ANH LÀ DƯƠNG QUANG RỰC RỠ NHẤT!


"7 giờ tối nay đến trước cổng trường!"
Hà Tịch đọc dòng tin nhắn của Dương Minh gửi, trong lòng có chút bất an.
"Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"
"Đến tôi nói cho cậu biết."
" Muộn như vậy, mẹ tôi sẽ không đồng ý."
"Cậu không biết trốn đi sao? Tôi và Tử Lý đều có mặt, chỉ thiếu mỗi cậu thôi.

Chuyện này liên quan trực tiếp đến cậu, cậu không muốn à?"
Cô nằm trên giường, suy nghĩ rất lâu.

Sau bữa tối, cô lấy cớ nói đi ra ngoài mua chút đồ.

Mẹ Hà thấy lạ hỏi:
- Tối vậy rồi còn đi ra ngoài sao con?
Cô ngập ngừng, nói dối:
- Vâng, đột nhiên con muốn ăn snack quá.
- Hôm nọ mua nhiều như vậy, con ăn hết rồi à?
- Vâng!
Mẹ Hà cũng không nghi ngờ gì, dặn cô đi cho nhanh, không được đi xa quá, ra mấy tiệm tạp hoá đầu ngã là có.

Cô vâng vâng dạ dạ rồi đeo giày chạy đi.
Ra đến, xe buýt cũng đúng lúc dừng tại trạm gần đó.

Cô không nghĩ ngợi gì mà leo lên.

Chỉ sợ Dương Minh và Tử Lý nghĩ cô không tới liền về mất.
Đến nơi, cô nhìn thấy hai cái bóng đen thui đứng ở đằng xa, không biết có phải là họ hay không? Cô lấy điện thoại ra gọi, sau khi xác nhận đúng người mới vội vã chạy tới.
- Rốt cuộc các cậu định làm gì?
- Hà Tịch à, tớ phấn khích quá!
- Làm chuyện xấu khiến cậu rất phấn khích à?
Tử Lý ngại ngùng cười hì hì.
Dương Minh đứng dựa vào gốc cây nhìn điện thoại.

Tử Lý hỏi:
- Không phải đã đủ người rồi sao? Làm gì thì làm mau thôi.
- Chưa đủ.
- Còn ai nữa?
Vừa dứt lời, Tử Lý cảm nhận sau lưng có luồng gió lạnh, một bàn tay bất thình lình đặt lên vai cô, làm cô sợ hét toáng lên.
- Aaaaaaaaaa!
Tống Đại Nghĩa cười ha hả.

Tử Lý hoàn hồn liền đạp cậu ta một cái:
- Cái tên chết bầm!
- Tôi không ngờ cậu lại nhát gan như vậy.
- Nhát cái đầu cậu.

Cậu đến đây làm gì?
Cô trợn mắt nhìn Dương Minh:
- Không phải cậu gọi tên này đến đấy chứ?
- Ừ.
Dương Minh xem đồng hồ, không nên chậm trễ nữa.

Cậu hỏi Tử Lý:
- Thứ tôi bảo cậu lấy đâu?
Tử Lý run rẩy móc ra từ trong túi một trùm chìa khoá.

Nếu bác hàng xóm mà biết cô trộm đồ của bác ấy, đến lúc đó cô chỉ còn cách lấy mạng ra mà tạ tội thôi.
Nhớ lúc Dương Minh nhắn tin hỏi cô là hàng xóm của thầy quản giáo trường đúng không? Rồi nói cô trộm chìa khoá phòng điều khiển, cô tưởng mình hoa mắt.

Sau khi đấu tranh tâm lý quyết liệt, cô làm liều.

Lấy cớ sang nhà bác ấy đưa hoa quả, thừa dịp tối nay bác ấy đi ăn cưới cháu gái, vợ bác nói sớm cũng phải nửa đêm mới về, cô thấy thời cơ ngàn năm có một đây rồi, phải nhanh tay chớp lấy.

