AN TĨNH TRONG EM


Ngày hôm sau.

Hôm nay là ngày An Tĩnh bay sang Mỹ cùng với mẹ mình, ba cô còn một số công việc chưa giải quyết kịp nên sẽ qua sau.

Khi đi cô không nói với ai hết chỉ tạm mỗi Tô Nguyệt thôi.

Tô Nguyệt ôm cô khóc một trận, hai con mắt vẫn còn đỏ hoe.

An Tĩnh khẽ dỗ dành cô nhóc này, không quên đưa cho Tô Nguyệt một bức thư trước khi đi.

" Nhờ cậu đưa lá thư này cho Mục Chấp hộ tớ.

Đừng có nói chuyện tớ đi Mỹ cho cậu ta và cả mọi người nữa."
Tô Nguyệt lau nước mắt trên khuôn mặt, thút thít nhận lấy bức thư.

"Ừ, tớ sẽ."
"Tạm biệt, hẹn ngày gặp lại."
Tô Nguyệt nhìn hai mẹ con An Tĩnh hòa lẫn trong làn người đông đúc, nước mắt lại không ngừng rơi xuống.

"Bảo trọng nhé, An Tĩnh."

Tô Nguyệt bước vào lớp học, lén lút nhìn ngó xung quanh xem có ai không.

Cô không dám đưa ra trực tiếp cho Mục Chấp, sợ cậu ta nổi điên nữa thì khổ.


Nhìn tới ngó lui chắc chắn không có ai, Tô Nguyệt đành liều một phen nhét bức thư vào cặp sách của Mục Chấp.

Tưởng là trót lọt, Tô Nguyệt không khỏi thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên sau lưng vang lên một tiếng lạnh lùng khiến cho cô sợ đứng hình.

"Cậu đang nhét gì trong cặp tôi thế hả, Tô Nguyệt?"
Tô Nguyệt đổ mồ hôi hột, đang nghĩ xem bịa ra lý do gì thì Mục Chấp đã lấy ra bức thư mà An Tĩnh nhờ cô gửi cho cậu ta.

Thấy bộ dạng chột dạ của Tô Nguyệt, Mục Chấp không khỏi nghi hoặc.

Anh bèn mở bức thư ra đọc thì không khỏi sững người.

Đọc được phần đầu, Mục Chấp cầm chặt lá thư chạy như bay ra ngoài.

Trong đầu lúc này của cậu văng vẳng lời của An Tĩnh gửi lại.

Gửi Mục Chấp.

Khi mà cậu nhận bức thư này từ tay Tô Nguyệt, có lẽ tôi đã lên máy bay sang một đất nước mới để sinh sống rồi.

Mà thôi không nhắc làm gì.

Tôi viết lá thư này không phải muốn bày tỏ tình cảm tôi đã từng thích cậu.

Đúng là tôi đã thích cậu rất nhiều nhưng mà tôi cảm thấy mình không đáng để tiếp tục.

Tôi rất cảm ơn là cậu đã chăm sóc tôi khoảng thời gian lâu này, khoảng thời gian đó đối với tôi rất mĩ mãn.


Rồi ai cũng phải có cuộc sống mới, một môi trường mới và những con người mới.

Tôi hi vọng cậu đừng ngủ mãi trong quá khứ mà lãng quên những thứ tốt đẹp xung quanh cậu.


Tôi biết là cậu có lẽ cho rằng tôi nhiều chuyện nhưng tôi mong muốn cậu sống thất tốt.

Với trình độ của cậu thì tôi nghĩ cậu dễ dàng vào những ngôi trường tốt bậc nhất.

Mai này có khi tôi có thể gặp lại thì cậu đã là bác sĩ hay giám đốc của một công ty lớn chăng? Thật hi vọng ngày đó nha!
….

Phải rồi, tôi nhớ là cậu giữ gìn sức khỏe.

Đừng có mà thức khuya để chơi game nữa.


Tôi không hi vọng cậu đeo kính do chơi game đâu.

À đúng rồi, cậu đừng có trách Tô Nguyệt nữa.

Chuyện này do tôi nhờ cậu ấy gửi cho cậu đấy!
Lời cuối cùng tôi muốn cảm ơn thanh xuân lần nữa của tôi có cậu.

Nhưng những thứ gì đã là quá khó thì để cho nó ngủ quên đi.

Hãy sống tốt nhé! Mọi điều may mắn sẽ đến với cậu!
Hẹn gặp lại cậu!
Darling, thân gửi!
Mục Chấp điên cuồng chạy đến sân bay thì đã muộn rồi.

Những chuyến bay ngoại quốc đều đã cất cánh từ vài tiếng trước, bây giờ tìm kiếm chỉ thêm phí thời gian thôi.

Chạy hết cả sân bay rộng lớn này, Mục Chấp hằn những tơ máu mệt mỏi trong tròng mắt cố gắng tìm bóng lưng gầy gò trong làn người đông đúc này.

Nhưng đã tìm tận hai tiếng liền không thấy, Mục Chấp tuyệt vọng lẳng lặng đi về.

Cầm lấy bức thư của An Tĩnh gửi cho mình, Mục Chấp khẽ nhẹ nhàng vuốt thẳng ra hôn lên đó.

"Hẹn gặp lại! Nếu em không thất hẹn thì đừng trách anh vô tình!"

Sau khi An Tĩnh đi, Mục Chấp như biến thành một con người khác hoàn toàn.

Cậu làm như lời của An Tĩnh dặn dò, không bỏ xót một thứ gì cả.

Tình trạng của Mục Chấp khiến cho hai vợ chồng Mục Tiêu không khỏi lo lắng.


Lạc Anh luôn cố hỏi cậu xảy ra chuyện gì nhưng mà Mục Chấp chỉ trả lời qua loa lấy lệ.

Khi đến trường, Mục Chấp không còn ngủ gục trên bàn nữa mà chăm chỉ nghe giảng.

Biểu hiện này khiến cho những giáo viên không khỏi mừng thầm.

Chu Tần thấy Mục Chấp điên cuồng học tập không khỏi thở dài.

Không ngờ chuyện của An Tĩnh ảnh hưởng lớn đến Mục Chấp như vậy.

Nếu trước đây rủ cậu ta xuyên đêm đánh boss không nói hai lời liền đồng ý ngay.

Bây giờ thì…không có thời gian mà gặp nữa huống chi chơi game.

Nhờ chăm chỉ nên thành tích của cậu tốt hơn hẳn, lúc này cậu như một con hắc mã điên cuồng tranh vị trí dẫn đầu với Lạc Trần.

Chuyện hai nam thần ganh đua trên bảng xếp hạng luôn là điều thu hút mọi chú ý của nữ sinh, bọn họ lập hẳn club hâm mộ hai người.

Mặc dù thế Mục Chấp lại mắc chứng bệnh sạch sẽ và không muốn gần gũi nữ sinh nào cả.

Trong vòng bán kính 2 mét thì không được nữ sinh nào đứng gần cậu nếu không bị chỉnh rất thảm.

Hầy, đại ma vương không có An Tĩnh thật đáng sợ làm sao!.


Bình luận

Truyện đang đọc