ÂM DƯƠNG TÂN NƯƠNG


Ông trầm ngâm 1 lúc rồi đứng dậy bình tĩnh nhìn dì Châu nói:" Ta chỉ có thể dùng dương khí dẫn hồn nhập thể, để con cô đem mọi chuyện mình biết cùng kẻ đứng sau là ai kể hết cho chúng ta".

Tôi triệt để kinh ngạc đến há miệng, dì Châu và Tô Nhi thì phóng ánh nhìn tò mò lên người ông nội, chúng tôi đồng thanh nói ra một câu:" Dẫn hồn nhập thể?"
Ông gật đầu:" Từ xưa người ta đã biết dùng chó kéo dài tuổi thọ, tuổi thọ chỉ được kéo dài 1-2 ngày nhiều nhất là 3 ngày để chờ người thân ở xa về gặp mặt lần cuối, ta chỉ có thể dùng dương khí của chó mực dẫn hồn Châu thiếu gia để cậu ấy có thể sống dậy 2-3 ngày, còn những chuyện sau đó e là ta cũng không giúp được gì".

Sau khi nghe ông nói dì Châu gật đầu buồn bã bởi số mệnh an bài vốn không thể cải lại cũng không có năng lực thay đổi, đổi lại ba ngày ngắn ngủi để họ tương phùng không phải không tốt.

Thời điểm ông nội vừa nói xong dì Châu căn dặn mọi người tìm chó mực về, sau khi có chó mực ông tôi đã thi chuyển thuật dẫn hồn nhập thể, đó là lần đầu tiên tôi chứng kiến người chết sống lại.
Tôi và Tô Nhi đứng nhìn ông trong im lặng không ai nói gì, thời khắc này gió lớn nổi lên những cành cây liên tục đập vào cửa sổ, tiếng cành cây và tiếng gió hòa lẫn vào nhau tựa như tiếng than khổ của những oan hồn đang muốn xé toang cửa sổ tìm đến chúng tôi, từng trận âm lãnh phả vào sau gáy của tôi khiến tôi không khỏi rùng mình.

Tô Nhi bên cạnh tôi liên tục dùng hai tay chà sát vào nhau, lâu lâu lại lẩm bẩm:" Sao lại lạnh như vậy !?"
Đúng thật là lúc nãy còn rất nóng giờ phút này lại triệt để lạnh như vậy, gió lớn làm cửa phòng lay động như thể có rất nhiều người từng lượt từng lượt mở cửa đi vào, đúng là cảnh tượng khiến người ta không khỏi khiếp sợ.


"Đến rồi".

Tô Nhi bỗng nhiên hốt hoảng chỉ về phía cửa hét lớn, tôi cũng bất giác hướng mắt về phía cửa, trời ạ! Lúc này tôi triệt để run sợ bởi tôi thật sự đã thấy cậu Châu, nhưng đáng sợ hơn là khuôn mặt cậu ấy là người nhưng thân thể lại là một con mèo, tôi hoảng sợ lùi về phía sau, Châu thiếu gia với ánh mắt hung ác tiến về phía tôi, tôi bắt giác nắm lấy tay Tô Nhi:" Cứu anh!".

Tô Nhi đứng trước mặt tôi ngăn bước tiến của Châu thiếu gia, cậu ấy ngập ngừng rất lâu không dám tiến lên, Tô Nhi quay về phía ông tôi:" Ông Chu, Miêu Quỷ đã nuốt chửng chính khí của cậu ấy, cháu nên làm gì ạ?"
Ông nội vẫn ngồi ở đó giơ ngón tay về phía ly nước được đặt trên bàn, Tô Nhi hiểu ý liền nói với tôi:" Anh đến lấy ly nước giúp em".

Tôi tiến về phía bàn làm phép của ông cầm lấy ly nước đưa cho cô ấy:" Tô Nhi"
Tô Nhi một hơi uống hết ly nước, quái lạ sau khi uống nước ánh mắt cô ấy phát lên ánh sáng màu xanh, chính là ánh mắt có thể phát sáng tôi khẳng định không nhìn nhầm đâu.

Châu thiếu gia hét lên thảm thiết âm hồn của cậu ấy không ngừng chuyển động tựa như có một thứ gì đó muốn tách ra khỏi hồn phách của cậu ấy vậy.
"Aaaaaaa" tôi dùng hai tay mình bịt tai lại bởi tiếng thét đó như muốn xé toang căn phòng.

Ông nội lúc này hoảng sợ đứng dậy nhìn về phía âm hồn của Châu thiếu gia:" Châu Nguyên tôi biết cậu chính khí rất mạnh cậu cam tâm để Miêu Quỷ nuốt chửng chính khí khiến cậu không thể siêu sinh sao?"
Ông nội vừa dứt lời âm hồn Châu thiếu gia càng phản ứng kịch liệt cơ hồ như một con thú dữ muốn nuốt chửng chúng tôi.