Sau đó...sau đó mới có kết quả như hiện tại.
Dương Minh dẫn họ tới một bờ tường, tìm chỗ thấp nhất rồi bảo Tống Đại Nghĩa trèo vào trước, sau đó đến lượt hai cô gái là bọn họ.

Tử Lý thắc mắc:
- Có cổng lớn không đi, sao lại phải vất vả thế này?
Hà Tịch gõ đầu cô nói:

- Cậu đi ăn trộm sẽ đường hoàng bước vào nhà bằng cửa chính sao?
Tử Lý gật gù, hoá ra là như vậy.

Bọn họ đang làm chuyện xấu, phải lén lút.
Dương Minh nhìn Hà Tịch nói:
- Vẫn là Hà Tịch thông minh.
Tử Lý bĩu môi:
- Tôi không nghe ra chút ý khen nào từ lời nói của cậu cả.
Dương Minh không đáp nữa, nói Tử Lý nặng cân, để cậu đỡ lên trước.

Tử Lý vất vả để Dương Minh đỡ chân cô bám vào bức tường leo lên.

Tống Đại Nghĩa ở bên kia thì giúp bọn cô leo xuống.

Tử Lý ngồi phịch xuống đất than, lúc về vẫn phải trèo lên trèo xuống thế này thì cô sẽ tổn thọ mất.

Tống Đại Nghĩa hừ một tiếng:
- Tôi còn phải đỡ cậu lần nữa thì tôi mới tổn thọ đấy!
Cậu nói vọng ra bên ngoài:
- Đỡ cái con heo này đã ngốn hết sức của tôi rồi.

Cậu và Hà Tịch tự xử đi!
Tử Lý hận không thể dùng ánh mắt cho cậu ta đi chầu Diêm Vương, đành dùng tay vừa đánh vừa mắng:
- Tên xấu xa này! Xem tôi có đánh cho cậu tàn phế luôn không!
Nói xong liền nằm lăn ra bãi cỏ thở phỉ phào.

Dương Minh hết cách, đỡ Hà Tịch leo lên, để cô ngồi trên bờ tường.

Sau đó bản thân nhanh nhẹn trèo qua, rồi mới đỡ cô xuống.

Dương Minh nhẹ nhàng đặt Hà Tịch xuống đất, khoảng cách gần quá đâm ra ngại, cô nhỏ giọng nói:
- Cậu vất vả rồi.
- Không vất vả lắm, vẫn tốt hơn Tống Đại Nghĩa.
Dương Minh dẫn bọn họ đi theo con đường mà cậu tính toán sẵn, đều là những góc chết mà camera không thể quay tới.

Bọn họ ngồi chờ ở hành lang, chờ đến khi bảo vệ rời khỏi, mới lẻn vào phòng điều khiển.

Giờ này bảo vệ đã khoá cửa về phòng ngủ rồi.

Bọn họ nhân lúc đó chạy vào, thử hết khoá này đến khoá nọ, gần hết chỗ chìa khoá đó mới mở được, riêng Tống Đại Nghĩa ở bên ngoài quan sát tình hình.
Dương Minh thao tác thành thạo, chẳng mấy chốc trên màn hình xuất hiện hình ảnh hành lang trước lớp bọn họ.

Hôm đó hành lang khá đông, mọi người đều đổ dồn về nhà ăn.

Nhưng nhìn mãi vẫn không thấy có ai khả nghi lẻn vào lớp bọn cô.
Tử Lý không hiểu:
- Vậy nghĩ là sao?
Hà Tịch đưa tay lên vuốt mũi:
- Chỉ có một khả năng.
Dương Minh tiếp lời:
- Người hại Hà Tịch là học sinh của lớp chúng ta.
Họ đợi thêm một chút, Dương Minh và Tống Đại Nghĩa đồng loạt ra khỏi lớp, tiếp đến là mấy học sinh nữa, rồi Hà Tịch và Tử Lý cũng nắm tay nhau đi ra.

