ANH ĐẾN TRONG CƠN MƯA HOA MÙA HẠ

Buổi sáng hôm sau trong tiết học vẽ, Hà Nhiễm không hề nhìn thấy được bóng người của Tiểu Bạch, toàn bộ tiết học buổi sáng cậu ta đều vắng mặt.

Buổi trưa mấy người trong ký túc xá tụi cô cùng nhau đi ăn cơm, thì mới nghe Lưu Nhụy nhắc tới, Tiểu Bạch tối qua trên đường quay về ký túc xá đã gặp phải một đám côn đồ, cậu ta bị đánh cho một trận tới giờ vẫn còn phải nằm trong bệnh viện.

Hoàng Hiểu Lệ nghe thế thì lo lắng bất an, khẩn trương nói: "Bây giờ đám người xấu cũng quá nhiều rồi, chúng mình về sau buổi tối nhất định phải đi cùng với nhau."

Cô ấy nói xong, lại quay đầu về phía Hà Nhiễm, dặn dò: "Nhất là cậu sống một mình bên ngoài, phải chú ý an toàn đó."

Hà Nhiễm từ tốn gật đầu, không bình luận thêm.

Ngồi không yên lòng ở đây còn có một người khác.


Trương A Mẫn vì chuyện của Tiêu Hàn gần đây mà rầu rĩ không vui.

Mấy ngày nay không biết cô đã làm sai chuyện gì, mà Tiêu Hàn luôn tránh né không chịu gặp cô.

Trương A Mẫn khó khăn lắm mới thân thiết với anh được một chút, bây giờ lại quay về con số không.

Buổi trưa Tiểu Bạch trở về trường lên lớp, mấy lời đồn đại lúc nào cũng nói quá lên sự việc. Vết thương của cậu ta không hề nghiêm trọng, chẳng qua trên mặt có vài chỗ bầm tím.

Lúc nghỉ giữa giờ, Hà Nhiễm xuống phòng y tế mua một lọ thuốc mỡ trở về.

Lúc này đa phần mọi người đều đã ra ngoài mua đồ ăn, trong lớp chỉ còn lác đác một vài người.

Tiểu Bạch cúi đầu đang suy nghĩ gì đó, bỗng có một bàn tay cầm lọ thuốc mỡ đưa đến trước mặt cậu ta.

Cậu theo ngón tay thon dài xinh đẹp kia mà ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy Hà Nhiễm thì vô thức há hốc miệng.


"Cái này cậu cầm đi, tránh cho vết thương bị nhiễm trùng." Hà Nhiễm nhẹ giọng nói.

Tiểu Bạch lí nhí cảm ơn, nhận lấy lọ thuốc mỡ.

Cậu ta có vài lời muốn nói nhưng lại thôi.

Hà Nhiễm nói: "Cậu muốn hỏi gì thì hỏi đi."

Tiểu Bạch mím môi, ngẫm nghĩ thật lâu mới mở miệng hỏi: "Hà Nhiễm, cậu có phải đã đắc tội với ai hay không?"

Hà Nhiễm: "Tại sao lại nói như vậy?"

Tiểu Bạch hơi do dự: "Đám người ngày hôm qua.....đã cảnh cáo tớ cách xa cậu một chút."

Hà Nhiễm cũng không hề giấu giếm cậu ta: "Mấy người đó có lẽ là do bạn trai của tôi gọi tới."

Tiểu Bạch bất ngờ há to mồm: "Cậu có bạn trai rồi sao?"

Hà Nhiễm hời hợt nói với cậu ta: "Đã chia tay."

Tiểu Bạch cúi đầu, chậm chạp đáp: ".......Ừm."

"Xin lỗi, tôi không nghĩ tới lại làm liên lụy tới cậu như vậy." Hà Nhiễm chân thành xin lỗi.


Tiểu Bạch mỉm cười thiện ý, phất tay nói: "Tớ không sao đâu."

Sai khi lên lớp, Trương A Mẫn ngồi ở đằng sau Hà Nhiễm.

Cậu ta hướng về phía trước, dùng đầu bút chọc chọc vào lưng Hà Nhiễm, nhỏ giọng nghe ngóng: "Cậu chia tay với bạn trai rồi à?"

Xem ra cuộc nói chuyện của bọn họ đã bị cậu ta nghe hết.

Hà Nhiễm gật đầu nói: "Phải."

