ẢNH ĐẾ CŨNG YÊU MÈO

Lúc này Bạch Du Du mới phản ứng kịp.

A... Thì ra là như vậy.

Có một sự ấm áp ngọt ngào len lỏi vào trong tim cô.

Giống như ở kiếp trước cô ăn chiếc bánh ga-tô mà cô thích nhất nhưng cô lại không nỡ mua, ngọt đến nao lòng, thỏa mãn muốn khóc.

Chỉ có người chủ thực sự quan tâm và yêu thương thú cưng mới quan tâm đến cảm xúc của thú cưng. Sau khi biết chuyện sẽ không bỏ mặc.

Anh ấy có thể vừa lo cho cô cơm ăn áo mặc, vừa cho cô một tổ ấm là cô đã mãn nguyện lắm rồi.

Vậy mà, anh thậm chí còn nhận ra tâm tình của cô không tốt và cố tình dùng cách này để dỗ dành cô.

Mặc dù cách anh dỗ dành cô ấy có chút đặc biệt... Nếu đổi thành cô gái nào đó, e rằng trái tim sợ đã tan chảy rồi.

Huống chi anh là Lục Hàn Chi.

Bạch Du Du cũng là một cô gái, cho nên trái tim cô tựa hồ đã tan chảy.

Đặc biệt là khi anh cúi đầu nhìn cô, nói chuyện với cô, khóe miệng anh hiện lên nụ cười nhàn nhạt.

Từ trong ánh mắt của anh ấy, Bạch Du Du thậm chí còn cảm thấy một sự dịu dàng ôn nhu như nước.

Cô cảm thấy mình sắp lung lay mất.

Sao anh lại đối tốt với cô như vậy?

Sao có thể cười ôn nhu như vậy?

Rõ ràng cô chỉ là một con mèo nhỏ thôi mà, còn là một con mèo nhỏ ngu ngốc, nhát gan, không có tí thông minh nào, ngay cả sự kiêu ngạo của loài mèo cũng không học được.

Anh không biết rằng con mèo con này luôn lén lút bò lên giường anh, nhìn trộm bộ dạng anh không mặc áo lúc ngủ, trong lòng vẫn luôn xỉa xói anh...

Nếu Lục Hàn Chi thực sự muốn nuôi thú cưng, anh có thể tìm rất nhiều con mèo dễ thương và thông minh hơn cô.

Những con mèo chân chính đó, chắc chắn sẽ đáng yêu hơn cô.

Nhưng Lục Hàn Chi không chỉ nhận nuôi cô, mà anh còn đối xử tốt với cô. Tốt đến mức khiến người ta không thể tin được.

"Meo..."

Tiếng mèo kêu khe khẽ. Cái đầu nhỏ đầy lông của cô nhẹ nhàng xoa mu bàn tay anh. Lục Hàn Chi nâng lòng bàn tay lên, cô liền tự giác dụi đầu vào lòng bàn tay anh.

Mèo con híp mắt lại, khi làm nũng, ngay cả tiếng kêu cũng ngọt ngào, nũng nịu.

Thoạt nhìn giống như một chiếc bánh trôi mềm mại.

"Ngoan." Lục Hàn Chi nói: "Sau này phải nhớ kỹ, anh mới là chủ nhân của em, biết không?"

Mặc dù cảm thấy có chút có lỗi với chị Ninh, nhưng trong lòng Bạch Du Du đã khéo léo đáp lại, được.

Được, chủ nhân.

Dù sao thì anh đẹp trai như vậy, anh nói gì cũng đúng.

Lại nói, trong nhóm người hâm mộ của Lục ảnh đế, chắc hẳn không ngại có thêm một con mèo phải không?

Bạch Du Du không biết đêm nay cô ngủ như thế nào, chỉ nhớ rằng Lục Hàn Chi đã chơi với cô một lúc. Sau đó trong lúc mơ mơ màng màng, cô nghe anh hỏi cô có buồn ngủ không. Lúc đó cô gần như ngủ thiếp đi nên kêu nhỏ vài tiếng, không biết Lục Hàn Chi có hiểu hay không. Dù sao anh cũng không quấy rầy cô nữa.