Sau bọn họ là Âu Tuấn, Hàn Lập, rồi Đinh Tiểu Khả.

Một lúc sau có Quách Hàng.

Hết.
Hà Tịch đăm chiêu, nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra cô gây thù gì với hai người này, sao người ta lại hại cô như vậy.

Nghĩ cũng phải, hôm đó cô đau họng, cũng chỉ có trong lớp biết.

Nhưng dựa trên khoảng thời gian có thể bỏ ớt vào bình nước, chỉ có hai nghi phạm, là Đinh Tiểu Khả và Quách Hàng.

Cho đến lúc cô và Dương Minh quay lại, không còn ai vào trong lớp nữa.
Đinh Tiểu Khả cùng cô ít khi nói chuyện, nhưng thành tích trong học tập rất tốt, lễ phép, ngoan ngoãn.

Mọi người khá yêu quý cậu ta.


Còn Quách Hàng thì học tập không kém cũng không tốt, đôi lúc có hơi ngốc nghếch.
Dương Minh cảm thấy Quách Hàng có khả năng là thủ phạm cao hơn.

Không có kẻ thông minh nào lại đi làm ra chuyện xấu giữa thanh thiên bạch nhật như vậy.

Nghĩ một chút, nếu hôm đó Hà Tịch làm lớn chuyện, tới tai thầy cô, điều tra cũng sẽ rất nhanh thôi.

Cho nên hành động cho ớt vào nước chỉ là hành động ngốc nghếch nhất thời, không có tính toán.

Chuyện như vậy, kẻ ngốc làm ra là hợp tình hợp lý nhất.
Thứ cần xem cũng đã xem xong.

Bọn họ nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Kế hoạch của Dương Minh coi như thành công, không chút sơ sót.

Giờ chỉ còn hai vấn đề, một là tìm xem ai mới là thủ phạm, hai là đem trả là đống chìa khoá, cái này là vấn đề của Tử Lý.

Cô vỗ trán, xem đồng hồ.
- Muộn rồi.

Tôi phải về nhanh còn kịp.
Tử Lý ôm cặp ỉu xìu lê từng bước lên cầu thang.

Cảnh San San đi ngang qua, khinh thường nhìn cô:
- Một số bạn nữ thời nay bị làm sao ý, một chút hình tượng cũng không có.
Tử Lý mặc kệ cô ta nói xỏ nói xiên.

Dù sao cô ta đã bị nghiệp quật trước rồi.

Hôm thi Tiếng Anh vòng trường, Cảnh San San đột nhiên bị bệnh, nói trắng ra là vì nhịn ăn quá nên bị đau dạ dày.

Dương Minh không có đồng đội nên không thể tham gia thi.

Hiên ngang từ hội trường thi bỏ về.

Cảnh San San sau đó tìm gặp cậu mấy lần để xin lỗi, cậu được nước làm tới, chuyện thực hiện hai yêu cầu của cô ta coi như hủy bỏ.

Cảnh San San tức tối vô cùng, cô còn định đòi cậu hẹn hò với mình nữa, ai ngờ chưa kịp nói ra đã gặp chuyện xui xẻo kia.
Vừa hay Dương Minh đi sau Tử Lý mấy bước, Cảnh San San liền đổi sắc mặt chạy tới bên cậu:
- Dương Minh, mấy ngày nay tôi gọi điện, tại sao cậu không nghe?
- Có sao?
- Hôm qua tôi cũng có gọi.
Cậu nhún vai, vô tội vạ đáp:
- À, là số của cậu à, tôi tưởng lừa đảo nên cho vào blacklist rồi.
Tử Lý đi phía trước, nghe được thì cười lớn:
- Một số bạn nữ thời nay bị làm sao ý, theo đổi con trai đến mất hết liêm sỉ!
Biết cậu ta là gay chắc có người sẽ mất mặt đến nỗi hận không thể tìm cái hố mà chui xuống mất thôi.