Trương A Mẫn trầm ngâm vài giây, ủng hộ nói: "Bạn trai cậu đối với cậu tệ như vậy, chia tay cũng đúng. Phụ nữ không nên chịu tổn thương như vậy."

Hà Nhiễm nhún vai, không tỏ thái độ gì.

Trương A Mẫn chuyển sự chú ý lên chiếc khăn quàng cổ của cô.

Cậu ta đưa tay sờ sờ vài cái, tò mò hỏi: "Cái khăn quàng này đẹp quá, cậu mua ở đâu vậy?"

Hà Nhiễm không dấu vết tránh tay cậu ta đi, "Không phải mua, là bạn tôi đan cho."

"Ồ." Trương A Mẫn có chút mất mát, "Tiếc quá, tớ cũng muốn mua một cái giống vậy."
Nói chuyện được một lúc thì thầy giáo bước vào lớp học, tất cả mọi người đều không dám lên tiếng, chuyên tâm vẽ tranh của mình.

****

Mấy đêm gần đây Hà Nhiễm luôn bị nhức chân mà tỉnh dậy, vì thế cô bắt đầu gia tăng thời gian luyện khí công, hy vọng theo cách này có thể làm bớt đi một ít đau đớn.

Cô mỗi ngày đều thức dậy lúc sáu giờ sáng, tập luyện hai tiếng đồng hồ,  sau đó thì quay về nhà tắm rửa rồi lại lên lớp học.

Có lúc trong giờ nghỉ ngơi giữa tiết thể dục, Hà Nhiễm cũng sẽ đứng trên bãi cỏ luyện công một chút, điều đó đã thu hút sự chú ý của mấy người bạn cùng phòng cô.

Lưu Nhụy và Hoàng Hiểu Lệ ồn ào cũng muốn tập theo một vài động tác, còn Trương A Mẫn thì ngồi ở một bên giúp bọn cô giữ nước và quần áo.

Sau khi tan học, mấy người bọn cô đều ướt đẫm một thân mồ hôi, vội vàng leo lên khán đài mặc lại quần áo, để tránh cho bị cảm lạnh.
Hà Nhiễm mặc áo khoác của mình vào, tiếp tục tìm tới khăn quàng cổ thì lại không thấy bóng dáng.

Cô hỏi Trương A Mẫn: "Có thấy khăn quàng của tôi đâu không?"

"Khăn quàng?" Vẻ mặt Trương A Mẫn mờ mịt, "Cậu có đưa tớ sao? Tớ không nhìn thấy nha."

Hà Nhiễm nói: "Tôi ban nãy có tháo xuống đưa cho cậu."

"Có không?" Trương A Mẫn cẩn thận nghĩ lại một lúc, "Tớ thật sự không nhớ nha."

Cô quay đi hỏi hai người còn lại, bọn họ đều lắc đầu nói không có ấn tượng.

Hà Nhiễm nheo mắt, không nói gì nữa.

Sau khi giải tán, bọn họ trực tiếp đi đến nhà ăn, Lưu Nhụy và Hoàng Hiểu Lệ hào hứng đi ở phía trước, Trương A Mẫn bước theo phía sau.

Hà Nhiễm đi đến bên người cậu ta, hạ giọng nói: "Trộm vặt cũng là một loại bệnh, cậu tốt nhất nên đi tìm bác sĩ tâm lý khám thử một chút."
Sắc mặt Trương A Mẫn ngưng trệ, quay đầu không thể tưởng tượng nổi mà nhìn chằm chằm vào cô.

Hà Nhiễm đã bước nhanh hơn, đi lướt qua mặt cậu ta.

****

Buổi tối, Hà Nhiễm rúc vào trong ngực Tiêu Hàn, nói cho anh nghe chuyện này trước khi đi ngủ.

"Tiêu Hàn, khăn quàng cổ của em bị người ta trộm mất rồi, anh lại giúp em đan thêm một cái đi."

Tiêu Hàn lộ ra vẻ mặt khó hiểu: "Làm sao lại có người người trộm khăn quàng cổ?"

Hà Nhiễm không nhịn được trợn trắng mắt: "Sao em biết được? Chắc hẳn là có bệnh đi."

Tiêu Hàn không biết nên khóc hay nên cười, lại hỏi: "Em muốn khăn quàng màu gì?"

"Giống cái lần trước là được." Hà Nhiễm bổ sung thêm, "Đan dài một chút, em sợ lạnh."

