ẢNH ĐẾ CŨNG YÊU MÈO

"Nếu còn ngủ như thế này nữa, Lục tiên sinh sẽ đưa mày đi khám bác sĩ thú y mất." Khang Văn Trạch vuốt đầu nhỏ của cô, lo lắng nói: "Sao mày vẫn không có tinh thần vậy? Bị cảm à?"

Bạch Du Du nhanh chóng lên tinh thần, kêu meo một tiếng, biểu thị minh rất tốt, không bị cảm lạnh.

Khang Văn Trạch lấy thức ăn cho mèo ra đút cô. Lúc này Bạch Du Du không có khẩu vị, nhưng sợ cậu ta lo lắng cho mình nên gắng ăn một ít.

"Diễn viên này không tệ, chỉ là không có kinh nghiệm..."

“Chính là cậu ta.” Giọng của Lục Hàn Chi vang lên: “Tôi thấy là có thể.”

"Được. Vậy quyết định là cậu ta. Đúng rồi, con mèo con bảo bối của cậu đâu rồi? Chuyện trước đó cậu đã suy nghĩ kỹ càng chưa?"

"Không được."

"Được rồi, được rồi, được rồi. Biết cậu là người bao che khuyết điểm mà."

Bạch Du Du nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần của Lục Hàn Chi. Cô vội vàng nhảy khỏi chân của Khang Văn Trạch.

Lục Hàn Chi nói thêm vài ba câu với một người khác, sau đó chào tạm biệt rồi bước vào.

“Xong rồi, đi thôi.” Lục Hàn Chi bế mèo con chạy tới bên chân anh, “Chúng ta về nhà thôi.”

Khang Văn Trạch tò mò hỏi: "Có phải đạo diễn đang muốn Bánh Trôi đóng phim không?"

"Ừm, tôi đã từ chối."

“Cũng rất tốt mà.” Khang Văn Trạch cười nói: “Bánh Trôi của chúng ta thông minh như vậy mà.”

"Không được, quá cực khổ."

Đóng phim? Nghe không tệ nha. Là phối diễn với Lục Hàn Chi sao?

Nghe Lục Hàn Chi nghiêm túc nói câu quá cực khổ, Bạch Du Du có chút muốn phì cười.

Nếu như nói cực khổ, cô thấy Lục Hàn Chi mới là người vất vả cực khổ nhất. Ngoại trừ thời gian buổi tối về nhà nghỉ ngơi, anh hầu như không bao giờ dừng lại nghỉ ngơi thật tốt, hơn nữa thời gian ở nhà cũng rất ít.

Bạch Du Du cảm thấy rất đau lòng.

Nhất là hôm nay lúc rời giường, sắc mặt của anh trông rất tệ, nhưng anh buộc phải đứng dậy. Ban ngày bất kể là đi họp hay vào đoàn phim, anh đều không biểu hiện ra một chút mệt mỏi nào.

Anh che giấu tất cả cảm xúc và sự mệt mỏi của mình dưới vẻ ngoài bình tĩnh, không ai có thể nhìn thấy anh khác với mọi khi như thế nào. Nhưng anh không biết rằng tất cả những điều này đều bị một con mèo con nhìn thấy.

Buổi tối lúc ăn cơm, Bạch Du Du chạy đến bên chân Lục Hàn Chi, đứng dậy dùng móng cào cào vào chân anh, nhìn anh với vẻ mặt rất đáng thương.

Lục Hàn Chi cúi đầu xuống, cô bắt đầu quẫy đuôi, kêu meo meo, hai mắt không ngừng chớp chớp.

Chiêu này sẽ có tác dụng chứ?

Lục Hàn Chi ôm cô vào lòng, hỏi: "Em muốn ăn gì?"

... Thực ra, chỉ cần là thứ con người ăn, cô đều muốn ăn.

Có điều Bạch Du Du thực sự muốn ăn món gì đó ngọt ngọt. Cô thích ăn đồ ngọt. Sau khi trở thành một con mèo con, cô giống như vô duyên với đồ ngọt.

Hơn nữa, ăn đồ ngọt sẽ cảm thấy tâm tình khá lên một chút.

