ANH SẼ YÊU EM NHỮNG NGÀY TRỜI TRỞ GIÓ

Bạch Đông Viễn ngẩn ra, không ngờ rằng cô bỗng nhiên hỏi một câu như vậy.

Cậu nói nhỏ: “Có.”

“Vậy cậu có định nói cho cô ấy biết không?”

“Tôi thích cậu”, Bạch Đông Viễn thản nhiên nói với Hồ Đào, cô còn chưa kịp định thần, anh đã dời ánh nhìn đi nơi khác: “Thổ lộ như vậy à? Sau đó thì sao?”

“Tôi cho rằng thích một người không phải là như thế. Thích một người, có lẽ là tự phấn đấu để trở nên thật mạnh mẽ, tôi muốn vì cô ấy mà chắn gió che mưa, muốn đem đến cho cô ấy cả thế giới này. Tôi muốn nói với cô ấy rằng, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, em cũng không cần phải sợ hãi.” Bạch Đông Viễn ngừng lại một chút: “Vậy nên tôi cảm thấy bây giờ bản thân mình còn chưa đủ tư cách, tôi muốn nỗ lực hơn nữa, tài giỏi hơn nữa và trưởng thành hơn nữa…”

“Tôi muốn đứng trước mặt cô ấy như một người đàn ông chân chính.”

“Thua cậu thật rồi”, Hồ Đào ủ rũ cụp đuôi, “Cảm giác như tam quan đều bị cậu gột rửa sạch sẽ.”

Đúng lúc đó, Lâm Hướng Tự cùng mấy cậu nam sinh cầm bóng rổ trên tay bước vào cửa lớp.

“Hai cậu đang làm gì thế, ngồi gần quá nhỉ!”

Một nam sinh đi cùng Lâm Hướng Tự thấy Hồ Đào ngồi mặt đối mặt với Bạch Đông Viễn, lập tức lớn tiếng trêu ghẹo.

Hồ Đào ngẩng đầu, liền nhìn thấy đôi mắt có nét cười như có như không của Lâm Hướng Tự, còn thấy anh bày ra vẻ mặt “Tôi hiểu mà”, rồi nháy mắt với cô một cái.

Trái tim cô lặng lẽ thở dài.

Mãi đến khi Bạch Đông Viễn bị Lâm Hướng Tự kéo đi học Olympic, Trình Khả Hân mới ôm chiếc cặp màu hồng phấn trở lại chỗ ngồi.

“Cậu với Bạch Đông Viễn… có ý gì vậy?” Trình Khả Hân hỏi.

Hồ Đào không đáp, cô không biết phải giải thích thế nào.

“Bạch Đông Viễn quả thực không tồi đâu.” Trình Khả Hân bắt đầu phân tích, sự tò mò xuất hiện ở hầu hết những nữ sinh trung học bỗng chốc được thổi bùng lên: “Mỗi tội quá mức lạnh lùng, lạnh như băng vậy, tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy cười cả.”

“Vậy Lâm Hướng Tự của cậu thì sao?” Hồ Đầu trêu ghẹo Trình Khả Hân: “Hai người bọn họ, cậu thấy ai đẹp trai hơn?”

“Thật lòng mà nói thì đương nhiên là Lâm Hướng Tự đẹp trai hơn rồi,” Trình Khả Hân nhỏ giọng nói: “Nhưng công bằng nghĩ lại… thì hai người họ là hai kiểu khác nhau! Tôi sẽ bỏ phiếu cho Bạch Đông Viễn! Tôi mong rằng tất cả mọi người đều không thích Lâm Hướng Tự, hy vọng rằng trên đời này chỉ có tôi biết được sự tốt đẹp của cậu ấy mà thôi.”

Hồ Đào miễn cưỡng nở nụ cười: “Được rồi.”

Ai mà không như thế, muốn cất giấu cậu ấy như một bí mật của riêng mình. Nhưng mà làm sao có thể được cơ chứ, trong lòng Hồ Đào khổ sở nghĩ, cậu ấy tựa như vầng mặt trời, lấp lánh tỏa ra ánh hào quang muôn màu rực rỡ.

