ANH CÓ QUYỀN TIẾP TỤC YÊU THẦM

Vốn dĩ Tề Khê chỉ vừa mới thấy bớt xấu hổ, cầm cốc nước trên bàn lên uống một hớp, bởi vì những lời này của Cố Diễn, sặc luôn đến nỗi ho khan.

Nhưng người đầu têu là Cố Diễn lại rất bình tĩnh, một câu có lực sát thương rõ ràng như vậy, thế nhưng anh lại bình tĩnh chỉ như đang trần thuật một sự thật theo pháp luật. Thấy Tề Khê ho khan, anh mới đi tới với ánh mắt hơi bất đắc dĩ, duỗi tay nhẹ nhàng vỗ lưng cho Tề Khê dễ chịu hơn.

Tề Khê tạm lấy lại bình tĩnh, rồi mới tìm lại được giọng nói của mình, kết quả vừa mới mở miệng nói, Tề Khê mới phát hiện, bởi vì câu nói quá đáng sợ của Cố Diễn mà giọng mình đã trở nên hơi hơi run rẩy: “Vì sao lại nói chị anh biết rồi? Vừa nãy chị ấy vẫn luôn ở trong phòng làm việc, mãi cho đến khi bọn mình, mãi cho đến khi bọn mình sửa soạn lại vẻ ngoài thì chị ấy mới đi ra…”

Trên mặt Cố Diễn cũng lộ ra vẻ hơi lúng túng không thể làm gì khác, nhưng đa phần là rất chắc chắn. Anh liếc mắt nhìn ngực Tề Khê một cái, sau đó vội vàng rời mắt đi, giọng nói trầm thấp hơi khàn khàn: “Bọn mình sửa soạn lại dáng vẻ thật, nhưng chắc là chưa sửa soạn lại cho tử tế.”

“Hả?”

Vành tai của Cố Diễn hơi ửng đỏ, anh vẫn không nhìn Tề Khê, nhưng lại trả lời câu hỏi của Tề Khê bằng giọng nói: “Cúc áo của em.”

Lúc này, Tề Khê mới vô thức nhìn về phía ngực mình theo bản năng, không xem còn đỡ, bây giờ nhìn một cái, mặt cô đỏ bừng bừng.

Phía trước ngực cô bị cởi ba chiếc cúc, dưới tình huống khẩn cấp lúc nãy, hai chiếc bị cài sai vị trí, dẫn tới việc đáng lẽ vải dệt phải phẳng phiu xuôi xuống ngực thì lại hơi nhô lên thành nếp uốn giống như ngọn núi nhỏ một cách cực kì đột ngột, chỉ vì một chiếc cúc áo tựa như đã bất ngờ trốn thoát khỏi trừng phạt, rõ ràng đến nỗi thật sự không thể bỏ qua nổi.

Tề Khê xém chút nữa đã cảm thấy không thở nổi, cô khom người xuống, bắt đầu cài lại cúc áo với tâm trạng lúng túng hoảng hốt. Sau đó, không biết có phải vì lo lắng căng thẳng hay không, hay là vì phải chịu đả kích quá lớn thật, vậy mà cài ba lần mới có thể cài đúng hoàn toàn các vị trí.

Nhưng… nhưng cho dù cài sai cúc áo, cho dù Cố Tuyết Hàm trông thấy, thì cũng chưa chắc sẽ liên tưởng đến chuyện khác.

Tề Khê vẫn còn lừa mình dối người ôm một tia hi vọng cuối cùng trong lòng: “Nhưng chưa chắc luật sư Cố đã nghĩ nhiều như vậy, cũng có thể là bản thân em qua loa đại khái, tự mình cài sai trước khi ra ngoài mà.”

Cố Diễn liếc mắt nhìn Tề Khê một cái, bình tĩnh nói: “Chị anh sẽ không làm mất đồ đâu, nhất là chìa khóa dự phòng, chị ấy là người cực kì cẩn thận.”

Vì thế…

Tề Khê cảm thấy mình sắp không thở nổi rồi: “Vì thế lúc nãy khi sắp đi, chị ấy cố tình nói mình sẽ làm mất chìa khóa dự phòng, cho nên muốn trả lại cho anh. Thật ra là vì…”

Mặc dù giọng nói của Tề Khê đã vô cùng khó khăn, nhưng Cố Diễn vẫn không đành lòng lừa cô. Anh bình tĩnh gật đầu: “Ừ, chị anh cố tình trả lại chìa khóa dự phòng cho anh đấy.”