Chỉ tiếc là Lục Hàn Chi không thích ăn.

Dạ dày của mèo con rất yếu đuối. Cho dù Lục Hàn Chi có chiều chuộng cô, anh cũng chỉ đút cô ăn một vài thứ.

Bởi vì quá phân tâm, Lục Hàn Chi đút cho cô cái gì cô liền há miệng ăn cái đó. Cuối cùng ăn đến no căng. Lúc Lục Hàn Chi đi tắm, cô nhảy nhót khắp nơi trong phòng, cuối cùng chui vào trong góc tủ, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng Lục Hàn Chi quay lại ngồi xuống giường, cô mới chui ra chạy đến bên cạnh anh.

Lục Hàn Chi bế cô lên.

“Tiểu Bạch.” Lục Hàn Chi nói.

Bạch Du Du sửng sốt một chút.

“Sau này gọi em như vậy được không?” Lục Hàn Chi nhìn cô, nói nhỏ: “Chỉ có anh mới gọi em như vậy."

Bạch Du Du nhìn vào mắt anh, nhẹ nhàng kêu một tiếng meo.

Anh gọi cô là gì không quan trọng, chỉ cần là giọng của anh, cô sẽ tới.

Có điều sau khi nghe giọng nói êm tai của Lục Hàn Chi gọi tên cô như vậy, Bạch Du Du vẫn có một cảm giác kỳ lạ.

Cô đã... Gần như quên mất hình dạng ban đầu của mình từng trông như thế nào.

Bạch Du Du vẫn ngủ cạnh gối của Lục Hàn Chi. Trong giấc mơ, cô dường như nghe thấy người bạn cũ gọi tên mình.

"Du Du, cậu thích nam thần của tớ sao?"

“Nam thần của cậu là ai?” Bạch Du Du tò mò hỏi.

“Lục Hàn Chi.” Người bạn đó hỏi cô: “Tiểu Bạch, cậu có thích Lục Hàn Chi không?

Tiểu Bạch, cậu có thích Lục Hàn Chi không?

Thích.

Tất nhiên thích.

Làm sao mà không thích được?

“Nhưng cậu là một con mèo.” Người bạn nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái: “Cậu trước đây xinh đẹp như vậy, nhưng bây giờ cậu chỉ là một con mèo. Làm sao một con mèo có thể thích anh ấy?"

Mèo thì làm sao, mèo thì không thể thích anh? Mấy người không thể phân biệt đối xử với mèo như thế!

Bạch Du Du phồng má, "Tớ chính là thích anh ấy!"

Sau khi nói xong điều đó thì cô thấy có gì đó không đúng, cô cúi đầu nhìn lại chính mình. Hả? Sao cô lại biến thành hình người thế này?

Ngay sau đó, cô bị dọa sợ tỉnh dậy.

Bạch Du Du mới nhận ra là mình đang mơ. Cô thở phào nhẹ nhõm, nhích lại gần Lục Hàn Chi rồi tiếp tục ngủ.

Nhưng khi cô vô tình chạm vào tay Lục Hàn Chu, cô liền hoảng sợ. Cô vội vàng đứng dậy đi đến gần mặt Lục Hàn Chi, đưa bàn chân của mình ra để chạm vào trán anh.

Nóng quá!

Lục Hàn Chi vậy mà bị sốt! Chuyện này xảy ra khi nào vậy? Buổi sáng ngày hôm qua không phải còn rất tốt sao?

Không, không đúng, từ sáng hôm qua, sắc mặt của anh đã không được tốt lắm. Cả ngày lại ăn rất ít. Đến tối thì quản gia hỏi anh có khỏe không, có cần gọi bác sĩ không. Lục Hàn Chi nói anh rất ổn, không sao đâu.

Chú quản gia đã chăm sóc cho Lục Hàn Chi nhiều năm nay, cho nên mới nhận thấy tình trạng của anh không được tốt lắm. Khang Văn Trạch trước khi rời đi cũng dặn dò ông hãy để anh nghỉ ngơi thật tốt.

Cô nghĩ rằng anh đã tốt hơn, cho nên cô mới yên tâm một chút.

