Bốn giờ sáng, Hà Nhiễm bước ra khỏi câu lạc bộ cao cấp.
Kiệt sức về cả thể xác và tinh thần cũng không đủ để hình dung trạng thái của cô vào lúc này. Cô chỉ hận không thể giống như đám người say rượu trong kia, lăn ra ngủ ở đó luôn cho rồi.
Rượu làm cho đầu cô choáng váng, lượng đường trong máu dường như đang hạ xuống, cô cảm thấy hô hấp của bản thân dần dần trở nên khó khăn.
Đứng trên con đường không có một bóng người, miễn cưỡng dựa lưng vào cột đèn để có thể đứng vững, Hà Nhiễm lấy điện thoại từ trong giỏ ra, liếc nhìn thời gian một cái.
Ngày 31 tháng 8.
Bất giác đã là cuối tháng tám rồi.
Không lâu nữa là đến ngày khai giảng.
Trên làn đường đối diện, một chiếc taxi bẻ cua và đi về hướng này.
Hà Nhiễm đưa tay vẫy vẫy, "Bác tài, có đến thôn Tiểu Châu không?"
Xe đi đến lối vào thôn Tiểu Châu thì dừng lại, Hà Nhiễm đã ngủ được một giấc, rốt cục cũng khôi phục lại một ít khí lực.
Trả tiền và cảm ơn bác tài xong, Hà Nhiễm bước xuống xe.
Hà Nhiễm đang mặc một bộ váy ngắn bó sát người, mượn từ mấy cô nàng ở trong câu lạc bộ lúc nãy. Đương nhiên độ lộ liễu cũng không phải nói, ngay cả hoa văn bên trong nội y cũng có thể nhìn thấy rõ xuyên qua lớp vải mỏng.
Cũng may là trên đường bây giờ không có ai, nếu không thì có lẽ cô đã bị bọn người nào đó kéo vào trong ngõ nhỏ làm bậy rồi.
Đi tới trước cửa tiệm cắt tóc, cô lấy chìa khóa mà lúc trước Tiêu Hàn đã đưa cho cô mà mở cửa.
Hà Nhiễm đi lên lầu hai rất nhẹ nhàng. Người nằm trên giường đang ngủ rất say, không bị ảnh hưởng chút nào.
Tiêu Hàn là một người đàn ông độc thân, bình thường không hề câu nệ tiểu tiết. Mùa hè tắm xong liền mặc độc một chiếc qυầи ɭóŧ liền đi ra.
Ở nhà một mình lại càng thêm thoải mái, cái gì cũng không mặc đã nằm lên giường, cũng không thèm đắp thêm chăn mền gì cả. Đúng là một hình ảnh rất mát mắt.
Bây giờ cũng đã là sáu giờ sáng.
Hà Nhiễm đi đến trước giường, cúi đầu nhìn đến thứ đồ chơi đang hưng phấn bừng bừng kia mà cười thầm trong lòng.
Lại còn bảo mình đã già rồi, nhưng mỗi buổi sáng vẫn là như vậy.
Cô cúi xuống, sát lại gần hơn rồi khẽ thổi một hơi vào nó.
Thân thể người trên giường thoáng run lên, rồi từ từ mở to mắt.
Hà Nhiễm vỗ vỗ vào người anh, nói: "Sát vào trong một chút, chừa cho em một chỗ với."
Một giây sau cô đã nằm xuống giường, bị người anh đè lên.
Hà Nhiễm rũ mí mắt, hờ hững nói: "Đừng quậy, em một đêm đã không ngủ rồi, buồn ngủ chết mất."
Tiêu Hàn hôn lên môi cô, không trả lời lại.
Hà Nhiễm nửa đẩy nửa chống cự, nhưng đều mềm mại vô lực.
Thân dưới của anh đang thử thăm dò vào bên trong, Hà Nhiễm buồn ngủ cực kỳ nên không có một chút hứng thú nào.
Cô đấm mạnh một cái vào sau lưng anh, "Em nói gì anh không nghe thấy sao? Cái lão háo sắc này!"
"......"
Mấy giây sau, Tiêu Hàn mới buông cô ra.
Hà Nhiễm lật người, nhắm mắt lại, mệt mỏi nói: "Hôm nay em muốn ngủ cả ngày, đừng quấy rầy em."
Nhưng cuối cùng vẫn có chút không đành lòng, lại mở mắt bổ sung một câu: "Đợi tối nay anh về rồi hẵng làm."
