Cuối tuần Tiêu Hàn khó lắm mới có được một ngày nghỉ, bệnh của Tuyền Tuyền cũng đã được cải thiện.
Thằng bé năn nỉ rất nhiều lần, Tiêu Hàn cuối cùng cũng đồng ý cho nó đi khu vui chơi một lần.
Hà Nhiễm không hề nhận được tin nhắn, vì thế cô vẫn đang ngủ nướng trong ký túc xá vào sáng ngày khởi hành.
Lúc chuẩn bị thức dậy, Tiêu Hàn đột nhiên gọi điện đến.
Anh đơn giản nói rõ ràng ý định của mình, hỏi cô bây giờ có thể xuống lầu gặp nhau được không.
Hà Nhiễm nhanh chóng đánh răng, rửa mặt. Sau khi thay một bộ đồ khác thì vội vàng chạy xuống dưới lầu.
Đẩy cửa sắt ra, một lớn một nhỏ đang nắm tay nhau đứng ngoài cửa đợi cô.
Trong tay Tuyền Tuyền còn cầm một túi bánh bao và sữa đậu nành, cong môi ngại ngùng cười với cô để lộ ra hai chiếc răng nanh đáng yêu, "Thím ơi, có muốn đi chơi cùng cháu không?"
Hà Nhiễm vẫn chưa kịp phản ứng có chuyện gì đang xảy ra. Cô nheo mắt nhìn Tuyền Tuyền lại quay qua nhìn Tiêu Hàn một lát rồi mới gật đầu: "Đi chứ."
Xe buýt chạy bon bon trên đại lộ rộng rãi, đi thẳng một hướng từ nam ra bắc, đi vào nội thành.
Ba người bọn họ ngồi ở dãy ghế cuối cùng, Hà Nhiễm thì ngồi sát cửa sổ, Tiêu Hàn ngồi bên cạnh cô còn Tuyền Tuyền thì ngồi trên đùi của anh.
Hà Nhiễm ăn xong bánh bao mà hai chú cháu đưa cho, liền bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Đầu cô gật lên gật xuống như đang ngồi câu cá, lâu lâu sẽ đụng vào cửa sổ, lâu lâu lại đụng vào bả vai của Tiêu Hàn.
Gần một nửa quãng đường từ Quảng Châu cho đến lúc bọn họ tới nơi, thì Hà Nhiễm đã đánh một giấc ngon lành.
Từ khi thi xong đến lúc cắm rễ ở phòng vẽ, Hà Nhiễm vẫn chưa có đi chơi xa nhà. Chuyến này với cô mà nói đúng thật là lặn lội đường xa.
Sau khi xuống xe, lại phải đi theo sau Tiêu Hàn một đoạn đường nữa, Hà Nhiễm mới hiểu được thì ra Tuyền Tuyền nói "đi chơi" là nói công viên giải trí cho cho trẻ em.
Hà Nhiễm đi theo sau lưng hai chú cháu có chút chán nản. Trong lòng lơ đãng suy nghĩ, việc kêu cô đi cùng rút cuộc là ý của Tuyền Tuyền hay là ý của Tiêu Hàn?
Tuyền Tuyền đã ngồi trên ngựa gỗ chơi được mấy vòng, cuối cùng bởi vì chóng mặt mới chịu bỏ qua.
Bọn họ đi đến một bóng cây, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.
Chưa ngồi được bao lâu, không biết Tuyền Tuyền lại nhìn thấy cái gì mà đột nhiên hứng thú la lớn, rồi chỉ vào phía xa xa: "Cháu muốn ngồi cái to to, tròn tròn kia."
Hà Nhiễm nhìn theo hướng ngón tay thằng bé chỉ, cái "vừa to vừa tròn" trong miệng của nó thật ra chỉ là một cái đu quay thông thường.
Xin gì được nấy, sau khi nghỉ chân bọn họ liền bắt đầu đi về phía đu quay.
Tại chỗ xếp hàng để mua vé, Tiêu Hàn bỗng nói: "Hai người cứ chơi đi, tôi không lên đâu."
Hà Nhiễm khó hiểu: "Tại sao vậy?"
Anh trả lời qua loa: "Không tại sao hết."
Hà Nhiễm nhìn giá vé, người lớn thì 70 tệ một người còn trẻ em thì được giảm giá một nửa, cũng không quá đắt.