Bạch Du Du vừa lo lắng vừa tự trách, lại dùng mặt áp vào má của Lục Hàn Chi, rất nóng.

Bạch Du Du kêu meo meo, nhưng Lục Hàn Chi hoàn toàn không tỉnh dậy. Anh ngủ cũng không được an ổn lắm. Đôi môi mím chặt, vừa nhìn liền biết anh đang rất khó chịu.

Bạch Du Du vội vàng dùng móng vuốt đẩy anh, nhưng sức lực của cô quá nhỏ. Lục Hàn Chi không cảm nhận được.

Bạch Du Du nhảy xuống giường chạy đến cửa muốn gọi người. Nhưng khi cô chạy đến cửa muốn mở cửa, cố gắng hết sức nhưng không thể chạm tới độ cao của tay nắm cửa.

Cô quá nhỏ cũng quá yếu.

Lần đầu tiên Bạch Du Du căm ghét chính mình là một con mèo yếu đuối.

Cô gấp đến độ khóc lên.

Phải làm sao đây? Cô nên làm cái gì bây giờ? Cô phải làm gì để giúp anh?

Quản gia nghe thấy tiếng chuông điện thoại nội bộ liền trả lời: "Tiên sinh, ngài có gì phân phó?"

Nhưng ở đầu bên kia không có tiếng của Lục Hàn Chi truyền đến. Quản gia lại hỏi: "Tiên sinh? Xin hỏi ngài có gì phân phó?"

Lục Hàn Chi vẫn không trả lời. Cho đến vài giây sau, đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng mèo kêu khẩn thiết.

Quản gia sửng sốt trong chốc lát. Trong biệt thự này chỉ có Lục Hàn Chi mới gọi đến số điện thoại nội bộ, ngoài ông ấy ra, buổi tối cũng không có người hầu nào khác ở lại đây.

Lục Hàn Chi chắc sẽ không đùa như vậy với ông ấy.

Quản gia vội vàng lên lầu gõ cửa, gọi mấy tiếng cũng không có đáp lại, ông dứt khoát cầm chìa khóa mở cửa.

Nhìn thấy Lục Hàn Chi nằm bất động trên giường liền phát hiện có điều không ổn. Ông nhanh chóng đi tới sờ đầu anh, phát hiện quả nhiên anh bị bệnh.

Chẳng mấy chốc, bác sĩ được quản gia gọi đến, vội vàng vào biệt thự.

Sau khi treo chai thuốc lên, bác sĩ nói với quản gia: "Không có vấn đề gì lớn, hạ sốt là tốt thôi. Nhưng nếu có thể, hãy để cậu ấy nghỉ ngơi càng nhiều càng tốt. Gần đây chắc là cậu ấy quá mức mệt mỏi."

"Được. Làm phiền cậu rồi, bác sĩ Thẩm."

“Không phiền.” Thẩm Kha cười: “Nhưng thật ra ông cũng cực khổ rồi. Ông đã ở bên cạnh chăm sóc Lục tiên sinh nhiều năm như vậy.”

"Đây là điều nên làm. Có thể cống hiến sức lực cho Lục tiên sinh là vinh hạnh của tôi."

"Hai ngày này hãy chú ý chế độ ăn uống của cậu ấy một chút..." Thẩm Kha xoay người thu dọn đồ đạc, nhưng ánh mắt lại thoáng nhìn thấy một bóng hình nho nhỏ, không khỏi sửng sốt: "Ôi, sao lại có mèo con ở đây?"

Quản gia cũng ngẩn ra một lúc. Lúc nãy ông vào phòng không thấy Bánh Trôi đâu, vì nóng lòng gọi bác sĩ đến cho nên cũng không để ý xem nó đã đi đâu. Thẩm Kha vừa nói thì ông mới nhớ.

Mèo con trốn ở góc tủ phía đối diện. Lúc này mới bước đến giường, nhảy lên nhưng thân thể còn chưa ổn định, Thẩm Kha bèn dùng một tay đẩy nhẹ nhàng. Lúc này thân thể mới ổn định. Cô chậm rãi đi đến bên gối của Lục Hàn Chi, yên tĩnh nằm xuống.

