ẢNH ĐẾ CŨNG YÊU MÈO

Bạch Du Du lo lắng bất an ngồi trên ghế sô pha. Nhìn Lục Hàn Chi mở tủ quần áo, lấy ra một bộ quần áo. Ngay sau dó nghe thấy một tiếng rầm.

Cửa được mở ra. Thân hình cao lớn của Bạch Hiêu xuất hiện ở cửa.

“Anh trai?” Bạch Du Du vừa mừng vừa sợ.

"Du Du!"

Bạch Hiêu vừa muốn đi về phía em gái mình, thì Lục Hàn Chi đã đứng chắn trước người Bạch Du Du.

Anh khoác chiếc áo khoác trong tay cho cô rồi quay người lại nhìn Bạch Hiêu.

"Anh là ai?"

Bạch Hiêu hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Tôi là Bạch Hiêu. Lục tiên sinh, trước đó cậu và tôi đã từng gặp nhau."

Hắn không muốn động thủ trước mặt Bạch Du Du. Hắn cũng biết cô không muốn thấy hắn và Lục Hàn Chi đánh nhau.

Bạch Du Du bị Lục Hàn Chi chặn lại, cô nhón chân lên cũng không thể nhìn thấy Bạch Hiêu, chỉ có thể nghe thấy giọng nói của anh ấy.

“Cô gái sau lưng cậu là em gái của tôi.” Bạch Hiêu chậm rãi nói: “Tôi tới đây để đưa cô ấy đi.”

Trong nháy mắt, không khí như đông cứng lại.

Ngay cả bầu không khí cũng trở nên căng thẳng.

“Hình như anh đã quên, đây là nhà của tôi.” Gương mặt Lục Hàn Chi như được một lớp băng mỏng bao phủ: “Tôi cho phép anh vào sao?

“... Thực xin lỗi, là tôi quá nóng lòng.” Bạch Hiêu chỉ có thể cố gắng chịu đựng. Anh ấy có thể nhìn thấy tình hình hiện tại của Bạch Du Du rất không tốt. Anh ấy không muốn lại để cho cô sợ hãi nữa.

"Anh là anh trai của cô ấy?"

"Đúng vậy."

Lục Hàn Chi quay đầu lại nhìn Bạch Du Du đứng phía sau. Lỗ tai của Bạch Du Du run lên, vội vàng nói: "Anh ấy, anh ấy là anh trai của em."

“Thật không?” Lục Hàn Chi bình tĩnh hỏi: “Anh ta cũng là mèo?

Bạch Du Du trợn to hai mắt, vừa muốn cự tuyệt, lại nghe Bạch Hiêu nói: "Đương nhiên không phải, tôi là người!"

Hắn liếc nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Du Du ở phía sau lưng Lục Hàn Chi, đôi mắt đỏ hoe. Hắn nhanh chóng nói: "Du Du, mặc kệ em biến thành mèo hay thành người thì em đều là em gái của anh. Đừng sợ."

Bạch Du Du lắc đầu. "Em không sao. Anh trai, anh đừng lo lắng."

Cô chỉ là nhớ đến cảnh tượng mình mơ thấy lúc nãy. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ thật sự là ký ức lúc cô sắp chết.

Lục Hàn Chi khẽ cau mày.

Tình hình hiện tại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh.

Nhưng mà có một việc anh chắc chắn --

Trước khi biết chuyện gì đang xảy ra, anh sẽ không cho phép người trước mặt mang cô gái này đi, cho dù anh ta nói mình là anh trai của cô.

“Du Du, đừng sợ, lại đây với anh trai.” Bạch Hiêu đưa tay về phía Bạch Du Du, cảnh giác nhìn Lục Hàn Chi.

Bạch Du Du do dự một lúc, đi về phía Bạch Hiêu.

Nhưng mà ngay khi cô vừa động, Lục Hàn Chi đã nắm lấy cánh tay cô.

Bạch Du Du ngẩn người.

Ánh mắt Lục Hàn Chi thâm thúy: "Tôi đã nói, nếu như em là mèo của tôi, tôi sẽ không thả em đi."

