ẢNH ĐẾ CŨNG YÊU MÈO

Cũng may sau khi lên xe Lục Hàn Chi đã đeo bịt mắt nghỉ ngơi, Bạch Du Du lại được đặt vào trong lòng Khang Văn Trạch.

Bạch Du Du ăn chút thức ăn mèo, nhìn nhìn Lục Hàn Chi tựa như đã ngủ rồi, có lẽ là bị anh lây nhiễm, cô cũng có chút mơ màng sắp ngủ, chỉ chốc lát sau đã nằm nhoài trên đùi Khang Văn Trạch ngủ mất.

Có lẽ ngày hôm qua lăn qua lộn lại cả một buổi tối cũng ngủ không ngon, hôm nay lại căng thẳng cả buổi sáng, Bạch Du Du ngủ một phát khi tỉnh lại thì trời đã tối rồi.

Bạch Du Du đứng lên lắc lắc đầu, chậm rãi duỗi người, lại nâng chân xoa nhẹ mắt --

Hoàn toàn là động tác tập quán của loài mèo, cô đã quen rồi.

Bạch Du Du hơi tỉnh lại phát hiện bản thân đang bị nhốt trong lồng, có hơi căng thẳng.

Nhưng ngay sau đó cô loáng thoáng nghe thấy tiếng Khang Văn Trạch nói chuyện, hình như là đang nói chuyện điện thoại với ai đó.

Nghe được tiếng của Khang Văn Trạch, cảm xúc căng thẳng của Bạch Du Du mới thả lỏng, ít nhất thì Khang Văn Trạch sẽ không lén trộm cô đem đi bán.

“Đúng vậy, lịch trình ngày mai của Lục tiên sinh đều đã kín, ngày kia? Ngày kia cũng kín rồi… Xin lỗi, chuyện công việc của Lục tiên sinh tôi không thể trả lời.”

Xem ra cuộc điện thoại này là muốn hẹn Lục Hàn Chi, Khang Văn Trạch ngày thường luôn rất dịu dàng giọng điệu lạnh lùng, một chút mặt mũi cũng không cho người gọi điện thoại.

Bạch Du Du nghe một hồi, ở trong lồng khó chịu xoay một vòng, bây giờ cô còn nhỏ, nếu lớn thêm chút nữa, ở trong lồng ngay cả duỗi người cũng không được.

Khang Văn Trạch rất nhanh đã cúp điện thoại, ngắt điện thoại xong thì phát hiện Bạch Du Du đã tỉnh.

“Bánh Trôi tỉnh rồi?” Khang Văn Trạch cúi người xuống, cười với cô, “Ngoan, lát nữa thả em ra ngoài.”

Sự dịu dàng hoàn toàn tương phản với vẻ lạnh lùng từ chối người khác ban nãy khiến Bạch Du Du rất hưởng thụ, meo một tiếng ngọt ngào với anh ta.

“Đi thôi, chúng ta đi tìm Lục tiên sinh.”

Bạch Du Du ngoan ngoãn nằm bò trong lồng, xa xa thấy Lục Hàn Chi bị vài người vây quanh, tựa như là đang thảo luận chuyện gì đó. Lúc Khang Văn Trạch đi tới, ánh mắt Lục Hàn Chi liền nhìn qua đây.

“Oa, A Trạch, sao còn mang theo mèo qua đây thế?” Một người phụ nữ trẻ tuổi nói: “Lục tiên sinh không thích động vật nhỏ nhỉ?”

Lục Hàn Chi không trả lời câu hỏi của cô ta, gật đầu với mấy người khác: “Chuyện còn lại nói với người đại diện của tôi.”

Mắt thấy Lục Hàn Chi sắp đi, người phụ nữ kia vội vàng đi qua: “Đợi đã Lục tiên sinh, ban nãy tôi nói chuyện kia…”

Lục Hàn Chi nhìn thoáng đồng hồ, “Thật xin lỗi, bây giờ tôi có chuyện phải làm.”

Vẻ mặt anh không mất kiên nhẫn nhưng giọng điệu đã trầm xuống.

Bạch Du Du nằm bò trong lồng sắt nhìn, Lục Hàn Chi ở trong ấn tượng của cô vẫn luôn giống như nhân vật trong thế giới 2D, mặc dù thật sự tồn tại nhưng xa xôi cực kỳ không chân thật.

Cô ấn tượng sâu nhất là trước kia nhìn Lục Hàn Chi diễn vai chính trong một bộ phim điện ảnh liên quan tới đề tài cảnh sát truy bắt tội phạm. Ở phim đó Lục Hàn Chi diễn vai cảnh sát nằm vùng hai mặt, đó cũng là vai diễn giúp anh đạt được ảnh đế lần đầu tiên. Lúc ấy khi Bạch Du Du xem từ đầu đến cuối đều sởn tóc gáy, thế cho nên sau này một khoảng thời gian rất dài đều cảm giác khí thế của Lục Hàn Chi tương đối đáng sợ. Về sau lên đại học có bạn cùng phòng, Bạch Du Du mới dần dần bị mấy cô nàng tẩy não.

Bây giờ nhìn thấy anh người thật, Bạch Du Du đột nhiên cảm thấy, khí thế của Lục Hàn Chi quả nhiên vẫn rất đáng sợ.

“Lục tiên sinh, vừa rồi Lâm tổng Uẩn Nghệ gọi điện thoại tới, muốn hẹn anh ăn cơm, em đã từ chối ông ta rồi.”

Lục Hàn Chi ừ một tiếng, “Giúp tôi hủy bỏ lịch trình buổi tối.”