Tiêu Hàn gật đầu: "Được, anh sẽ nhanh chóng đưa em."

"Đúng rồi." Hà Nhiễm trở người, "Gần đây Trương A Mẫn có đến cửa tiệm tìm anh không?"
Tiêu Hàn không nhìn cô, qua một lúc mới trả lời: "Có, nhưng anh không để ý tới em ấy."

Hà Nhiễm cáo trạng: "Khăn quàng của em chính là bị cậu ta lấy."

Tiêu Hàn: "......."

Hà Nhiễm u oán thở dài: "Em thật không hiểu nổi, anh nói xem một ông chú như anh, không nhà không xe, làm sao lại được nhiều cô gái trẻ thích đến như vậy?"

Tiêu Hàn ngậm miệng, không nói một chữ.

Hà Nhiễm nói tiếp: "Cũng may là em đã thu phục được anh, tránh để lại tai họa sau này cho mấy em gái nhỏ."

Tiêu Hàn mỉm cười vẫn không nói gì, chỉ cúi đầu xuống hôn cô.

****

Mấy ngày sau, lúc Tiêu Hàn đang ở trong tiệm hoa dọn dẹp vệ sinh, thì gặp được Trương A Mẫn vẫn chưa từ bỏ ý định đến tìm anh.

Tiêu Hàn đem cây chổi để qua một bên, đi vào phòng lấy ra một rổ đựng những cuộn len đầy đủ màu sắc.

Đưa tới trước mặt Trương A Mẫn, nói: "Chọn một màu em thích đi."
Trương A Mẫn không hiểu gì nhìn anh: "Đây là để làm gì?"

Tiêu Hàn nói: "Để đan khăn quàng cổ."

Trương A Mẫn sững người, vẻ mặt sáng rỡ: "Anh muốn đan khăn quàng cho em sao?"

"Ừm."

"Anh, em........sao lại?" Trương A Mẫn vui mừng tới nỗi không nói nên lời, "Sao anh lại đột nhiên muốn tặng khăn cho em?"

Giọng nói Tiêu Hàn bình thản: "Anh giúp em đan một cái, em sau này đừng lấy của Hà Nhiễm nữa."

Trương A Mẫn nhất thời giật mình đứng nguyên tại chỗ, mở to hai mắt, trên mặt dần dần nóng lên.

Biểu cảm của Tiêu Hàn vẫn lãnh đạm như cũ, không hề có ý tứ trách móc nặng nề, thậm chí còn nhẹ nhàng khoan dung.

Nhưng anh càng tỏ vẻ không quan tâm như vậy, càng làm cô cảm thấy mất mặt hơn cả việc anh trực tiếp vạch trần cô.

Quẫn bách, khó chịu, xấu hổ tột cùng, đủ loại tâm trạng đánh vào người cô, Trương A Mẫn lắp bắp nói: "Không cần đâu, cảm ơn."
"Tiêu ca, em......đột nhiên nhớ ra có việc cần làm, em đi trước đây." Chân Trương A Mẫn đã không thể đứng vững được nữa, cô bây giờ chỉ muốn chạy khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt, sau khi bỏ lại câu đó cậu ta quay người hoảng loạn rời đi.

****

Hà Nhiễm vốn nghĩ rằng Tiểu Bạch sẽ giúp cô che giấu tai mắt được một thời gian, Hàn Tự sẽ không thể nhanh đến như vậy mà nhìn ra manh mối.

Nhưng thực tế thì không phải là như vậy. Một tuần sau, Hàn Tự lại đến tìm cô một lần nữa.

Hà Nhiễm đang ở trong phòng sắp xếp đồ đạc, để kì nghỉ đông này quay về Quảng Châu một chuyến, thì chuông cửa bỗng nhiên vang lên.

Qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài, cái gương mặt mà cô không muốn nhìn thấy nhất lại xuất hiện. Là họa thì không thể nào tránh khỏi, Hà Nhiễm ung dung từ tốn mở cửa ra.
Hàn Tự một thân lệ khí đứng trước mặt cô, tức giận quát lớn: "Hà Nhiễm lá gan của cô càng ngày càng lớn rồi, dám đem tôi ra đùa giỡn như chong chóng!"

Hà Nhiễm nói chuyện cũng không hề nể mặt: "Là do cậu quá ngu ngốc."

