Kết thúc bài trình diễn của các thí sinh là một bào diễn văn hết sức độc đáo của An Tĩnh.
Tiếp theo đó là bầu chọn từ khán giả, không ngoài dự kiến của Mục Chấp thì An Tĩnh có số phiếu bầu cao nhất với số phiếu gấp đôi hẳn hạng hai là An Tố.
Nhìn mọi người nườm nượp bỏ phiếu cho An Tĩnh, An Tố sắc mặt không được đẹp cho lắm.
Ánh mắt âm trầm cứ láo liên nhìn An Tĩnh liên tục với không chút thiện cảm nào.
Không sao, cái phiếu bầu này tính làm gì chứ.
Điểm số từ ban giám khảo mới có thể chiến thắng tuyệt đối.
Xong bầu chọn của khán giả, bây giờ mới tới thời khắc quan trọng nhất của các thí sinh.
Là nhận những số điểm danh dự của ban giám khảo.
Ai nấy đều thầm mong hi vọng bản thân nhận được số điểm cao nhất để có thể mang danh hoa khôi giảng đường trường đại học A này.
Nghe có vẻ tầm thường ấu trĩ nhưng cái danh này khiến cho mọi người sức đầu mẻ trán để tranh chấp với nó.
Thật ra người vinh dự đăng quang sẽ được đại diện đại học A giao lưu với những trường đại học khác, sẽ được cơ chế ưu ái nhiều của trường đại học đề ra.
Trong lúc mọi người thầm nguyện thì An Tĩnh nhàn nhạt đứng tựa mình, nếu không phải ở đây ở chốn đông người thì cô muốn ngáp tiếng thật lớn.
Ở đây thật là nhàm chán quá đi mất.
Ở dưới ban giám khảo ghi những con điểm vào trong máy tính bảng trước mặt, sẽ được công bố công khai ở trên bảng điện tử ở trên sân khấu.
Như đã nói phù sa không chảy ruộng ngoài, bốn vị đều cho con số tuyết đối với An Tĩnh còn mấy thí sinh còn lại thấy thuận mắt thì cho điểm.
Các vị nghệ sĩ bên cạnh thì lại khác, họ âm thầm thống nhất trao đổi với nhau sau khi nhìn thấy bốn vị lớn cho điểm.
Họ không muốn đắc tội những người này mà tiệt đi đường sống của mình đâu.
Cả sân khấu đột nhiên tắt phụt đi nhanh chóng, ánh đèn pha di chuyển liên tục ở các vị trí của các thí sinh đang căng thẳng ở trên sân khấu.
Ngoại trừ bạn học An Tĩnh nhà ta.
An Tĩnh chả buồn quan tâm ai đăng quang hoa khôi cả, điều cô quan tâm lúc này khi nào co thể kết thúc và nhanh chóng về nhà đánh một giấc ngủ ngon lành.
Đứng nãy giờ hai chân tê rần đau muốn chết đi được.
Và, ánh đèn pha dừng lại chỗ của An Tĩnh đồng thời bảng điện tử trên sân khấu hiện rõ số điểm chi tiếc cao ngất ngưỡng của ban giám khảo là 49 điểm.
Tám vị giám khảo mà đã có 7bảy người cho con số tuyệt đối rồi, còn vị còn lại không cần nói cũng biết đó là ai.
Ông hiệu trưởng nhìn bảng điểm có chút rối rắm định lên tiếng thắc mắc thì bị một tiếng tung hô chúc mừng của MC chúc mừng người chiến thắng cuối cùng.
“Xin chúc mừng thí sinh An Tĩnh với danh hiệu hoa khôi danh giá này.
Đặc biệt là thí sinh này có tám vị giám khải thì đã có bảy vị cho con số tuyệt đối rồi, số điểm này đã phá kỷ lục từ trước đến nay…( lược bỏ hàng ngàn từ tâng bốc sau đó bởi vì quá mệt mỏi.)’’
An Tĩnh có chút ngu ngơ khi nghe lời chúc mừng của MC cùng với tràn vỗ tay nồng nhiệt của mọi người.
Cô như người trên trển mới xuống vậy, đưa tay chỉ vào bản thân hỏi lại mọi người.
“Tôi là hoa khôi hả?”
Đáp lại câu trả lời của cô là một trận cười lớn ở dưới khán đài.
Lần đầu tiên thấy An Tĩnh luôn trưng bộ mặt lạnh lùng như xác sống biết đi vậy, thế mà có bộ dạng mơ màng đáng yêu như thế khi nghe chuyện mình là hoa khôi.
Tuy mọi người tưởng cô mừng quá nên ngờ nghệch ra nhưng không phải vậy, nội tâm của An Tĩnh bây giờ đang dần sụp đổ hoàn toàn.
Chết tiệt, cái quằn quại gì đang xảy ra với cô thế này.
An Tĩnh ngơ người nhận lệnh như con rô bốt, máy móc nhận giải trước mọi người.
Nhìn bộ dạng tấu hài của An Tĩnh khiến cho mọi người không ngại dung lượng nhớ của điện thoại mà không ngừng lia máy liên tục, tiếng flast vang lên không ngừng.
Đột nhiên một giọng nói vang lên cắt ngang mọi người, vô tình khiến cho An Tĩnh đang trạng thái ngu ngơ thoát xác trở về.
“Tôi không đồng ý kết quả này.”
Mọi ánh mắt quay lại chỗ vừa nói ra thì thấy An Tố đang cầm mic đứng trên bục phát biểu lúc nào không hay.
Trần Uyển có chút cay mắt nhìn cô gái đang cố ý phá hỏng không khí lúc này không khỏi hừ lành.
“Vì sao cô không đồng ý với kết quả này chứ hả?”
Lạc Anh cũng không rảnh rỗi mà đứng dậy lên nhìn cô gái nói ra lời đại nghịch bất đạo này.
An Nhạc và Mục Tiêu không ngồi dậy nhưng ánh mắt nhíu lại lạnh lùng đến cực điểm nhìn lên sân khấu đã được bật đèn sáng trưng lên.
An Tố một tay cầm mic, tay còn lại cầm lấy tà váy dài kéo lê đi đến giữa trung tâm chú ý của mọi người.
Tỏ vẻ uỷ khuất đáng thương như bị chèn ép đến cực điểm vậy.
“Tôi thấy mọi người quá bất công.
Quá thiên vị điểm số với An Tĩnh.
Cho con số quá đáng như vậy không phải chèn ép thì còn là gì.”
Đã vậy An Tố không quan tâm đến những sắc mặt đang âm trầm cực điểm bên dưới, chỉ thẳng tay vào An Tĩnh đang đứng đó.
“Tôi nói có đúng không An Tĩnh? Tôi thừa biết cô móc nối với ban giám khảo mà! Công bằng cạnh tranh đâu ra?”
Trả lời của cô ta là một tràn di nghị xì xào của mọi người.Trần Uyển không nhịn nổi nữa liền giật lấy mic mà Lạc Anh đang cầm lấy, dõng dạc nói lên.
“Nếu cô nói như thế thì tôi không muốn giải thích làm gì.
Phù sa không chảy ruộng ngoài, tôi thích thế cô có ý kiến sao? Với cả nếu không có sự quá đáng của chúng tôi thì cô có cơ hội huynh hoang ở đây sao?”.