Tiêu Hàn nhìn chằm chằm cô một hồi, rồi đưa ra nhận định: "Em uống rượu."
Hà Nhiễm đuối lý.
Anh nói: "Không phải là em không uống được rượu sao?"
Ánh mắt rơi vào trên người cô, khẽ nhíu mày, lại hỏi: "Em sao lại ăn mặc như vậy?"
Hà Nhiễm ngậm miệng không để ý tới anh. Tiêu Hàn cuối cùng cũng chịu yên lặng.
Lúc cô đã sắp ngủ, thì cảm giác được rằng anh đang cởi đồ của cô ra. Hà Nhiễm lúc này tới sức để chửi người cũng không có, trong lòng đã nghĩ anh muốn làm cái gì thì để anh làm đi.
Thế nhưng, việc ở trong tưởng tượng đã không hề xảy ra. Sau khi Tiêu Hàn lột hết đồ trên người cô ra, chỉ giúp cô thay một bộ đồ ngủ thoải mái hơn.
Anh không thích mùi son phấn của những người phụ nữ khác dính trên bộ quần áo đó.
***
Buổi tối, sau khi trở về nhà sau giờ làm việc, anh được chào đón bởi một Hà Nhiễm ngập tràn vui vẻ.
Trong lòng anh không khỏi nghĩ đến một câu nói từ ngày xưa đến giờ vẫn không hề sai chút nào, phụ nữ mau thay đổi.
Tiêu Hàn phong trần mệt mỏi, tháo hết dụng cụ trên người xuống, rồi quay người lại hỏi cô: "Răng em hết đau chưa?"
Hà Nhiễm không nghĩ rằng anh vẫn còn nhớ đến việc này, nói: "Mấy ngày trước có đi bác sĩ khai ít thuốc chống viêm, nên bây giờ đã không còn đau như vậy nữa."
Tiêu Hàn gật đầu, "Ừm, mấy ngày này nên ăn những món thanh đạm một chút."
Hà Nhiễm đi tới trước người anh, chớp mắt ra ám hiệu, "Buổi sáng còn nợ anh, đến đi."
Tiêu Hàn nhìn trái phải, lầu một này không có gì để mượn lực, anh không chắc lắm hỏi: "Ở đây?"
Hà Nhiễm bĩu môi: "Để xem cánh tay của anh có đủ lực không đã."
"......"
Để tránh cho Tiêu Hàn ngày mai đi làm, cánh tay có thể sẽ bị đau nhức đến nỗi không cầm nổi kéo, thì Hà Nhiễm cũng không bám vào anh quá lâu.
Cái ghế cắt tóc trong tiệm đúng là đã cũ lắm rồi.
Hà Nhiễm lần đầu ngồi lên nó là để cắt tóc, lần thứ hai ngồi lên là để ăn cơm.
Hành động để hai chân lên ghế như thế này chưa từng xảy ra bao giờ.
Tiêu Hàn đứng ở phía sau cô, phần thân trước dính sát vào lưng của cô, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc nhìn thấy đôi mắt sáng rực của anh ở trong gương. Anh cũng đang nhìn chằm chằm cơ thể cô ở trong gương không chút chớp mắt.
Cái ghế cũ mèm dưới chân đã mất đi một góc, kêu lên từng tiếng từng tiếng két két.
Một buổi tối thế này sẽ không bao giờ có được nữa.
Sau khi kết thúc, hai người bọn họ lên lầu hai để nghỉ ngơi.
Tiêu Hàn buổi tối vẫn chưa ăn cơm, lúc về lại còn làm chuyện tốn thể lực như vậy nên bây giờ cái bụng trống rỗng đã bắt đầu biểu tình.
Hà Nhiễm nghe thấy tiếng kêu đó, không nhịn được cảm thấy hơi buồn cười rồi chỉ chỉ tay vào bụng của anh: "Đi làm cái gì ăn đi, đừng để anh bị đói chết nha."
"Nhịn một đêm cũng không sao."
Anh lật người lại, cúi đầu nhìn cô: "Đứa nhỏ này...."
"Gọi em là Hà Nhiễm."
"Hà Nhiễm."
"Ừm."
"Sáng nay anh ở công viên, có nghe thấy một cậu học sinh đang ngâm một bài thơ cổ."
"Nội dung là gì?"
"Chỉ nhớ được một câu."
Hà Nhiễm đợi anh tiếp tục nói.