Quản gia sờ sờ đầu cô, nhẹ giọng an ủi: "Bánh Trôi, Lục tiên sinh chỉ là nghỉ ngơi một chút, rất nhanh sẽ khỏe lại thôi."

"Meo..." Mèo con kêu lên một tiếng yếu ớt, giống như đáp lại, hoặc giống như đang lo lắng.

Quản gia đột nhiên có chút nghi ngờ nhìn điện thoại trên đầu giường.

Cuộc gọi vừa rồi, chắc là Lục tiên sinh cảm thấy không thoải mái mới gọi tới đúng không? Nếu không phải thì...

"Làm sao vậy?"

"Không có gì." Quản gia bình tĩnh, mỉm cười nói: "Bánh Trôi nhỏ rất có linh tính. Bình thường tiên sinh rất cưng chiều nó, nó cũng biết yêu thương lại tiên sinh."

"Vậy sao?" Thẩm Kha nheo mắt, nhìn con mèo con yên tĩnh nằm bên cạnh gối của Lục Hàn Chi, bỗng nhiên đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt cô mấy cái.

"Thật là rất có linh tính." Thẩm Kha cười cười nói: "Vật nhỏ xinh đẹp đáng yêu như vậy, thảo nào Lục tiên sinh yêu thích."

Bạch Du Du sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn anh ta bằng ánh mắt kỳ quái.

Nhưng Thẩm Kha lại không nhìn cô, thu dọn đồ đạc xong thì quản gia tiễn hắn xuống lầu.

Lúc này Bạch Du Du mới thở phào nhẹ nhõm. Đưa bàn chân ra chạm vào trán Lục Hàn Chi. Hình như đã không có sốt nữa.

Nhanh khỏe lại nha.

Bạch Du Du lo lắng, nhịn không được nhắm mắt lại, nhẹ nhàng cọ cọ lên mặt Lục Hàn Chi.

Bàn tay Lục Hàn Chi đột nhiên cử động. Bạch Du Du sửng sốt, lùi về phía sau, lo lắng nhìn anh chằm chằm.

Lục Hàn Chi không mở mắt, mà đưa tay chạm vào Bạch Du Du, dùng ngón tay cái xoa nhẹ lên trán cô.

Hình như đó chỉ là một động tác vô thức trong giấc ngủ của anh, nhưng lại khiến trái tim Bạch Du Du nhất thời an định lại. Cô ôm lấy ngón tay anh, lè lưỡi liếm liếm, rồi đi đến vào liếm trán anh.

Cảm giác muốn rơi nước mắt vẫn không biến mất.

Bất tri bất giác Bạch Du Du ngủ thiếp đi. Chỉ tỉnh dậy cho đến khi quản gia đến rút kim tiêm cho Lục Hàn Chi. Cô nhìn quản gia đo thân nhiệt của Lục Hàn Chi, có lẽ anh đã hết sốt, sắc mặt của quản gia cũng dịu xuống. Cô cũng yên tâm ngủ tiếp.

Khi Lục Hàn Chi tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên của anh là nhìn mèo con đang ngủ say bên gối. Anh đưa tay ra, còn chưa chạm vào nó thì dừng lại.

Mèo con nhắm nghiền mắt, khóe mắt còn đọng lại vết nước.

Giống như là dấu vết nước mắt lưu lại.

Lục Hàn Chi giật mình.

Anh biết tình huống của mình vào đêm qua. Mặc dù ý thức anh không được rõ ràng lắm, nhưng anh có thể nghe thấy tiếng kêu văng vẳng bên tai.

Từng tiếng kêu gào hoảng hốt, giống như tiếng khóc nức nở.

Nhưng trong trạng thái đó, anh không có cách nào làm cho mình tỉnh táo lại được.

Có lẽ anh đang mơ, nhưng sau đó anh lại giống như phảng phất nghe thấy giọng một cô gái khẽ khóc bên cạnh mình.

Thanh âm ôn nhu, mềm mại giống như một chú mèo con, vừa ủy khuất vừa đáng thương.

