ANH CÓ QUYỀN TIẾP TỤC YÊU THẦM

Qua thêm hai ngày tập hợp chứng cứ và thăm hỏi, điều tra, Tề Khê sắp xếp tất cả chứng cứ lại thành một tệp, đến lúc này cô mới tận dụng thời gian nghỉ trưa để hẹn Hề Văn và Cố Diễn cùng nhau ngồi xuống thảo luận rõ ràng.

Vì để mẹ mình thả lỏng hơn một chút, Tề Khê hẹn ở một quán cà phê dưới lầu của công ty luật Cạnh Hợp.

Tề Khê và Cố Diễn đến trước. Lần đầu tiên gặp mặt người nhà Tề Khê, ngược lại Cố Diễn rất bình tĩnh, còn Tề Khê lại có vẻ hồi hộp hơn: "Lát nữa phải nói với mẹ em thế nào cho ổn đây?"

Cô bối rối muốn chọn từ để giới thiệu Cố Diễn, Cố Diễn cũng không để bụng lắm: "Em giới thiệu anh là đồng nghiệp của em là được."

Tề Khê ngẩn người: "Nhưng..."

"Tề Khê, lần này anh và mẹ em gặp mặt là do có việc gấp, chuyện mấu chốt hiện giờ chính là dùng cách tối ưu nhất để khiến ba em phải trả giá thật đắt, sau đó cố gắng tận dụng mọi khả năng để bảo vệ quyền lợi của mẹ em. Vấn đề danh phận của anh chỉ là thứ yếu, huống chi anh cũng lo nếu em vừa giới thiệu anh là bạn trai em, ngược lại mẹ em có khi nào sẽ nghi ngờ trình độ chuyên nghiệp của anh hay không. Hơn nữa, dùng thân phận bạn trai của anh mà tham gia vào việc riêng của nhà em thì không thích hợp cho lắm."

Cố Diễn kéo tay Tề Khê xuống, nở nụ cười: "Bây giờ anh lấy thân phận một luật sư để tham gia, để đến lần sau anh sẽ dùng thân phận bạn trai tham dự vào cuộc sống của em, đến lúc đó em hãy giới thiệu anh với mẹ em nhé."

Nếu Tề Khê nói không cảm động thì là giả, dường như Cố Diễn luôn dành tặng cho cô những niềm vui bất ngờ, rõ ràng là anh hi vọng cô có thể giới thiệu mình cho ba mẹ cô như vậy, rõ ràng là anh mong nhận được sự đồng ý của ba mẹ cô đến thế, bây giờ có cơ hội đến, ngược lại Cố Diễn lại chẳng hề vội vàng.

Anh thật sự đặt chuyện của Tề Khê vào vị trí đầu tiên, giống như trong lòng anh cô mãi mãi có được quyền ưu tiên vậy.

*

Khoảng mười phút sau mẹ Tề Khê đến, mặc dù bà đã sửa soạn tỉ mỉ, nhưng gặp phải một đòn nặng nề như thế, sắc mặt bà cũng không giấu được nét tiều tụy, tuy nhiên như vậy cũng không che lấp được khí chất nhã nhặn, thanh lịch trong từng cử động của Hề Văn. Trên người bà có một nét ôn hòa, bình ổn của một người phụ nữ trí thức.

Sau khi ngồi xuống, Tề Khê giới thiệu mẹ mình và Cố Diễn cho đối phương, tâm trạng Hề Văn rất nặng nề, cũng không hỏi han nhiều, chỉ nở nụ cười với Cố Diễn nói đã gây thêm phiền phức cho anh.

Trong hai ngày vừa rồi, ba người phân công nhau vừa thu thập chứng cứ vừa bổ sung thêm một chút.

