AN TĨNH TRONG EM


Trong phòng karaoke.

Một buổi trình diễn với muôn màu sắc, đủ thể loại trình bày.

Tiếng nhạc xập xình không ngớt, Tô Nguyệt mặt hơi đỏ nấc cụt từng tiếng cầm micro lên.

" Mọi người cứ chơi hết mình đi.

Hôm nay tôi đãi mọi người."
Trời cũng khá tối rồi nên mọi người đều rời đi hết, chỉ còn lác đác vài người.

Lạc Trần không biết có chuyện gì đã vội về trước khiến cho ai đó thấy màu sáng trong lành của bầu trời trong khi trời đã tối đen.

Mục Chấp bình thường ngồi chưa nóng mông thì đã rời đi ngay nhưng hôm nay có An Tĩnh ở đây anh mới còn nán lại.

Mục Chấp cùng với Chu Tần Nhàm chán uống hết ly này đến ly khác, nhìn chằm chằm vào vị nào đó nhà mình, sợ vị đó làm loạn ở bên ngoài.

Tô Nguyệt thì không biết sao nhưng Mục Chấp đã lĩnh hội trình độ làm loạn của An Tĩnh rồi, khi mà rượu vào thì biến thành một con người khác hoàn toàn.

Khi bình thường thì như một đóa sơn chi lãnh đạm, thanh thoát nhưng khi có men rượu vào thì như một tiểu khả ái khiến cho anh không kiềm lòng lại được.

Hôm nay Tô Nguyệt và An Tĩnh có hơi quá đà uống không ít bia.

Khỏi nói đến trình độ nát rượu của An Tĩnh thì khỏi phải nói làm gì, chưa hết ly thứ hai đã say rồi.


Gật gù cầm lên ly bia lên, An Tĩnh bị Mục Chấp giành lấy không khỏi bực bội mà gằn lên.

"Cậu làm gì thế hả?"
Mục Chấp vừa tức vừa xót cho An Tĩnh.

Tức vì có bệnh mà không còn xót vì cô rất bài xích anh.

"Em điên sao? Sức khỏe em không tốt như vậy mà còn uống rượu bia nữa!"
An Tĩnh khi có men vào là thần trí mê man, nghe thấy Mục Chấp quát mắng mình không khỏi bướng bỉnh đáp trả.

"Cậu mới điên! Cả nhà cậu mới điên! Tôi muốn uống thì liên quan đến hũ gạo nhà cậu chứ?"
Ồ mạnh miệng thế nhỉ? Sau này không chỉ liên quan đến hũ gạo mà còn mấy cái khác nữa!
Mục Chấp không muốn chấp nhặt ma men như cô, không nói hai lời liền vác cô đi mặt dù An Tĩnh không an phận, cứ vùng vẫy muốn thoát ra.

Những người còn lại ở phòng karaoke nhìn Mục Chấp và An Tĩnh tôi một câu cậu một câu không khỏi ngờ nghệch ra.

Không ngờ rằng An Tĩnh lúc say và lúc An Tĩnh bình thường như hai thái cực trái ngược nhau.

Đằng sau một đóa sơn chi băng lãnh lại là một cục kẹo bông gòn, ương bướng nhưng rất đáng yêu, không sợ trời không sợ đất mắng Mục Chấp.

May mắn người mắn Mục Chấp là An Tĩnh nếu như người khác thì bị đại ma vương này lột da róc xương từ lâu rồi.

Nhưng mà An Tĩnh đang say thì cũng rất ngang ngược mắng lại Mục Chấp, không biết cô có bị anh lột da hay không.

Đúng như mọi người dự đoán, An Tĩnh quá càn quấy nên Mục Chấp đã rất âm trầm, không nói lời nào đè An Tĩnh đang say xỉn ra hôn sâu.

Bị nụ hôn bất ngờ rơi xuống An Tĩnh cố gắng vùng vẫy nhưng sức cột gà không chặt như cô làm sao mà thoát được tên nam sinh cường tráng này chứ, đành đứng yên chịu trận.

Mang tư tưởng là Mục Chấp hôn mệt rồi sẽ buông tha cho cô thôi.

Xời, xin lỗi nha! Không có đâu!
Thấy An Tĩnh ngoan ngoãn đứng yên không kháng cự, Mục Chấp như mở cờ trong bụng, điên cuồng gậm nhấm quả anh đào mộng nước này.