Điều này chưa từng xảy ra trước đây, âm thanh nghe thấy khiến cho anh đau lòng không thôi.

Lục Hàn Chi nhẹ nhàng vu.ốt ve thân thể mềm mại của mèo con: "Là em sao?"

Ngoại trừ mèo con của anh, ai ở bên tai anh ủy khuất gọi anh?

Lục Hàn Chu cười chế giễu.

Anh lại tưởng tượng mèo con của mình thành một cô gái sao?

Giống như bị hành động của anh đánh thức, mèo con khẽ mở mắt, buồn ngủ ngáp dài một cái. Giống như nhận ra điều gì đó, chợt đứng dậy, đôi mắt to tròn ngấn nước nhìn anh.

Anh không sao chứ? Còn cảm thấy không thoải mái không?

“Anh không sao.” Lục Hàn Chi vươn tay vuốt đầu nhỏ của cô.

Nói xong câu đó, tay Lục Hàn Chi liền cứng lại.

Không biết là thần giao cách cảm hay là ảo giác.

Anh thực sự cảm thấy rằng mèo con nhìn anh với ánh mắt tràn đầy lo lắng, thậm chí lúc mở miệng kêu meo meo như thể đang nói chuyện với anh.

Lục Hàn Chi nhéo giữa hai hàng lông mày, nhìn thấy thuốc trên đầu giường, gọi quản gia bằng điện thoại nội bộ.

"Hôm qua bác sĩ Thẩm đã đến?"

"Đúng vậy, đêm qua ngài bị sốt người nóng rần không tỉnh. Bác sĩ Thẩm đến truyền thuốc cho ngài. Cậu ấy nói ngài cần phải nghỉ ngơi."

Bạch Du Du vội vàng kêu hai tiếng meo meo.

Lục Hàn Chi liếc nhìn cô một cái: "Sáng nay không có việc gì quan trọng, tôi ở nhà."

Bạch Du Du thở phào nhẹ nhõm, khi ngẩng đầu lên lại đột nhiên phát hiện cả quản gia và Lục Hàn Chi đều đang nhìn cô chằm chằm.

Bạch Du Du liền căng thẳng, nhanh chóng giơ chân gãi gãi cằm, quay đầu đuổi theo đuôi chơi đùa.

Tôi cái gì cũng không biết, meo meo!

Quản gia nghi ngờ hỏi: "Thưa ngài, tối qua ngài gọi điện nội bộ cho tôi sao?"

Lục Hàn Chi suy nghĩ một chút nói: "Không có, có chuyện gì sao?"

“Tối hôm qua…” Khi người quản gia đang nói nửa chừng, thì thấy mèo con đang xoay tròn nghịch đuôi thì đột nhiên kêu meo meo, mắt thấy nó sắp rơi xuống giường, ông vội vàng kinh hô: “Bánh Trôi, cẩn thận! "

Hai người đồng thời vươn tay ra, nhưng mèo con lại hừ hừ lăn lộn trên thảm đến dưới gầm giường, lăn liên tiếp hai vòng rồi mới đứng dậy, bước đi loạng choạng, vẫy vẫy đuôi.

Quản gia vội vàng bế cô lên đặt trên đùi Lục Hàn Chi. Lục Hàn Chi vuố/t ve cô, thấy cô không lộ ra vẻ đau đớn nào thì mới thở phào nhẹ nhõm, ngón trỏ điểm nhẹ vào chóp mũi của cô, "Sao lại bất cẩn như vậy hử?"

"Meo meo..." Bạch Du Du vùi đầu vào ngực anh, dùng sức cọ tới cọ lui.

Lục Hàn Chi sờ đầu cô, nhẹ nhàng an ủi cô: "Dọa sợ rồi?"

Mèo con cọ lui cọ tới trong lòng anh, sau đó ngẩng đầu lên cọ vào cằm anh. Lục Hàn Chi không khỏi nở nụ cười: "Được rồi, ngoan, không đau."

Sự nghi ngờ trong mắt quản gia cũng dần dần mờ nhạt, ông cười nói: "Tôi đi chuẩn bị bữa sáng."

Bình luận

Truyện đang đọc