Nhưng dù vậy, giọng nói trầm thấp và dịu dàng của Lục Hàn Chi vẫn vang vọng trong tâm trí cô, khiến cô có một giấc mơ ngọt ngào.

Trong giấc mơ tất cả đều là những chiếc bánh ngọt ngọt ngào mà cô yêu thích.

Ngày hôm sau, Bạch Du Du đã sẵn sàng ở nhà đợi Lục Hàn Chi trở về nhà. Sáng sớm thức dậy đã bắt đầu rầu rĩ. Tự hỏi hôm nay quản gia có tiếp tục cho cô xem phim không? Nếu xem thì nhất định phải xem phim của Lục Hàn Chi.

Nhưng cô không ngờ Lục Hàn Chi sẽ đưa cô đi cùng.

Không chỉ mang theo cô, mà còn mang cả cát mèo, bồn cầu vệ sinh cho mèo, thức ăn cho mèo, sữa bột cho mèo, vv...

Bạch Du Du có chút mờ mịt.

Lục Hàn Chi định mang cô đi theo anh? Nhưng mang theo một con mèo đi làm sẽ không phải gây phiền phức cho anh sao?

Nhưng quản gia và Khang Văn Trạch, thái độ của bọn họ hình như rất bình thường, không có gì phải lo lắng về điều này cả.

Nhưng khi vừa lên xe, Bạch Du Du liền phát hiện hôm nay Lục Hàn Chi mang theo rất nhiều vệ sĩ.

"Người lần này là do đích thân ông chủ của chúng tôi lựa chọn, Lục tiên sinh cứ yên tâm."

Khang Văn Trạch nói: "A Sâm, qua đây, giới thiệu với cậu một chút."

Bạch Du Du nhìn thấy một vệ sĩ cao gần 1,9 mét đi tới trước mặt mình... Có thể nói là vẻ mặt rất hung dữ.

"Đây là Bánh Trôi." Khang Văn Trạch trịnh trọng giới thiệu: "Sau này ngoại trừ an toàn của Lục tiên sinh, còn nhớ phải bảo vệ nó nữa."

A Sâm: "Bánh Trôi?"

Khang Văn Trạch gật đầu: "Đúng vậy. Chính là con mèo trên weibo kia."

A Sâm cúi xuống nhìn Bạch Du Du một lúc, nhoẻn miệng cười, "Ôi, trông đẹp hơn so với trong ảnh."

Bạch Du Du nhắm mắt lại, chóp đuôi run lên vì sợ hãi, cô không thể không dúi người vào người Lục Hàn Chi muốn trốn đi.

Thực ra người này nhìn không có ác ý, chỉ là có chút hung dữ mà thôi.

Khang Văn Trạch vội nói: "... Cậu dọa nó sợ đấy. Nhã nhặn một chút, phải dịu dàng với nó một chút."

A Sâm nở một nụ cười khác mà anh ta nghĩ là "Ôn nhu" nhất.

Lục Hàn Chi ôm Bạch Du Du vào lòng, nói với cô: "Có anh ở đây, em sợ gì?"

Không sợ, không sợ. Cô mới không thèm sợ.

Bạch Du Du nhìn chằm chằm vào anh ta, cảm thấy ngọt ngào không thể giải thích được, vẫy đuôi với Lục Hàn Chi.

"... Thực ra tôi cũng rất tuyệt vọng." A Sâm quay đầu nhìn Khang Văn Trạch, buồn bực nói: "Người hâm mộ lần trước tìm Lục tiên sinh ký tên, tôi nhìn cô ta một cái, cô ta liền trở về đăng lên weibo nói tôi đối xử hung ác với người hâm mộ. Thật con mẹ nó xui xẻo mà."

Khang Văn Trạch nở nụ cười: "Là do cậu xấu."

Một con quái vật khổng lồ như thế, Bánh Trôi là mèo nhỏ yếu đuối nhất định sẽ rất sợ hãi.

Khang Văn Trạch thấy Lục Hàn Chi nhíu mày thì vội vàng nói: "Đừng nói lời th/ô tục trước mặt Bánh Trôi, chú ý một chút."

