ANH LÀ DƯƠNG QUANG RỰC RỠ NHẤT!


Sau khi đứng nghe anh em họ nhà người ta cãi qua cãi lại, Hà Tịch lại vất cả chen chúc trong đám đông, tay cầm theo túi xách của cả cô và Tiểu Ái.
Cũng không biết kiếp trước cô đã tạo ra nghiệp gì mà giờ đây lại khổ sở thế này.

Bụng dạ cô có vẫn chưa hết khó chịu nhưng không dám đi chậm.

Người qua lại đông đúc, nếu không đi đứng cẩn thận e rằng sẽ bị lạc khỏi hai người kia mất.
Tiểu Ái sau cơn giận liền trở lại trạng thái "em gái nhỏ đáng yêu" của Dương Minh, thân thiết ôm lấy tay cậu, đòi cậu đưa đi cưỡi ngựa gỗ.
Đến chỗ vòng quay, Hà Tịch bị Tiểu Ái không thương tiếc lôi đi, cô cũng chẳng buồn từ chối nữa.

Lúc ngồi trên ngựa gỗ, cô ít ra cũng được nghỉ ngơi trong chốc lát.

Vòng quay quay từng vòng nhịp nhàng, có tiết tấu khiến cô hơi buồn ngủ, hoàn toàn không có tâm trí để ý đến Tiểu Ái phấn khích la hét:
- Anh họ! Em ở đây này!
Dương Minh mím môi vẫy tay với cô bé, nhưng mắt lại hướng tới "đứa trẻ to xác" đang ngáp ngắn ngáp dài ở phía sau kia.

Bộ dạng này đúng là trước đây chưa từng được thấy.
Chẳng biết là đã qua bao nhiêu lâu, ngựa gỗ đột ngột dừng lại.

Cô cùng Tiểu Ái lật đật đi xuống.

Nhưng Tiểu Ái vẫn chưa muốn tha cho cô, tiếp tục tung tăng tới sân trượt băng.
Nhìn đôi giày có chút "cồng kềnh" dưới chân, Hà Tịch thở dài.

Cô cụp mắt, khắp người cô đều mỏi mệt rồi.

Nếu như có thể chạy về ký túc xá cô sẽ ngủ một giấc dài đến tận sáng mai.

So với bộ dạng khổ sở của cô, Dương Minh thong dong vô cùng.

Từ lúc cậu tới đây, hai người một câu cũng chưa từng nói với nhau.
Một thứ mát lạnh đột ngột chạm vào má, Hà Tịch giật nảy mình, nghiêng đầu né tránh.

Thần kinh đột ngột bị kích thích, đầu óc cô vì thế mà tỉnh táo thêm mấy phần.
Là cốc nước đá trên tay Dương Minh.

Cậu vốn định đưa sang cho Tiểu Ái, không ngờ vì mải xem điện thoại mà dí nhầm vào má của người đứng giữa là cô.

- Thứ lỗi.
Cậu nhanh chóng chỉnh lại động tác, hạ tay xuống.

Tiểu Ái nhận lấy, uống no liền đưa lại cho cậu, nắm tay cô dắt đi.

Hà Tịch sợ hãi lùi lại:
- Chị không biết trượt.
- Không sao đâu, em dạy chị.
- Ấy..chị sợ....
Lời còn chưa dứt, Hà Tịch cảm giác cả người chao đảo, cuối cùng chỉ cảm thấy mông bị đập mạnh xuống đất.

Tiểu Ái may mắn dựa vào được lan can, không bị cô kéo ngã theo.
Cảnh tượng lọt vào mắt người khác đúng là rất tức cười.
Một đôi tay đưa ra trước mặt, cô do dự rất lâu nhưng vẫn để cậu đỡ dậy.

Sau khi đứng vững, cô dè dặt nói tiếng cảm ơn.

Dương Minh gật đầu rồi nhanh chóng quay đi.

Tiểu Ái không dám lôi kéo cô nữa, để mặc cô đứng im một chỗ, còn bản thân tung tăng khắp sân trượt.
Trên sân phần lớn là mấy cô cậu mới lớn, vừa vô tư vừa vui vẻ.

Hà Tịch có chút ngưỡng mộ.

Cô cũng đã từng có một khoảng thời gian cười tươi như thế.

Giờ đây lớn rồi, cái gì cũng thay đổi, cô thay đổi, người khác cũng thay đổi.