Cố Diễn cũng không muốn lãng phí thời gian. Sau khi anh lễ phép chào hỏi Hề Văn thì nói thẳng vào vấn đề chính: "Mấy ngày nay cháu lướt sơ lược hết tất cả nội dung Weibo của Vương Quyên từ khi đăng ký đến nay, ngoại trừ căn hộ kia, hẳn là ba của Tề Khê còn mua xe cho Vương Quyên, là một chiếc BMW series 5, ngoài ra, còn tặng túi xách hàng hiệu, đồng hồ, các loại trang sức vào các dịp Lễ Tình Nhân, Lễ Giáng sinh, sinh nhật, lễ tết hoặc ngày nghỉ."

Cố Diễn dứt lời, lấy ra một tệp tài liệu: "Đây là những loại mà cháu đã liệt kê và in ra, ghi rõ tên thương hiệu và giá cả khảo sát trên mạng, phần còn lại chính là hình chụp màn hình Weibo của Vương Quyên. Những thứ trên cháu đã lưu lại một bản điện tử để giữ trước, kể cả những bình luận cũng đã được chụp màn hình lại."

Tề Khê cũng chia sẻ một chút thành quả trong hai ngày của mình với hai người còn lại: "Con bắt tay từ Weibo chính thức của trường Quốc tế Phong Lăng, tìm được tin tức của Vương Tề Lượng trong hoạt động tập thể của lớp A vào hai năm trước do họ đăng lên, thật sự có đứa trẻ này, hơn nữa lần tìm tận gốc cũng đã tìm thấy hình ảnh của nó."

Tề Khê nói đến đây thì nhấp môi dưới, hơi lo lắng liếc mắt nhìn mẹ mình một cái rồi mới bày tấm ảnh trên điện thoại di động ra: "Chính là đây."

Hề Văn nhìn thoáng qua, khuôn mặt tái nhợt nghiêm lại, gật gật đầu: "Mẹ thấy chính là đứa bé trai này."

Cũng không cần thêm chứng cứ xác thực nào khác nữa, cậu bé trai trong tấm ảnh, bằng mắt thường đã có thể thấy vẻ bề ngoài vô cùng giống Tề Thụy Minh, mà cái tên gọi mang ý nghĩa rõ ràng kia, lại chính là chứng cứ không thể chối cãi được.

Đây chính là đứa con riêng do Tề Thụy Minh vi phạm luật hôn nhân, ngoại tình với Vương Quyên sinh ra.

Sắc mặt Tề Khê cũng rất tệ, nhưng cô cũng không ngừng lại, mà tiếp tục phơi bày những chứng cứ còn lại: "Dựa vào Weibo chính thức đăng lên mà nói, có thể xác định được Vương Tề Lượng đã đăng ký rất nhiều lớp năng khiếu trong trường quốc tế này, mà theo giá của những lớp năng khiếu này con đã dựa vào giá cả đăng trên web của trường mà liệt kê hết lại, sau khi tổng kết, thằng nhóc này hàng năm chi tiêu ít nhất khoảng gần ba mươi vạn." Cô dừng một chút, "Đây vẫn là số chưa thống kê hoàn chỉnh."

Gần như là mỗi khi Tề Khê và Cố Diễn lấy ra thêm một phần chứng cứ chứng minh Tề Thụy Minh dùng tài sản trong thời kỳ hôn nhân để ăn chơi trác táng, cung cấp nuôi dưỡng người thứ ba và con riêng, sắc mặt Hề Văn sẽ lại càng tệ hơn một chút. Đến cuối cùng, bà giống như một chiếc lá bị gió cuốn sắp rơi.

Cho dù là người phụ nữ có kiên cường đến thế nào, đối mặt với sự phản bội lớn như vậy, không thể nghi ngờ chính là đau thấu tim can.

"Mẹ chưa từng nghĩ tới thì ra từ mười năm trước ba con đã có lòng riêng, khó trách ông ta cứ luôn bận rộn như thế nhưng mà cứ nói không kiếm được tiền, nói áp lực nặng, rõ ràng kinh tế trong nhà hoàn toàn có thể xoay sở nhưng lại vẫn luôn liều mạng kiếm tiền như thế."