Hơi thở ngà ngà men rượu hòa quyện với vị ngọt của đôi môi, Mục Chấp không khỏi trầm mê không dứt ra được, muốn cắn nuốt mãi mãi.

Khi mà An Tĩnh không còn sức để đứng mà trượt người xuống, Mục Chấp không khỏi tiếc nuối buông ra mỹ vị trần gian này.

Hơi thở hồng hộc giữa hai người đang ôm sát nhau hòa quyện, khiến cho không khí xung quanh có chút bức bách ái muội.

Mục Chấp cảm thấy vẫn chưa đủ nhưng do nụ hôn quá đà vừa rồi khiến cho An Tĩnh đã thanh tỉnh một chút, cô nhanh chóng dựng lông phòng bị nhìn Mục Chấp.

Có điều sự phòng bị cùng với phát ngôn ngốc nghếch của cô khiến cho Mục Chấp không khỏi được nước làm tới.


"Ai cho cậu hôn tôi hả? Cái đồ sở khanh nhà cậu!"
Mục Chấp nhếch môi nhìn An Tĩnh, tiến tới ghé sát vào tai An Tĩnh, phả từng hơi nóng vào cổ của cô khiến An Tĩnh ngứa ngáy khó chịu.

Giọng nói khàn khàn như đèn gió vang lên.

"Vậy xin cậu thì cậu cho tôi hôn chứ? Với cả không làm thế thì sao xứng là sở khanh mà cậu chửi chứ!"
Nói là làm, đôi môi mỏng lành lạnh lại dán xuống quả anh đào chín mọng, thu hút dụ hoặc mời gọi người tới thưởng thức.

An Tĩnh đấm bình bịch vào lưng Mục Chấp, sức lực mèo bệnh như cô chỉ gãi ngứa Mục Chấp.

Thấy cô không chịu đựng nổi, Mục Chấp buông ra để An Tĩnh dựa vào vai mình tham lam hít không khí vào.

Sau một hồi quần quật nhau, An Tĩnh dường như đã hoàn toàn tỉnh, ngọ nguậy muốn thoát ra thì bị Mục ghì lấy.

" Nếu cậu còn không sợ đau thì tiếp tục ngọ nguậy nữa đi.

Tôi không ngại cùng cậu đánh dã chiến đâu!
Dứt lời không quan tâm đến mặt mũi mà ấn người An Tĩnh, cười nham hiểm.

An Tĩnh mặt đỏ như máu, không nói thành tiếng.

Cái đó đang đụng vào mình!
An Tĩnh bực bội không dám động đậy nhưng không quên hăm dọa Mục Chấp.

Có vẻ con thỏ nhỏ trắng An Tĩnh quá ngây thơ khi đối đầu với cáo già quỷ quyệt Mục Chấp đây.

"Nếu cậu không buông tôi ra, tôi khiến cho cậu con chim không bao giờ biết hót nữa!"
Mục Chấp âm hiểm bỗng thúc lên, tràn ngập ý cười muốn đùa giỡn cô.

"Nếu thì như vậy thì cậu phải thủ tiết cả đời đấy nhá! Hạnh phúc cả đời cậu sau này nhờ nó cả đấy!"
An Tĩnh chết đến nơi vẫn còn mạnh miệng.


"Chắc gì tôi phải gả cho tên sở khanh nhà cậu.

Mơ đi."
Không khí ám muội nãy giờ biến mất hoàn toàn thấy vào đó là gió lạnh buốt xương, An Tĩnh không khỏi hắt hơi một tiếng.

Mục Chấp cầm mặt An Tĩnh xoay về phía mình, khẽ hôn lên sống mũi của cô, thều thào.

"An Tĩnh, cả đời này em chỉ có thể là của tôi.

Nếu em chết trước tôi, tôi không thiết sống làm gì nữa, cùng em đi xuống trường thiên địa cửu.

Còn nếu tôi chết trước thì em, em phải sống thủ tiết cả đời cho tôi! Nhớ lấy lời tôi!"
"Thần kinh, ai muốn thủ tiết cả đời vì anh chứ!
Mục Chấp không để ý câu nói của An Tĩnh, ôm chặt lấy cô vào lòng.

"Họ Mục nhà tôi sinh ra đã là kẻ điên, là kẻ chung tình.

Nếu đã nhận định đối phương thì đến chết cả đời không quên.

Nên tôi không dễ dàng buông bỏ em đâu.

Mục Chấp tôi sống muốn bên cạnh em, chết nguyện cùng mộ với em.".


Bình luận

Truyện đang đọc