Cô quay đầu nhìn Tiêu Hàn, thuyết phục nói: "Khó lắm mới đi được một lần, lên xem một chút đi, phong cảnh trên đó chắc chắn sẽ rất đẹp."
Tiêu Hàn lắc đầu: "Hai người chơi là được rồi."
Tuyền Tuyền cũng nắm tay áo anh, dùng hết sức lôi kéo: "Chú đi cùng cháu đi mà, cùng nhau ngồi đi."
Rút cuộc con nít làm nũng vẫn có ích hơn, sau khi nói cả buổi trời thì Tiêu Hàn cũng đồng ý.
Sau khi lần lượt xếp hàng soát vé vào cửa, bọn họ liền bước vào một cái cabin màu đỏ.
Ban đầu thì ba người đều ngồi trên một hàng ghế, về sau khi đu quay từ từ lên cao hơn thì Tuyền Tuyền rất phấn khích, tự mình chạy đến chỗ ngồi ở đối diện. Gương mặt nhỏ cùng hai tay đều đặt trên cửa sổ, đưa mắt nhìn xuống phong cảnh phía dưới mà phát ra âm thanh kinh ngạc.
Hôm nay bầu trời nhiều mây, sắc trời âm u như báo trước sắp có mưa lớn nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt đẹp của những vị khách du lịch đến ngắm nhìn toàn cảnh Dương Thành.
Đu quay chầm chậm, yên tĩnh lên tới điểm cao nhất.
Làn gió thổi vào các vết nứt mang lại cảm giác mát mẻ, Hà Nhiễm nghiêng đầu lặng lẽ quan sát người đàn ông bên cạnh mình.
Mặc dù Tiêu Hàn không để lộ ra bất kỳ điều gì, nhưng Hà Nhiễm vẫn cảm giác được trên mặt anh có chút không ổn lắm.
Vẻ mặt anh căng thẳng và nghiêm túc quá mức, như thể đang phải ngồi yên chịu đựng một cái gì đó.
Quan sát một lúc, cô nhỏ giọng nói ra phỏng đoán của mình: "Anh sợ độ cao?"
Cả người Tiêu Hàn đều không động đậy chỉ khẽ đảo mắt nhìn qua cô, không hề phủ nhận: "Mỗi người đều có nỗi sợ của riêng mình."
Nhìn dáng vẻ ngồi ngay ngắn, quy củ của anh mà trong lòng Hà Nhiễm không nhịn được cười thầm vài tiếng.
Nhìn anh cẩn thận từng li từng tí thế này, nếu ở đây mà làm vài hành động vượt quá giới hạn, có lẽ anh nhất định sẽ không phản kháng.
Lúc suy nghĩ vừa nổi lên cô liền quả quyết mà nắm lấy tay anh, ở trong lòng bàn tay anh gãi gãi vài cái nhưng Tiêu Hàn cũng không có tránh cô.
Tiêu Hàn nghiêng đầu không nói gì mà nhìn cô, đáy mắt tối sầm lại.
Đúng là lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn mà.
Cân nhắc đến việc trong cabin còn có một đứa nhỏ, Hà Nhiễm do dự có nên làm bước tiếp theo hay không.
Ánh mắt cô lại liếc qua hướng Tuyền Tuyền một lần nữa, chắc chắn rằng thằng bé đang chú ý vào phong cảnh bên ngoài, sẽ không để tâm tới người khác.
Cô mới từ từ rút tay ra khỏi tay Tiêu Hàn, đi đến những nơi khác trên người anh.
Tiêu Hàn ban đầu còn dung túng cho cô, nhưng Hà Nhiễm không hề biết đủ mà dừng lại. Tiêu Hàn phải bắt lấy tay cô, không cho cô di chuyển nữa.
Hà Nhiễm lặng lẽ chuồn mất, đem tay rút về.
Khi đầu ngón tay cô vừa chạm đến trước ngực anh, anh đột nhiên bật dậy rồi bước mấy bước về phía đối diện, ngồi xuống bên cạnh Tuyền Tuyền.
Bước chân của anh rất vững vàng, chả giống một người trong lòng đang sợ sệt chút nào.
Hà Nhiễm căng khóe miệng, hơi hơi ngạc nhiên: "Anh.....không phải là sợ độ cao sao?"
Tiêu Hàn nói: "Tôi chỉ là bài xích nhưng vẫn có thể chịu đựng được."
"......" Hà Nhiễm hậm hực bĩu môi.
Đu quay quay xong một vòng, bọn họ đã về đến điểm bắt đầu.
Từ trong cabin đi ra cũng đã đến giờ ăn trưa.
Bọn họ tìm được một cái siêu thị ở gần đó, Tiêu Hàn đưa Tuyền Tuyền vào trong mua đồ ăn, còn Hà Nhiễm ngồi ở dưới một hàng dù che nắng bên ngoài mà chờ họ.
Tầm mắt cô ở một khoảng cách xa nhìn vào tình hình bên trong siêu thị, hai người dường như đang tranh chấp gì đó.
Hà Nhiễm đoán có lẽ là Tuyền Tuyền đòi mua đồ ăn vặt, nhưng Tiêu Hàn lại không cho.
Sau lưng đột nhiên có người vỗ vỗ vai cô, cô quay đầu lại thì thấy một gương mặt quen thuộc tiến vào tầm mắt.
Đó là một vị phu nhân trên dưới bốn mươi tuổi, cả nhà bà ấy ai cũng có một đôi mắt to tròn thế nên gây cho Hà Nhiễm ấn tượng rất sâu sắc.
Hà Nhiễm chú ý đến bên người bà ấy còn có một bé gái cỡ chừng ba bốn tuổi trước đây chưa từng gặp qua, có lẽ sau này mới được sinh ra.
Vị phu nhân cười nói: "Đúng là con à, đã lâu không gặp."
Hà Nhiễm cũng cười khách sáo: "Đã lâu không gặp."
Bà ấy nghĩ một chút, nói: "Để cô nhớ xem.....con là Hà Nhiễm đúng không?"
Hà Nhiễm gật đầu: "Đúng ạ."
Vị phu nhân lại hỏi: "Sức khỏe con dạo này sao rồi?"
Hà Nhiễm đáp: "Rất khỏe ạ."
Phu nhân thật lòng chúc cô: "Vậy thì tốt, cô mừng cho con."
Hà Nhiễm đổi câu hỏi: "Viên Viên cậu ấy thế nào rồi cô?"
Thần sắc bà ấy trở nên ảm đạm, sau một lúc mới sa sút nói: "Con bé..... không thể qua khỏi."
Dựa vào mấy chữ "không thể qua khỏi", trong đầu cô liền thoáng vụt qua một vài bức tranh.
Xe lăn lạnh tanh cùng chiếc giường đơn màu trắng, trong đêm khuya tiếng khóc nỉ non vang vọng khắp hành lang.
Làm cho người khác vô cùng sợ hãi.
Hà Nhiễm nghẹn lời vài giây, thấp giọng nói: "Chia buồn cùng cô."
Phu nhân cười lạc quan: "Không sao, cũng đã qua lâu rồi."
Khi Tiêu Hàn mang mấy phần mì xào quay lại, thì vị phu nhân kia cũng vừa mới dắt con gái mình đi.
Anh ngồi xuống cạnh Hà Nhiễm, thoáng nhìn bóng lưng người vừa rời đi rồi thu lại ánh mắt, thuận miệng hỏi: "Là ai vậy?"
Hà Nhiễm lánh nặng tìm nhẹ đáp: "Một người bạn của mẹ em."
Tiêu Hàn cũng không hỏi nhiều, đẩy một phần mì xào đến trước mặt Hà Nhiễm rồi sau đó đưa cô một đôi đũa, "Ăn một ít đi."
Bữa ăn này Hà Nhiễm ăn không ngon, thường xuyên nghiêng đầu nhìn Tiêu Hàn.
Tiêu Hàn hỏi cô: "Làm sao vậy?"
Hà Nhiễm chỉ lắc đầu: "Không có gì."
Qua một lúc lâu Tiêu Hàn lại gọi cô, "Hà Nhiễm, ngày hôm đó...."
Anh mới nói một nửa, trong lòng Hà Nhiễm đã biết được cái ngày mà anh đang nhắc đến là ngày nào.
Hà Nhiễm cười với anh: "Sao vậy? Anh đổi ý rồi sao?"