"A..." Không phải chỉ là một con mèo thôi sao? Còn có thể hiểu được tiếng người sao? Nhưng mà quả thực rất đáng yêu, đáng yêu hơn nhiều so với đám người hâm mộ gào thét ầm ĩ của Lục tiên sinh.

A Sâm ngứa ngáy muốn vuốt Bánh Trôi. Nhưng tay vừa mới đưa ra được một nửa, thì Lục Hàn Chi lạnh lùng liếc anh ta một cái, ánh mắt uy hiếp: "A Sâm, đừng đụng nó."

"... Tôi đã biết, Lục tiên sinh."

"Đúng rồi. A Trạch, cái tên Liêu Cường lần trước kia. Ông chủ của chúng tôi tự mình thẩm vấn hắn. Hắn nói có một vị tiểu thư họ Phương trả cho hắn một khoản tiền lớn. Vị Phương tiểu thư kia... Không phải là vị kia chứ?"

A Sâm là người một nhà, Khang Văn Trạch cũng không gạt anh ta, thở dài nói: "Quả nhiên là cô ta."

"Tôi còn muốn hỏi. Rốt cuộc Lục tiên sinh có quan hệ gì với cô gái kia? Ban bè thân thích? Bạn gái cũ?"

A Sâm nhìn thoáng qua Lục Hàn Chi, nhỏ giọng hỏi Khang Văn Trạch: "Có thể nói không? Không thể nói coi như tôi không hỏi."

"Cũng không có gì." Khang Văn Trạch nhìn thoáng qua Lục Hàn Chi. Thấy anh không nói gì, mới nói: "Chỉ là trước đây Lục tiên sinh nợ người lớn nhà cô ta một nhân tình. Có điều không có quan hệ gì với cô ta, chớ đoán mò."

"Đã hiểu." A Sâm gật đầu. Loại chuyện này, anh ta biết chừng mực là được.

Thảo nào thái độ của Lục tiên sinh đối với cô ta khá lịch sự, nhưng luôn lạnh lùng, còn không bằng đối xử với một con mèo nữa... Đối với mèo thì thật sự rất cưng chiều. Cưng chiều như vậy không giống với Lục tiên sinh.

Vật nhỏ như vậy, yếu ớt đến nỗi một tay là có thể bóp ch/ết, phải canh chừng kỹ nó.

Hiếm khi Lục tiên sinh có được vật yêu thích. Nếu như xảy ra chuyện gì... A Sâm thật không dám nghĩ đến.

đang chuẩn bị khởi quay. Công việc sơ bộ và buổi lễ bấm máy đã lần lượt hoàn thành. Ảnh tạo hình cũng đã được công bố trên Weibo chính thức.

Ngay khi bộ ảnh tạo hình được tung ra, chủ đề hot nhất trên Weibo đã thuộc về.

Tất nhiên, bức ảnh tạo hình hoàng đế do Lục Hàn Chi đóng đã gây ra phản ứng lớn nhất.

Vì vậy, trên mạng toàn là spam dài --- Muốn trở thành con mèo trong lòng Lục Hàn Chi, biến thành, muốn trở thành phi tử của Tiêu bệ hạ. Còn có có việc không việc miễn lật thẻ bài là được. Sau đó sinh một đống tiểu công chúa, tiểu hoàng tử các loại!

...

Lục Hàn Chi có phòng làm việc và phòng nghỉ riêng ở tổng bộ Vân Tinh. Bạch Du Du nghĩ là cô sẽ bị đưa đến chỗ của Giang Ninh, nhưng mà không phải như vậy.

Phòng làm việc của Lục Hàn Chi lớn hơn rất nhiều so với phòng làm việc của Giang Ninh. Còn có thêm cả phòng nghỉ, phòng họp, phòng làm việc của trợ lý. Hầu như chiếm cả một tầng của tòa nhà.

So với các tầng khác đều có nhân viên bận rộn khắp nơi, tầng này rất yên tĩnh và ít người hơn.

Lục Hàn Chi ôm cô suốt cả đường đi, ra khỏi thang máy mới thả cô xuống đất: "Theo anh, đừng có đi lạc."

