ÂM DƯƠNG TÂN NƯƠNG


Sáng hôm sau, tôi cùng mẹ và gia đinh từ sớm đã lên đường sang thôn bên, tôi chỉ có thể nằm đó suy nghĩ về việc tại sao nữ quỷ lại chọn mình?.

Cứ như thế trôi qua nữa canh giờ chúng tôi đã đến thôn Nguyên Hoàn, thôn này thật đúng với chữ hoang dã tính toàn thôn không vượt quá 10 hộ dân, con đường vào thôn hoang vắng điêu tàn lại tô điểm thêm sự huyền bí của nơi đây.

Phía cuối con đường của thôn là một ngôi nhà tranh nhỏ, bên ngoài có dàn Hồng Đậu, phía trong yên tĩnh đến lạ chẳng thấy ai.

Mẹ tôi bước vào giữa sân nhà rồi nhìn về phía sau nhà hướng Tây Bắc có cây Dương :" Dược sư phụ có phải là người không?"
Không phải vô duyên vô cớ mà mẹ tôi lại nhìn về phía cây Dương, mà từ lúc bước vào trong nhà ngoài bóng người phía sau cây thì chẳng còn ai khác.

mẹ tôi vừa dứt lời thì cái bóng bất giác biến mất tựa như bốc hơi khỏi căn nhà này vậy.

Mà điều lạ là ai lại đem cây dương trồng trước nhà chứ? Cổ nhân có câu > tôi tuy không thể nói bản thân thông hiểu thuật số phong thủy nhưng tôi cũng biết qua một ít.

Xét theo tứ tượng thì:
Phía trước nhà là Chu Tước ( hướng Nam) mang ngũ hành Dương hỏa
Phía sau nhà là Huyền Vũ ( hướng Bắc) mang ngũ hành Âm thủy
Nếu trồng dương trước nhà thì Âm Dương cân bằng, nếu trồng sau nhà thì âm khí càng nặng.

Điều kì lạ là Dược sư phụ này thân là một thầy bùa tuy không tìm hiểu sâu về phong thủy nhưng vấn đề đơn giản như vậy thì ít nhất ông ấy cũng nên biết, bất luận ông ấy là thầy bùa hay là người thường thì đây cũng là kinh nghiệm xưa ai cũng cần phải biết.

Thế ông ấy làm vậy thì đang đi trái lại phong thuỷ, vạn nhất có thể thu hút Quỷ Hồn thì chẳng phải sẽ hại chết những người xung quanh sao? Trừ phi!.


" ai đó, đến có việc gì" một người đàn ông tuổi ngoài ngũ tuần, ăn mặc giản dị, một nửa khuôn mặt tựa hồ như bị xém cháy, bước ra từ căn nhà rồi hướng về chúng tôi hỏi.

Mẹ tôi tựa hồ như bị dọa sợ đến cứng đơ tại chỗ, thời điểm ông ấy bước lại gần mẹ tôi thì phía sau cây dương lại vang lên tiếng chân.

Ông ấy ngưng lại một chút rồi quay về phía cây Dương lớn tiếng quát:" đủ rồi, không có chuyện gì phải tò mò cả"
Thời điểm ông ấy vừa dứt lời thì cái bóng sau cây Dương lại một lần nữa biến mất, đây chính là thập phần quỷ dị mà.

Mẹ tôi vẫn run sợ nhưng cố nén nổi sợ đó vào lòng và tiếng đến cúi đầu trước mặt ông ấy:" Dược sư phụ, tôi đến đây là nhờ người xem đứa con trai nhà tôi"
Ông ấy nhìn tôi rồi lạnh lùng hừ một tiếng:" chính khí mạnh như vậy cần tìm tôi làm gì? A Mao đóng cửa"
Dứt lời ông ấy quay lưng về phía chúng tôi với ý định vào nhà.