Mỗi ngày đều phải lo nghĩ đủ thứ, làm đủ việc, trong lòng dù chất đầy tâm sự cũng không có ai có thể nghe cô dãi bày.
Chơi cả buổi, Tiểu Ái đã thấm mệt.

Dương Đan cũng gọi điện nhắc bọn họ về nhà sớm.

Hà Tịch thở phào nhẹ nhõm, kiếp nạn này cuối cùng đã qua rồi.
Về đến ký túc xá, cô không nói không rằng ngã nhào lên giường.


Liễu Yêu và Kiều Ninh nhìn nhau, chưa từng thấy bộ dạng này của cô bao giờ.

Hai người bọn họ quan tâm hỏi:
- Hà Tịch! Cậu vẫn còn ốm à?
Cô ngẩng đầu, hai mắt mở ra không nổi, chỉ cất giọng khàn khàn:
- Không...tôi hơi mệt thôi.
Sau đó bọn họ có hỏi gì tiếp không thì cô không biết.
...
Hà Tịch vùi mặt vào máy tính từ sáng, lại bị gọi tới văn phòng.

Cô ôm cái bụng đói meo chạy tới đó, cô Tiết thấy cô liền cười hiền hoà:
- Tới rồi à? Mau vào đây đi!
Cô nghe lời, vào phòng mới phát hiện còn có thêm một vị giáo sư khác và một nhóm sinh viên khoá dưới.

Đinh Nhiên và Lâm Di là hai gương mặt quen thuộc nhất với cô, cũng đang đứng ở một bên.
- Đây là Hà Tịch! Học sinh tôi nói với cậu đấy, thành tích rất tốt, phẩm chất thì khỏi nói.
Nghe cô Tiết giới thiệu với giáo sư Trần, cô mím môi, lễ phép cúi đầu:
- Em chào thầy ạ.
Người đánh giá cô một lượt, sau đó gật nhẹ đầu, không nói gì thêm.
Cô Tiết giải thích:
- Là thế này, cô biết em không cùng khoa với bọn họ.

Nhưng các em khoá dưới đang tham gia một cuộc thi nghiên cứu.

Thành tích của em tốt, cũng từng có nhiều kinh nghiệm, không biết là có thể giúp các em ấy trong quá trình nghiên cứu không?
Thấy cô do dự không trả lời, cô Tiết nói thêm:
- Em đừng lo, không chỉ có em, còn có thêm vài bạn nữa tham gia giúp đỡ.

Cũng không có gì quá vất vả.
Khi cô mới chân ướt chân ráo vào đại học, cô Tiết đã giúp đỡ, chiếu cố cô rất nhiều khiến cô luôn mang lòng biết ơn lớn lao với vị giảng viên này.

Nếu từ chối thì quả thật là không nên.

Hà Tịch không nghĩ nữa mà gật đầu đồng ý:
- Vâng, em sẽ cố gắng hết sức.

Cô Tiết vui mừng, đưa tài liệu cho cô đọc, còn giải thích rất cặn kẽ về cuộc thi.

Trong lúc đó, giáo sư Trần cũng rất bận rộn với nhóm sinh viên của mình.
Chợt cánh cửa được mở ra, một nhóm ba người bước vào.

- Chúng em tới rồi.
Giáo sư Trần thấy bọn họ liền gọi họ mau tới, quay lại giới thiệu với cô Tiết:
- Đây là ba sinh viên mà em giới thiệu với chị.
- Em chào cô.
Hà Tịch vốn chỉ để tâm đến tài liệu trong tay, nhưng một giọng nói quen thuộc thôi thúc cô ngẩng đầu.

Đúng là Dương Minh.
Nhưng có một khuôn mặt cũng khiến cô chú ý không kém.

Cô từng có lần nghe Tử Lý nói Cảnh San San cũng thi đậu vào trường này, đỉnh hơn là còn được sinh viên khác khen ngợi như một hoa khôi.

Có điều vào học đã một thời gian, đến tận hôm nay mới được gặp lại.
Cảnh San San khi thấy cô cũng không mấy bất ngờ, nở một nụ cười miễn cưỡng.

Cô không để tâm nhiều, vốn định tiếp tục xem tài liệu nhưng lại bị cô Tiết gọi sang.
- Đây là ba bạn sẽ làm việc cùng em.

Làm quen dần đi nhé.
Là Dương Minh, Cảnh San San, và một nam sinh viên khác, Tần Trung.