5.

Cho dù bị học sinh ghét bỏ như thế nào thì kỳ thi cuối kỳ vẫn đúng thời hạn mà đến. Đề thi lần này không quá khó, mọi người đều có thể giải quyết một cách nhẹ nhàng, bài cuối cùng vẫn như cũ làm khó không ít “anh hùng hảo hán”, hầu hết mọi người đều bỏ qua phần bài đó, dù sao cũng không thể với quá cao.

Lâm Hướng Tự vẫn nộp bài đầu tiên như thường lệ, nộp bài xong liền ra về, tuyệt đối không hề so đáp án. Chờ đến lúc hết giờ thi, khi Hồ Đào chạy ra cửa, liền thấy anh đang đứng dựa người vào lan can nói chuyện với Hứa Nhiên Nhiên.

“Cậu có thích nghe nhạc Châu Kiệt Luân không?” Lâm Hướng Tự đứng bên cạnh Hứa Nhiên Nhiên, cố tìm đề tài để nói.

Hồ Đào tiến lên, đá vào một chân Lâm Hướng Tự: “Mặt dày quá đấy.”

Lâm Hướng Tự quay đầu sang, nhìn thấy Hồ Đào thường nhướng mày: “Lại đá, cậu mà đá tiếp thì làm bài tập hè một mình đi nhé!”

Nội tâm Hồ Đào đấu tranh một lát, cuối cùng vẫn quyết định lấy đại cục làm trọng.

“Ngày mai bọn tôi đến KTV hát karaoke, cậu đi cùng không?”

“Đi chứ,” Lâm Hướng Tự không thèm hỏi xem có những ai, ngay lập tức gật đầu, sau đó anh nghiêng đầu hỏi Hứa Nhiên Nhiên: “Cậu đi không?”

Hứa Nhiên Nhiên xua xua tay: “Không đâu không đâu, tôi hát dở muốn chết.”

“Đi đi, thi xong rồi, coi như thư giãn một chút.”

Hứa Nhiên Nhiên vẫn lắc đầu: “Thôi không đi đâu, tôi muốn giúp gia đình làm việc.”

Lâm Hướng Tự hơi tiếc nuối, trong lòng Hồ Đào lại thầm thở phào nhẹ nhõm. Buổi đi chơi ngày mai là cô vì Trình Khả Hân mà tổ chức. Sau khi kết thúc kỳ thi cuối kỳ này, Trình Khả Hân liền phải đến Bắc Kinh học Mỹ thuật rồi.

Hồ Đào không muốn Trình Khả Hân biết tới sự xuất hiện của Hứa Nhiên Nhiên, bởi vì cảm giác đó quá khó chịu, Hồ Đào không muốn Trình Khả Hân cũng phải trải qua.

Nhưng mà giấy đâu thể gói được lửa, một người khi đem lòng thích một người khác thì nhất cử nhất động của người ấy, tiếng nói nụ cười của người ấy, làm sao có thể giấu được đây?

Ngày hôm đó, Hồ Đào cùng Trình Khả Hân đến trước cửa KTV đầu tiên. Trình Khả Hân mặc một chiếc váy liền màu trắng, Hồ Đào thấy vậy liền ngẩn người. Vì đây vốn dĩ không phải phong cách ăn mặc của Trình Khả Hân, người thích mặc váy liền màu trắng là Hứa Nhiên Nhiên.

“Lần đầu tiên thấy cậu ăn mặc như vậy đấy.” Hồ Đào cười nói.

Trình Khả Hân vô cùng sốt sắng, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, kéo kéo váy: “Hồ Đào, Lâm Hướng Tự thích ai rồi phải không?”

Hồ Đào hơi ngập ngừng, an ủi cô ấy: “Cậu đừng nghĩ lung tung.”

