ANH LÀ DƯƠNG QUANG RỰC RỠ NHẤT!


Đi qua sảnh, bảo vệ vẫn luôn nhìn Hà Tịch không chớp mắt, có lẽ là vì bộ dạng thảm hại của cô.

Đừng nói là bảo vệ, ngay cả những người đi ngang qua cũng không nhịn được mà ngoái lại nhìn một chút.

Nếu không có Dương Minh đang nắm tay cô dắt đi, bọn họ nhất định nghĩ cô là một kẻ vô gia cư nào đó rồi tống cổ cô ra ngoài rồi cũng nên.

Trong thang máy chỉ có hai người.

Không khí có phần im lặng, cả cô và anh đều không mở miệng nói câu nào.
Hà Tịch ngước nhìn lên, thang máy dừng lại ở tầng 28.
Dương Minh mở cửa, nói cô đi vào trong.

Là một căn hộ cao cấp, đèn bật lên, mọi thứ xung quanh đều bừng sáng.

Nhiệt độ trong này ấm áp vô cùng, chỉ mặc một chiếc áo len là đủ.

Anh đặt vali của cô sang một bên, lại giúp cô cởi giày.
- Xem quần áo trong vali của em có bị bẩn không, nếu bẩn rồi thì thay tạm đồ của anh.
Hà Tịch gật gù mở vali ra xem.

Quần áo vẫn còn sạch sẽ.
- Phòng tắm ở bên kia.
Cô lật đật ôm quần áo đi về phía phòng tắm.
Dương Minh đoán rằng cô còn chưa ăn tối, liền đi vào bếp, sắn tay áo lên chuẩn bị nấu ăn.
Hà Tịch đứng trước gương, nhìn thấy bộ dạng lem luốc của mình thì thở dài.

Ngày hôm nay thực sự là một ngày tồi tệ, cô vẫn chưa tin là mình đã tìm được Dương Minh.
Hà Tịch tắm gội mất khá nhiều thời gian.

Nửa tiếng rồi mà vẫn chưa thấy cô ra, Dương Minh còn tưởng là xảy ra chuyện gì.
Bước ra khỏi phòng tắm, mùi thơm của thức ăn ập đến khiến bụng cô sục sôi.
Thấy Dương Minh đang ngồi trên sofa, Hà Tịch dè dặt đi tới.

Dương Minh không nói nhiều, chỉ bảo cô đi ăn cơm sau đó đi tắm.
Hà Tịch vào trong bếp, trên bàn bày mấy đĩa thức ăn đơn giản.

Anh vẫn luôn để tâm đến khẩu vị của cô.

Bên cạnh còn có một cốc sữa đã được hâm nóng.

Cô ngồi xuống, chậm rãi thưởng thức.

Cả ngày hôm nay cô chỉ ăm tạm một chiếc bánh mì, bụng gần như sắp dính vào lưng rồi.

Đồ anh nấu rất vừa miệng.

Cô nhìn xung quanh, bếp núc hiện đại, đủ các loại dụng cụ, có lẽ anh vẫn giữ thói quen tự nấu ăn.
Lúc anh trở ra, thấy cô đang rửa bát.

Cô ăn ít đến mức nào, sao tốc độ lại nhanh như vậy?
Hơn một năm không gặp, anh nhận thấy cô càng gầy hơn.

Có lẽ cô không chịu ăn uống tử tế, hoặc là rất bận bịu, không chăm sóc tốt cho bản thân mình.
Hà Tịch vừa kịp xếp chiếc đĩa cuối cùng lên kệ liền bị anh kéo lại.

Cô bị giật mình, sau đó thấy hơi mất tự nhiên.

Anh chắc là đang có rất nhiều thắc mắc.
Dương Minh quả nhiên hỏi:
- Hơn một năm rồi, em tới tận đây tìm anh là có ý gì?
Cô hết nói nổi, rõ ràng anh hiểu vậy mà còn giả mắt điếc tai ngơ.