Tôi biết được chắc chắn ông ấy nuôi Âm Binh nên dù gì thì tôi cũng chẳng cần ông ấy chữa trị cho tôi:" đừng dùng những loại bùa không thiện mà chữa trị cho tôi"
Ông ấy quay đầu lại nhìn tôi một cái rồi nói:" lớn tiếng như vậy, không sợ bị Miêu Quỷ nuốt chửng? Tiểu tử thời gian của cậu chẳng còn bao lâu đâu".

Tôi chẳng để tâm thời gian của tôi còn bao lâu điều quan trong là tôi chẳng muốn liên quan gì đến người này.

Tôi nói:" tôi chẳng quan tâm"
Ông ấy ngước đầu cười to một tiếng:" tiểu tử lớn gan đó, chữa trị cho cậu cũng được, vị phu nhân này mời bà vào"
" mẹ con không vào đâu" tôi kiên quyết là không vào.

" con muốn thế nào, không sợ mất mạng sao? Đưa thiếu gia vào nhà" dứt lời thì gia đinh đã khiêng tôi vào trong căn nhà.


Quan sát một tí xung quanh căn nhà tôi chỉ thấy nó mang màu u ám, góc tây *** *** nhà đặt một cái quan tài to, nhìn hoa văn có thể đoán ra quan tài này có từ thời Tống, nhưng quái lạ cái quan tài được đặt thẳng đứng trên nóc quan tài phủ một tấm vải nhỏ màu đỏ, bên trên khắc ba chữ " Dã Quỷ Hỉ".

" tò mò không tốt" ông ấy phát hiện tôi đang nhìn quan tài nên cất tiếng nhắc nhở.

Tôi hừ một tiếng rồi quay sang chỗ khác.

Ông ấy lấy từ trong túi vãi được đặt trên bàn ra một tấm bùa, chữ bên trên tấm bùa được vết bằng máu nhưng là máu người hay máu chó tôi thật sự không đoán ra, ông ấy đưa lá bùa cho mẹ tôi và nói:" cậu ấy bị Miêu Quỷ nhập thể, cứ đem lá bùa này về đốt lấy tro để bên cạnh không quá 1 tháng mọi thứ đều sẽ ổn"
Mẹ tôi vui mừng ra mặt đoán lấy lá bùa:" đa tạ Dược sư phụ, người cần bao nhiêu tôi xin trả hết"
Ông ấy phất tay :" không cần, chỉ cần tên tiểu tử đó tận tay đốt đàn hương cho bài vị trên kia là được"
Trên bài vị khắc chữ " nữ tử Ngô Mệnh chi vị "
" tại sao phải như vậy" tôi nghi ngờ hỏi lại.

" không tại sao cả, đó là việc cậu cần làm" ông ấy hớp một ngụm trà nhìn tôi và nói.

Tôi tính hỏi thêm nhưng chắc chắn ông ấy sẽ chẳng đem chuyện gì nói với tôi cả, nên đành bỏ qua chuyện này.

"ông đảm bảo đây là bùa trị Miêu Quỷ" tôi hỏi ông ấy.

Ông ấy ngưng một chút rồi bỏ tách trà xuống:" cậu thấy sao? "
Trời ạ! Rõ ràng tôi hỏi ông ấy mà, bùa là của ông ấy, công dụng thì chỉ ông ấy biết thế lại hỏi tôi thấy sao? Tôi thấy ông ấy chính là đang muốn chơi tôi.


" tôi không biết, nhưng tôi nghĩ ông không ác ý" tôi nói bằng ngữ điệu có phần tin tưởng.

" chính là vậy" ông ấy gật gật đầu.

" cái bóng sau cây Dương lúc nãy! " tôi chằn chừ không muốn nói ra bởi vì tôi sợ làm mẹ tôi hoảng hốt.

" phu nhân mời bà ra ngoài kiệu một chút, tôi có việc muốn nói với cậu ấy" ông ấy nói với mẹ tôi.

Đợi sau khi mẹ tôi đã ra khỏi cửa ổng ấy mới nhẹ nhàng khép cửa rồi quay sang tôi:" đó là con trai tôi tên A Mao"
" con trai, thế nó đâu rồi? " tôi nghi ngờ hỏi.