Trong giọng của Hề Văn mang theo chút nghẹn ngào: "Cuối cùng mẹ còn đau lòng ông ta quá liều mạng, quá tham vọng sự nghiệp, bây giờ mới phát hiện, chẳng qua ông ta chỉ vì đứa con trai kia, bởi vì sợ mình tuổi lớn hơn, không kiếm được tiền nữa, lại dùng cách bồi dưỡng cho con mình một năm ba bốn mươi vạn như vậy, vì đảm bảo tích cóp vốn cho con trai tiêu xài trong tương lai, ông ta mới liều sống liều chết như vậy."

E là đến lúc này, mẹ Tề Khê hồi tưởng lại đủ mọi chuyện trong quá khứ, mới cảm thấy hối hận và thất vọng, bà quá tin tưởng Tề Thụy Minh, cũng quá suy nghĩ cho ông ta, gần như không giữ lại gì cho bản thân mình, tự cho rằng bà dành cho Tề Thụy Minh một tình yêu tự do, nhưng lại không biết tình yêu quá tự do, không hề bị quản thúc, có một vài thời điểm sẽ trở thành một cây dao để đối phương đâm về phía mình.

Tề Khê cũng đau lòng chẳng kém gì mẹ mình, bây giờ cuối cùng cô cũng đã hiểu được, trước đây vì sao rõ ràng là khi còn bé, Tề Thụy Minh cũng không soi mói, bới móc cô vì cô là con gái. Bất thình lình, từ một ngày nào đó, trong mắt Tề Thụy Minh, cô thấy đủ mọi vấn đề như vậy - bởi vì từ ngày Vương Tề Lượng sinh ra, Tề Khê không còn là duy nhất của Tề Thụy Minh, mà trở thành một thứ để chọn lựa.

"Ông ta không cho con ra nước ngoài, không chỉ bởi vì muốn giữ tiền lại cho con trai dùng, phần lớn là do ích kỷ nhỉ, ông ta hi vọng con có thể an phận tìm một công việc ở Thành phố Dung, tìm một nhà chồng có thể có lợi cho ông ta rồi kết hôn. Sau đó bởi vì ở thành phố Dung, đến khi ông ta già, con còn có thể ở bên cạnh chăm sóc ông ta, do đó để con trai ông ta chẳng phải buồn phiền chuyên ở nhà mà phát triển sự nghiệp, mạnh tay phấn đấu."

Suy nghĩ cẩn thận, thật sự là Tề Thụy Minh đã sắp xếp mọi chuyện thật sự rất rõ ràng...

Hề Văn là biển hiệu để ông ta giữ sĩ diện, là một người vợ tốt nghiệp đại học hàng đầu nhưng lại ở nhà làm nội trợ toàn thời gian, đứng ở phía sau quản lý tốt gia đình, lại là bạn già chăm sóc ông ta sau này; Tề Khê thì ông ta hi vọng có thể tìm một công việc ổn định, cuối cùng tìm một người có tiền để kết hôn, ở lại thành phố Dung, trở thành đứa con chăm sóc ân cần khi ông ta dưỡng lão; dung mạo đẹp đẽ, tuổi trẻ của Vương Quyên sẽ tô điểm cho cuộc sống tình cảm mãnh liệt thời trung niên của ông ta; đứa con trai Vương Tề Lượng sẽ trở thành ánh sáng trong cuộc đời ông ta, là người ông ta trông cậy nhất trong cuộc đời này, cho dù ông ta hao hết sức lực, dùng biết bao nhiêu tiền của cũng muốn để cho con trai có thể xuất ngoại du học, dựng thành nghiệp lớn.

Tiền và tự do để dành cho con trai và bồ nhí, trách nhiệm dưỡng lão và chăm sóc để lại cho con gái và vợ.

Trên thế giới này sao lại còn loại đàn ông ti tiện, ích kỷ đến như vậy?

Nhưng bây giờ vẫn còn không phải là thời gian để ngoảnh đầu nhìn lại và đau khổ.

"Dì Hề, dì nghĩ thế nào? Đã ra quyết định cuối cùng chưa ạ?"