Hà Tịch cắn môi:
- Em...em muốn gặp anh.
Dương Minh dồn ép cô tới đường cùng:

- Sau đó thì sao?
Sau đó? Sau đó gì chứ?
Cô nuốt nước bọt, rốt cuộc thốt lên:
- Ừm...em muốn cùng anh nói chuyện.
Anh tiếp tục hỏi:
- Nói chuyện gì?
- Chuyện của chúng ta...
Dương Minh ngồi xuống sofa, thấy cô vẫn đứng im liền kéo cô ngồi xuống bên cạnh.
Anh ngả người về sau, ánh mắt mơ hồ:
- Anh vẫn nhớ những lời em nói.
Cô nói đã nói gì? Hà Tịch mỗi lần nhớ lại đều rùng mình, không ngờ bản thân tàn nhẫn tới vậy...
Cô nói ghét anh, không muốn nhìn thấy anh.

Cô nói giữa bọn họ mãi mãi cũng không có bắt đầu.
Cô còn nói hai người họ đừng tìm tới nhau nữa...
Cô nói rất nhiều, đều là những lời lạnh như băng, khiến anh tổn thương.
- Lý do vì sao, anh cũng biết rồi mà.
Dương Minh gật đầu:
- Anh biết là vì mẹ anh có lỗi với mẹ em.

Nhưng thế thì sao chứ? Lẽ nào em tới đây rồi quá khứ liền thay đổi, giữa chúng ta không có gì ngăn cấm nữa ư? Trước đây em một mực lảng tránh anh, sao hiện tại lại đổi ý?
Hà Tịch nắm chặt tay.

Quá khứ không hề thay đổi, mẹ cô vẫn không tha thứ cho mẹ anh, nhất định cấm cản cô và anh.

Cô nghe Dương Minh nói tiếp:
- Nếu chỉ vì khi anh đi rồi, em mới cảm thấy mất mát, mới cảm thấy anh quan trọng...vậy thì đừng nên tìm tới anh.

Em yêu ai bản thân em còn không rõ, anh không muốn mang trái tim ra đánh cược lần nữa.
Hà Tịch không nói nên lời.


Cô cảm thấy mất mát sau khi anh rời xa là thật.

Cô nhận ra anh quan trọng với mình tới mức nào khi anh biến mất cũng là thật.

Trước đây cô tự lừa dối bản thân cũng là thật.

Cô từng khiến anh tổn thương càng là thật.

Nhưng hiện tại cô đã biết mình yêu anh tới mức nào, muốn được ở bên cạnh anh, muốn mỗi ngày đều được nhìn thấy anh.
Ngữ khí của anh rất cương quyết, lẽ nào anh thật sự không muốn cho cô một cơ hội ư? Cũng đã hơn một năm rồi cô mới chạy tới trước mặt anh, bên cạnh anh có rất nhiều cô gái xinh đẹp khác, nếu mà anh không còn thiết tha gì với cô thì cũng đúng thôi...
Hà Tịch vẫn luôn kìm nén, rốt cuộc cổ họng trở nên nghẹn ngào, sống mũi dần cay, hai mắt xuất hiện tầng sương mờ.

Uất ức và mệt mỏi của cả một ngày dài trào dâng.
Có lẽ thời gian qua chịu quá nhiều áp lực, tâm tình cô trở nên nhạy cảm, trước mặt anh liền trở nên yếu đuối, nước mắt cứ thế chảy ra, cô không làm chủ được.
Cô...cô còn không biết địa chỉ chính xác của anh ở đâu, chỉ biết tên nhà hàng của anh.

Cô không biết tiếng Pháp, lần đầu ra nước ngoài nên càng bỡ ngỡ, điện thoại và ví tiền còn bị móc mất, cô vừa mất phương hướng vừa sợ hãi.