" nó chỉ là một Quỷ Hồn được tôi nuôi dưỡng nhưng nó tuyệt đối sẽ không hại ai cả" ông ấy nói với giọng điệu không quá vội nhưng đầy vẻ u buồn.

" thế tại sao! " tôi không muốn chạm vào nỗi đau của ông ấy nên chỉ ngập ngừng.

" là được nữ quỷ chọn Minh Hôn" ông ấy trả lời.

" nữ quỷ trọn Minh Hôn? " giờ phút này tôi thập phần nghi ngờ.

" nó vốn dĩ là một người hiền lành, trước giờ không có cừu oán với ai cả nhưng một hôm nó bắt đầu nói chuyện một mình, rồi tự tách biệt với mọi người, kể cả tôi, sau đó tôi điều tra thì biết được đây là Minh Hôn của Quỷ Hồn, tôi lúc đó tìm mọi cách để cứu lấy đứa con của tôi, nhưng mọi thứ điều vô dụng, đến một hôm nữ quỷ đó tìm đến tôi và nói nếu tôi muốn giữ lấy một phần hồn của con trai tôi thì phải lập bài vị thờ cúng cô ấy, còn việc con trai tôi đã được chọn thì chỉ có cái chết trừ khi tôi chọn cách sử dụng tà thuật thì có thể duy trì hồn phách để con trai tôi có thể bên cạnh tôi"
Tôi hỏi:" nói vậy cuối cùng con trai ông vẫn chết?".

Ông ấy tâm tình bỗng nhiên bất ổn:" không, nó không chết, con trai tôi vẫn còn sống, nó sẽ sống mãi với tôi"
Ai biết được tự nhiên ông ấy lại như nổi điên như vậy, nếu tôi cứ nói con trai ông ấy đã chết thì chẳng khác nào tôi đang tự đem rắc rối vào người.

Tôi gật đầu:" đúng đúng"

Ông ấy thở dài rồi nói:" tối hôm cậu gặp nữ quỷ chính là tôi cứu cậu, tôi không muốn cậu làm nạn nhân tiếp theo của cô ấy".

Hóa ra hôm đó chính Dược sư phụ đã ra tay giúp tôi, thế mà tôi cứ nghĩ ông ấy là người xấu thật đúng là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử mà.

Tôi nói với giọng điệu thập phần tôn kính:" đa tạ Dược sư phụ đã cứu giúp"
Ông ấy phất phất tay:" không sao, thế nào tiểu tử cậu đã không còn đề phòng tôi à? ".

Tôi ngại ngùng cười:" thành thật xin lỗi"
Ông ấy quay sang chỗ khác im lặng hồi lâu:" cậu tò mò về quan tài kia phải không? Đó là Dạ Quỷ Hỉ, có thể tạm gọi như kiệu hoa của người sống, trong đó chứa thân thể con trai tôi"
Tôi thất thần nhìn về phía quan tài:" thật sự có chuyện này? ".

Ông ấy gật đầu:" thật sự là vậy".

Tôi hỏi:"thế thì phải đợi đến bao giờ cậu ấy mới tỉnh dậy?"
Ông ấy thở dài rồi trầm ngâm:" hết cách rồi, có thể nói sẽ không tỉnh".

Đúng là thế sự còn rất nhiều điều mà người thường như chúng ta chẳng thể nào hiểu nổi, cũng có vài việc dù hiểu rõ nhưng chẳng có Cách nào thay đổi được, âm thầm chịu đựng hay đứng dậy chống trả thì kết quả chẳng mấy khi có thể đảo ngược.

Ông ấy quay sang nói:"tiểu tử tôi sẽ chữa lành cho cậu"
Tôi gật đầu.

Ông ấy đi vào trong phòng rồi lấy ra một chiếc bình nhỏ trong đó chứa tinh thể lỏng màu đỏ tựa như máu tươi rồi đưa cho tôi:" nào uống đi chân cậu sẽ khỏi".




Bình luận

Truyện đang đọc