Giọng Cố Diễn kéo lý trí của Hề Văn quay lại, bà lau nước mắt nơi khóe mắt mình, nhưng giọng nói rất rõ ràng: "Dì muốn ly hôn, chuyện đầu tiên, quan trọng nhất chính là phân chia tài sản sau khi kết hôn; thứ hai, đòi lại sự sung túc Vương Quyên có được từ tài sản sau hôn nhân của Tề Thụy Minh mà cô ta không đáng được hưởng."

Dựa vào những chứng cứ hiện giờ, đòi lại những số tiền chuyển khoản trong WeChat của Tề Thụy Minh và bất động sản, có lẽ là có thể được. Nhưng những trang sức, túi xách hàng hiệu các loại do Cố Diễn thu thập được, bởi vì mức giá trị không lớn như bất động sản, không đủ lớn đến mức khiến Vương Quyên không có khả năng chi trả, bởi vậy rất khó để dùng cách chứng minh bất động sản mà chứng minh những thứ quà tặng này do Tề Thụy Minh giấu tài sản sau khi kết hôn để tặng. Cho nên sợ là không có cách nào có thể thành công khiến tòa án hỗ trợ lấy bằng chứng chứng minh nơi nguồn gốc tiền này. Huống chi, có thể Tề Thụy Minh cũng không nhất thiết phải trực tiếp chuyển khoản cho Vương Quyên để cô ta đi mua, phần lớn là sẽ giống như Hermès, là sau khi Tề Thụy Minh tự mình chi trả thì mang đến tặng cho Vương Quyên. Chuyện này càng khó chứng minh là túi Hermès đó của Vương Quyên là do Tề Thụy Minh tặng.

Mà...

"Mà bất động sản trong hôn nhân đề tên hai người cả mẹ và ông ta, khi phân chia lúc ly hôn, cho dù chúng ta đã có thể chứng minh ông ta ngoại tình, nhưng tòa án cũng chỉ có thể xem xét tình hình mà hơi nghiêng về phía mẹ một chút thôi, vả lại bởi vì mẹ là một người vợ nội trợ, trong cuộc hôn nhân này gần như không mang thu nhập về, ông ta mới là người chủ yếu tạo ra tài sản trong thời kỳ hôn nhân, mặc dù thẩm phán có khuynh hướng bảo vệ mẹ nhưng cũng không thể xét cho mẹ được nhiều..."

Thật sự rất đáng buồn, mặc dù theo xu hướng tư tưởng hiện đại, đã bắt đầu tôn trọng những người phụ nữ nội trợ toàn thời gian, ca ngợi những người nội trợ, tán thưởng những đóng góp của người nội trợ toàn thời gian, thậm chí cổ vũ phụ nữ trở thành người nội trợ, nhưng trên pháp luật lại vốn chẳng có luật lệ bảo vệ những người nội trợ toàn thời gian.

Tề Khê vẫn vô cùng tôn trọng mẹ mình, cũng cảm ơn sự trả giá của bà cho gia đình trong những năm qua, cô chưa bao giờ nghi ngờ quyết định ở nhà làm nội trợ của mẹ mình, nhưng giờ phút này, cô cũng không nhịn được mà đau lòng thay mẹ mình.

Những người phụ nữ dựa vào kết hôn nhận được một tờ giấy đăng ký, pháp luật bảo vệ cho điều đó đôi khi thậm chí còn chẳng bằng một tờ hợp đồng lao động không có thời hạn.

Nội trợ toàn thời gian chưa bao giờ là một công việc làm một mẻ khỏe một đời. Những người phụ nữ chọn lựa trở thành nội trợ, thật ra những chuyện phải đối mặt cũng chẳng khác gì những người phụ nữ tiếp tục đi làm. Chẳng qua là những người nội trợ thì thay ông chủ bằng chồng. Hơn nữa, vô cùng khó khăn khi người phụ nữ đó muốn nhảy việc, lại còn không có những khoản bảo hiểm xã hội bắt buộc phải nộp, một khi bị "sa thải", thậm chí chưa chắc có được tiền bồi thường kinh tế do thất nghiệp. Mà công việc nội trợ toàn thời gian này cũng giống như các công việc bình thường khác, chỉ cần lương bổng vị trí này không tệ, ông chủ không tệ thì mãi mãi sẽ luôn có những người trẻ tuổi, lý lịch tốt hơn muốn thay thế vị trí đó.

