lại được sao? Dù sao thì cũng có một đứa con rồi, hay lại cố gắng thêm một chút?"

Nghe thấy tên Cận Sở, Hứa Gia Nhạc không khỏi lặng im trong thoáng chốc, rồi lại lập tức lộ ra vẻ mặt thiếu tập trung: "Cậu cũng biết em ấy đấy."

"Ngây ngô ngốc nghếch, cho nên đã quyết định chuyện gì thì sẽ không thay đổi. Em ấy bây giờ cho rằng bản thân không yêu tôi, một lòng muốn theo đuổi tình yêu chân chính... Mấy ngày trước mới nghe em ấy nói, mình đang tích cực làm quen với các Alpha mới rồi, thế nên—— thật sự là hết phim rồi."

Hứa Gia Nhạc nhún vai một cái, nói: "Mà chuyện đó cũng chẳng có gì, nhưng nghĩ nó tức lại là ở chỗ tôi đã chẳng giành được quyền nuôi con, lại cũng không giành được Cận Sở, nhưng mà mỗi tháng vẫn phải chu cấp một khoản phí cấp dưỡng cố định kha khá cho một lớn một bé ấy."

Văn Kha bị vẻ mặt của anh bạn mình chọc cười, nhưng lại lập tức cảm thấy bên trong những lời lẽ hài hước ấy còn có một nỗi cay đắng nhàn nhạt.

Giọng điệu của Hứa Gia Nhạc khi nhắc tới Cận Sở, vẫn mơ hồ mang theo chút bất đắc dĩ và cưng chiều, người này chắc có lẽ vẫn chưa thể buông bỏ đoạn tình cảm đó.

Chuyện ly hôn từ trước đến nay Hứa Gia Nhạc cũng không nói nhiều, cũng chưa bao giờ trách cứ Cận Sở, sau này vẫn là trong một lần ngẫu nhiên nói lỡ miệng, mới để Văn Kha biết được hoá ra căn nhà ở nước ngoài, cùng hai chiếc xe kia đều hoàn toàn dùng hình thức biếu tặng mà để lại cho Cận Sở, lại cộng thêm phí cấp dưỡng mỗi tháng, có thể nói trên cơ bản cuộc sống của cậu ta không có đáng phải lo lắng cả.

"Em ấy vẫn luôn chưa có công việc đàng hoàng, sau khi ly hôn với tôi mới bắt đầu cuộc sống mới, như vậy đương nhiên là cần tiền vốn rồi, muốn cho em ấy cảm giác an toàn về kinh tế để chuẩn bị cẩn thận cho bản thân mới được."

Hứa Gia Nhạc khi đó đã giải thích như vậy đấy.

Hai người đã làm bạn bè bao năm nay, Văn Kha rất rõ anh bạn Alpha của mình, thoạt nhìn thì có vẻ lười biếng nhưng trên thực tế tuyệt đối là một người chồng tốt.

Nhưng mà người tốt như vậy, đến cuối cùng lại không thể nhận được hạnh phúc viên mãn, thực sự là một chuyện vừa đắng cay lại chua xót.

"Được rồi, đừng lo cho tôi." Hứa Gia Nhạc vỗ vào vai Văn Kha: "Mấy ngày tới đây đối với cậu rất quan trọng, mà cái chuyện chính thức đánh dấu ấy, cũng cần rất thận trọng. Đương nhiên, những chuyện khác cũng không nên quá vội vàng, phải học cách tận hưởng, hiểu chưa?"

Anh ta đang nói mấy lời mang đầy ý tứ sâu xa thì bất chợt ngừng lại một chút, rồi mới nói rằng: "Một Alpha đạt tiêu chuẩn là phải khiến Omega của mình trong thời kỳ phát tình, ăn được một lần là muốn ăn mãi, quyến luyến không quên, chẳng mơ tưởng gì nữa mới được, rất rõ ràng là tôi không đủ tiêu chuẩn. Thế nhưng hiện tại—— đã đến lúc thể hiện kỹ thuật chân chính rồi, để kiểm nghiệm xem Hàn công chúa có đủ tiêu chuẩn hay không nào."