"Nhu điều phân nhiễm nhiễm,
Diệp lạc hà phiên phiên.*"
*Cành mềm buông tha thướtLá rụng bay mênh mang.(Thơ: Mỹ Nữ Thiên/ Dịch: Vi Nhất Tiếu)Tiêu Hàn nói được một nửa thì dừng lại, "Sau đó, anh liền nhớ đến tên của em."
Hà Nhiễm mỉm cười, "Nhưng mà thứ tự bị ngược rồi."
Tiêu Hàn nghĩ một lúc, "Cũng đúng."
Bầu không khí đêm hôm đó quá mức tốt đẹp, chỉ có hai người bọn họ, cứ thế câu được câu không mà trò chuyện.
Thanh âm của cuộc đối thoại trầm thấp hòa lẫn vào tiếng gió trong chiếc quạt cũ rồi lại lan ra bên ngoài, không khỏi mang đến cho người ta một hương vị của sự lưu luyến.
Hà Nhiễm thậm chí còn có một tia không kìm được, mà nói ra những lời cô đã chuẩn bị tốt từ rất lâu.
Cuối cùng, cô vẫn mở miệng: "Tiêu Hàn, ngày mai em phải về nhà."
"Ừ."
"Sau khi về nhà, em sẽ tới Bắc Kinh."
Qua vài giây, Tiêu Hàn vẫn chỉ phát ra một âm tiết: "Ừ."
"Sau này, em sẽ không liên lạc với anh nữa."
"......"
Tiêu Hàn không lên tiếng, lặng lẽ nhìn cô.
Ý ở ngoài lời, cô nghĩ anh đã hiểu.
Ngày này rút cuộc cũng phải đến, trong lòng họ đều đã chuẩn bị từ sớm.
Nhưng vẫn không nghĩ đến rằng Hà Nhiễm có thể nói một cách nhẹ nhàng, bình thản đến như vậy.
Lúc làʍ t̠ìиɦ cô ấy có bao nhiêu điên cuồng, thì lúc này lại có bấy nhiêu lý trí.
Một lúc lâu, Tiêu Hàn chỉ đáp lại: "Ừm."
Cô lại nhếch khóe môi câu dẫn mà trêu đùa, "Nhớ nghĩ đến em nha."
Tiêu Hàn không trả lời lại.
"Thế có muốn nắm chắc thời gian làm thêm lần nữa hay không?"
Anh nhìn vào ánh mắt của cô, nửa ngày sau mới gật đầu: "Được."
Sau khi tắt đèn, trong bóng tối cô vẫn có thể thấy đôi mắt sáng rực kia của Tiêu Hàn, chăm chú có thần.
Cô nâng mặt anh lên, ngón tay mơn trớn quanh hốc mắt của anh, thấp giọng thầm thì.
"Tiêu Hàn, Tiêu Hàn."
"Ừ."
"Chậm lại một chút."
"Ừ."
Dần dần tìm được sự đồng điệu giữa hai người, Hà Nhiễm mỉm cười với anh: "Có phải hai chúng ta ngày càng ăn ý hơn rồi phải không?"
Giọng anh khẽ nói: "Em nói phải thì phải."
"Làm sao? Anh không thích chậm lại à?"
"Anh đều thích."
Hà Nhiễm hừ một tiếng, "Vậy thì nghe em đi."
Bọn họ như hai sự bùng nổ, liều mạng quấn chặt lấy nhau trước sự tuyệt vọng, mặc kệ hết thảy kết cục sau này sẽ ra sao.
Thẳng cho đến rạng sáng, mọi âm thanh mới trở nên yên tĩnh lại.
Khuôn mặt của Hà Nhiễm nằm trên đùi anh, chậm rãi hô hấp, "Tiêu Hàn, em đói...."
"Em muốn ăn cái gì?"
Tiêu Hàn muốn ngồi dậy, nhưng lại bị cô kéo về: "Không sao, đói một đêm không chết được."
Cô đổi lại vị trí, quay người nằm xuống kế bên Tiêu Hàn, đầu vùi vào hõm vai anh.
Hít sâu một hơi, ngoại trừ nhàn nhạt mùi mồ hôi thì dường như còn có trộn lẫn với hương vị trên cơ thể cô, bởi vì kề vai sát thịt trong một thời gian dài.
"Tiêu Hàn, bọn mình nói chuyện một chút rồi hẵng ngủ."
"Ừ."
Đêm hôm đó, Hà Nhiễm không thể giải thích mà nói chuyện với Tiêu Hàn một lúc, nói về chủ đề mà trước giờ bọn họ chưa từng chạm đến.