Bạch Hiêu vội vàng bước tới, nắm lấy tay Bạch Du Du: "Tôi nhất định phải đưa cô ấy đi, Lục tiên sinh, anh buông tay ra."

Lục Hàn Chi liếc nhìn anh ấy đang nắm tay Bạch Du Du, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lùng “Tuy rằng tôi không biết cô ấy đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi biết khi cô ấy còn là một con mèo con, đã bị người mua về nuôi rồi. Đó là bố của người đại diện Giang Ninh của tôi, sau này đến chỗ Giang Ninh, cô ấy suýt nữa là bị người bắt đi. "

Lục Hàn Chi nhìn chằm chằm vào mắt Bạch Hiêu, gằn từng chữ một: "Khi đó, người anh trai là anh, đang ở đâu?"

Sắc mặt Bạch Hiêu lập tức thay đổi.

Mỗi chữ mỗi câu Lục Hàn Chi nói ra đều làm cho trái tim anh ấy đau như dao cắt, lời Lục Hàn Chi nói đúng. Trước đây anh ấy đã điều tra tình huống của Bạch Du Du, cũng không nhịn được sợ hãi. Chỉ là một con mèo yếu đuối, nếu không có người bảo hộ, thì có lẽ anh ấy đã thực sự mất đi em gái của mình mãi mãi.

Đây cũng là lý do mà anh ấy tự trách nhiều nhất.

Bạch Du Du đột nhiên nhẹ nhàng kéo quần áo của Lục Hàn Chi. Lục Hàn Chi sửng sốt, nhìn cô.

Bạch Du Du cụp mắt xuống. Cô đã ngừng khóc, nhưng lông mi dài vẫn còn hơi run rẩy, đôi mắt còn tràn đầy nước mắt lấp lánh.

"Lục tiên sinh... Anh không muốn thả em đi sao?"

Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại giống như mèo con, khiến Lục Hàn Chi hoảng hốt.

Tất nhiên là anh không muốn.

Cho dù đây chỉ là ảo giác, cho dù chuyện này có khó tin đến đâu, anh cũng chỉ biết một điều - Anh không thể chịu đựng một lần nữa việc tách khỏi mèo con của mình.

Bạch Hiêu vừa muốn nói chuyện, thì điện thoại trong túi đột nhiên vang lên. Anh ấy lấy điện thoại ra liếc nhìn dãy số, sau đó nhìn hai người đang nhìn nhau, bất lực thở dài: "... Tôi đi nghe điện thoại trước."

Anh ấy không đi xa, mà là đứng ở cửa nhìn Lục Hàn Chi chằm chằm.

Chuyện kỳ ​​lạ như vậy xảy ra trước mắt, cho dù là ai đi nữa, lần đầu tiên gặp phải đều không thể chấp nhận được.

Nhưng mà rất khó nhìn thấy cảm xúc của Lục Hàn Chi. Lục Hàn Chi có tính cách bình tĩnh vượt trội hơn người thường, có thể giữ bình tĩnh trong bất kỳ hoàn cảnh bất ngờ nào. Điều này cho thấy Lục Hàn Chi kiểm soát cảm xúc của mình rất tốt. Cho nên khiến cho người ta có một cảm giác sâu không lường được.

Vì vậy điều khiến cho Bạch Hiêu ngạc nhiên nhất không phải là sự bình tĩnh của Lục Hàn Chi, mà là thái độ của anh lúc này.

Trước đó Thẩm Kha cũng đã nói trước, Lục Hàn Chi sẽ không dễ dàng buông tay. Lúc đó Bạch Hiêu chỉ coi lời nói của Thẩm Kha như đánh rắm. Lục Hàn Chi không buông tay thì liên quan gì đến mình? Anh ấy muốn mang em gái của mình đi, không ai có thể ngăn cản anh ấy được.

Nhưng mà bây giờ xem ra những gì Thẩm Kha nói là đúng.