Sẽ không. Chỉ có mèo ngốc mới có thể phạm sai lầm đó. Chỉ số thông minh của cô cao hơn mèo bình thường, không thành vấn đề.

Bạch Du Du đi theo bên cạnh anh. Thẳng cho đến khi Lục Hàn Chi đẩy cửa phòng ra, cô vòng qua chân anh, trực tiếp nhảy vào.

Woa, căn phòng thật là lớn.

Đây chắc là phòng làm việc của Lục Hàn Chi. Bởi vì thoạt nhìn đều là phong cách của anh. Tuy không gian rộng lớn nhưng tổng thể bài trí và trang trí rất đơn giản, màu sắc cũng đơn giản nhất. Hơn nữa khắp nơi đề không nhiễm một hạt bụi.

Sách trên giá sách trắng như tuyết được xếp gọn gàng. Cửa sổ kính sát đất khổng lồ có thể quan sát hơn một nửa thành phố.

Lục Hàn Chi nhìn con mèo con đi dạo trong phòng. Một chặp thì chạy nhảy vòng vòng, một chặp thì nhìn cái này cái kia. Một lúc sau mới trở lại bên chân anh, ngẩng đầu nhìn anh.

Xem ra là chơi đùa đến nghiện rồi.

Lục Hàn Chi ôm cô, đi đến một cánh cửa, ấn mật khẩu mở ra.

Bạch Du Du ló cái đầu nhỏ từ trong ngực Lục Hàn Chi. Vừa nhìn liền sửng sốt.

Căn phòng này chắc là phòng nghỉ của Lục Hàn Chi, đơn giản hơn phòng làm việc. Căn phòng này có thể nói là khá sang trọng, tấm thảm trên sàn giống với tấm thảm trong nhà của Lục Hàn Chi.

Bạch Du Du nhìn một vòng. Đột nhiên nhìn thấy một vật, hai mắt nhất thời tròn xoe.

Kia là cái gì? Là cái gì?

Cô đang ở trong phòng nghỉ ngơi trên công ty của Lục Dĩ Hàn, thấy được một Cat! Tree! (Cat tree: Nhà cây cho mèo leo trèo.)

Có phải cô đã phát hiện ra bí mật khó tin không?

Chẳng lẽ Lục Hàn Chi ở trong công ty cất giấu một con mèo khác?

Không phải anh chỉ có một con mèo là cô thôi sao?

Bạch Du Du đột nhiên cảm thấy mình bị lừa dối, vì vậy cả người mèo đều thấy không tốt.

Nhìn thấy lỗ tai cô rũ xuống, Lục Hàn Chi cau mày nói: "Tối hôm qua anh chọn cái này cho em, em không thích sao?"

Cái gì? Cái gì cái gì?

Đây là cho cô? Hơn nữa còn là đêm qua chọn cho cô?

Bạch Du Du suy nghĩ một chút, dường như Lục Hàn Chi đã chọn một cat tree cho cô trên mạng. Nhưng hình như cô không thích. Lúc đó cô mơ hồ sắp ngủ, Lục Hàn Chi cầm điện thoại di động nhìn hồi lâu, cùng cô nói chuyện, nhưng cô buồn ngủ quá không mở mắt nổi.

Bạch Du Du chợt nhớ ra, lúc nãy khi Lục Hàn Chi xuống xe thì hỏi Khang Văn Trạch câu gì đó. Khang Văn Trạch trả lời với anh rằng đã sẵn sàng, ở trong phòng, còn nhìn cô híp mắt cười.

Anh A Trạch thật là một trợ lý vạn năng.

Hơn nữa...

Lục Hàn Chi đối tốt với cô như vậy, Bạch Du Du cảm thấy vô cùng xấu hổ vì suy đoán ngu ngốc của mình lúc nãy. Hóa ra cô đúng là một con mèo con ngu ngốc, không thông minh chút nào!

Đúng vậy, cô xác thực là một con mèo ngốc!

Dưới sự xấu hổ, Bạch Du Du không kìm được mà bật người dậy, ôm cổ anh, dùng sức cọ xát. Dưới sự kinh ngạc muốn vuốt cô của Lục Hàn Chi, cô giùng giằng muốn nhảy từ trên người anh xuống.