Tần Trung rất nhiệt tình mà tiến lên bắt tay với cô:
- Xin chào.
Hà Tịch lịch sự đưa tay ra đáp lại:
- Xin chào.
Trên đường trở về, Đinh Nhiên một bên thao thao bất tuyệt khiến Hà Tịch đau cả đầu.

Lâm Di ở một bên khác thì hoàn toàn trái ngược, vô cùng trầm tư.

Bình thường cô không phải nói ít, hôm nay không biết làm sao lại im lặng đến thế, hành động cũng rất dè dặt.
Hà Tịch theo hướng nhìn của Lâm Di, thấy giáo sư Trần và Dương Minh đang sánh vai phía trước.

Bọn họ cùng nhau nói chuyện rất lâu, dáng vẻ như khá thân thiết.

Sau khi nghe từ miệng Lâm Di, Hà Tịch vẫn khá bất ngờ.

Không nghĩ tới giáo sư Trần là cậu ruột Dương Minh.
Tử Lý nói không sai, gia đình của Dương Minh giống như một đại thụ to lớn, nhánh rễ lan toả khắp nơi, mà thành phố này là địa bàn độc nhất của gia đình cậu.


Duyên phận của bọn họ cũng không biết là mỏng hay dày, cô đi đâu cũng đụng trúng họ hàng của Dương Minh.
Quá khứ đã như vậy, thiết nghĩ ông trời không thể để bọn họ tránh xa nhau một chút? Hay chí ít cũng nên để cô an ổn tốt nghiệp đại học...!Cô và cậu đã không cùng một thế giới, không nhất thiết phải có liên quan tới nhau.
Nhưng hình như ông trời rất thích trêu ngươi...
- Hoá ra đó là Dương Minh à? Đẹp trai đó!
Nghe Đinh Nhiên cảm thán, Hà Tịch cũng không còn gì để nói, nói đúng hơn là không có gì để phủ nhận.
Đúng là rất đẹp...
- Còn kia là Cảnh San San? Trông cũng bình thường.

Có điều chị ta gầy quá, trông không có sức sống gì cả.
- Chị tưởng em cũng thích gầy?
- Gầy như cọng rau kia thì có gì mà tốt? Chị không biết gì cả, con trai bây giờ thích có da có thịt, đặc biệt là phải có mông...có ngực...!
Đinh Nhiên tuy là ra vẻ như nói ghé vào tai cô, nhưng thanh âm lại không phải đang thì thầm.

Cảnh San San đi phía trước giống như nghe được, đen mặt quay lại nhìn bọn họ.
So với một Dương Minh lạnh nhạt và một Cảnh San San kiêu ngạo, Tần Trung này lại rất thích nói.

Cậu ta không hề coi Hà Tịch như người lạ, nói hết chuyện trên trời dưới đất cho bọn cô nghe.
Hà Tịch là người chậm nhiệt, đôi lúc chỉ đáp lại vì lịch sự.

Trước khi về ký túc xá, Đinh Nhiên kéo cô qua một góc nói nhỏ:
- Tần Trung này nghe nói là tay chơi có tiếng đấy, chị tránh xa anh ta ra biết chưa? Tôi thấy anh ta cứ cố tình tiếp cận chị, người ngốc như chị rất dễ bị lừa!
Cô buồn cười:
- Em từ bao giờ lại giống mẹ chị thế?
Đinh Nhiên hắng giọng:
- Tôi nói vậy thôi, nghe hay không tùy chị.
Nói xong, người liền biến mất dạng.

Cô có chút buồn cười, quay người liền thấy Lâm Di đứng phía sau.
- Cậu ấy nói đúng.

Tần Trung nổi tiếng là trăng hoa, chị cẩn thận một chút.
Hà Tịch sau khi bất ngờ liền mỉm cười, thản nhiên đáp:
- Chị như thế này, ai mà để ý chứ?
- Chị rất đẹp mà!
Cô tròn mắt.

Không nghĩ tới Lâm Di có cái nhìn như vậy về mình.
Nhưng hai người bọn họ có phải đã nghĩ xa quá rồi không? Cô và Tần Trung mới lần đầu tiếp xúc, cậu ta cũng chỉ vui cười bình thường, cô không nhìn ra cậu ta có gì khác lạ cả.

Nữ sinh trong trường này cứ như một vườn hoa vậy, ai còn để ý tới một cây cỏ dại là cô chứ?


Bình luận

Truyện đang đọc