Muốn chiến thắng áp đảo trong thân phận một người nội trợ toàn thời gian, có lẽ phải trả giá cũng chẳng ít hơn so với việc trở thành một nữ quản lý cấp cao là mấy. Bạn phải có một năng lực không ai trên thị trường có thể thay thế, giá cả phải cạnh tranh, đồng thời phải gắn bó mật thiết, ràng buộc chắc chắn với sự nghiệp của ông chủ (chồng), nắm giữ thật chắc dòng chảy tài chính của công ty (gia đình), phương hướng đầu tư, đảm bảo một khi ông chủ (chồng) và bạn tách nhau ra, ông ta sẽ phải trả một cái giá vô cùng lớn.

Con người không có cách nào cam đoan trái tim một người khác vĩnh viễn không bao giờ thay đổi. Cho nên lúc không giữ được lòng người, ít nhất có thể nắm được tiền.

Những khoản tiền Tề Thụy Minh đưa cho Vương Quyên trong thời gian kết hôn, có thể tìm chứng cứ hoặc có thể xin tòa án tiến hành điều tra theo giao dịch ngân hàng ra vào của Tề Thụy Minh. Nhưng vấn đề lớn nhất ngày hôm nay vẫn là những tài sản chung hợp pháp của Hề Văn và Tề Thụy Minh trong thời kỳ hôn nhân.

Hiển nhiên hai ngày vừa rồi, Hề Văn cũng tự mình tìm tòi, bà đưa ra danh sách tài sản đồng sở hữu với Tề Thụy Minh. Ngoại trừ căn nhà hiện tại đang ở, bà cùng Tề Thụy Minh còn có một căn hộ cao cấp, một cửa hàng, còn đầu tư thêm một biệt thự nhỏ ở thành bên cạnh thành phố Dung.

"Ngoại trừ những tài sản chính này, về xe, trên danh nghĩa mẹ và ông ta mỗi người một chiếc, sau khi ly hôn, những chiếc xe đó cứ căn cứ theo đăng ký mà chia cho từng người là được, về những khoản tiền trong ngân hàng, lúc xin tòa án điều tra dòng tiền của Tề Thụy Minh nhất định có thể đồng thời chứng minh. Chỉ là..."

Tề Khê biết mẹ mình đang chần chừ vì việc gì.

Cho dù thế nào đi chăng nữa, hôn nhân của Tề Thụy Minh và Hề Văn vẫn tồn tại lâu hơn tư tình của Tề Thụy Minh và Vương Quyên. Vương Quyên cũng chỉ bắt đầu mẹ quý nhờ con, không ngừng bòn rút tiền trên người Tề Thụy Minh từ mười năm trước, nhưng trước khi Tề Thụy Minh chưa vì có con trai mà hai lòng, những khoản tiền kiếm được cũng vẫn là tài sản sở hữu chung hợp nhất trong thời kỳ hôn nhân."

Cho nên nói một cách đơn giản, mặc dù Hề Văn có thể lấy lại phần lớn những khoản tiền Vương Quyên không đáng được nhận từ chỗ cô ta, nhưng nếu Tề Thụy Minh vì đứa con trai mà quyết định cá chết lưới rách, liều mạng dùng đủ hết mọi thủ đoạn để tranh thủ phân chia một cách hợp pháp những tài sản trong thời kỳ hôn nhân, Hề Văn cũng không thể nào chiếm ưu thế được, phần lớn tài sản chung sau khi cưới, hơn phân nửa vẫn sẽ bị Tề Thụy Minh giành lấy.

Mà cho dù thật sự Hề Văn đã trả giá cho gia đình này rất nhiều, tòa án hiện giờ cũng thật sự muốn ủng hộ việc bồi thường cho người nội trợ, nhưng cho dù là ở khu vực kinh tế phát triển, theo án lệ hiện nay, số tiền bồi thường dạng này cũng ít đến đáng thương.