Nghĩ thôi cũng thấy hả dạ.
Cảnh San San tức đến nỗi muốn hướng đến Tử Lý mà chửi thề, chợt nhớ ra Dương Minh còn đang ở đây liền nuốt lại lời đang định nói ra.

Dương Minh nhìn đồng hồ trên tay nói:
- Từ nay chúng ta không có gì liên quan, đừng có gọi cho tôi nữa.
Nói xong liền xách bóng bỏ đi.

Cảnh San San không can tắm, cô nhìn bóng dáng của cậu ngày càng khuất trong đám đông, vì lời nói của cậu mà buồn đến phát khóc.
- Có phải vì tôi mà cậu phải bỏ thi tiếng Anh nên cậu giận đúng không? Tôi cũng đã rất ăn năn rồi mà!
Tử Lý khinh khỉnh đứng một bên nhìn.

Không nên cười trên nỗi đau của người khác, nhưng lần này cô nguyện được cười cả ngày.
- Chìa khoá được trả về đúng nơi rồi chứ?
Cô lườm Dương Minh:
- Còn phải hỏi? Không thì tôi lành lặn đứng ở đây nói chuyện với cậu được chắc?
Quách Hàng bị Tống Đại Nghĩa dồn vào góc tường, tay lắc lư chiếc điện thoại trước mặt cậu ta.


Cậu ta có chút sợ hãi, nhìn bốn người đằng đằng sát khí trước mặt:
- Các...các cậu muốn gì?
Tống Đại Nghĩa vỗ vỗ điện thoại vào tay cậu ta nói:
- Biết trong này là thứ gì không?
- Không biết!
- Là đoạn ghi hình ngày Hà Tịch phải đến bệnh viện...
Quách Hàng nghe đến đây, miệng lắp bắp:
- Tôi...không hiểu...các người đang...đang nói chuyện gì hết.
Tử Lý đi đến đánh cậu ta mấy cái:
- Tớ giờ này còn cãi hả? Chứng cứ rành rành.

Sau khi tôi và Hà Tịch ra ngoài, người có thể bỏ ớt vào nước cậu ấy chỉ có thể là cậu! Cậu là người ra khỏi lớp cuối cùng.
Quách Hàng mếu máo nhìn Hà Tịch.

Cô thở dài, làm chuyện xấu mà ngốc nghếch như này chỉ có rước hoạ vào thân mà thôi.

Tống Đại Nghĩa lùi về sau, để Hà Tịch nói chuyện với cậu ta.
- Không...không phải.

Tôi ...tôi không biết gì hết!
- Tôi và cậu trước nay không thân không ghét, cậu sao lại làm thế với tôi? Cậu có biết hành động của cậu rất độc ác không?
Hà Tịch chưa từng tức giận với ai, nhưng hiện tại cô muốn đánh cậu ta thật mạnh vì đã làm ra chuyện như vậy.

Nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Cậu ta biết không cãi được nữa, chỉ đành cúi đầu:
- Tôi xin lỗi.

Đúng là tôi...
- Tôi muốn biết lý do.
Cậu ta lắc đầu nguầy nguậy.

Nhất quyết không chịu hé nửa lời.

Dương Minh nhếch miệng:
- Không nói cũng không sao, bọn tôi sẽ đem chuyện này nói cho thầy chủ nhiệm biết, đến lúc đó hậu quả ra sao cậu tự chịu lấy.
Tử Lý gật gù:
- Đúng đúng, tôi nghe nói mẹ cậu ta cũng là nhà giáo, cứ nói hết truyện này ra ngoài, đợi đến tai bố mẹ cậu ta, để bố mẹ cậu ta mất hết mặt mũi đi, dạy ra đứa con hại bạn hại bè như thế này, đúng là thất bại.
Quách Hàng cầu xin:
- Xin đừng làm như vậy.