“Tôi từng nhìn thấy một buổi chiều sau khi tan học, cậu ấy đã che ô cho người đó. Tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy đối xử với ai dịu dàng như vậy, bả vai bên ngoài rìa ô bị mưa xối ướt sũng. Nếu thế cũng tốt, nếu cậu ấy thực sự đã thích người khác rồi, tôi sẽ có thể gạt bỏ giấc mộng hoang đường của bản thân.” Trình Khả Hân nói: “Năm sau là năm học chủ chốt, có lẽ tôi sẽ không gặp được các cậu nữa… Tôi sẽ rất nhớ cậu, cũng sẽ rất vấn vương cậu ấy, nhưng tôi biết rõ rằng cậu ấy sẽ chẳng bao giờ thích tôi đâu. Tôi chỉ hy vọng rằng cậu ấy có thể nhớ rõ tôi một chút.”

“Đừng nói chuyện bi lụy như vậy chứ, chúng ta sẽ cùng nhau đến Thượng Hải, lên đại học vẫn có thể ở bên nhau.”

“Được!”

“Giữ lời nhé, năm sau gặp lại!”

“Được thôi! Năm sau gặp lại!”

Khi hai người đang nói chuyện với nhau thì các cậu nam sinh cùng nhau đi tới. Trình Khả Hân giống với hầu hết những nữ sinh khác, không thường xuyên giao tiếp với các bạn nam cùng lớp, cuối cùng vẫn là Hồ Đào gọi tên Bạch Đông Viễn và mấy cậu nam sinh cùng đội bóng rổ.

“Bạn bạn bạn… Bạn học Lâm Hướng Tự.” Trình Khả Hân sốt sắng đến mức nói chuyện lắp bắp: “Chào các cậu.”

Tuy rằng khi đứng trước mặt Hồ Đào, Lâm Hướng Tự luôn ngả ngớn không đứng đắn, nhưng trong mắt người ngoài anh luôn giữ dáng vẻ công tử dịu dàng thanh nhã. Anh đưa chiếc bánh kem phô mai trong tay về phía Hồ Đào và Trình Khả Hân: “Tôi vô tình thấy trên đường nên mua thử, không biết các cậu có thích ăn không.”

“Tốt bụng đột xuất thế, nhất định là có âm mưu.” Hồ Đào nói.

Lâm Hướng Tự nhún vai tỏ vẻ vô tội, chỉ sang Bạch Đông Viễn đang đứng bên cạnh, giơ hai tay nói: “Đây là ý của của Đại Bạch, tôi hoàn toàn trong sạch nhé.”

Hồ Đào quay sang nhìn Bạch Đông Viễn, khẽ gật đầu: “Cảm ơn cậu.”

Bạch Đông Viễn không nói gì.

Hứa Thành bước vào phòng hát đầu tiên, ngồi trước bảng chọn bài, nhanh chóng chọn một chuỗi bài hát dài dằng dặc, sau đó vui sướng khi thấy người gặp họa mà nói với Lâm Hướng Tự: “Nào nào nào đến đây, tôi đã ưu ái chọn hết bài của Châu Kiệt Luân cho cậu rồi đấy!”

Lâm Hướng Tự cầm lấy micro, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn bài “Ngày nắng” trên màn hình, nói: “Ai hát cùng tôi đây?”

* Link nghe bài “Ngày nắng” của Châu Kiệt Luân https://www.youtube.com/watch?v=aK6WKvlC1hI. Lời bài hát mà nhân vật chính hát dưới đây đều lấy từ bản Vietsub này.

Hứa Thành liếc mắt nhìn Hồ Đào đang ăn trái cây, khuỷu tay huých huých cô: “Người đẹp, cậu hát đi.”

Hồ Đào liếc nhìn Trình Khả Hân, liền thấy cô ấy vội vàng che mặt lại, Hồ Đào biết cô ấy không dám. Có Lâm Hướng Tự ở đây, Trình Khả Hân bỗng trở nên ngẩn ngơ bối rối, nói năng còn không rõ ràng.

Hồ Đào cầm micro, đứng dậy.

