ANH SẼ YÊU EM NHỮNG NGÀY TRỜI TRỞ GIÓ

4.

Hồ Lâm buông lời thề son sắt, nói rằng mình là người trẻ đích thực, thể lực tốt, nhất định không thèm ngồi cáp treo mà sẽ tự mình leo lên Kim Đỉnh.*

“Như vậy mới thể hiện được sự thành kính, thành kính đó các người hiểu không?” Cô ta còn tiện thể liếc mắt nhìn Hồ Đào một cái đầy khinh thường: “Bà cô già.”

Hai mươi phút sau, ba người xuất hiện ở trạm dừng xe ngắm cảnh, ngoan ngoãn trả tiền mua vé và xếp hàng.

Lâm Hướng Tự ra sức nhịn cười, Hồ Đào liếc đểu Hồ Lâm vô số lần, còn Hồ Lâm ngân nga vài câu hát, vờ như chẳng có gì xảy ra.

Khi ba người xuống khỏi xe ngắm cảnh và di chuyển về phía cáp treo, họ gặp một con khỉ hoang. Khỉ hoang ở núi Nga Mi vốn rất nổi tiếng, Hồ lâm thích con khỉ này nên ngồi xổm xuống giữa đường, mắt tròn mắt dẹt nhìn nó. Ấy thế mà con khỉ bỗng đứng bật dậy, sau đó một đám khỉ con thò đầu ra từ sau những nhánh cây nhìn Hồ Lâm chăm chú.

Lâm Hướng Tự và Hồ Đào còn chưa kịp phản ứng thì con khỉ nọ đã giật lấy chiếc túi xách màu hồng phấn của Hồ Lâm, nhảy hai bước rồi hoàn toàn mất dạng.

“Ôi trời!” Hồ Lâm kinh ngạc chớp chớp mắt, “Túi của tôi!”

“Thôi, dù sao chúng ta cũng đều là khỉ cả, năm trăm năm trước là anh em một nhà đấy, coi như cho chúng nó đi. Hơn nữa tôi nói cho cô biết này, khỉ trên núi Nga Mi có khi còn đáng quý hơn cô nhiều, người khác nhìn thấy chúng nó còn phải đi đường vòng ấy chứ. Cô tự làm thì phải tự chịu thôi, trách ai bây giờ?”

Hồ Lâm bĩu môi, thế nhưng những con khỉ ấy đến và đi nhanh như gió, chẳng lẽ cô ta phải bắt hết khỉ trên núi lại sao?

Hồ Lâm đành ngậm bồ hòn, còn bắt Hồ Đào hứa sẽ mua cho cô ta cái mới.

Đêm đầu tiên ở núi Nga Mi, ba người đi cáp treo từ lưng chừng núi lên thẳng đến Kim Đỉnh. Ba phòng ngủ mà bọn họ đặt trước đã bị người khác nhanh chân chiếm mất, tìm tới tìm lui cũng chỉ còn một phòng ba người ở. “Công chúa nhỏ” nhìn qua căn phòng rồi cũng ra vẻ đồng ý, Hồ Đào và Lâm Hướng Tự thấy vậy thì thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, nếu không thì chẳng lẽ lại ăn ngủ ngoài trời trên đỉnh núi hoang dã thế này?

Nửa đêm, nhiệt độ trên đỉnh núi hạ xuống rất thấp, điều hòa trong khách sạn khi chạy khi không, lạnh đến mức khiến người ta run bần bật. Hồ Đào vừa lạnh vừa đói, cùng Lâm Hướng Tự lấy mì ăn liền trong ba lô ra, hai người bọc chăn thật dày quanh người, ngồi đối diện nhau trên bệ cửa sổ nấu mì tôm.

“Hồ Lâm, cô ăn mì không?”

“Không ăn đâu.” Hồ Lâm mơ màng ngủ, trở mình kéo chăn trùm kín đầu.

Khi mì đã chín, Hồ Đào vừa ăn mì vừa nhỏ giọng hỏi Lâm Hướng Tự: “Ngày mai mấy giờ bắt đầu đi?”

“Bốn rưỡi nhé,” Anh hơi ngập ngừng, “Cậu dậy nổi không?”

Hồ Đào gật gật đầu. Tối nay cô chưa ăn gì, bây giờ đói đến mức bụng kêu vang, Lâm Hướng Tự thấy thương quá nên đẩy bát mì của mình cho cô: “Ăn từ từ thôi nào.”

“Tôi không ăn hết nhiều thế này đâu.”

“Mỗi người một nửa nhé.”

Hai người đang thì thầm to nhỏ thì bỗng nghe thấy một tiếng “tách”, quay sang liền thấy Hồ Lâm đang cầm chiếc máy ảnh Polaroid của Hồ Đào cười đắc ý. Ảnh chụp chậm chạp xuất hiện, từ góc của Hồ Lâm nhìn ra, hai người chụm đầu vào với nhau như thể vô cùng thân mật và đầy âu yếm, trong nhà là ánh đèn màu cam ấm áp, bên ngoài khung cửa sổ là đêm đen yên tĩnh, nặng nề.