"Còn có một vấn đề, trong phần lớn các vụ kiện ly hôn có liên quan đến bất động sản, nếu như một bên lấy được bất động sản, thì bên còn lại sẽ yêu cầu được trả phần tiền mặt tương ứng với phần họ đáng được hưởng. Nhiều bất động sản như vậy, không thể nào ba của Tề Khê không được phân chia chút nào. Vậy giả thiết nếu dì Hề muốn nhận bất động sản, dì vẫn phải dựa theo tỉ lệ tòa án phán quyết mà phải trả một phần tiền mặt cho đối phương, đây có thể là một khoản tiền khá lớn."

Cố Diễn khẽ ngừng lại, rồi lại tiếp tục nói: "Trừ phi xác định được là căn nào cho dì, căn nào thuộc về ông ta, nhưng không chắc ông ta sẽ muốn dùng cách chia như thế. Ông ta hoàn toàn có thể cưỡng chế yêu cầu nhận tỉ lệ nhất định trên mỗi căn, cuối cùng ép dì vì không thể lấy ra được nhiều tiền mặt như vậy mà không thể không từ bỏ căn nhà, cầm tiền rời đi. Nhưng theo giá nhà ở hiện tại của thành phố Dung mà nói, thật sự một khi dì không lấy được nhà mà nhận tiền, thật sự khoản có thể cầm về tay cơ bản không đủ để mua một căn nhà mới. Ít nhất không thể tiếp cận một căn tốt hơn căn nhà ban đầu kia..."

Trước đây Tề Khê vẫn hoàn toàn chìm đắm trong tình cảm mạnh mẽ như đánh máu gà đi tìm bằng chứng, dựa vào cơn xúc động bốc đồng, cũng thật sự đã thăm dò được tương đối tình hình bên ngoài của Tề Thụy Minh. Nhưng Cố Diễn vừa nói như vậy, khiến cho cơn xúc động của Tề Khê lập tức bị dập tắt.

Đúng vậy, còn có chuyện tài sản chung nữa, mặc dù Tề Khê đã có chứng cứ xác đáng có thể đòi lại được những bất động sản Tề Thụy Minh lén giấu giếm cho bồ nhí, nhưng so với việc phân chia những tài sản trong thời kỳ hôn nhân khi ly hôn, thật sự chẳng qua chỉ là tham bát bỏ mâm.

Hiển nhiên là Hề Văn cũng đã nghĩ đến chuyện đó, bà cau mày nói: "Chính ông ta cũng là luật sư, đã hành nghề nhiều năm như vậy, cũng nắm rõ hơn tôi quá nhiều, mới có thể mười năm cũng không để lộ dấu vết. Một khi tôi ngả bài với ông ta, ông ta biết rõ pháp luật cũng chẳng trừng phạt nghiêm khắc người ngoại tình là mấy, cũng biết làm sao để lách những lỗ hổng của pháp luật..."

Sau khi thật sự đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, thận trọng bước đến bước thực hiện việc ly hôn này, rốt cuộc Tề Khê mới bỗng nhiên hiểu được vì sao Trần Tương đến cuối cùng lại lựa chọn không ly hôn. Cô ấy đã trả giá vì Ngải Tường quá nhiều, nhưng khi ly hôn, phần tài sản được phân chia cho cô ấy - cho dù là Ngải Tường đã tự nhận là nhượng bộ, sợ là người đàn ông này cũng đã giấu đi phần tài sản rất lớn rồi. Do đó phương án phân chia tài sản thật sự không đủ để xoa dịu những đau khổ, phẫn nộ và các chi phí chìm của Trần Tương. Vì thế nên cô ấy mới từ chối ly hôn.

Nhưng có lẽ Trần Tương còn có thể chịu đựng được cuộc hôn nhân đó, còn Hề Văn thì lại hoàn toàn không.

