ÂM DƯƠNG TÂN NƯƠNG


Sau khi Ngô Mệnh rời đi, Châu phu nhân và đám hạ nhân cũng kịp thời đi tới.
Châu phu nhân nhìn quanh một lượt, sau đó xoay người hỏi tôi:
"Ngô Mệnh đi rồi à, Chung sư phụ."
Tôi gật đầu, tiến lại gần giếng hoang:
"Những thứ cô ta cần đều ở trong đây, cô ta cũng đã lấy lại những gì thuộc về mình.

Cháu nghĩ chắc chắn cô ta cũng không quay lại."
Tôi nghĩ trong lòng mình rằng Ngô Mệnh ít nhiều cũng hiện rõ phần thiện của bản thân, cô ta có rất nhiều cơ hội giết chúng tôi, nhưng lại chưa từng ra tay.
Châu phu nhân vừa nghe tôi nói, liền bày ra vẻ mặt thắc mắc:
"Cái giếng này có đồ của Ngô Mệnh?"
"Đúng vậy" Tôi trả lời
Châu phu nhân lắc đầu phản bác:
"Giếng tuy bỏ hoang đã lâu, nhưng mỗi dịp lễ tết tôi đều cho người tới dọn dẹp sạch sẽ.

Đám hạ nhân cũng chưa từng có ai nhìn thấy vật lạ trong giếng cả.

Chính tôi cũng chưa từng thấy."
"Nói vậy chỉ có cháu và Sở Lăng nhìn thấy thôi à?" Tô Nhi nhanh chống đáp lại.
Châu phu nhân trầm ngâm, gật đầu:
"Đúng vậy, hay do Chung sư phụ có thiên nhãn chăng?"
Tôi gãi gãi đầu, ngại ngùng đáp lại:
"Cháu làm gì có thiên nhãn."
Nếu nói có thiên nhãn, thì bản thân tôi đã thành danh lâu rồi, chứ ai đời lại làm một kẻ vô danh tiểu tốt như vậy chứ.
Châu phu nhân vẫn đứng nhìn vào giếng, ánh mắt xa xăm như biển khơi vô tận.


Mãi một lúc lâu mới cất giọng nói:
"Tôi nhớ rồi."
"Người nhớ gì?" Tôi và Tô Nhi không hẹn mà đồng thanh hỏi.
Châu phu nhân cẩn thận nhớ lại:
"Lúc tôi bước chân vào đây làm dâu, có từng nghe lão gia nhắc đến không được sử dụng nước trong giếng, cũng không được phơi quần áo gần đó, vì giếng này đã được Châu lão phu nhân làm phép trấn trạch."
Làm phép trấn trạch, ai đời lại làm phép vào một cái giếng như vậy chứ, càng nói càng làm người khác khó tin.

Đúng rồi, có thể Chu Hạnh muốn che mắt Ngô Mệnh, không muốn cô ta lấy lại những vật này.

Chu Hạnh thật đúng là việc ác khó bỏ.
Mà Ngô Mệnh cho cô bé hồn sống dẫn chúng tôi đến đây chính là muốn mượn tay tôi lấy lại gương đồng và trâm cài.

Nghĩ đến đây tôi càng chắc chắn Ngô Mệnh vẫn còn thương Chu Diêu.
Tô Nhi dự định hỏi gì đó, nhưng lại bị tôi ngăn cản.

Cứ để họ nghĩ rằng cái giếng này dùng để trấn trạch, ít nhất cũng khiến họ yên tâm phần nào.
Châu phu nhân nhìn tôi, sau đó lại quay sang Tô Nhi với ánh mắt mờ mịt.

Chắc trong lòng người cũng hiểu chúng tôi không muốn nói thêm chuyện gì, nên Châu phu nhân cũng không tiện hỏi thêm.
Tôi nói với Châu phu nhân rằng:
"Mọi việc xem như đã ổn rồi, cháu và Tô Nhi còn có việc khác, cảm ơn Châu phu nhân đã cho bọn cháu ở lại."
Châu phu nhân lịch sử đáp lại:
"Không cần khách sáo, hai người đã giúp tôi biết bao nhiêu chuyện, nhưng lại chưa có dịp báo đáp" vừa nói xong, Châu phu nhân đã dúi vào tay tôi một tờ tiền lớn.
"Việc nên làm thôi ạ." Tôi vừa đáp vừa đẩy tờ tiền trở lại chỗ Châu phu nhân.
Nói xong, tôi và Tô Nhi cũng không nán lại thêm giây phút nào cả.

Chúng tôi đi thẳng về phía nhà.

Trước sẽ chuẩn bị một số đồ đạc cần thiết, sau sẽ đi về hướng thôn Nguyên Hoàn lên núi.
Tôi về nhà nhiều nhất chỉ ở lại đêm nay rồi thôi, Tô Nhi cũng ở lại bên cạnh tôi.

Cuối cùng chúng tôi chỉ nghỉ ngơi đến khi trời sáng lại vội vàng đi ngay.
Lần này, chúng tôi quyết định sẽ đi từ hướng thôn Nguyên Hoàn lên núi, cũng tiện cho việc xem xét mộ của Dược sư phụ đã yên ổn hay chưa.
Khi vừa đến thôn Nguyên Hoàn cảnh tượng tiêu điều trước kia nay lại càng tang thương hơn.