Hồ Đào sợ bức ảnh bị Lâm Hướng Tự nhìn thấy nên vội vàng giấu nó sau lưng, tỏ vẻ tức giận nói với Hồ Lâm: “Không phải cô ngủ rồi à?”

“Lừa chị đấy.” Hồ Lâm lè lưỡi.

“Ngày mai không dậy ngắm bình minh được thì cũng đừng có mà trách tôi nhé.”

Hồ Lâm hừ một tiếng, giơ tay ra: “Trả ảnh của tôi đây, bà cô xấu xí, đã lại thế còn ghê gớm chết người.”

Rạng sáng hôm sau, ba người thuê ba chiếc áo khoác quân đội để mặc, là nhóm ra đến đài ngắm cảnh đầu tiên. Khung cảnh vẫn còn tối đen, Hồ Đào hơi lo lắng, không biết có ngắm mặt trời mọc được hay không.

“Không sao đâu, nếu hôm nay không đợi được thì ngày mai bọn mình lại đến.” Lâm Hướng Tự an ủi cô.

Hồ Đào và Lâm Hướng Tự đợi mãi cũng chán nên ngồi xuống đất lấy bài tú lơ khơ ra chơi. Hồ Lâm ngồi cạnh liên tục khinh thường hai người họ vừa dở hơi vừa nhạt nhẽo, có ai lại vừa đánh bài vừa đợi mặt trời mọc bao giờ không?

Cô ta vừa dứt lời thì bỗng nghe thấy tiếng cảm thán trầm trồ của vị khách du lịch đứng gần đó. Hồ Đào ngẩng đầu lên, nhìn thấy vầng mặt trời đỏ au xuất hiện ở khoảng không giữa các đỉnh núi, tia nắng ban mai bao phủ khắp đất trời.

Giữa biển nắng hồng hùng vĩ đó, Lâm Hướng Tự bỗng gọi tên cô: “Hồ Đào.”

Hồ Đào quay đầu sang, thấy anh đang nở nụ cười rạng rỡ

Anh đang ở độ tuổi chênh vênh giữa một chàng trai và một người đàn ông, khuôn mặt tuấn lãng mà non nớt trước đây được điểm thêm nét đàn ông đầy thu hút, đôi mắt anh lấp lánh rạng ngời, thật dễ khiến người ta trầm mê, luân hãm. Trái tim của Hồ Đào bỗng đập rất nhanh, thình thịch thình thịch. Người này, cô dù cô có ngắm nhìn bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì lần nào cũng có thể làm cô động tâm đến rơi nước mắt.

Lâm Hướng Tự không nói gì, anh đứng dậy nhìn mặt trời ở phương xa đang dần nhô lên, tựa như có thể ngắm tình hết thảy trần thế. Anh xỏ tay vào túi quần, quay đầu lại cười tươi, hát cho Hồ Đào nghe một câu trong bài “Người bạn gây tổn thương nhất.”

Rất nhiều thứ đời này chỉ có thể dành cho người, gìn giữ tới vĩnh cửu, người dưng sao hiểu thấu.*

Cô vẫn luôn như vậy, vẫn luôn cô độc bước đi trên con đường dài miên man giữa thế gian vô tận ngút ngàn như vậy, nhưng nếu từng có một khoảnh khắc đẹp đến thế xuất hiện, cũng coi như là đời này không uổng phí.

5.

Lâm Hướng Tự bay chuyến quá cảnh, máy bay sẽ dừng lại ở Bắc Kinh rồi mới bay đến Washington. Ngày anh xuất ngoại trời trong nắng ấm, sân bay cũng không quá đông đúc. Nhà họ Lâm luôn để anh tự do, bà Lâm đưa chìa khóa xe cho anh: “Con đỗ xe ở sân bay nhé, sau đó mẹ cho người đến lái về.”

Rất ít người biết hôm nay là ngày Lâm Hướng Tự xuất ngoại, anh không báo cho ai cả, chỉ có Hồ Đào đến sân bay tiễn anh đi. Hồ Lâm lại quấy phá, nhất định đòi đi cùng Hồ Đào.

Lâm Hướng Tự mặc chiếc áo sơ mi màu trắng mà Hồ Đào đã tặng cho anh, tóc của anh ngắn đến mức dựng lên như gai nhím, anh đội ngược một chiếc mũ lưỡi trai màu đen trông rất rạng rỡ, trẻ trung. Hành lý của anh không nhiều lắm, chỉ có cái ba lô màu đen và một chiếc vali du lịch hai mươi tư cân, nhìn qua thì giống như đi biển nghỉ ngơi thư giãn chứ không phải là đi du học nước ngoài.