Hơn nữa Bạch Hiêu có thể nhìn ra được Bạch Du Du cũng không muốn rời xa Lục Hàn Chi.

Đã hơn mười năm Bạch Hiêu không ở bên cạnh cô. Anh ấy cảm thấy xấu hổ vì không thể chăm sóc tốt cho cô. Khi biết tin cô bị tai nạn xe cộ, Bạch Hiêu hận không thể biến người chết lúc đó là chính mình.

Sau đó lại bởi vì chuyện ngoài ý muốn mà lại đánh mất cô.

Hiện tại thật vất vả lắm mới tìm được cô, Bạch Hiêu không biết phải làm gì khi đối mặt với em gái, không biết phải bù đắp cho cô những gì.

Anh ấy có thể phớt lờ thái độ của Lục Hàn Chi. Nhưng đối diện với đôi mắt của Bạch Du Du, Bạch Hiêu hoàn toàn bị đánh bại.

...

Bạch Du Du biết hiện tại cô nên nói gì, nhưng cô không biết phải mở miệng như thế nào. Cô có thể cảm giác được Lục Hàn Chi đang nhìn cô chằm chằm.

Bạch Du Du cúi đầu xuống, phát hiện trên tay cô vẫn đang cầm điện thoại di động của Lục Hàn Chi, muốn trả lại cho anh thì lại thấy cái đuôi đang ngoe nguẩy bên cạnh. Cô cứng đờ cả người, cái đuôi đột nhiên co rụt lại.

Cô muốn nói gì? Hay là trước tiên nói xin lỗi, nói cho anh biết cô không cố ý nói dối anh.

Bạch Du Du nghĩ nghĩ, đầu óc lại dần dần mơ hồ.

Mắt thấy đầu cô nghiêng ngả, cuối cùng cả cơ thể cô cũng nghiêng sang một bên --

Ngay sau đó, Bạch Du Du cảm thấy gương mặt của mình được một bàn tay nhẹ nhàng chống đỡ, sau đó là cả cơ thể được nâng đỡ.

Hơi thở quen thuộc bao trùm lấy cô.

Lục Hàn Chi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, nhìn cô mờ mịt mở mắt, thấp giọng nói: "Ngủ đi."

"Em... Em không phải cố ý lừa gạt anh..." Bạch Du Du theo bản năng cọ cọ vào vai anh, mơ mơ màng màng nỉ non: "Anh... Đừng tức giận... Đừng giận em, có được không?"

Cô không mở mắt ra được nữa. Trước khi ý thức mất đi, cô chỉ mơ hồ nghe thấy một tiếng thở dài rất nhẹ bên tai.

"... Được."

Bạch Hiêu cúp điện thoại, bước vào phòng liền thấy Bạch Du Du cuộn tròn nằm trên giường, đã ngủ say rồi.

Hắn nhìn Lục Hàn Chi đắp chăn cho cô, vừa định đi tới, Lục Hàn Chi đã đứng dậy, vừa vặn chắn tầm mắt của hắn.

Bạch Hiêu: "... Lục tiên sinh, chúng ta nói chuyện đi?"

Lục Hàn Chi gật đầu.

Quả thực là phải nói chuyện.

Bạch Du Du không biết cô đã ngủ thiếp đi từ lúc nào. Có lẽ là vì quá căng thẳng, cô cũng mơ một giấc mơ. Trong mơ cô lại biến lại thành mèo con, mà Lục Hàn Chi không còn muốn cô nữa.

Anh nói cô không phải là mèo con của anh.

"Là em..." Bạch Du Du lẩm bẩm: "Em là mèo con của anh."

Sau đó cô lại nhớ ra, Lục Hàn Chi nhìn thấy hình dạng con người của cô cho nên không nhận cô.

Bạch Du Du vừa đau khổ vừa buồn bã, muốn giải thích nhưng không biết giải thích thế nào, cả trái tim đau khổ như bị nhéo lên.