"Tiêu Hàn, có phải anh đã từng yêu một người phụ nữ rất sâu đậm?"
Hà Nhiễm cảm giác thấy hô hấp của anh có chút đình trệ.
"Em nghe ai nói?"
Không có phủ nhận, vậy thì đó chính là sự thật.
"Em đoán thôi, A Man và Bàng Tử đều có nhắc qua."
Hồi lâu, Tiêu Hàn tránh nặng tìm nhẹ nói: "Chuyện đã qua lâu lắm rồi."
Tay cô trượt xuống, cuối cùng phủ lên bàn tay trái của anh, "Vết thương trên ngón tay cái của anh là do cô ấy phải không?"
Tiếng "Ừ" kia phát ra rất chậm, nhỏ đến mức phảng phất như cách cả một thế giới.
Hà Nhiễm nói: "Kể em nghe câu chuyện của hai người đi."
Tiêu Hàn đốt một điếu thuốc rồi cân nhắc thật lâu. Cuối cùng, cũng chịu mở miệng kể lại.
Câu chuyện này có chút cẩu huyết, nhưng trên thực tế đã xảy ra với không ít người.
Tiêu Hàn 20 tuổi được người nhà giới thiệu, quen biết với một cô gái ở làng bên. Cô gái kia lớn lên cực kỳ xinh đẹp, thanh niên trong phạm vi vài dặm bán kính đều yêu mến cô. Nhưng hết lần này tới lần khác, cô chỉ để ý đến một mình Tiêu Hàn. Hai người cứ như thế dần dần sinh ra tình cảm, về sau thuận lý thành chương mà dự định sống bên nhau cả đời.
Gia cảnh cô gái đó khá giả hơn Tiêu Hàn một chút, có tiền chu cấp cho cô ấy đi tỉnh khác học hết đại học. Tiêu Hàn thì vẫn tiếp tục ở lại trong huyện mà làm công.
Sau này, Tiêu Hàn gom góp đủ tiền thì bắt đầu lên thành phố tìm cô gái đó. Tiểu biệt thắng tân hôn, tình cảm hai người không vì xa cách mà nhạt đi. Bọn họ thường xuyên chen chúc trên một cái giường nhỏ mơ ước nói về chuyện tương lai của hai người.
Tiêu Hàn đã lên kế hoạch kết hôn với cô bằng tất cả số tiền tiết kiệm của mình, ngay cả tiền đặt cọc nhà cũng đã được trả trước. Nhưng đột nhiên trong nhà báo lên tin dữ, anh trai anh đã bị ung thư.
Mạng người rất ngắn, không thể nào tiếp tục trì hoãn, Tiêu Hàn đành phải lấy lại tiền nhà để đóng vào viện phí giúp anh hai chữa bệnh.
Về sau, Tiêu Hàn trở về quê nhà để chăm sóc anh hai của mình, làm bạn với anh ấy những năm tháng cuối cùng của cuộc đời.
Đột biến cũng xảy ra vỏn vẹn trong một năm đó.
Lúc Tiêu Hàn trở lại thành phố tìm cô gái kia thì trên người chỉ còn không tới 100 tệ, trong tay anh còn ôm theo một đứa bé chưa dút sữa mới chỉ đầy một tháng tuổi, nhưng khi tìm tới thì cả người lẫn vật đều đã không còn ở đây.
Cô gái kia đã trở thành tình nhân của một thương gia giàu có. Tuy vậy Tiêu Hàn vẫn không hề chết tâm, tiếp tục đi tìm cô ấy.
Tính cách của cô gái kia rất thiếu quả quyết, cứ như vậy một mực mà dây dưa với anh. Sau đó, việc này bị người thương gia kia phát hiện, lập tức liền nổi giận. Cô gái kia vì sợ lửa dây vào người, nên đã rũ sạch toàn bộ quan hệ.
Vị phú thương kia lại đem người tìm đến hung hăng dạy dỗ Tiêu Hàn một trận. Tiêu Hàn phải nằm trong bệnh viện hơn nửa tháng, nhưng kể từ đó anh cũng không đi tìm cô gái ấy nữa.
Tiêu Hàn không muốn nhớ lại quá sâu về phần ký ức đó, nên rất nhiều chi tiết chỉ dùng vài ba câu mà kể sơ qua.