Nhân khẩu trong thôn vốn đã ít nay lại chẳng còn bao nhiêu.
Những người ở đây khí sắc đa phần đều xanh xao, giữa trưa ôi bức nhưng tôi vẫn cảm nhận được từng đợt gió lạnh thổi qua, như thể đang ở giữa mùa đông vậy.
Chúng tôi đi sâu vào trong thôn, từ xa có một bà lão nhanh thoáng đã đi đến chỗ chúng tôi, bà thành thật khuyên rằng:
"Các cháu đừng vào đây làm gì, những người ở đây đa phần đã dọn đi hết rồi"
"Có chuyện gì sao ạ?" Tôi nghi hoặc hỏi bà.

Bà lão khó khăn ngồi xuống một tản đá vẹn đường:
"Một tháng đảo lại đây, ở phía tây bỗng nhiên xuất hiện Quỷ.


Những người đi buôn hoặc lên núi đốn củi đều bị nó doạ đến phát điên.

Sau đó nó còn hoàng hành hơn là vào là doạ hết người này đến người khác, ngay cả bọn gia súc mà chúng tôi nuôi cũng bị nó ăn hết..." Nói đến đây bà lão không kìm lòng được mà lấy tay áo lao đi những giọt nước mắt.
Phía tây? Chẳng phải là nhà của Dược sư phụ sao, phải chăng lệ quỷ đang hoàng hành cũng chính là lão ta.
Tôi nhìn bà lão tóc đã nhuộm sương, mà trong lòng có chút thương sót:
"Những người trong làng đều đã dọn đi, vậy sao bà vẫn còn lưu lại nơi này."
Bà lão thở dài, trong lời nói mang chút cảm giác nặng nề:
"Không phải chúng tôi còn luyến tiếc gì, mà đa phần những người ở lại đều là người già không con không cháu, chúng tôi làm sao kiếm được một chỗ sống tốt hơn đây, dù gì chịu áp lực sợ hãi còn hơn chết đói ngoài kia."
Nghe bà lão nói vậy, cả tôi và Tô Nhi cũng không thể kìm lòng được trước cảnh này.

Nên tôi đã quyết định sẽ giúp người dân ở đây đuổi lệ quỷ.
Tôi đỡ bà lão đứng dậy, sau đó dúi vào trong tay bà một ít tiền:
"Cháu không có gì nhiều, ngoài mấy đồng bạc lẻ.

Cháu biếu bà để bà lo đồ ăn vài hôm cũng được, cháu sẽ ở đây giúp mọi người bắt Lệ Quỷ."
"Sao có thể bắt được chứ?" Bà lão dùng giọng run run nói với chúng tôi.
"Bà cứ yên tâm bọn cháu sẽ cố gắng giúp mọi người"
"Các cháu là thần tiên sống mà" bà chắp tay dự định quỳ lạy, nhưng được Tô Nhi kịp thời đỡ dậy.
Chúng tôi cũng tạm thời điều tra hướng nhà Dược sư phụ trước.
Căn nhà vẫn như thế chỉ là cỏ mọc um tùm, vô tình đã che khuất lối mòn vào nhà.

Trước hiên đã mọc đầy rẫy thường xuân.

Chỉ thấy cảnh vật trước mắt có chút xao động.
Nếu là trước kia khi con trai ông ta còn sống, chắc chắn ngôi nhà này sẽ ấm cúng đến nhường nào.

Gió thổi thường xuân lay, mọi thứ suy tưởng đều theo cơn gió bay xa.
Tô Nhi cẩn thận quan sát, rồi nói:
"Trong nhà không có quỷ khí, mọi thứ đều rất bình thường.

Liệu rằng chúng ta đoán sai cũng nên."
Tôi lắc đầu phản bác:

"Còn mộ phần của ông ta nữa, tạm thời chưa thể kết luận gì cả."
Tô Nhi gật đầu.
Ở đây cuối cùng cũng chẳng có manh mối gì, nên chúng tôi liền dời bước về hướng mộ của Dược sư phụ.
Tôi biết ngay mà, có kẻ nhúng tay vào việc này.

Bốn là cờ trấn yểm một phần đã được gỡ ra.

Ngay đến cả mộ cũng bị đào xới cả lên.

Rốt cuộc là kẻ nào làm ra những việc này chứ.
Tô Nhi tiến về phía mộ, cẩn thận nhìn lại:
"Sở Lăng, trong đây không có quan tài."
"Không có quan tài?" Tôi giật mình thốt lên, ánh mắt có chút kiên dè.
Tô Nhi lùi lại phía sau, nắm chặt lấy tay tôi:
"Ở đây tràn đầy oán khí, khiến em khó thở quá, em cảm giác nơi này rất nguy hiểm."
Tôi cũng thuận thế đẩy cô ấy về phía sau lưng, rồi đem nếp được trộn Chu sa rải quanh mộ phần:
"Ông ta chắc chắn sẽ về đây dưỡng khí, đợi ông ta đạp phải gạo nếp và Chu sa chúng ta sẽ thừa cơ bắt lại."
"Liệu chúng ta có làm được không?" Tôi Nhi thắc mắc
Tôi thở dài, từ sâu trong lòng cũng chưa có câu trả lời rõ ràng:
"Đành thôi, thử đi cũng nên, nếu bắt được ông ta thì có thể giúp mọi người, còn không thì..."
"Thì sao?" Tô Nhi nóng lòng hỏi tiếp.
Tôi cười cười, trả lời:
"Thì em cứ chạy trốn, còn anh phụ trách nhiệm vụ giữ chân ông ta."
"Không được" Tô Nhi nói như thể hét thẳng vào tôi, ánh mắt mang theo nhiều phần lo lắng.


Bình luận

Truyện đang đọc