Thẩm Kha điều chỉnh tốc độ truyền dịch cho cô. Nhìn thấy nước mắt chảy ra từ khóe mắt Bạch Du Du, lông mày khẽ chau lại. Giống như gặp ác mộng, cô ngủ rất không yên.

"Em ấy thế nào rồi?"

“Trước tiên tôi chỉ có thể hạ sốt cho cô ấy.” Thẩm Kha thở dài nói: “Tình trạng này của cô ấy, tôi không có cách nào giải quyết. Tôi biết năng lực của tôi đến đâu. Bây giờ, chỉ có thể đến cầu cứu Dung gia. Cũng không biết tình trạng của lão Dung bây giờ ra sao. Nếu như ông ấy thực sự đã chết, tôi e rằng Dung gia nhất thời sẽ không chấp nhận sự thật này... "

Bạch Hiêu cũng biết với năng lực của mình và Thẩm Kha như thế nào. Anh ấy không thể giải quyết được tình hình hiện tại của Bạch Du Du. Anh ấy nhẹ nhàng đặt tay Bạch Du Du vào trong chăn, nói: "Tôi sẽ đến Dung gia."

"Cậu không sợ cháu gái của lão Dung đánh ra ngoài sao?"

“Cho dù cô ta đánh chết tôi, tôi cũng sẽ đi.” Bạch Hiêu nói: “Hơn nữa, người tôi đi cầu xin không phải là cô ta.”

Thẩm Kha nhíu mày: "Ý của cậu là Dung Thất? Cậu có thể tìm được anh ta?"

“Ừ.” Bạch Hiêu gật đầu, “Tôi với anh ta có giao tình không tệ. Thế hệ trẻ Dung gia, anh ta là người có năng lực nhất. Cô gái nhỏ Dung gia kia không thể so với anh ta được."

Không biết Thẩm Kha nghĩ tới chuyện gì, bỗng nhiên bật cười: “Tôi quên mất. Cậu cứu mạng cô gái kia, tôi thấy cô ấy đối xử với cậu rất không bình thường, nói không chừng không những không đánh chết cậu, ngược lại còn nhiệt tình giúp đỡ cậu."

Bạch Hiêu im lặng: "Cậu nghĩ nhiều rồi."

Nhìn thấy sự nghiêm túc của anh ấy, Thẩm Kha cũng không nói đùa nữa: "Cậu yên tâm đi, tôi sẽ canh chừng cô ấy. Đừng lo lắng, huống chi còn có..."

Thẩm Kha nhìn về phía cửa thấy Lục Hàn Chi đang dựa vào tường.

Vì từ lúc anh ta đến, Lục Hàn Chi cũng chỉ nhàn nhạt liếc nhìn hắn, không nói gì mà vẫn im lặng khoanh hai tay dựa vào tường, lẳng lặng nhìn họ.

Thẩm Kha không biết trước khi mình đến đã xảy ra chuyện gì. Nhưng anh ta có thể đoán được Bạch Du Du đột nhiên trở nên như thế này, Bạch Hiêu lại vội vã chạy tới, mà thái độ của Lục Hàn Chi... Thật sự làm  người khác không thể đoán ra được.

Thấy Lục Hàn Chi bình tĩnh như vậy, Thẩm Kha cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ít nhất anh ta có thể thấy rằng Lục Hàn Chi cũng rất quan tâm đến tình trạng của Bạch Du Du.

“Lục tiên sinh.” Bạch Hiêu bước tới chỗ Lục Hàn Chi nói: “Cậu nhất định phải để Du Du ở nhà cậu?"

Lục Hàn Chi nhướng mắt, ôn nhu hỏi: "Anh còn muốn tôi phải bảo đảm gì nữa?"

Bạch Hiêu im lặng một hồi, hơi cúi đầu: "Vậy nhờ cậu, Lục tiên sinh."

Lục Hàn Chi đi vòng qua người anh ấy, nhẹ nói: "Đây vốn là trách nhiệm của tôi."

Thẩm Kha nói: "Vậy... Hôm nay tôi sẽ ở lại đây nhé?"

"Dưới lầu có phòng dành cho khách, tự chọn."