"Đúng, là tôi quá ngu ngốc." Hàn Tự cười nhạo một tiếng, khuôn mặt vặn vẹo: "Lúc ở Quảng Châu lẽ ra tôi phải sớm nhìn ra, đầu óc tôi đúng là bị cửa kẹp mới đi tin mấy lời nói dối của cô."

Hà Nhiễm lạnh nhạt nhìn cậu ta, "Thế sao lần này lại phát hiện ra rồi? Có người nói với cậu sao?"

"Cô đừng quản ai nói cho tôi biết!" Hàn Tự thuận tay cầm lấy bình hoa ngay cửa ném xuống đất, cậu ta trừng to mắt nói: "Tôi hỏi cô, lúc cô mượn tôi một trăm vạn, là để đưa cho cái thằng đó có phải không!"

"Tiền tôi sẽ trả lại cho cậu." Hà Nhiễm tránh nặng tìm nhẹ đáp: "Nhưng tôi dùng nó để làm gì, thì cậu đừng hỏi nhiều."
Hàn Tự đạp một cái lên cánh cửa: "Tôi con mẹ nó thật muốn gϊếŧ người!"

Hà Nhiễm ung dung quay người đi vào trong phòng, Hàn Tự dùng lực rất lớn bắt lấy tay cô.

Hà Nhiễm quay đầu lại, nhìn xuống cánh tay bị cậu ta nắm chặt kia, khẽ nhướn mày, "Thế nào, cậu lại muốn cho tôi một bạt tay nữa sao?"

Lửa giận liền chảy hết ra ngoài, Hàn Tự buông tay cô ra: "Tôi sẽ không đụng tới cô."

Cậu ta hung dữ nói: "Nhưng người đàn ông kia, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn!"

"Tôi đã cho người điều tra hắn rồi, 30 tuổi, không tiền không thế, thật sự không thể hiểu nổi cô nhìn trúng hắn ta ở điểm nào!" Hàn Tự cười nhạo không thương tiếc, "Hà Nhiễm, tôi thấy cô không điên thì cũng quá ngu ngốc rồi, cô cho rằng mẹ cô sẽ tán thành chuyện của hai người sao?"

Hà Nhiễm đứng yên tại chỗ, cau mày lại: "Tôi đã nói chuyện của tôi không cần cậu quản."
Hàn Tự cười lạnh, đi đến sau lưng cô.

Cậu ta cúi đầu, áp sát vào tai cô, "Có muốn đánh cược một chút không, xem xem hắn ta có thể chịu đựng được bao lâu?"

Hàn Tự cố tình hạ giọng, âm trầm nói: "Cô có tin không, hắn ta có khi còn vô dụng hơn cả Lư Kinh Bạch, chỉ cần tôi dọa nhẹ một cái, hắn ta đã chạy chối chết."

"Cậu cứ làm đi." Hà Nhiễm không quan tâm, "Anh ấy không phải là Lư Kinh Bạch."

"Có cái gì mà không phải? Tôi nói cho cô biết, sâu tận xương tủy đều rẻ tiền như nhau thôi!" Giọng nói Hàn Tự hơi khựng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô: "Gia đình nhà cô cũng vậy, nghe nói gần đây ba cô mắc nợ rất nhiều, nói không chừng vài năm nữa nhà cô cũng sẽ phá sản thôi, lúc đó vạn lần đừng có đến khóc lóc mà cầu xin tôi."

"Cậu nói đủ chưa?" Hà Nhiễm không bị cậu ta khiêu khích, cô chậm rãi bước vào trong phòng của mình, "Nói đủ rồi thì phiền cậu đi khỏi đây, tôi còn rất nhiều việc chưa làm."
Hàn Tự cũng không đuổi theo nữa, cậu ta hừ mạnh một tiếng: "Hà Nhiễm, cô cứ chờ xem!"

Vứt lại một câu ngoan độc, cậu ta quay người rời đi.

****

Thời tiết Quảng Châu ấm áp, Hà Nhiễm không cần thiết phải mang về quá nhiều quần áo, nên chỉ sử dụng một cái vali nhỏ là đủ.

Sắp xếp hành lí xong cũng gần chín giờ, bụng cô đã có chút đói.

Cô dựa theo phương pháp mà Tiêu Hàn đã dạy cô vài ngày trước, tự mình nấu một bát cháo trứng gà.

Hương vị cũng coi như là tạm được, sau khi ăn xong cô lên giường nghỉ ngơi sớm một chút.

Gần đây lúc ngủ một mình cô hay bị trằn trọc, không thể không nhờ đến thuốc ngủ.