Sau khi Hà Nhiễm nghe xong, liền dội cho anh một chậu nước lạnh: "Đầu của anh bị thiếu nếp nhăn à? Đã bị người ta đội cho cái nón xanh to đùng, lại còn đi tìm cô ta làm gì vậy."
Tiêu Hàn không có lên tiếng, có lẽ trong nội tâm cũng đã âm thầm quen với sự đánh giá của cô.
Qua một lúc, Hà Nhiễm hỏi: "Vậy bây giờ anh vẫn còn yêu cô ta sao?"
Hút hết điếu thuốc, anh nhẹ nhàng thở ra một làn khói: "Không có yêu hay không yêu, chỉ là đã từng một lần trải qua."
Câu nói này ngược lại làm Hà Nhiễm cảm thấy vô cùng chua xót.
Hà Nhiễm vỗ vỗ mặt anh, nhỏ nhẹ thì thầm: "Anh sau này sẽ gặp được một người phụ nữ tốt hơn, anh xứng đáng với điều đó."
Khóe môi Tiêu Hàn khẽ động đậy, dường như đang muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng anh vẫn chọn cách im lặng.
Nửa đêm về sau, lúc Hà Nhiễm đã mơ mơ màng màng mà thϊếp đi thì cảm thấy người bên cạnh vẫn một mực trằn trọc, trăn trở.
Cô thấp giọng gọi anh vài tiếng mang theo ý tứ trách móc, lúc đó anh mới chịu yên tĩnh lại.
***
Buổi sáng hôm sau, Hà Nhiễm vốn định im ắng rời đi, nhưng không ngờ tới Tiêu Hàn còn dậy sớm hơn cô.
Lúc cô xuống giường mặc xong quần áo thì Tiêu Hàn đã chuẩn bị cho cô một bát mì sợi còn nóng hổi.
Bữa sáng hôm nay rất phong phú, ngoài mì ra còn có thêm một vài món ăn kèm.
Hà Nhiễm vào buổi sáng thường không có khẩu vị. Hôm nay cô rất nể tình mà đem bát mì cùng đĩa rau ăn hết sạch sẽ, nhưng còn đĩa hàu sống thì cô lại không hề đụng đũa.
Tiêu Hàn gắp một miếng đưa cho cô rồi nói: "Nếm thử một chút."
Hà Nhiễm cau mũi, phẩy phẩy tay: "Tanh lắm, em không thích ăn."
Tiêu Hàn liền rút đũa về, cũng không miễn cưỡng cô.
Sau khi hai người cùng nhau ăn xong bữa sáng, Tiêu Hàn đã tiễn cô một đoạn đường.
Họ đi cạnh nhau đến trạm xe buýt ở cuối ngã tư, Hà Nhiễm dừng bước nói: "Tiễn đến đây là được rồi."
"Ừm." Tiêu Hàn lấy ba lô xuống, đưa lại cho cô.
Một chiếc 252 chậm chạp chạy đến, dừng lại ngay trước biển báo, sau đó một vài người đang xếp hàng cũng đã bước vào trong xe.
Hà Nhiễm quay đầu mỉm cười với anh, nói: "Em đi đây."
Bờ môi Tiêu Hàn giật giật vài cái.
Sau này hồi tưởng lại, Hà Nhiễm cảm giác anh lúc đấy muốn nói với cô điều gì đó, nhưng cô đã đoạt lời của anh mà nói trước: "Tạm biệt."
Hai chữ kia như giữ hết lại những lời Tiêu Hàn muốn nói ở trong miệng. Cuối cùng, anh chỉ vẫy tay với cô: "Tạm biệt."
Lúc đó, Hà Nhiễm chợt nhớ tới một cảnh trong bộ phim《Huyền thoại 1990》 mà hai người họ đã từng coi với nhau-------
Chúng ta cười nói câu hẹn gặp lại, nhưng em biết rằng gặp lại là điều rất xa vời.
Anh sẽ không lặp lại sai lầm của năm ấy, cô cũng không phải cô gái kia muốn rời đi mà vẫn vương vấn về anh.
Hà Nhiễm lên xe, ngồi ở vị trí sát bên cửa sổ.
Ánh mặt trời đem bóng dáng Tiêu Hàn như kéo dài vô tận, ngay cả khi cô không quay đầu lại cũng có thể nhìn thấy được.
Chiếc xe tiếp tục chạy về phía trước, bóng dáng ấy cũng dần dần biến mất.
Nếu như thời gian có thể dừng lại ngay tại giây phút này, thì đây sẽ là kết thúc tốt đẹp nhất.