AN TĨNH TRONG EM


Cả hội sau một hồi du lượn hết cả khu phố nên quyết định bắt xe đi về.

Trong lúc chờ đợi xe buýt, bốn người đứng chờ ở trạm xe.

Nhưng trước khi ra về cần phải hoá trang đôi chút nếu không thì hiểu luôn.

An Tĩnh ngồi thong dong nhìn về phía trước, không biết vì lý do gì mà cô ngồi dậy lao thẳng ra đường cái khiến cho ba người ngồi đó có chút hoảng hồn.

An Tĩnh nhanh chóng lao tới kéo một cậu bé tầm mấy tuổi vào khi đèn dành cho người đi bộ đã chuyển sang màu đỏ, cậu nhóc này định sang đường nhưng lại một chiếc xe tải phóng ga lao tới.

Do quán tính mà An Tĩnh quay ngược người ra ngoài khiến cho kính chiếu hậu bên phải đánh thẳng vào đầu của cô.

Một cú đánh vào đầu khiến cho tầm mắt của An Tĩnh đột nhiên nhoè đi rồi tối sầm trong bóng tối.

Âu Dương Miểu cùng hai người khác liền chạy đến thì thấy An Tĩnh đã bất tỉnh nằm trong vũng máu, bọn họ hốt hoảng kêu gào nhau gọi cấp cứu.

Người phụ nữ mẹ của đứa trẻ kia đến thấy con mình đang ngã nhào ra đất cạnh An Tĩnh, khóc oa oa lên.

Bà mẹ này mải chỉ lo cho con mình mà không biết rằng cái người vừa cứu con bà mà xảy ra tai nạn.


Nhìn thấy con mình trầy xước, bà ta liền đong đỏng mắng chửi.

“Ai là người xô con tôi hả?”
Mọi người đứng xung quanh nghe giọng điệu của bà ta, trong lòng có chút miệt thị.

Trong lúc bà ta vẫn la lối mắng chửi thì một người ở gần đó lên tiếng.

“Bà nên xem xét cô gái kia kìa, cô ấy vừa cứu con của bà một mạng đó.”
“Tôi có bắt cô ta cứu con tôi đâu mà lanh chanh.

Con tôi thì tôi biết chứ.”
“Nếu không phải có cô gái kia thì người đang nằm dưới bánh lốp kia là con của bà rồi.

Không hiểu đầu đuôi thì đã đành, bây giờ thì giở giọng oang oang ra đó.”
Nghe hai bên ầm ỹ, Âu Dương Miểu vẫn ôm lấy An Tĩnh khóc ròng thì chửi thẳng cái mụ già đáng chết kia.

Đã không cảm ơn người ta đã đành còn giở cái giọng thách thức đó.

“Tôi ước chừng rằng con của bà là người nằm đó, không phải là bạn tôi.

Đúng là làm ơn mắc oán mà, cậu thấy chưa Trần Tĩnh An? Ai mượn cậu lanh chanh cứu con của bà ta làm gì cho sinh chuyện chứ.”
Bà mẹ chua ngoa nghe vậy liền cứng họng lại, bà ta không tìm ra lý do nào để bao biện cho mình liền lẳng lặng mang con mình rời đi trước ánh mắt khinh bỉ của mọi người.

Tiếng còi xe cấp cưu nhanh chóng tiếng lại gần, các nhân viên y tế nhanh chóng đem bốn người bọn họ đến bệnh viện.


Mục Chấp vừa làm xong một bài nghiên cứu thực nghiệm với lão sư của mình, đột nhiên trong lòng của mình lại bồn chồn lo lắng, như thiêu đốt vậy.

Anh nhanh chóng móc điện thoại ra gọi cho An Tĩnh.Tiếng điện thoại nhanh chóng kết nối, Mục Chấp tựa người ở lan can.

“Alo em đang làm gì vậy?”
Không nghe thấy đối phương trả lời, Mục Chấp nghe loáng thoáng đầu dây nghe tiếng khóc nức nở cùng với tiếng còi xe cấp cứu, sau đó lại là tiếng la hét thông báo tình hình đang rất nguy cấp, chuẩn bị mang vào phòng cấp cứu.


Nghe vậy, Mục Chấp biết An Tĩnh đã xảy ra chuyện chẳng lành, hốc mắt bất giác nổi lên tơ máu mà hét vào điện thoại.

“An Tĩnh, em đã gặp chuyện gì vậy? Mau trả lời anh đi.

An Tiểu Tĩnh.”
Âu Dương Miểu căng thẳng quá độ mà quên mất mình đã bắt máy, nghe tiếng hét của Mục Chấp khiến cho cô không khỏi giật mình.

Âu Dương Miểu kiềm chế không được tiếng nức nở của bản thân mà trả lời.

“Anh là người nhà của Tiểu An đúng không? Vậy phiền anh đến bệnh viện một chuyến, cô ấy xảy ra chuyện rồi.”
“Cô ấy đã bị gì hả? Nói mau lên.”
“Cô ấy vì cứu một đứa bé mà đã xảy ra tai nạn, Tiểu An đang trong tình trạng rất tiêu cực.

Tút tút tút…”
Mục Chấp nghe như vậy liền vứt hết mọi thứ mà chạy ào ra ngoài, lão sư của anh hỏi có chuyện gì.

Đáp lại câu hỏi của ông là Mục Chấp phớt lờ đi ra lập tức khiến cho ông không khỏi nhíu mày.


Khi Mục Chấp chạy đến thì thấy ba người đang đứng trước phòng phẫu thuật, ánh mắt lo lắng không ngừng nhìn vào bên trong đó.

Anh chật vật chạy đến phòng phẫu thuật định xông vào thì bị ba người cản lại.


Bực mình, gạc tay ba người bọn họ ra rống giận lên.

“Các cô đang làm cái quái gì thế hả?”
Trong số ba người bọn họ lúc này chỉ có mình Lưu Thi còn giữ được bình tĩnh, đôi mắt nheo lại nhìn bộ dạng của Mục Chấp.

“Trần Tĩnh An đang được cấp cứu trong đó.

Cậu bình tĩnh ngồi chờ chút đi.”
“Bình tĩnh cái khỉ gì trong khi cô ấy đang nằm trong đó chứ?”
Nhìn thấy thái độ quá khích của Mục Chấp, Lưu Thi cũng hiểu được nên không muốn trách gì anh cả.

Ai ở trong tình cảnh này đều bấn loạn cả thôi.

Mục Chấp ngồi trượt dài xuống nền nhà bệnh viện lạnh lẽo, ánh mắt vô thần luôn nhìn vào cánh cửa đang đóng chặt lại.

Một giọt nước mặt lạnh tanh rơi xuống trong tròng mắt chằng chịt tơ máu.

Xin em đừng xảy ra chuyện gì, Tĩnh Nhi..


Bình luận

Truyện đang đọc