Bố tôi mà biết sẽ đánh chết tôi mất!
- Vậy còn không mau nói!
Quách Hàng hít một hơi sâu, kể lại toàn bộ không sót một chữ.

Hoá ra Quách Hàng thích thầm Cảnh San San từ lâu.

Ngày đó đi sau Cảnh San San và một bạn nữ đang nói chuyện.

Cậu ta loáng thoáng nghe được chuyện thi tiếng Anh.

Bạn nữ kia nói nếu không có Hà Tịch, Cảnh San San nhất định sẽ được tham gia.

Cảnh San San buồn bã nói cô ta cũng rất muốn, nếu giờ có ai đó giúp cô được thi, cô sẽ rất biết ơn kẻ đó.

Dĩ nhiên mục đích đi thi của cô ta chỉ để chung đội với Dương Minh, để được ở gần với cậu.

Nhưng Quách Hàng nào biết được, cậu ta nghĩ cũng không nghĩ, hôm đó nghe trong lớp nói Hà Tịch bị đau họng, nhưng mấy hôm nữa khỏi vẫn có thể thi.

Cậu ta liền nghĩ ra cách này.

Bởi vì...bởi vì chưa từng làm chuyện xấu nên không có kinh nghiệm.

Chỉ là sau khi Cảnh San San được thay thế Hà Tịch, cô ngày ngày bám dính lấy Dương Minh khiến cậu ta hối hận cực kỳ, còn đối với Hà Tịch thì vô cùng áy náy, luôn luôn muốn tìm cơ hội xin lỗi cô nhưng không đủ can đảm.
Cậu ta căm ghét nhìn Dương Minh và Tống Đại Nghĩa:
- Dương Minh, cậu rõ ràng cùng Tống Đại Nghĩa có quan hệ, lại câu dẫn Cảnh San San, tôi ghê tởm cậu!
Dương Minh và Tống Đại Nghĩa bị doạ sợ một phen.

Quan hệ là quan hệ gì?
- Cậu đang nói cái rắm gì thế hả?
- Hừ, tất cả mọi người đều truyền tai nhau nói hai người qua lại với nhau.

Hà Tịch và Tử Lý, hai người mau nói xem!
Hà Tịch cùng Tử Lý bị nhắc tên, có chút mất tự nhiên ho một tiếng, dắt tay nhau tính rời đi:
- Trong lớp còn có chuyện...Chúng tôi đi trước.
Dương Minh quát:
- Đứng lại!
Cậu kéo tay Hà Tịch, hỏi hai cô:
- Hai cậu cũng có nghe đến chuyện này?
Gật gật!
- Chuyện là thế nào? Sao chúng tôi lại có thể qua lại với nhau?

- Còn thế nào nữa...
Tử Lý chu môi kể lại mọi chuyện mà bản thân biết.
- Hai cậu...cũng nghĩ tôi và Tống Đại Nghĩa là loại quan hệ đó?
- ......
- Không nói tức là thừa nhận.
Tử Lý đột nhiên tò mò:
- Còn cái chuyện mà hai người cùng nhau vào khách sạn...có phải là thật không?
Tống Đại Nghĩa trố mắt:
- Sao đến cả chuyện này mà họ cũng biết?
Hà Tịch và Tử Lý "Ồ" một phen.

Vậy là có thật.

Tống Đại Nghĩa lỡ lời vội giải thích:
- Hai cậu đừng có nghĩ bậy.

Hôm đó chúng tôi là đến khách sạn gặp bạn của Dương Minh, bạn thân của cậu ấy ở thành phố cũ.
Sao lại đi đúng vào buổi sáng để bị người ta hiểu lầm rồi thành ra thế này.