Lâm Hướng Tự hát đoạn đầu tiên trước: “Đóa cúc vàng nhỏ bé trong câu chuyện xưa cũ, đã trôi dạt theo gió kể từ lúc sinh ra…”

Anh nghiêng đầu nhìn Hồ Đào. Ánh đèn mờ ảo trong KTV dừng lại trên khuôn mặt anh, đôi mắt anh ngời sáng đến dọa người. Hồ Đào giật mình, vội vàng di chuyển tầm mắt.

“Ngày ấy vì em mà trốn học, ngày ấy những cánh hoa rơi, gian phòng học ngày ấy, tại sao anh chẳng thể nhìn thấy…”

“Phải chờ bao lâu nữa anh mới có thể được ở bên cạnh em…”

Hồ Đào nhìn chằm chằm vào màn hình, không dám quay sang nhìn Lâm Hướng Tự. Giây phút này đây, cô thật sự có cảm giác muốn khóc.

“… Nhưng đến cuối câu chuyện, dường như em vẫn nói với anh lời tạm biệt…”

Hát xong bài này, những người còn lại vỗ tay cổ vũ một cách tượng trưng. Lâm Hướng Tự ném micro cho Bạch Đông Viễn, đi đến ngồi xuống trước mặt Hồ Đào.

Hồ Đào đang nhìn chằm chằm miếng dưa hấu cuối cùng trên đĩa như hổ rình rồi, do dự suy nghĩ xem có nên ăn không. Lâm Hướng Tự thấy vậy thì tặc lưỡi, cầm miếng dưa hấu lên cắn một phát không thương tình.

Hồ Đào ngẩng đầu, hung dữ lườm Lâm Hướng Tự.

“Chúng ta làm hòa đi.” Lâm Hướng Tự nói một câu không đầu không cuối.

Hồ Đào không hiểu: “Chúng ta đâu có cãi nhau.”

“Không biết nữa, nhưng tôi cảm thấy có điều gì đó sai sai.” Anh nghiêm túc nói.

“Vấn đề nằm ở tôi,” Hồ Đào quyết định nói chuyện thẳng thắn: “Tôi rất ngưỡng mộ cậu và Hứa Nhiên Nhiên, cảm thấy các cậu thực sự là thiên tài, không phải người cùng một thế với với tôi. Tôi bản thấy bản thân mình thật kém cỏi, không có tư cách làm bạn bè với các cậu. Tôi muốn cố gắng nỗ lực hết mình để đuổi kịp mấy người.”

Lâm Hướng Tự giơ tay cốc vào đầu Hồ Đào một cái.

“Cậu ngốc kinh khủng thật đấy, làm bạn bè thì cần gì tư cách chứ.” Anh nói, “Cậu là bạn thân nhất của tôi mà.”

Trong khoảnh khắc đó, Hồ Đào bỗng nhiên muốn khóc, cô cúi đầu: “Nói thật không?”

“Thật mà.”

“Bạn thân nhất sao?”

“Bạn thân nhất.”

Ngày ấy vì anh mà trốn học, ngày ấy những cánh hoa rơi, gian phòng học ngày ấy, tại sao em chẳng thể nhìn thấy.

Sau này khi lớn lên, mỗi ngày công việc của chúng ta đều lặp đi lặp lại, ngày này qua ngày nọ, năm này sang năm khác. Không có gì tiến bộ, cũng không có gì đổi thay, cuộc sống đơn điệu như một dây chuyền sản xuất.

Nhưng tuổi thanh xuân thì không phải như thế.

Thời thanh xuân, mỗi ngày đều vô cùng quý giá. Hai, ba năm, cũng chính là cả một đời. Từng yêu, từng hận, rồi cả đời không qua lại với nhau, đều là chuyện sớm chiều trong khoảng thời gian đó.

Những thiếu niên từng hứa với nhau rằng “Sang năm gặp lại”, nào đâu hay biết số phận nghiệt ngã vô tình như dòng sông băng lạnh giá, đến lúc gặp lại nhau, thì cuộc sống của hai bên đã hoàn toàn đổi thay mất rồi.

Ai cũng không thể may mắn trốn thoát.

Bình luận

Truyện đang đọc