Thẩm Kha vỗ vỗ vai Bạch Hiêu: "Đi thôi, yên tâm. Lục tiên sinh sẽ chăm sóc tốt cho Du Du."

Bạch Hiêu bị anh ta kéo xuống lầu, vẻ mặt phiền muộn: "Trong lòng tôi không thoải mái."

Thẩm Kha buồn cười: "Vậy cậu liền ở đây trông chừng, tôi đến Dung gia?"

"... Quên đi."

Nhìn thấy quản gia còn đang ngủ say, Thẩm Kha vừa muốn đi qua xem một chút, đột nhiên Bạch Hiêu giơ cánh tay lên vỗ mạnh vào vai anhta.

"... Cậu muốn giết tôi?!" Thẩm Kha nắm bóp vai nói: "Cậu không biết tôi chính là một bác sĩ yếu đuối sao?!"

“Thực xin lỗi.” Mặt Bạch Hiêu không chút biểu tình, nhàn nhạt nói: “Tôi chỉ là muốn nhờ cậu chăm sóc em gái thật tốt.”

Bộ dạng lúc nãy cậu ta nhờ Lục Hàn Chi không phải như vậy... Quên đi, muốn trút giận thì cứ trút. Thẩm Kha âm thầm thở dài. Ai bảo Lục Hàn Chi trở thành người trong lòng của em gái cậu hả.

Bạch Hiêu đi đến cửa, lại bước nhanh trở lại, u ám nói với Thẩm Kha: "Cậu phải chăm sóc tốt cho em gái tôi. Tôi chỉ có một đứa em gái. Nếu Lục Hàn Chi dám làm gì em ấy, tôi sẽ..."

"... Cậu thật sự nghĩ nhiều rồi. Lục Hàn Chi không phải loại người như vậy."

Đương nhiên Bạch Hiêu biết chuyện này. Nếu không, cho dù Lục Hàn Chi có thái độ như thế nào, anh ấy cũng sẽ không để Bạch Du Du ở lại đây. Nhưng mà anh ấy thực sự rất lo lắng.

Có điều anh ấy lo lắng mấy cũng không cách nào khác. Với tình hình hiện tại của Bạch Du Du, cô cần phải được nghỉ ngơi thật tốt. Anh không thể mạnh mẽ mang cô đi.

Hơn nữa, anh cũng nhìn ra được, em gái ngốc nghếch của mình không muốn rời khỏi Lục Hàn Chi một chút nào. Đây mới là điều khiến anh ấy lo lắng nhất.

...

Trong lúc ngủ mơ, Bạch Du Du cảm thấy có một bàn tay ấn nhẹ lên trán mình.

Xúc cảm ấm áp, quen thuộc như có một sức mạnh kỳ lạ, rất nhanh khiến cô chậm rãi an định lại.

Cô không biết mình đã ngủ lại được bao lâu, khi tỉnh lại, đầu óc vẫn còn mông lung.

"Du Du, em tỉnh rồi à?"

Bạch Du Du chớp mắt, nhìn thấy Thẩm Kha đang đứng cạnh giường liền vội vàng đứng lên.

Thẩm Kha đỡ cô dậy, để cô dựa vào gối đầu giường: "Em thấy thế nào?"

Bạch Du Du nhìn trên người mình một chút, rồi lại chạm vào tai mình.

“Không cần lo lắng.” Thẩm Kha an ủi cô nói: “Tình hình hiện tại của em chỉ là tạm thời. Khi anh em trở về, mọi chuyện sẽ ổn thôi."

So với ngày hôm qua thì Bạch Du Du đã bình tĩnh hơn. Cô cầm lấy chiếc cốc nước mà anh ta đưa cho, nói: "Cảm ơn bác sĩ Thẩm. Anh trai em đâu rồi?"

"Cậu ấy đi tìm người, sẽ sớm quay lại thôi."

Bạch Du Du gật đầu: "... Lục tiên sinh thì sao?"