Tôi lúc này định thần lại rồi tiến đến cậu ấy.

Tô Nhi hoảng hốt nắm chặt tay tôi:" Anh muốn làm gì?"
Tôi vỗ nhẹ lên tay cô ấy rồi mỉm cười:" Yên tâm anh sẽ không sao?"
Tôi nhẹ nhàng gỡ tay Tô Nhi rồi tiến về phía trước, vì lời hứa của tôi với dì Châu vì sứ mệnh của tôi nên tôi quyết không để kẻ ác có thể đắc ý, tôi tiến đến trước Châu thiếu gia:" Ta và cậu đều là những người có chính khí rất mạnh chúng là đều là những người định trước là kẻ bị những tên luyện tà thuật hay Dạ Quỷ nhắm đến, tôi không biết duyên cớ gì mà cậu lại bị hại như vậy? Nhưng cậu cam tâm để Miêu Quỷ nuốt chửng chính khí còn lại của cậu sao? Mấy hôm nay dì Châu rất đau lòng vì cậu chẳng lẽ cậu không muốn gặp dì ấy lần cuối sao?"
Âm hồn của cậu ấy không còn chuyển động nữa cũng không hung ác nữa, điều quan trọng là thời khắc này âm hồn của cậu ấy hoàn toàn là hình dạng con người, có thể cậu ấy đã chiến thắng Miêu Quỷ.


Âm hồn cậu ấy đứng trước mặt tôi nói:" Mong rằng cậu sẽ không bị giống tôi, cảm ơn cậu và mọi người đã giúp tôi".

Nói rồi cậu ấy tiến về phía thi thể của mình rồi vụt mất, câu nói của Châu thiếu gia khiến tôi lóe lên một suy nghĩ có phải chúng tôi đều sẽ có số mệnh như vậy hay không? Thấy tôi thất thần ông nội đến vô vai tôi:" Có chuyện trong lòng sao?"
Tôi lắc đầu bởi những chuyện như vậy chưa xảy ra với tôi họa chăng chỉ là tôi tùy tiện nghĩ đến thôi, có nói ra thì ông cũng chỉ nghĩ là tôi bị thiếu nước.
" Ai da, khó chịu quá, ông cho cháu uống gì vậy?" Tô Nhi đứng bên ngoài nôn khan rồi nói vọng vào
" Một tí Đông Trùng Thí rất thích hợp trong việc dùng Dương khí cùng mắt Âm Dương khắc chế Miêu Quỷ".
Ông nhìn Tô Nhi mỉm cười, thứ được gọi là Đông Trùng Thí thật ra là hòa một ít máu chó mực và cây Đông Trùng được ông trồng, hai thứ cực dương hợp lại rất có lợi cho việc khắc chế tà ma nhất là Miêu Quỷ.

" Cái gì? trời ạ".

Tô Nhi hoảng hốt liên tục nôn khan, nhưng từ đầu đến cuối chẳng nôn được gì hết, mà ngược lại mặt cô ấy liên tục đổ mồ hôi, đúng thật nếu tôi là cô ấy tôi cũng sẽ móc hết dạ dày ra rồi, ai đời lại trực tiếp uống máu chó mực như vậy chứ?
Rất lâu sau đó cô ấy vẫn chưa nôn ra được nên đành bỏ cuộc, thất thần bước vào, đưa tay ra hiệu:" Cho em một cốc nước".

Tôi đi ra khỏi phòng rồi tìm một cốc nước cho cô ấy.

Sau khi uống nước có lẽ Tô Nhi đã khỏi một chút, cô ấy thở dài một tiếng, miệng nhỏ liên tục va vào nhau cuối cùng nhìn tôi mỉm cười:" Đã hết mùi tanh rồi".


Tôi mỉm cười gật đầu, lúc nãy còn mặt mày thất thần giờ thì lại mỉm cười đúng là có chút ngốc nghếch hay nói khác hơn là người buồn vui gì cũng hiện rõ trên mặt.

" Tỉnh rồi".

Ông mặt mày hớn hở nhìn tôi và Tô Nhi, Tôi đi đến bên cạnh giường của Châu thiếu gia còn Tô Nhi thì đi mời dì Châu.

" Châu thiếu gia cậu thấy sao rồi?".

Tôi phóng mắt lên thân thể của cậu ấy.

Cậu ấy cố gượng ngồi dậy, tựa lưng vào thành giường rồi lắc đầu.
" Con trai" Dì Châu từ cửa vội vàng bước vào, nhìn vẻ mặt vui mừng của dì Châu khiến tôi không kìm lòng được mà nhớ về người mẹ quá cố của tôi, bà là một người phụ nữ có nụ cười hiền từ nhất, ánh mắt của bà rất giống Tô Nhi.


Bình luận

Truyện đang đọc