“Được.”

Khang Văn Trạch bước đi rất ổn định, Bạch Du Du ở trong lồng lắc lư, được anh ta xách theo từ trong thang máy ra.

Tài xế mở cửa xe ra, Lục Hàn Chi ngồi vào bên trong, Khang Văn Trạch xách theo Bạch Du Du ngồi vào trong ghế phụ lái.

“Lục tiên sinh, bây giờ đi đâu ạ?”

“Về biệt thự.”

Đây là Lục Hàn Chi muốn về nhà sao? Vậy cô làm sao bây giờ?

Bạch Du Du meo một tiếng, vươn chân khẽ cào cánh tay Khang Văn Trạch. Anh ta cúi đầu nhìn thấy mèo con dùng đôi mắt xinh đẹp đáng thương nhìn mình, “Bánh Trôi muốn ra ngoài?”

Bạch Du Du lại dùng móng cào cào anh ta, cô ở trong lồng sắp nghẹn chết rồi.

Khang Văn Trạch hơi do dự, quay đầu hỏi Lục Hàn Chi: “Lục tiên sinh, có thể thả Bánh Trôi ra ngoài được không? Hình như em ấy có chút không thoải mái.”

Bạch Du Du lập tức có hơi thấp thỏm, nếu Lục Hàn Chi không đồng ý, cả đoạn đường này cô sẽ phải đợi ở trong lồng.

“Đưa cho tôi.”

Bạch Du Du còn chưa phản ứng kịp, đã bị Lục Hàn Chi xách qua đặt ở chỗ ngồi bên cạnh.

Lồng được mở ra, Bạch Du Du liền kích động, nhưng cô thò đầu ra nhìn nhìn Lục Hàn Chi, chân vừa mới thò ra hơi dừng lại.

Ngay sau đó trước mắt cô xuất hiện một bàn tay thon dài trắng trẻo, “Ra đây.”

Nghe thấy giọng điệu ra lệnh của Lục Hàn Chi, Bạch Du Du không khỏi run rẩy, cẩn thận từ trong lồng bò ra, nhưng mà không cẩn thận còn dẫm lên tay Lục Hàn Chi.

Má ôi, cô dùng chân mèo dẫm lên tay Lục thiên vương nè!

Lần này Bạch Du Du sợ hết hồn, cái đuôi cứng ngắc tại trận, buổi sáng cô thiếu chút nữa cào nát tay bạn trai Dư Đình Đình cũng không sợ hãi như vậy đâu, nhưng Lục Hàn Chi hình như không cảm giác được gì cả, Bạch Du Du hơi lảo đảo còn đứng không vững, đã được anh dùng một tay bế lên.

Kỳ thật nói là bế, không bằng nói rằng cô bị một tay Lục Hàn Chi cầm nhấc lên, lúc bay lên không Bạch Du Du cũng tròn mắt.

Bây giờ cô chỉ là một còn mèo con không sai, nhưng bị tay Lục Hàn Chi dễ dàng nhấc lên như vậy, Bạch Du Du vẫn căng thẳng đến mức chân cũng run lên.

Nhưng mà so với những bàn tay của mấy cô nàng bế cô tự sướng, tay Lục Hàn Chị rất vững vàng, lúc được anh đặt trên đùi, Bạch Du Du vừa ngẩng đầu lên đã trơ mắt nhìn tay Lục Hàn Chi phủ xuống người mình.

Khi cái tay kia từ đỉnh đầu cô nhẹ nhàng vuốt ve xuống, cô mang theo sự run rẩy khó diễn tả được.

Lục Hàn Chi lại… đang vuốt lông cho cô!

Bạch Du Du không muốn không có tiền đồ như vậy, nhưng cổ họng cô vẫn không nhịn được phát ra tiếng hừ hừ, thoải mái đến mức đôi mắt cũng híp lại.

Di động của Khang Văn Trạch ngồi phía trước vang lên: “Điện thoại của chị Ninh.”

Khi Khang Văn Trạch quay đầu nhìn về phía Lục Hàn Chi, có hơi sửng sốt.

Mèo con trên đùi Lục Hàn Chi cuộn thành hình tròn, được tay anh chậm rãi vuốt lông, nhìn qua ngoan ngoãn lại an tĩnh.

Khang Văn Trạch nhận điện thoại, quay đầu hỏi Lục Hàn Chi: “Lục tiên sinh, chị Ninh nói muốn qua đây đón Bánh Trôi.”

Lục Hàn Chi duỗi tay nhận di động, một tay khác không chút để ý gãi cằm Bạch Du Du. Bạch Du Du lập tứng run lên, duỗi chân ôm lấy ngón tay anh.

Lục Hàn Chi cúi đầu nhìn cô một cái, tiếp điện thoại: “A Ninh?”

Bạch Du Du muốn đứng dậy nghe lén một chút Giang Ninh nói cái gì, nhưng tay Lục Hàn Chi còn ở trên người cô, cô muốn động cũng động không nổi, chỉ có thể nỗ lực dựng lỗ tai lên nghe.

“Lịch trình buổi tối đã hủy rồi, bây giờ tôi về nhà nghỉ ngơi.” Tiếng Lục Hàn Chi nói: “Ừm, em ấy rất ngoan.”

Không biết có phải ảo giác hay không, Bạch Du Du cảm thấy tầm mắt Lục Hàn Chi dừng ở trên người mình, ngay cả giọng nói cũng dịu dàng đi một chút...

Bình luận

Truyện đang đọc