Văn Kha nghe thấy cách gọi "Hàn công chúa" từ thời cấp Ba này, không khỏi cảm thấy có cảm giác thân thiết như đang phả vào mặt.

Anh khẽ mỉm cười, cố ý nghiêm mặt lại nói: "Hứa Gia Nhạc, cậu đừng có nhắc đến cái biệt danh này trước mặt Hàn Giang Khuyết, cẩn thận bị công chúa đấm cho ba phát là chết luôn đấy."

Hứa Gia Nhạc cũng cười, anh ta bước vào trong xe, rất phóng khoáng vẫy tay với Văn Kha một cái, rồi lái thẳng đi.

...

Hai ngày nay, Hàn công chúa đều thực hiện các công tác chuẩn bị cho kỳ phát tình của Văn Kha.

Hắn đổi chiếc giường ở phòng ngủ chính, thành chiếc giường đôi to gấp hai lần, nếu như kích thước giường đã thay đổi, đương nhiên chăn ga gối nệm cũng phải thay hết.

Khi Văn Kha mới vừa nhìn thấy chiếc giường ngủ lớn đến mức khoa trương trong phòng, không khỏi lấy làm kinh hãi.

Anh đứng ở một bên, vốn là còn chưa biết nên làm thế nào thì đã bị Hàn Giang Khuyết từ đằng sau ôm lấy cả người anh, ngã thẳng xuống giường.

Văn Kha vừa mới nằm lên đã choáng luôn.

Giường đệm thoải mái đến mức khó có thể hình dung nổi.

Anh không tự chủ được mà lặn qua lộn lại, theo bản năng quấn lấy chiếc chăn, cảm giác vừa mềm vừa bông, đắp vào người cứ có cảm giác như mình đang được một đám mây mềm mại ôm vào trong lòng vậy.

"Anh cảm thấy thế nào?"

Hàn Giang Khuyết ngồi ở bên giường, vén chăn lên hỏi.

"Thì... rất tuyệt."

Văn Kha vẫn rúc vào trong chăn như trước, tự nhận xét vốn từ của bản thân đúng là quá hẻo.

Gối cũng là mới, đồ chăn ga gối đệm mới được giặt sạch toả ra mùi thơm ngát dễ chịu, khiến cho tâm tình cũng trở nên tươi sáng hơn.

"Tôi còn mua một cái đèn ngủ mới nữa".

Hàn Giang Khuyết nói đến đây, liền tắt toàn bộ đèn lớn trong phòng ngủ đi, chỉ để lại đến một chiếc đèn được bao trùm bởi màn đêm——

Thật ra độ tồn tại của ánh đèn vàng ấm là rất thấp, nhưng lại khiến người cảm thấy ấm áp khó giải thích được, cả căn phòng đều mang một vẻ đẹp mơ mơ màng màng.

"Bác sĩ nói, phải chuẩn bị cho anh hoàn cảnh tương đối thoải mái dễ chịu, như vậy mới giảm bớt những lo lắng và đau thắt trong kỳ phát tình."

Hàn Giang Khuyết giải thích: "Buổi tối chúng ta chỉ cần đề lại một chiếc đèn này thôi, đến lúc anh phát tình cũng sẽ không cảm thấy căng thẳng như vậy nữa."

Văn Kha ngơ ngác nhìn Hàn Giang Khuyết, trong lòng anh vừa cảm thấy chua xót lại vừa mềm nhũn.

Hắn thật sự đã nhớ kỹ tất cả những thứ rườm rà đó.

Trong tủ lạnh cũng xếp đầy đồ ăn mà Hàn Giang Khuyết mới đi siêu thị mua về, có hoa quả, các loại hạt ăn vặt, sữa chua và kem, toàn bộ đều hợp với khẩu vị của Văn Kha.

Trong kỳ phát tình, bởi Omega sẽ rất nhanh mất sức, nên cần phải được bổ sung rất nhiều dinh dưỡng cùng thuốc vitamin, mà cơ thể bởi vì đang suy nhược nên cũng không tiện ra ngoài mua, vì thế hết thảy đều phại được chuẩn bị sớm từ trước.

Những việc này, trước đây đều là Văn Kha tự chuẩn bị cho chính mình.