“Cậu ấy đi họp.” Thấy cô có chút căng thẳng, Thẩm Kha cười nói: “Đừng lo lắng, anh thấy năng lực tiếp nhận của cậu ấy rất mạnh.”

“Em có chút sợ hãi.” Bạch Du Du nhìn chằm chằm nước trong ly nói: “Em luôn cảm thấy hình như trước đây anh ấy đã phát hiện ra điều gì đó."

Nghĩ đến cảnh cô ngốc nghếch nhìn trộm anh khi anh đang thay quần áo bị bắt gặp, còn có cô dùng chân đập thuốc ra khỏi tay anh... Bạch Du Du không nhịn được muốn vùi mình vào trong chăn bông.

... Thật là mất mặt!

"Lỡ như anh ấy nghĩ em là một con quái vật thì sao? Hình dạng của em như vậy, khẳng định là rất kỳ lạ?"

“Làm sao có thể.” Thẩm Kha lắc đầu, nghiêm túc nói: “Tin tôi đi. Du Du, nếu cậu ấy thấy em kỳ quái, bài xích em, thì cậu ấy đã sớm mặc kệ em. Thế nhưng cậu ấy không hề. Em ở bên cạnh cậu ấy một thời gian dài như vậy, ít nhiều cũng hiểu tính cách của cậu ấy chứ? Cậu ấy không thích, thì ngay cả một cái liếc mắt cũng ngại cho."

"Nhưng, nhưng..." Bạch Du Du đột nhiên đưa tay lên che mặt.

Cô phải nói như thế nào đây. Ngày hôm qua cô còn bị anh bắt được cô nhìn lén anh thay quần áo! Hơn nữa, cô còn ngoan ngoãn để anh tắm!

Chỉ cần vừa nghĩ đến ánh mắt của Lục Hàn Chi, Bạch Du Du xấu hổ muốn bùng nổ mất.

"Du Du, em sao vậy?"

Bạch Du Du bỏ tay xuống, giả vờ bình tĩnh, nhưng không nhận ra gương mặt đang đỏ bừng của mình. Ai nhìn thoáng qua cũng có thể biết được, bây giờ cô đang rất không bình tĩnh.

"Ừm, em chỉ... Có chút đói."

...

Trong phòng họp, Lục Hàn Chi nhìn chằm chằm vào bức ảnh con mèo con trên điện thoại của mình.

Giang Ninh gọi anh hai lần, thấy anh không nghe, liền nghiêng người đến nhìn một cái, nhất thời không nói nên lời: "... Tôi nói cậu đang nhìn gì vậy, nhớ em ấy như vậy?"

Lục Hàn Chi im lặng cất điện thoại di động.

“Lại nói, tôi cũng nhớ Bánh Trôi.” Giang Ninh khẽ thở dài: “Hiện tại tôi hối hận tặng em ấy cho cậu.”

“Hối hận cũng muộn rồi.” Lục Hàn Chi nhẹ giọng nói: “Cô ấy đã là của tôi rồi.”

"... Đúng, đúng. Là của cậu.” Giang Ninh nói xong, không cam lòng chỉ vào chính mình: “Dù sao tôi cũng là chủ nhân cũ của em ấy mà?"

Lục Hàn Chi liếc cô ấy một cái: "Bây giờ không phải nữa."

Giang Ninh: "..."

Di động của Lục Hàn Chi rung lên. Anh mở tin nhắn ra, là Thẩm Kha gửi đến --

[Mèo con của cậu đang đói bụng, tôi có thể sử dụng nhà bếp của cậu để làm đồ ăn cho cô ấy không?]

Lục Hàn Chi đứng lên nói: "A Ninh, giúp tôi xin phép đạo diễn nghỉ. Buổi chiều tôi phải về nhà một chuyến."

"Cảnh hôm nay rất quan trọng, cậu muốn về làm gì?"

"Về nhà cho mèo ăn."

Giang Ninh: "Hả?"

Lục Hàn Chi đầu cũng không thèm quay lại: "Cô ấy đói bụng."

Giang Ninh: "..."

Bình luận

Truyện đang đọc