Anh hắng giọng, rời mắt đi: “Có lẽ là muốn uyển chuyển nói với anh, lần sau sẽ không có chuyện chị ấy vô tình làm bóng đèn như này đâu. Bọn mình có thể yên tâm yêu đương ở đây… Về phần lúc đầu, chị ấy tránh ở trong phòng làm việc không ra đây, chắc là muốn cho bọn mình có đủ thời gian để đỡ xấu hổ. Chuyện đồng hồ báo thức, có lẽ là chị ấy cố tình đặt, để nhắc nhở bọn mình, tránh xảy ra cảnh tượng vô cùng xấu hổ…”

Tề Khê còn định giãy giụa từ tận đáy lòng: “Người khôn suy xét ngàn lần vẫn có thể mắc sai lầm. Mặc dù luật sư Cố vô cùng cẩn thận tỉ mỉ không có sai sót trong công việc, nhưng dù sao, sức người cũng có hạn, rất có khả năng là những lúc khác, chị ấy sẽ có sơ sót. Suy cho cùng, sự chú ý đều tập trung hết vào công việc, có lẽ lúc nãy, chị ấy thật sự đang tìm sách ở trong phòng làm việc đó.”

Đáng tiếc, Cố Diễn không cho Tề Khê có cơ hội tiếp tục lừa mình dối người, anh bình tĩnh nhìn thẳng vào đôi mắt của Tề Khê một cách chăm chú: “Quyển sách mà chị ấy nói đang đi tìm, vốn là của chị ấy, chị ấy đã đọc hết từ lâu rồi, cho nên anh mới mượn về định đọc thử. Chị ấy không thể lại mượn về xem thêm lần nữa được.”

“...”

Tề Khê nhìn lên trần nhà bằng ánh mắt trống rỗng, cô không biết ngày mai phải dùng vẻ mặt gì để đối mặt với Cố Tuyết Hàm, chỉ có thể cầm lấy gối che kín hai mắt mình, cả người từ từ trượt xuống khỏi ghế sofa giống như biểu tượng cảm xúc đau khổ: “Cố Diễn, hay là em và anh nên mau chóng chia tay ngay trong đêm đi.”

Hẹn hò bị phát hiện thì thôi đi, xấu hổ nhất là lúc suýt làm loại chuyện này, cài cúc sai thành như vậy, Tề Khê cảm thấy cái chết xã hội (*) cũng chỉ đến thế mà thôi, ngoại trừ cách mau chóng chia tay với Cố Diễn rồi bỏ trốn khỏi trái đất trong đêm, thì hình như thật sự không còn cách gì có thể cứu vãn nổi.

(*)Cái chết xã hội: chỉ việc làm chuyện xấu hổ trước công chúng, không thể ngẩng cao đầu và không còn có thể có các tương tác xã hội bình thường.

“Thật ra không cần phải chia tay.” Mặc dù cũng hơi lúng túng nhưng Cố Diễn vẫn bình tĩnh hơn Tề Khê nhiều: “Dù sao cũng đã như vậy rồi.”

Cái gì gọi là cũng đã như vậy rồi!

Tề Khê nóng nảy: “Cố Diễn, anh không thể cứ mặc kệ sự đời như vậy! Càng không thể đổ đốn! Nếu không phải vừa nãy anh hôn em như vậy, thì sẽ không bị chị anh phát hiện! Anh phải có trách nhiệm đi! Nếu không, sau này, ở trong lòng chị anh, em sẽ có hình tượng gì đây!”

Cố Diễn như thể suy nghĩ một lát, sau đó anh bình tĩnh nói: “Cũng được, ngày mai xin nghỉ buổi sáng, em đi lấy sổ hộ khẩu của em đi.”

“?”

“Đi thẳng tới Cục dân chính luôn.”

Tề Khê nóng cả mặt lẫn não, cô có chút thẹn quá hoá giận, nói: “Đến Cục dân chính làm gì?”

Cố Diễn vén sợi tóc lòa xòa của Tề Khê ra sau tai, nói bằng giọng biếng nhác gợi cảm: “Chịu trách nhiệm với em đó.”

“Cái em nói không phải là có trách nhiệm kiểu này!” Tề Khê cảm thấy đầu óc mình hơi nóng lên, nhưng mà người vốn luôn có thể cái khó ló cái khôn, càng trở nên nhanh trí hơn khi gặp kiểu tình huống này trong công việc như cô, giờ phút này lại có chút lắp bắp: “Ý em nói là anh phải có trách nhiệm đi đính chính lại cho em, dù sao cũng phải giải thích một chút với chị anh đi!”

Cố Diễn trố mắt: “Còn có thể giải thích thế nào? Chưa đủ nhân chứng vật chứng hả? Còn có thể lật kèo sao?”