Ngôi nhà của anh bởi vì Hàn Giang Khuyết mà trở nên ấm áp hơn, tủ lạnh mới được nhét đầy hơn, phòng ngủ mới trở nên rực rỡ thoải mái hơn, ngay đến cả phòng khách cũng được trải thảm lông cừu mềm mại hơn.

Đây là lần đầu tiên khi đến kỳ phát tình, anh lại được một người đối đãi nghiêm túc đến như vậy ——

Không phải như kiểu bắt buộc, không phải như kiểu là một nhiệm vụ bất đắc dĩ mà phải thực hiện vậy.

Có lẽ chính bởi vì như thế, mới càng vì sự do dự cùng không yên của bản thân mà cảm thấy áy náy.

Vào buổi tối khi sắp đến thời điểm phát tình ấy, Văn Kha đã cảm nhận được rất rõ ràng thân thể của mình đã bắt đầu nóng rực không yên.

Anh một mình chui vào trong phòng tắm và ở trong đó rất lâu.

Đầu tiên là tắm rửa sạch sẽ mỗi một nơi trên cơ thể mình, mãi đến tận khi cảm thấy khoang sinh sản ở vùng bụng dưới, dần dần bắt đầu bởi vì trống rỗng mà đau âm ỉ, mới đi ra khỏi phòng tắm lau khô toàn thân.

Văn Kha để trần cả người ngồi xổm xuống, từ phía dưới bồn rửa mặt lấy ra một chiếc đai bảo vệ cổ màu đen.

Đây là chiếc đai bảo vệ cổ mà mỗi Omega đều có, cũng là thứ quan trọng nhất để bảo vệ bản thân.

Một khi Omega đeo lên chiếc đai này, chẳng khác nào là muốn tỏ rõ thái độ của mình, một khi Alpha cưỡng ép muốn tháo đai che cổ ra để thực hiện hành vi đánh dấu, sẽ cấu thành phạm tội.

Càng quan trọng hơn là, thời điểm mang theo đai bảo vệ cổ thì tuyến thể cũng nhất định bị chèn ép, tuy rằng gây nên rất nhiều ảnh hưởng không tốt, thế nhưng sẽ có hiệu quả tránh thai, điều này đối với một Omgega còn chưa được đánh dấu chính thức mà nói, cũng có thể tạo thành tấm lá chắn che chở để tuỳ ý hưởng thụ.

Đương nhiên tấm lá chắn này đối với anh mà nói, là có cũng được mà không có cũng được, bởi anh vốn không có khả năng mang thai.

Văn Kha chạm vào đai bảo vệ kia, nhưng những ngón tay lại liên tục run lên, vẫn luôn không có cách nào quyết định được là nên đeo hay không.

Anh không muốn bị chính thức đánh dấu.

Trải qua mấy ngày này, anh không thể không đối mặt với thái độ của bản thân về chuyện đó được.

Mặc dù anh yêu Hàn Giang Khuyết, điều đó là không thể nghi ngờ. Nhưng thật sự cũng là rất không muốn lại giống như trước đây, bị một Alpha hoàn toàn khống chế và thống trị.

Thứ cảm giác đó, mãi đến tận khi tỉnh lại, mới biết rõ thế nào là sống không bằng chết.

Nhưng nếu mang theo đai bảo vệ cổ, thì cũng có nghĩa rằng anh đã vạch một đường chiến tranh lạnh giữa mối quan hệ của mình với hắn——

Khoang sinh sản càng lúc càng đau đớn dữ dội, anh đã bắt đầu khao khát được vỗ về bằng tín tức tố.

Văn Kha sắp đứng không vững được nữa, chỉ đành gắng gượng chống tay vào bồn rửa.

Ngay tại lúc này, bên ngoài cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa của Hàn Giang Khuyết——

"Tôi ra ngay đây..." Tiếng nói của Văn Kha đã có hơi run rẩy.

"Văn Kha, anh không sao chứ?"

Cách một cánh cửa, giọng nói của Hàn Giang Khuyết rầu rĩ vang lên, nhưng anh vẫn nghe ra được sự ân cần trong đó.

"Tôi, tôi không sao."

Văn Kha đứng thẳng người dậy, nhìn vào chính mình trong tấm gương kia, bởi vì đã hà hơi vào đó nên thoạt nhìn anh rất mơ hồ rất mông lung, tựa như là một cái bóng của ảo giác.

Những ký ức đã qua ấy, những tự ti, bất lực ấy, nhanh chóng xẹt qua trước mắt anh.

Sự tự tin của con người, thật ra phải cùng một nhịp thở với tin tức tố.

Trong những tháng năm đã trôi qua, anh dường như chưa từng nhìn qua thân thể của chính mình, Văn Kha đã từng vững tin rằng mình là người không có sự thu hút, bởi vì trong kỳ phát tình chính mình đã không hấp dẫn được Trác Viễn.

Mười năm, một trăm hai mươi lần phát tình.

Không cảm thấy sung sướng một trăm hai mươi lần.

Đây là lần thứ một trăm hai mươi mốt.

Lần này, là Hàn Giang Khuyết đang ở bên cạnh anh.

Tiếng gõ cửa cùng nhịp tim đập của Văn Kha, dường như như dần dần hoà cùng một nhịp điệu như là ám chỉ, lại như đang thúc giục.

Văn Kha bỗng nhiên kiên quyết đặt đai bảo vệ cổ xuống.

...

Lúc cánh cửa kia được mở ra, trên người Văn Kha không mặc bất cứ thứ gì cả.

Anh để trần thân mình, đứng trước mặt Hàn Giang Khuyết, ngón chân trắng nõn giẫm trên thảm trải sàn, bởi vì căng thẳng mà khẽ cuộn lại: "Hàn Giang Khuyết..."

Hàn Giang Khuyết hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Sợi tóc của Omega còn dính những giọt nước long lanh, thân thể trắng ngần, cổ dài thon gầy còn có một đôi mắt ướt đẫm.

Giống y như đúc.

Cùng với mười năm trước, giống y như đúc.

Nhiều năm trước đây, cái lần ngốc nghếch không biết chuyện gì đó, chợt bỗng nhiên lại xuất hiện trước mắt hắn.

Chỉ có điều lần này, Văn Kha đã quay người lại.

"Đêm nay, trước tiên, trước tiên tôi không muốn chính thức đánh dấu, tôi..." Lông mi của Văn Kha cũng đang run rẩy: "Có được không?"

Anh biết, điều này thật sự rất không công bằng.

Bởi vì nguyên nhân đến từ phía anh, nhưng nhất định lại phải khiến cho Alpha yêu mình đi ngược lại với bản tính trời sinh.

Nhưng chính bởi vì Văn Kha biết người này yêu mình, cho nên mới có thể đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy, có lẽ đây chính là sự tuỳ hứng mà những người được yêu mới có được.

"Nhưng anh không đeo đai bảo vệ cổ." Tiếng Hàn Giang Khuyết khàn khàn nói.

Văn Kha ngẩng đầu lên, kinh ngạc mà nhìn sang. Qua một lúc lâu, anh mới hỏi một đằng nhưng trả lời một nẻo, nói: "Tôi yêu cậu, Hàn Giang Khuyết."

Mang theo hương thơm ẩm ướt, cơ thể để trần của Văn Kha nhào vào trong lồng ngực hắn.

Hàn Giang Khuyết giữa lúc đó đã chợt hiểu ra.

Không đeo đai bảo vệ, bước ra với thân thể loã lồ là bởi vì hoàn toàn tin tưởng hắn.

Văn Kha đã sử dụng quyền lựa chọn, nhưng lại đưa cho hắn toàn bộ quyền thực thi.

Trong nháy mắt, Hàn Giang Khuyết như thể bị chú hươu cao cổ từ trong giấc mộng đụng vào lồng ngực mình.

"Đồ ngốc."

Hàn Giang Khuyết dùng tay nâng cái mông tròn trịa của Văn Kha lên, hoàn toàn ôm Omega vào trong lòng, lảo đảo vì về phía phòng ngủ.

Hắn hất vài chiếc gối ở trên giường xuống, rồi vén chăn lên để hai người cùng nhào vào, chiếc giường rộng rãi như đồng cỏ bao la, chiếc chăn lông ngỗng bị tung lên chậm rãi rơi xuống trên người, như là đám mây nhẹ nhàng từ trên trời đáp xuống thân thể bọn họ.

Văn Kha dùng ngón tay miêu tả khuôn mặt khôi ngô của người này: "Cậu có biết hai ngày nay mình giống gì không?"

"Giống gì cơ?"

"Không biết là loại động vật nào... chắc là chim đi? Giống đực trước khi đi tìm bạn đời thì phải xây tổ đã. Bởi vì nếu tổ xây xong rồi, mới có thể khoe khoang trước mặt bạn đời." Văn Kha ngốc nghếch cười lên: "Là chim nhỉ?"

"Là chim đi." Hàn Giang Khuyết cũng nghiêm túc gật gật đầu.

Bàn tay hắn chẳng biết từ lúc nào đã đặt lên cánh mông của Văn Kha, nơi đó cong cong như những gò núi, hầu như không cần nhìn xem thế nào, mà chỉ cần chạm vào đã cảm thấy rất ham muốn: "Vậy anh cảm thấy... Cái tổ mà tôi xây có được không?"

"Tốt lắm luôn." Văn Kha gật đầu một cái.

Anh có hơi ngượng ngùng mà lén lút kéo bàn tay Hàn Giang Khuyết xuống, đặt lên bụng mình, có thể cảm nhận được khoang sinh sản đang vô cùng sốt ruột.

Thân thể của anh cũng đang chuẩn bị...

Chuẩn bị muốn cùng Hàn Giang Khuyết kết hợp.

Suy nghĩ này khiến cho Văn Kha bị kích động đến mức không thể kiềm chế được.

Bọn họ rúc ở trong chiếc chăn ấm áp, những ngón chân quấn quýt với nhau, thì thầm thân mật.

Thật sự giống hệt như một đôi chim nhỏ đang dựa sát vào nhau trong chiếc tổ của mình, chờ cơn gió thổi đến cũng đợi cơn mưa ngang qua.

Chờ đợi, vốn là lẽ thường tình không có gì khác lạ, thế nhưng lúc này lại rất long trọng mà cũng đầy lãng mạn.

"Sắp bắt đầu chưa?"

Đôi mắt của Hàn Giang Khuyết sáng đến mức khiến người kinh ngạc, xem ra tinh thần người này đang rất phấn khích, ánh mắt vừa mong đợi lại vừa sốt ruột.

"Sắp rồi..."

Văn Kha đáp lại, anh vẫn còn một chút xíu bất an, lẩm bẩm: "Hàn Giang Khuyết, tôi, đợi lát nữa tôi sẽ phiền lắm đấy, thật sự sẽ rất phiền đấy."

"Tôi muốn hôn anh." Hàn Giang Khuyết cũng bắt đầu hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Hắn nói ra lời như vậy mà cũng hành động luôn, Hàn Giang Khuyết ngậm chặt lấy lỗ tai Văn Kha, giọng khàn khàn nói: "Văn Kha, tôi muốn hôn vào mông anh, muốn làm anh."

Trên bầu trời đêm đột nhiên lại có một tia chớp xẹt qua, bên ngoài cửa sổ sát đất nổi lên cơn mưa rào tầm tã, mà trong cơ thể Omega rốt cuộc cũng phun trào những cơn sóng tình dữ dội.

Hàn Giang Khuyết tựa như chú sói con rốt cuộc cũng đời được thời cơ, hắn lập tức đè mạnh Văn Kha dưới thân mình, nâng khuôn mặt của anh lên, cuồng nhiệt hôn vào nốt ruồi đỏ trên khoé mắt của anh, tiếng trái tim đập của hai người đều gấp gáp giống nhau.

"Ơ...ư..."

Cơ thể của Văn Kha co giật một hồi.

Cổ họng anh không tự chủ được mà kêu lên tiếng rên mềm nhũn đến cực điểm, đôi chân lặng lẽ quặp vào eo Hàn Giang Khuyết.

Rốt cuộc anh cũng phát tình.

Khoảnh khắc ấy, đã đến một cách rất đột ngột mà cũng thật tự nhiên.

Bình luận

Truyện đang đọc