"Không chỉ là về mặt tâm lý, trên pháp luật cũng không được. Tôi không nhịn được." Giọng Hề Văn rất quả quyết và kiên định, "Ông ta có con trai riêng, dù tôi không ly hôn, như vậy giả thiết nếu một ngày nào đó ông ta chết đi, cho dù không có di chúc để lại cho đứa bé kia, nhưng đứa con riêng đó vẫn có thể được hưởng quyền thừa thế một cách hợp pháp. Tất cả những tài sản và bất động sản sau khi kết hôn của chúng tôi, trong phần của ông ta sẽ có phần của đứa con riêng đó. Có lẽ tôi sẽ không thể không cùng sở hữu một bất động sản với đứa con rơi của ông ta. Trong tương lai, vì để xử lý bất động sản đó mà không thể không liên quan tới kẻ thứ ba và đứa con riêng đó, tôi không thể nào chịu nổi khi chuyện đó xảy ra, thật sự khiến người ta ghê tởm."

Lại còn đừng nhắc đến trình độ trọng nam khinh nữ của Tề Thụy Minh, thật sự bây giờ có thể ông ta đã sớm lập di chúc sau lưng Hề Văn, đã sớm chỉ định người thừa kế duy nhất đối với tài sản của ông ta sau khi kết hôn chính là đứa con riêng kia.

Chuyện này rơi vào cục diện bế tắc.

Nếu tiến hành kiện tụng, dựa theo những chứng cứ và luật pháp hiện hành, Hề Văn cũng không thể chiếm được thêm bao nhiêu thứ tốt. Nhưng nếu không tiến hành kiện cáo mà trực tiếp thỏa thuận ly hôn, vậy cần phải đàm phán với Tề Thụy Minh. Tuy nhiên Tề Thụy Minh chính là người ăn chén cơm luật sư này, liệu ông ta sẽ chịu thiệt khi đàm phán sao?

Không khí bỗng trở nên dồn nén. Cố Diễn có ý định muốn xoa dịu Tề Khê một chút: "Nếu không thì chờ mọi người tung bằng chứng ra, ba em có lẽ sẽ vô cùng xấu hổ, đồng ý nhượng bộ một phần tài sản, bù lại những thiệt hại của dì Hề, tâm trạng không cần áp lực đến như thế đâu."

Đừng nói đến Tề Khê và Hề Văn không tin, sợ là khi nói những lời này ngay cả bản thân Cố Diễn cũng không tin. Nếu Tề Thụy Minh có thể dễ dàng xấu hổ như vậy, ông ta sẽ không tổn thương Hề Văn đến bước đường như thế này.

Một khi xé mặt quyết định ly hôn, đàn ông có thể vô liêm sỉ đến mức nào, không phải Tề Khê chưa từng nhìn thấy trong các phán quyết và án lệ. Sau khi một người có thể thật sự xé rách hình tượng xây dựng với bên ngoài, thứ còn lại chỉ là lợi ích trần trụi.

Lúc này Hề Văn mới cảm thấy không kiềm chế nổi, bắt đầu hối hận: "Khê Khê, con nói đúng, thật sự mẹ không nên vẫn mãi làm nội trợ toàn thời gian nhiều năm như vậy..."

"Mẹ, mẹ không cần phải dùng sai lầm của ông ta để trừng phạt bản thân mình. Những người đàn ông ngoại tình, cho dù vợ có ưu tú thế nào cũng sẽ ngoại tình. Những gã đã muốn giấu giếm, chuyển dịch tài sản trong thời kỳ hôn nhân, dù vợ có phải là nội trợ hay không cũng sẽ hao tâm tổn trí mà thực hiện. Hơn nữa, bản thân ông ta là luật sư, lúc bình thường nhận án đã có một chút thủ đoạn không thể phơi bày ra ánh sáng. Đến phiên mình, sợ là thủ đoạn sẽ lại càng dơ bẩn hơn."