Hồ Đào nhíu mày: “Cậu mang mỗi thế này thôi á?”

Lâm Hướng Tự trêu cô: “Chứ ai như cậu, đi leo núi cũng phải mang giày cao gót theo.”

“À phải rồi,” Lâm Hướng Tự chợt nhớ ra điều gì đó, mở khóa ba lô rồi lấy một thứ ra đưa cho Hồ Đào: “Vẫn luôn quên không tặng cho cậu.”

Vật anh đưa cho Hồ Đào, là một lá bùa hộ mệnh được bọc trong chiếc túi phước may mắn màu vàng.

“Mua từ khi nào thế?”

“Lần trước khi cậu đang cầu nguyện ở chùa Kim Đỉnh, tôi đã lén lút đi tìm thầy trụ trì để xin “đi cửa sau”, phải nói liến thoắng toàn lời hay ý đẹp đấy, suýt nữa thì bị rách toạc cả mồm.”

Hồ Đào nhìn lá bùa hộ mệnh nho nhỏ trong tay mình, trên đó vẫn còn lưu lại chút hơi ấm của Lâm Hướng Tự. Chắc chắn anh không bao giờ muốn thấy những người xung quanh mình gặp chuyện không may. Trên đời này, điều con người ta tha thiết cầu mong nhất còn không phải là bình an, yên lành hay sao?

“Cảm ơn cậu.” Hồ Đào cúi đầu đeo lá bùa lên cổ, trong lòng thầm nghĩ cho dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, thì cô cũng nhất định không bao giờ tháo lá bùa hộ mệnh này ra,

Lâm Hướng Tự cười nói: “Để tôi giúp cậu đeo vào.”

Hồ Đào dùng tay túm tóc lên, Lâm Hướng Tự cúi đầu đem hai sợi dây thừng nhỏ buộc chặt vào nhau.

Hồ Đào vừa túm tóc vừa cười nói: “Mấy hôm trước tôi nhìn thấy một câu trong sách, ý nói cuộc đời chỉ đơn giản là một con đường mà chúng ta vừa đi vừa chọn lựa, mỗi lần chọn lựa là một lần từ bỏ, một lần nuối tiếc. Cậu còn nhớ không, năm đó tôi thi đại học không tốt, cậu đã nói với tôi những gì?”

Lâm Hướng Tự thản nhiên cười: “Lâu như vậy rồi, làm sao tôi nhớ được nữa chứ.”

“Còn tôi thì nhớ rõ,” Hồ Đào nói, “Cậu nói rằng, con đường là do chính mình chọn, phải nỗ lực mà bước đi, bước đi thật vững vàng, chẳng sợ chông gai và gian khó, chẳng cần quay đầu nhìn lại phía sau. Bây giờ tôi đem nguyên vẹn những lời này tặng lại cho cậu.”

“Tôi biết rồi.”

Hồ Lâm vẫn luôn đứng một bên chơi điện thoại, mãi đến khi Lâm Hướng Tự chuẩn bị bước vào cửa kiểm tra an ninh, cô ta mới miễn cưỡng bỏ điện thoại xuống, gọi anh: “Anh Hướng Tự.”

Lâm Hướng Tự giơ tay định sờ đầu cô ta như trước, nhưng chợt nghĩ Hồ Lâm bây giờ cũng đã lớn rồi nên lại thu tay về, nói với Hồ Lâm: “Nhớ phải chăm chỉ học hành, đừng làm chị cô phá sản đấy.”

Hồ Lâm nói: “Nhìn bộ dạng keo kiệt của chị ta kia, tiền công một tháng cũng chẳng nhiều hơn tiền tiêu vặt một tuần của tôi là mấy. Anh Hướng Tự, anh đi Mỹ thì phải học hành đàng hoàng vào, cũng không nên tìm bạn gái đâu nhé.”

Lâm Hướng Tự nhướng mày.

Hồ Đào sợ Hồ Lâm lại nói lung tung nên vội vàng đưa mắt ra hiệu cho cô ta. Tuy rằng Hồ Lâm chẳng buồn để ý, nhưng cô ta cũng không bán đứng Hồ Đào: “Tôi cứ nói vậy thôi.”

Lâm Hướng Tự đeo chiếc ba lô đặt dưới đất lên, vừa vẫy tay với Hồ Đào vừa đi về phía cửa kiếm tra an ninh.

“Tạm biệt nhé.”

Năm đó, khi cô đi học đại học ở Thượng Hải, anh không có cơ hội tiễn cô đi. Nghĩ kỹ lại, thì đây mới thật sự là lần chia ly đầu tiên của hai người trong suốt tám năm quen biết.

Mà từ nay về sau, chờ đợi bọn họ, sẽ là một lần, rồi lại một lần chia ly.

Bình luận

Truyện đang đọc