Tề Khê giận sôi máu: “Cố Diễn, bọn mình chính là luật sư xấu xa độc ác! Anh xem, làm gì có luật sư nào có thể thoải mái thừa nhận sự thật là đương sự của mình phạm tội chứ? Đối phương không có chứng cứ thì chết cũng không nhận tội; đối phương có chứng cứ, không phải đều chủ trương tìm sai sót của tính chân thực, tính hợp pháp và sự liên quan của nó sao? Cho dù không thể tìm ra cách trong ba tính chất của chứng cứ, vậy cũng không thể nằm im chịu trói được. Không phải đều làm một số chuyện nho nhỏ để trì hoãn phiên tòa, chẳng hạn như phản đối thẩm quyền xét xử của tòa án à?

Tề Khê ho khan, bắt đầu phát biểu “ý kiến hay” của bản thân: “Anh đi giải thích đi, bọn mình thật sự chỉ là quan hệ đồng nghiệp và bạn học tương đối tốt thôi. Khi chị anh đến, chúng ta đứng đắn nghiêm túc, không hề xảy ra chuyện gì khác. Cúc áo của em hoàn toàn là vì em là một người cẩu thả, luôn cài sai. Anh không hề làm bất kì chuyện xấu xa nào với em, em cũng không làm bất kì chuyện xấu xa nào với anh…”

Đáng tiếc, ý kiến của Tề Khê không nhận được sự hưởng ứng của Cố Diễn, anh nhìn chằm chằm vào Tề Khê: “Nhưng anh làm chuyện xấu với em thật mà.” Tên đàn ông này dùng giọng điệu hết sức ngây thơ và vô tội ghé sát vào tai Tề Khê: “Mà còn tiếp tục làm chuyện càng xấu hơn với em.”

Luật sư đúng là một nghề nghiệp xấu xa gian ác, quả nhiên, ngay cả Cố Diễn cũng trở nên xấu xa rồi!

Nhưng có lẽ Cố Diễn đã quên, Tề Khê cũng là một luật sư xấu xa như vậy. Cô quay đầu lại, đột nhiên ngậm luôn lấy vành tai của Cố Diễn khiến anh không kịp phòng bị, dùng giọng điệu mơ hồ không rõ, không cam lòng yếu thế, nói: “Vậy thì em cũng sẽ làm chuyện rất xấu rất xấu với anh!”

Rất hiển nhiên sự xấu xa của Cố Diễn còn chưa đúng chỗ.

Bởi vì Tề Khê phản kích quá nhanh nên anh tự loạn rồi thua cuộc.

Quả nhiên, dáng vẻ rất thành thạo lúc nãy chỉ là giả vờ giả vịt, Cố Diễn hơi hoảng hốt, gần như đẩy Tề Khê ra luôn, sau đó anh đứng thẳng lên, đi vào bếp. Giọng vẫn hơi khàn khàn, tư thế đi đường cũng hơi mất tự nhiên, hiển nhiên vẫn đang kiềm chế cái gì đó: “Anh đi rót cho em cốc nước.”

Tề Khê phản đối: “Em không muốn uống nước! Anh đừng đi mà!”

Đáng tiếc, Tề Khê càng giữ thì Cố Diễn chạy càng nhanh. Anh chàng vừa chạy, còn vừa nói với Tề Khê bằng giọng điệu vô cùng chắc chắn: “Không, em muốn uống nước, em phải uống nước.” Có lẽ bởi vì căng thẳng nên lời anh nói có hơi rối loạn: “Con gái phải uống nhiều nước, da dẻ mới có thể đẹp hơn được…”

Tề Khê chặn đường đi của Cố Diễn, bày ra tư thế khăng khăng cố chấp: “Ý của anh là da em bây giờ không đẹp à?”

Cố Diễn trông có vẻ hơi bất đắc dĩ: “Anh không có ý này, em…”

Tề Khê cố ý cắt lời giải thích của Cố Diễn, không chờ anh nói xong, cô đã gật gật đầu như thể đương nhiên: “Mà cũng đúng, da mặt em đúng là không đẹp như da bên trong người. Hay là, anh nhìn thử xem da thịt trên người em thế nào. Thật sự rất trắng rất mịn, em cảm thấy hoàn toàn không cần phải uống nước để bổ sung thêm nước. Nếu anh không tin, có thể sờ thử nha…”

Cô vừa nói vừa giả vờ muốn cởi cúc áo.

Gần như ngay lúc tay Tề Khê chạm vào cúc áo ngực, giọng nói dồn dập của Cố Diễn đã truyền tới: “Không cần!”

Người đàn ông đó bỏ lại những lời này, sau đó chạy vào bếp chẳng khác gì chạy trối chết, bỏ lại Tề Khê cười sằng sặc ngã trái ngã phải trên ghế sofa. Cô cảm thấy mình giống như một người phụ nữ xấu xa đi đùa giỡn trêu chọc đàn ông, nhưng…

Nhưng trêu đùa đàn ông thật sự rất vui.

Tề Khê cảm thấy, sau khi yêu vào, hình như mình trở nên xấu hơn rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc