Tác dụng phụ của hóa trị rất nhanh đã xuất hiện trên người Hà Nhiễm.
Sau khi vào hóa chất được một ngày, cô đã bắt đầu choáng váng, chán ăn buồn nôn.
Buổi sáng mới ép buộc chính mình ăn hết một bát cháo, thì đến trưa đã nôn ra toàn bộ.
Hà Nhiễm ôm thùng rác ngồi bên giường, không ngừng nôn mửa.
Cùng ở chung phòng với cô là một cô gái nhỏ hơn cô vài tuổi. Bệnh tình của cô ấy nghiêm trọng hơn cô, cũng đã trải qua thời gian dài điều trị hóa chất, trên đầu đã đội một chiếc nón nhung.
Cô ấy đi tới bên cạnh trấn an Hà Nhiễm: "Lần đầu vào thuốc đều là như vậy, từ từ sẽ quen thôi."
Hà Nhiễm dừng lại, vừa lau miệng vừa nói: "Chị không phải lần đầu tiên."
Cô ấy sững người, nói: "Em thấy chị mới chuyển vào, còn tưởng chị mới vừa mắc bệnh."
Hà Nhiễm nói: "Lần trước đã từng cấy ghép, nhưng bây giờ lại tái phát."
Giọng nói của cô ấy dần nhỏ lại, không biết đang nghĩ gì: "Ồ......vậy là giống em rồi."
Hà Nhiễm quay đầu nhìn cô ấy, hỏi: "Em tên gì?"
Cô ấy nói: "Vu Trân, trân trong trân quý."
Hà Nhiễm gật đầu đã biết.
Cô ấy hỏi lại: "Còn chị?"
"Hà Nhiễm."
"Nhiễm nào ạ?"
Hà Nhiễm suy nghĩ một lát, nói: "Nhu điều phân nhiễm nhiễm, lạc diệp hà phiên phiên*."
(*Thơ Mỹ Nữ Thiên)Cô ấy oa lên một tiếng, "Thơ hay quá."
"Không có gì." Hà Nhiễm nhếch đôi môi trắng bệch, nở nụ cười nhợt nhạt, "Lão bạn trai cứng nhắc của chị đọc cho đấy."
Hôm nay Dương Văn Bình không đến bệnh viện giám sát, Hà Nhiễm an tâm nấu cháo điện thoại với Tiêu Hàn tận hai tiếng đồng hồ.
Sau khi cúp máy, Vu Trân ở bên cạnh hết sức tò mò đánh giá cô.
Hà Nhiễm nói: "Làm sao đấy?"
Vu Trân không nhịn được hỏi: "Bạn trai chị gọi sao?"
Hà Nhiễm gật đầu: "Đúng vậy."
"Thật tốt." Vẻ mặt ngượng ngùng của Vu Trân có chút mất mát, em ấy cúi đầu lí nhí nói: "Em vẫn chưa yêu ai bao giờ."
Hà Nhiễm trong khoảnh khắc không biết nên nói gì.
Nếu xét từ góc độ của người ngoài, tuổi còn trẻ mà mắc căn bệnh này, rất nhiều điều vẫn chưa thể làm được, thật sự rất đáng thương.
Nghĩ lại, mình bất quá chỉ hơn người ta có hai tuổi.
Nhưng Hà Nhiễm không hề cảm thấy mình đáng thương, có lẽ là do cô đã gặp được Tiêu Hàn.
Có rất nhiều thứ có thể gặp nhưng không thể cầu, gặp gỡ chính là duyên phận.
"Em sau này sẽ gặp được thôi." Hà Nhiễm an ủi em ấy, "Nói không chừng cậu ấy đang ở đâu đó không xa chờ em đấy, vì thế em nên mau chóng khỏi bệnh đi, như vậy mới có thể đi tìm cậu ấy."
Vu Trân gật đầu, cười rất ngọt ngào: "Ừm."
***
Những ngày nằm viện thật là nhàm chán, niềm vui duy nhất của mỗi ngày chỉ là tản bộ loanh quanh trong vườn.
Hà Nhiễm may mắn vì bản thân ở trong một bệnh viện có quy mô lớn, diện tích vườn cũng rất rộng, con đường mòn rợp bóng cây xanh và một bãi cỏ rộng rãi ở trung tâm để thả diều.
Lấy ra sổ phác họa với bút chì, tùy ý vẽ lên vài cành hoa cỏ, cả một buổi chiều cứ nhàn nhã trôi qua như vậy.
Gần đây hai chân Vu Trân đã trở nên đau nhức nghiêm trọng, không thể xuống giường đi bộ, chỉ có thể ngồi trên xe lăn để Hà Nhiễm đẩy đi.
Hà Nhiễm vẽ tranh, cô ấy liền ở bên cạnh đọc sách, ngâm thơ.
Vu Trân là một fan chân chính của Ken Wilber, gần đây cô ấy đang đọc cuốn《
Kiên trì và dũng khí》 của ông, đọc tới đọc lui năm sáu lần vẫn cảm thấy thấm thía vô cùng.
Hà Nhiễm cũng có lần vô tình đọc được quyển sách này, bất quá cô không có đam mê như vậy.
Vu Trân rất thích nhìn Hà Nhiễm vẽ tranh, Hà Nhiễm đã hứa với cô, nếu như cô có cơ hội xuất viện, đợi cho tóc dài ra sẽ nhờ Hà Nhiễm vẽ cho cô một bức chân dung, Hà Nhiễm nói không thành vấn đề.
Lúc mặt trời sắp lặn, bọn họ cũng nên quay về phòng bệnh nghỉ ngơi.
Hà Nhiễm và Vu Trân từ thang máy của khoa nội trú đi ra, thì có một chiếc giường được đẩy qua trước mắt bọn họ.
Có người nằm trên chiếc giường đó, trên mặt được phủ một chiếc khăn màu trắng, chỉ thấy được viền mặt mờ nhạt.
Ở bệnh viện đã lâu, những cảnh tượng như vậy cũng gặp được không ít.
Hà Nhiễm bình thường đều sẽ vờ như không thấy, tránh cho mình suy nghĩ lung tung.
Vu Trân thì vẫn bất động tại chỗ, ngơ ngác nhìn người nằm ở trên giường.
Mắt cô ấy vô hồn, đang lẩm bẩm thì thầm như gặp phải ác mộng: "Em nhìn thấy chiếc lắc tay của cậu ấy, là A Mãn ở phòng bên cạnh, hôm qua em mới nói chuyện với cậu ấy cơ mà...."
Nói xong thì quay đầu lại nhìn Hà Nhiễm, ánh mắt trống rỗng, "Chị nói xem, có khi nào một ngày, em cũng sẽ nằm trên chiếc giường lạnh băng đó không?"
Hà Nhiễm không đáp lại, lặng lẽ đi đến sau lưng Vu Trân, tiếp tục đẩy em ấy đi về phía trước.
Đêm hôm ấy, Vu Trân bỗng nhiên phát sốt rất cao, thậm chí nhịp tim cũng đã ngừng đập một lần.
Hà Nhiễm bị một hồi chuông cấp cứu làm bật dậy, vội vàng xuống giường gọi y tá tới.
Tình hình vô cùng khẩn cấp, bác sĩ phải nhiều lần lần sốc điện mới có thể cứu em ấy từ Quỷ Môn quan trở về.
Hóa trị quá nhiều sẽ dẫn tới việc tăng cao Kali trong máu, dẫn đến nhịp tim thất thường, may là đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm tới tính mạng.
Nhìn vào máy đo điện tâm đồ đang dần dần ổn định, Hà Nhiễm cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cho tới sáng hôm sau, Vu Trân vẫn trong trạng thái sốt cao và hôn mê như cũ.
Có thể qua được cửa ải này hay không, còn phụ thuộc vào ý chí của bản thân cô ấy.
Tám giờ, Hà Nhiễm như thường lệ xuống giường rửa mặt, đứng trước gương chải lại đầu tóc.
Nhìn vào nắm tóc đen trong lòng bàn tay, cô mới giật mình nhận ra, đến nay mình đã nhập viện được nửa tháng rồi.
Vào bữa sáng dạ dày cô vẫn không khỏe như cũ, ăn vô là ói.
Hà Nhiễm nghỉ ngơi một lát, rồi gọi cho người kia ở Bắc Kinh một cuộc điện thoại.
Trong giọng nói của cô mang theo sự ảo não: "Tiêu Hàn, em bắt đầu rụng tóc rồi."
Bên kia vẫn chưa kịp mở miệng, cô đã nói tiếp: "Anh tới thăm em sớm chút đi, nếu không anh chỉ gặp được ni cô mà thôi."
Tiêu Hàn trầm mặc một lúc, thấp giọng nói: "Được."
Hà Nhiễm trông mong vẫn chưa đợi được Tiêu Hàn, thì đã gặp được một vị khách không mời mà tới.
Âm thanh giày cao gót của Tần Sớm rất giống Dương Văn Bình, nên khi nghe thấy tiếng bước chân thanh thúy liên tiếp bước đến trước cửa phòng bệnh, Hà Nhiễm vẫn còn nghĩ rằng Dương Văn Bình đã tới.
Cô thờ ơ cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Khi một bó hoa dạ lan hương màu xanh xuất hiện trước mặt Hà Nhiễm, cô mới ý thức được người đối diện này không thể nào là Dương Văn Bình.
Dương Văn Bình bị dị ứng với phấn hoa dạ lan hương.
Hà Nhiễm ngẩng đầu, "Là chị sao?"
Tần Tảo mỉm cười với cô: "Là chị."
Hà Nhiễm đem sách bỏ qua một bên, "Sao chị lại tìm được đến đây vậy?"
Tần Tảo nói: "Hỏi thăm bạn bè một chút."
Không biết người bạn trong miệng chị ta có phải là Tiêu Hàn hay không.
Hà Nhiễm nhận lấy bó hoa trong tay chị ta, cúi đầu ngửi thử.
Trong ngôn ngữ của các loài hoa, dạ lan hương màu xanh có ý nghĩa là sinh mệnh, Tần Tảo vẫn tính là có tâm.
"Tìm tôi có việc gì không?" Hà Nhiễm hỏi.
Tần Tảo mở miệng, nhưng không nói nên lời.
Hà Nhiễm nói trước: "Tôi ngồi lâu, chân có chút tê cứng, chúng ta xuống lầu tản bộ một lát đi, vừa đi vừa nói."
Hai người bọn cô đi vào bãi cỏ xanh trong vườn, có rất nhiều đứa bé đang chơi đùa ở đây, trên mặt chúng không hề có dấu hiệu đau đớn hay bệnh tật, chỉ có tiếng cười vui vẻ.
Đây là lý do vì sao trong quá trình điều trị rất nhiều bệnh nan y, trẻ em luôn có tỷ lệ sống sót cao hơn người trưởng thành.
Người lớn dễ dàng bi quan, rất nhiều người vỗn dĩ là vẫn có thể giữ được mạng sống, nhưng đều bị chính mình dọa chết.
"Chị bây giờ dự định ở lại Quảng Châu luôn qsao?" Hà Nhiễm ghé mắt nhìn Tần Tảo.
"Không có, chị về Trùng Khánh rồi." Tần Tảo lắc đầu, "Lần này chỉ quay lại xử lý ít chuyện, không ở lại lâu."
"Bà vợ cả kia vẫn tìm chị gây phiền phức à?"
"Không phải." Tần Tảo cười khổ, "Tay của bà ta cũng không thể với xa tới như vậy."
"Vậy thì tôi không biết chị hôm nay tới tìm tôi làm gì đấy?" Hà Nhiễm dừng lại một lúc, "100 vạn kia tôi đã sớm nói qua, nhưng lúc đó chị không cần, bây giờ cũng không còn cơ hội đâu."
Thần sắc Tần Tảo buồn bã, "Chị không đến đây vì tiền."
Chị ta dừng bước, rất lâu cũng không lên tiếng.
Hà Nhiễm cũng dừng lại, an tĩnh chờ đợi.
"Hà Nhiễm, em có thể không vui khi chị nói những lời này....." Tần Tảo cuối cùng cũng mở miệng, "Chị đã tra qua rất nhiều tài liệu, biết được căn bệnh này của em hết sức nguy hiểm. Chị cũng hy vọng em sẽ mạnh khỏe xuất viện, nhưng em có từng nghĩ qua......" Giọng nói chị ta hơi ngập ngừng, "Ngộ nhỡ em xảy ra chuyện gì, Tiêu Hàn sẽ như thế nào đây?"
"Câu hỏi này của chị thật buồn cười." Hà Nhiễm nhếch miệng, đáp lại nhẹ nhàng: "Nếu như tôi chết đi, Tiêu Hàn sẽ tiếp tục sống, còn có thể thế nào cơ chứ?"
"Nhưng anh ấy cũng đã 35 tuổi rồi! Trên có già, dưới có trẻ, không thể tiếp tục trì hoãn được nữa."
Hà Nhiễm quay người, tiếp tục đi thẳng: "Tôi tình, anh nguyện, liên quan gì đến chị?"
Tần Tảo bước theo, lo lắng giải thích: "Chị chỉ đứng trên cương vị bạn bè khuyên bảo em thôi, chị không có ác ý."
"Tôi biết." Hà Nhiễm cười cười, "Nhưng chị cũng quá ý tứ rồi, chị đã làm chậm trễ Tiêu Hàn bao nhiêu năm? Chị lấy tư cách gì để khuyên bảo tôi?"
Tần Tảo cứng miệng, không nói được gì.
Chị ta đứng tại chỗ, vẻ mặt lúng túng, thật lâu mới nói: "Em đã quyết tâm ở bên Tiêu Hàn rồi sao?"
Hà Nhiễm thuận tay nhặt một chiếc lá khô trên mặt đất, "Phải."
"Nhưng hai người chung quy cũng không phải người cùng một thế giới, người nhà của em......"
Nhẹ nhàng dùng lực, chiếc lá trong tay đã bị nghiền nát, giọng nói Hà Nhiễm như một cơn gió lướt qua: "Tôi không quan tâm đến bọn họ."
Tần Tảo sững sờ nhìn vào bóng lưng của cô, lời nói chậm dần, như đang suy nghĩ gì đó: "Em đây không phải là yêu, em là đang ích kỷ."
"Vậy chị nói xem thế nào mới gọi là yêu?" Hà Nhiễm như cười như không, "Nếu như tôi có thể để cho anh ấy rời đi, rồi sau đó mỗi người đều có biển trời của riêng mình, đó mới không phải là yêu."
Cô bước thêm vài bước, đem mảnh vụn của chiếc là vứt vào thùng rác, vỗ vỗ tay: "Tôi thực sự ích kỷ như vậy đấy."
Nhưng có gì không đúng sao, yêu chính là ích kỷ.
Trong khoảnh khắc cô quyết định ở bên Tiêu Hàn, cho dù trời long đất lở cũng không liên quan gì tới cô, cô chỉ cần có anh bên cạnh.
****
Sau khi tiễn Tần Tảo rời đi, Hà Nhiễm quay lại phòng bệnh.
Lúc cô bước ra khỏi thang máy, có một vị y tá đẩy chiếc giường đi qua người cô.
Tấm vải trắng mỏng lộ ra dáng người mảnh mai, có thể đoán được trên giường là một cô gái đang ngủ.
Tim Hà Nhiễm bỗng nhiên ngừng đập, đôi mắt mở to.
Cô nhanh chóng chạy về phòng bệnh, mang theo cơn gió thổi phần phật hai bên ống quần.
Đẩy cửa thật mạnh, hô hấp rối loạn.
Nhìn thấy Vu Trân vẫn nhắm mắt an tĩnh nằm trên giường, tảng đá trên tim Hà Nhiễm mới được đặt xuống.
Ánh mắt lơ đãng rơi vào một phía, nhìn thấy bó hoa dạ lan hương được cắm trên tủ đầu giường, một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua cửa sổ, vài cánh hoa đã bắt đầu rơi xuống mặt đất.
Sinh mệnh, thật sự mỏng manh.
****
Một tuần sau, Tiêu Hàn vẫn không thể đến Quảng Châu để gặp cô.
Tóc trên đầu Hà Nhiễm rụng càng ngày càng nhiều, dưới sự yêu cầu của bác sĩ, cô được xuất viện để cạo đầu.
Ngồi trước gương của tiệm cắt tóc, Hà Nhiễm giơ điện thoại tự chụp một tấm.
Cô cảm thấy gần đây mình không còn đẹp như trước, từ sau khi hóa trị cả người cô đều yếu ớt vô lực, trên mặt không có một chút huyết sắc, lộ rõ bệnh tình.
Khó có thể tưởng tượng gương mặt này phối với một cái đầu trọc sẽ là hình dạng gì.
Hà Nhiễm âm thầm thở dài, lập tức gửi tin nhắn cho Tiêu Hàn: "Anh rút cuộc là bận bao nhiêu cơ chứ?"
Tiêu Hàn vẫn không nhắn lại.
Hà Nhiễm lại đem tấm hình vừa chụp gửi qua, "Nhớ rõ dáng vẻ của em bây giờ."
Mấy phút sau, Tiêu Hàn trả lời tin nhắn.
Chỉ vọn vẹn ba chữ: "Anh xin lỗi."
Ba chữ này không thể giải thích này, đã khiến cô lo lắng bất an trong cả quá trình cắt tóc.
Sau khi cắt xong, cô vội vàng gọi cho Tiêu Hàn.
Vẫn lâu như thời gian trả lời tin nhắn, chuông vang lên rất nhiều lần anh mới bắt máy.
Hà Nhiễm hùng hổ dọa người hỏi: "Ý của anh là gì?"
Tiêu Hàn nói: "Ý gì là ý gì?"
"Tại sao lại nói xin lỗi?"
Tiêu Hàn trầm mặc một lát, nói: "Anh bận quá, không đến thăm em được."
Hà Nhiễm ngậm miệng, qua một lúc mới hỏi: "Anh bây giờ đang làm gì?"
Tiêu Hàn nói: "Trong cửa tiệm làm việc."
Bây giờ là mười giờ sáng, chợ hoa nên rất náo nhiệt mới đúng.
Bên phía Tiêu Hàn rất yên tĩnh, yên tĩnh bất thường.
Tai Hà Nhiễm rất thính, cô không nói thêm gì, chỉ im lặng lắng nghe.
Rất lâu sau cô hỏi anh: "Tiêu Hàn, anh đang ở bệnh viện?"
Không cho Tiêu Hàn có cơ hội phủ nhận, Hà Nhiễm đã ra đòn phủ đầu trước: "Đừng nói không phải, em có nghe thấy tiếng xe lăn."