Chỉ là tuy an ủi như thế, Tề Khê cũng cảm thấy căng cả đầu. Mười năm trước Tề Thụy Minh đã sinh ra một đứa con bảo bối như vậy, cũng có nghĩa là mười năm trước ông ta đã bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai của con ông ta. Dùng thời gian mười năm để chuyển dời tài sản trong thời kỳ hôn nhân, cho dù là con kiến chuyển nhà thì cũng đã chuyển xong rồi. Ông ta lại là dân chuyên nghiệp, sợ là mánh khóe cũng rất nhanh nhẹn, dứt khoát. Liên tục trong một thời gian dài, chứng cớ cũng sẽ bị mất đi, thu thập rất khó khăn. Bây giờ tuy là căn nhà của Vương Quyên đã được xác định xong, nhưng chỉ sợ cũng chỉ là một góc tảng băng trong đống tài sản ông ta đã di dời.

Hiển nhiên là Cố Diễn cũng suy nghĩ không khác gì Tề Khê: "Có khả năng ông ta còn đầu tư bất động sản khác bên ngoài chứ? Nhưng chọn cách để cho người khác đứng tên đại diện? Những bất động sản còn lại cũng không bắt buộc phải viết dưới tên Vương Quyên, bởi vì khi đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ, người ông ta để ý nhất chính là đứa con. Ông ta trọng nam khinh nữ nặng như vậy, cũng sẽ không thật sự tôn trọng phụ nữ. Vương Quyên được hưởng chỗ lợi lớn như vậy chẳng qua chỉ là bởi vì là người mang thai, sinh ra con trai."

Tề Khê gật gật đầu: "Đúng vậy, ông ta cũng không ngốc, hẳn là ông ta hiểu rất rõ vì sao Vương Quyên phát sinh ngoại tình với mình. Người như ông ta, trời sinh đã đa nghi ích kỷ, ngoại trừ đề phòng em và mẹ, cũng sẽ đề phòng Vương Quyên. Dù sao ông ta cũng lớn hơn Vương Quyên nhiều tuổi, trong tình huống bình thường sẽ chết trước Vương Quyên. Nếu như bất động sản đều đứng tên Vương Quyên, ông ta vừa chết đi, Vương Quyên tìm một người đàn ông khác tái giá, có gia đình mới, có con cái khác thì sẽ không chỉ không thay ông ta chăm sóc con trai, thậm chí còn ngầm chiếm đoạt tài sản ông ta để lại cho con ông ta. Cho nên có lẽ ông ta sẽ để người ngoài mà mình tin tưởng được thay mặt đứng tên bất động sản."

Nhưng những bất động sản đó, trừ khi có thể xác định manh mối, nếu không vốn không có cách nào điều tra được, bởi vì thậm chí Tề Khê và Hề Văn không biết ngoại trừ Vương Quyên thì Tề Thụy Minh có thể tìm ai đứng tên được. Bất động sản của Vương Quyên còn có thể sử dụng hàm nghĩa chuyển khoản đặc thù trong WeChat để chứng minh mối quan hệ bất chính, nhưng Tề Thụy Minh chuyển khoản tiền lớn cho người thân thuộc còn lại, hoàn toàn có thể giải thích là khoản giao dịch bình thường hoặc là trả lại tiền đã mượn gì đó...

Chứ như vậy, ngược lại là Tề Thụy Minh đang trong thế bất bại.

—-----------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Cố Tuyết Hàm xắn tay áo lên: Đến lúc tôi lên sân khấu rồi, ánh sáng, vỗ tay!

Cố Diễn: Chị, chị có thể dành cơ hội thể hiện cho em một chút không?

Cố Tuyết Hàm: Hông bé ơi.

Cố Diễn:...

Tái bút:

Nhìn chung nội trợ toàn thời gian là một công việc rất vất vả. Tôi rất tôn trọng những người nội trợ toàn thời gian, có phần tôn vinh năng lực của những người nội trợ này không thua kém gì so với những người phụ nữ làm quản lý cấp cao. Tuy nhiên, hy vọng những người phụ nữ lựa chọn làm nội trợ toàn thời gian phải thận trọng, nhất định phải bảo vệ tốt lợi ích của bản thân, dành cho mình một con đường lùi.

Bình luận

Truyện đang đọc