Công dụng của thuốc rất nhanh chóng, chẳng mấy chốc cô đã ngủ thϊếp đi, nhưng lại không hiểu vì sao chỉ mới ba bốn giờ sáng cô đã từ trong mộng tỉnh dậy.

Sau đó cô cũng không thể ngủ tiếp được nữa, trong nội tâm bỗng nhiên cảm thấy lo sợ bất an, phảng phất như đã phát sinh chuyện gì đó.
Phải làm gì đó để làm mất đi cảm giác lo lắng này, cô đã gọi một cuộc điện thoại cho Tiêu Hàn.

Cuộc đầu tiên gọi thì không có ai bắt máy, vài phút sau, Tiêu Hàn mới gọi lại cho cô.

Hà Nhiễm bên này mất ngủ, Tiêu Hàn bên kia ngược lại đang ngủ rất ngon lành.

Bỗng dưng bị đánh thức, anh vẫn còn mơ màng, hỏi cô: "Em đến rạp chiếu phim rồi à? Xin lỗi, anh lập tức dậy ngay đây."

Hà Nhiễm bật cười, "Không có, bây giờ mới ba giờ sáng, em vẫn đang ở nhà."

Tiêu Hàn nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi lấy lại tỉnh táo, hỏi: "Sao nửa đêm lại gọi điện cho anh?"

Hà Nhiễm nói: "Không có gì, chỉ là muốn nghe giọng của anh một chút."

"Mất ngủ sao?"

"Ừm."

"Có muốn anh kể chuyện cổ tích cho em nghe không?"

"Không cần, em cũng không phải là con nít.", Hà Nhiễm không nhịn được mà mỉm cười.

Biết được anh không sao là tốt rồi, cô thấp giọng nhỏ nhẹ nói: "Anh ngủ đi, mai gặp lại."
Tiêu Hàn chần chừ một chút, nói: "Anh nói chuyện với em một lát rồi ngủ."

Hà Nhiễm nói: "Không cần đâu, anh mỗi ngày ngủ được bao nhiêu tiếng cơ chứ, em sao có thể không biết xấu hổ mà chiếm dụng."

Tiêu Hàn chậm chạp ừm một tiếng mới nói: "Được rồi, anh ngủ tiếp đây."

Đặt điện thoại qua một bên, Hà Nhiễm nhắm mắt lại, rơi vào trầm tư.

Một đêm mất ngủ, vất vả lắm mới có thể thức được tới bảy giờ sáng, chân trời cuối cùng cũng lộ ra vài tia sáng mờ nhạt.

Cô xuống giường rửa mặt, một khắc cũng không nán lại, thay một bộ quần áo khác liền vội vàng ra ngoài.

Sáng hôm nay Hà Nhiễm không có luyện quyền cước, cô trực tiếp đi đến chợ hoa tìm Tiêu Hàn.

Thời điểm này đang là mùa ế ẩm, thời tiết quá lạnh nên không ai nguyện ý ra ngoài sớm như vậy, việc buôn bán cũng vì thế mà tiêu điều.
Người trên đường không nhiều, Hà Nhiễm liếc một cái liền nhìn thấy một đám người từ giao lộ đi tới.

Dẫn đầu là Hàn Tự, sau lưng cậu ta còn có thêm hai ba người đàn ông khác.

Oan gia ngõ hẹp, Hàn Tự cũng đã nhìn thấy Hà Nhiễm, dẫn một đám người hùng hổ đi về phía cô.

Hà Nhiễm chưa từng nhìn thấy bộ dạng chật vật như vậy của Hàn Tự, mặt mũi bầm dập, tóc tai dính đầy bùn đất, còn kẹp thêm vài nhánh cỏ dại.

Hóa ra Hàn đại thiếu gia khi từ bỏ vẻ bên ngoài chói lóa, cũng chẳng khác kẻ cắt cỏ thô tục là bao.

Không biết là ai đã chọc giận Hàn Tự, cậu ta đem toàn bộ hỏa khí trút lên người Hà Nhiễm: "Nam nhân nhà cô thật con mẹ nó có gan! Ông đây lớn như vậy rồi còn chưa bị ai đánh qua!"

"Cục tức này tôi nuốt không trôi!" Hàn Tự nhe răng trợn mắt nhìn cô, chửi ầm lên: "Hà Nhiễm, cô đợi đó! Tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu!"

Bình luận

Truyện đang đọc