Lục Hàn Chi thuận thế đặt cô xuống đất. Bạch Du Du chạy như bay đến cat tree, rồi bạch bạch bạch leo lên.

Lục Hàn Chi nhìn cô hưng phấn leo lên leo xuống, cuối cùng chạy đến chỗ cao nhất mà ngồi xuống.

Cái đầu nhỏ lông lá hướng về phía anh. Đôi mắt xanh lam đã khôi phục lại vẻ sáng bóng, giống như nổi lên một lớp hơi nước mềm mại.

Xinh đẹp làm người khác đau lòng.

Mèo nhỏ xinh đẹp nhìn anh một lúc, rồi mở miệng và kêu meo meo với anh.

"Meo~"

Cô rất thích, cực kỳ thích, thích nhất thiên hạ! Quả thực là không thể thích hơn!

"Hôm nay Hàn Chi mang Bánh Trôi đến sao?"

"Đúng vậy." Khang Văn Trạch nói: "Chị Ninh, sao sắc mặt của chị không được tốt vậy?"

Giang Ninh nở nụ cười: "Tôi nói là nhớ Bánh Trôi, cậu có tin không?"

"Bởi vì chuyện của Nhan Tử Hàng?" Lục Hàn Chi đi đến.

"Cậu cũng biết?" Giang Ninh thở dài: "Kệ cậu ta đi. Nếu cậu ta đồng ý diễn thì diễn, tôi mệt mỏi với cậu ta lắm rồi. Ai bảo người ta là Nhan thiếu gia."

"Chuyện của cậu ta chị đừng xen vào nữa."

"Có ý gì?"

"Tôi đã nói với Lăng tổng rồi. Đổi người đại diện của Nhan Tử Hàng."

Giang Ninh nghe vậy, sắc mặt phức tạp: "Cậu làm như vậy là bởi vì tôi tặng Bánh Trôi cho cậu sao?"

Về chuyện của Nhan Tử Hàng, Lục Hàn Chi nhiều nhất là cho một phần nhân tình, bởi vì lúc đầu cô ấy vốn là người đại diện của Nhan Tử Hàng, đưa hắn trở nên nổi tiếng.

Đối với anh, Bánh Trôi cũng là một ân huệ, vì vậy anh muốn trả ơn cô ấy sao?

"Không liên quan gì đến nó." Lục Hàn Chi thản nhiên nói: "Chuyện của Nhan Tử Hàng, là tôi ép buộc chị."

Giang Ninh sửng sốt.

"Sáu tháng này chị đã vất vả rồi. Sau này nếu nhìn trúng nghệ sĩ nào thì nói cho tôi biết."

Giang Ninh giật mình, hiểu rõ. Không khỏi cười tự giễu. Là cô suy nghĩ quá nhiều.

"Tôi hiểu. Chuyện tiếp theo tôi sẽ thương lượng với Lăng tổng."

Rất lâu trước đây, Giang Ninh cho rằng Lục Hàn Chi có nhân tình nhưng không có tình cảm.

Cho dù đối với bất kỳ ai, bất kỳ người nào thì anh cũng thờ ơ, xa cách.

Nhưng sau này cô ấy biết là không phải.

Anh luôn đối xử tốt với người bên cạnh, không lạnh lùng như trong mắt người ngoài.

Tình cảm của anh không bao giờ được trao đi một cách nhẹ nhàng, nhưng nếu thực sự trao cho ai đó thì đó là thứ tình cảm thuần khiết nhất, không lẫn tạp chất.

Ngay cả đối với một con mèo.

Vì vậy, một khi đã dành tình cảm cho ai đó thì rất có thể anh sẽ muốn chiếm làm của riêng.

Có thể anh không nhận ra điều này, hoặc có thể anh luôn hiểu điều này, chính vì vậy anh sẽ không dễ dàng rung động trước bất kỳ ai.

Khó độ.ng tình, càng khó nặng tình.

Không biết sau này có người con gái nào đến bên cạnh anh khiến anh nguyện ý trao gửi tình yêu này.

Bình luận

Truyện đang đọc