Tử Lý nói:
- Chúng tôi cũng không phải vô căn cứ, các cậu bình thường thân thiết, đi đâu cũng đi cùng nhau....
- Hai cậu không phải cũng vậy sao?
Hà Tịch đáp:
- Không đến mức đó.
Mức đó là mức nào? Tin đồn nói hai thằng con trai bọn họ gay tới mức nào rồi? Tống Đại Nghĩa như muốn phát điên:
- Dương Minh, từ nay tôi với cậu tránh xa nhau ra.

Tôi còn muốn đi tán gái, tôi còn muốn kết hôn sinh con nối dõi tông đường.
Dương Minh nhướng mày:
- Tất nhiên.

Tôi đâu phải gay, tôi lại thèm đi cạnh cậu à?
Lúc mới chuyển về, được xếp ngồi cùng Tống Đại Nghĩa, cậu ta hoà đồng, nhiệt tình nên mới chơi cùng.

Họ lại có chung sở thích chơi bóng rổ, chơi game nên nói chuyện càng hợp.

Cứ thế đi cùng nhau, ai ngờ từ lâu bọn họ bị người ta nghĩ là gay...!Dương Minh sởn gai ốc, loài người bây giờ quá đáng sợ, từ bạn bình thường lại có thể nhìn ra thành những thứ quan hệ không trong sáng như vậy.

Cậu nhìn sang Hà Tịch, hoá ra bao lâu nay cô nhìn cậu bằng một ánh mắt bất thường là vì thế.

Cậu giờ đây bắt đầu nghi ngờ sự nam tính của chính mình, nghi ngờ cái vẻ ngoài bấy lâu nay cậu luôn tự tin.
Hà Tịch bị cậu nhìn đến đỏ tai, không biết nên làm gì.

Cuối cùng nhịn không được nữa mới nói:
- Cái đó...!Ban đầu tôi không có nghĩ như vậy.

Nhưng sau đó...
Sau đó bị Tử Lý đem kinh nghiệm dựa trên phim ảnh truyền đạt lại, bộ não của cô vốn trong sáng tới đâu cũng bị Tử Lý nhuộm thành đen.

Tống Đại Nghĩa trách Tử Lý:
- Cậu đấy, bớt xem phim đọc truyện đi, học không lo.

Đến cả lớp trưởng là Hà Tịch cũng bị cậu biến thành ra cái dạng gì rồi!
Tử Lý không can tâm cãi lại:
- Trách tôi sao? Trách hai người không trong sáng.

Ai mà tin được hai người thật không phải gay hay không chứ!
Tống Đại Nghĩa tức không nói lên lời.
Kể từ hôm đó, Dương Minh vẫn thấy bình thường.

Chỉ có Tống Đại Nghĩa cẩn trọng giữ khoảng cách, chủ động xin thầy chủ nhiệm chuyển chỗ.

Có điều thầy ấy nói sắp đến cuộc thi giữa kỳ, đợi thi xong sẽ xếp chỗ theo thành tích của các em.

Cậu ta đành ngậm ngùi tiếp tục làm bạn cùng bàn với Dương Minh.

Nhưng tuyệt đối ăn không ăn chung, chơi không chơi chung.

Có lần Dương Minh buột miệng hỏi: Đi chơi bóng không?
Cậu ta liền phản ứng gay gắt:
- Cậu có ý đồ gì? Tính làm gì tôi? Cậu tránh xa tôi ra.

Tôi không muốn bị người ta hiểu lầm!
Dương Minh cũng không để tâm, kệ cậu ta vậy, vắng mợ thì chợ vẫn đông, chơi cùng đám con trai trong lớp cũng không tệ.
Một thời gian sau, trong trường lại có tin đồn cp của nam thần lớp 11 đã tan vỡ.

Không cần nghĩ cũng biết là đang nói tới hai người nào.

Tống Đại Nghĩa suy sụp hoàn toàn.


Bình luận

Truyện đang đọc