Lang thang cả một ngày dài đến tận tối, trong túi chỉ còn một ít tiền, đến nước cũng không được uống, chỉ có thể ăn bánh mì lót dạ.

Nếu như không gặp được anh, cô hiện tại e rằng vẫn đang chịu đói rét ngoài đường.
Khi tìm được anh, nhìn thấy cô gái trước mặt anh xinh đẹp rạng ngời, hai người cười nói thân thiết.

Cô nghĩ anh đã có người mới, vậy quyết định không làm phiền anh nữa.

Vốn đã bỏ đi một đoạn, nhưng ở nơi xa lạ này, chỉ có anh mới giúp cô trở về được, thế là đành ngậm ngùi đến trước mặt anh.
Nếu cô và anh không còn gì để nói, cô vẫn phải vay anh chút tiền để mua vé máy bay...
- Anh còn không chịu cho em vay tiền, ít nhất cũng phải gọi cho Tử Lý tìm cách đón em về...
Chợt được Dương Minh kéo vào lòng, Hà Tịch ngừng khóc.

Anh vỗ về cô, nói:
- Xin lỗi, anh không biết em tìm anh cực khổ như thế.
Nghĩ lại thì thấy có chút buồn cười:
- Sao từ lúc gặp nhau, em cứ mở miệng ra là đòi vay tiền thế? Anh chỉ là muốn làm khó em một chút, em liền chán nản đòi quay về? Anh thật sự cảm thấy nghi ngờ quyết tâm của em đấy nhé!
Hà Tịch tự nhủ là mình không nghe lầm.
- Anh...

Dương Minh lau sạch nước mắt cho cô, còn ác ý nhéo má cô.
- Anh không thay lòng, anh chỉ là muốn chắc chắn.

Em chủ động như vậy, anh rất vui.
Cô lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng nói:
- Thật ra trong suốt thời gian qua em đã suy nghĩ rất kỹ.

Em cho mình thời gian một năm, cuối cùng em cũng hiểu ra thứ em thật sự muốn là gì.

Em muốn ở bên cạnh anh.
- Cho dù mẹ em có phản đối đến cùng?
- Chúng ta sẽ cùng nhau thuyết phục mẹ.
- Dù vậy anh vẫn phải có được lời hứa của em.

Em phải hứa dù tương lai có thế nào, em cũng sẽ không từ bỏ anh...giống như đã từng làm.

Trái tim anh bằng thịt, không phải bằng sắt, sức chịu đừng của anh cũng có giới hạn.
Hà Tịch lao tới ôm anh thật chặt, chắc nịch khẳng định:
- Em hứa! Em sẽ không buông tay anh thêm một lần nào nữa.
Dương Minh cười rất thoả mãn, anh thì thầm vào tai cô:
- Anh còn nghĩ bản thân cứ vậy mà lặng lẽ nhớ em cả đời.
Hà Tịch hôn nhẹ lên cánh môi của anh, cảm nhận vòng tay ấm áp đang dần bao bọc lấy vơ thể của mình.
Dương Minh bất ngờ ngả về sau, kéo theo cô nằm lên người mình.

Cô còm đang tính ngồi dậy, gáy liền bị anh giữ lại.
- Anh thật sự đã mơ về giây phút này cả nghìn lần.

Bờ môi của anh đột ngột ập tới, mang theo tất cả đợi chờ và khao khát, anh hôn cô thật sâu.

Qua thật lâu, Hà Tịch gần như hít thở không thông, liên tục vỗ vào ngực anh.

Dương Minh lúc này mới chịu buông cô ra, cả hai cụng trán vào nhau thở hổn hển.

Anh đưa tay mơn trớn đôi má đang đỏ ửng của cô.

Cả hai dường như đã không còn khoảng cách, Hà Tịch mở mắt, ngắm nhìn gương mặt đẹp đẽ của anh, nhìn thấy trong mắt anh chỉ có duy nhất hình bóng của cô..


Bình luận

Truyện đang đọc