ANH SẼ YÊU EM NHỮNG NGÀY TRỜI TRỞ GIÓ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ông Hồ Cận vất vả lắm mới có thể đưa Hồ Đào về nhà. Hồ Đào mở cửa đi vào liền nhìn thấy Hồ Lâm, cô ta đi chân trần giẫm lên sàn, lần đầu tiên cúi đầu trước Hồ Đào, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “Thật xin lỗi.”

Hồ Đào đứng yên không động đậy, ánh đèn dừng lại trên người Hồ Lâm, Hồ Đào phóng tầm mắt ra xa một chút, phòng ăn đã được lau dọn sạch sẽ, không còn thấy được sự hỗn độn và vết máu tươi của ngày hôm qua.

Dường như trên ghế sô pha vẫn có bóng dáng của mẹ, đĩa bỏng ngô đường bà còn đang ăn dở, kiếp này không thể ăn nốt nữa rồi.

Trong nháy mắt, cô thật sự cảm thấy hết thảy, hết thảy mọi thứ vừa xảy ra đều đã là chuyện của đời trước.

Mắt cô mờ đi, nhìn ra nhành cây xanh qua khung cửa sổ to sát đất, chim chóc đậu trên cây, sắc trời tối tăm u ám, có lẽ bão giông lại sắp chuẩn bị ập đến nơi này.

“Hồ Lâm,” cô chậm rãi lên tiếng, giọng nói trầm thấp, sự nặng nề đó hoàn toàn không thuộc về một thiếu nữ ở độ tuổi của cô: “Tôi ra đời ở một nơi cách đây rất xa, tại một ngôi làng trong thị trấn. Những người trong gia đình của cha ruột tôi đều rất cổ hủ. Mẹ tôi là người trên huyện, ăn học đàng hoàng tử tế, được thuê đến để giúp cha tôi học hành.

Sau khi mẹ tôi được gả vào nhà đó đã chịu không ít đau khổ, đến bàn ăn cũng không được ngồi. Lúc mang thai tôi, mẹ vẫn phải làm việc, sau đó sinh ra tôi là con gái. Nơi đó có tư tưởng trọng nam khinh nữ nghiêm trọng, ai cũng ghét bỏ mẹ con tôi, đặc biệt là ông bà nội, từng mấy lần định ném tôi xuống đất từ trên nóc nhà.

Sau khi tôi cai sữa, bọn họ không hề cho mẹ con tôi ăn lấy một miếng trái cây. Họ không cho mẹ tôi ở cữ, vì thế mà bà bắt đầu sinh bệnh mãn tính, mỗi lần trái gió trở trời toàn thân đều đau nhức. Tôi chưa từng gặp người đàn ông nào vô trách nhiệm như cha ruột của tôi, ở bên ngoài bài bạc rượu chè, về đến nhà lại đánh đập mẹ con tôi, nợ nần chồng chất cũng bắt mẹ tôi phải gánh.”

“Mẹ tôi vẫn luôn nhẫn nhịn trong tủi hờn như thế, sau này khi tôi lớn hơn một chút, ba tôi không cho tôi đi học, còn ra ngoài tìm tình nhân, có một ngày ông ta say rượu đưa người phụ nữ khác về nhà, chỉ vào mẹ con tôi đuổi chúng tôi cút đi.”

Hồ Đào nhắm mắt lại, cô vĩnh viễn nhỡ rõ đêm mùa đông lạnh thấu xương đó, cô và mẹ mặc quần áo mỏng manh bị đuổi ra khỏi nhà. Hai người không xu dính túi, không chỗ để đi, phần da bị hở ra của cô lạnh đến đau buốt, cô ôm chặt mẹ, trải qua một đêm ở băng ghế trong nhà ga khói bụi mịt mù.

Cách đó không xa, những người hành khất và vô gia cư cũng ngồi trên ghế, Hồ Đào sợ hãi đến bật khóc. Bà Hồ cởi chiếc áo khoác của mình ra để bọc lấy cô, cho cô gối đầu lên đùi mình, còn bà bị lạnh đến gần như đông cứng.

“Sau đó mẹ vì tôi mà ly hôn với ông ta, ông ta không cho lấy một xu tiền sinh hoạt. Mẹ đưa tôi tới nơi này, ban đầu bà tìm việc rất khó khăn, chúng tôi phải sống tạm trong ký túc xá của một công xưởng. Lúc tôi đi học, xung quanh tôi đều là trẻ con thành phố, bọn họ đều chê cười tôi, cười khẩu âm của tôi, cười tôi quê mùa, cười tôi không biết đọc, cười tôi cái gì cũng không hiểu. Khi tôi đi qua tảng núi giả của trường, bọn họ liền đẩy tôi xuống ao, trước nay tôi chưa bao giờ dám nói với mẹ chuyện đó, tôi sợ mẹ sẽ tự trách mình.”

“Mẹ tôi khi đó từng làm rất nhiều công việc, mỗi ngày chỉ ngủ được ba bốn tiếng. Cô luôn tranh luận với ba cô, nói rằng ông ấy chỉ biết kiếm tiền, đó là vì cô chưa từng thiếu tiền, cô không biết rằng nó quan trọng biết bao nhiêu. Cô chưa từng trải qua những ngày sống không điện không nước, bị chủ nhà mắng chửi. Cô chưa từng phải thấy dáng vẻ uốn gối khom lưng của người cô yêu thương nhất.”

“Từ bé tôi đã thề rằng nhất định phải làm cho mẹ được sống sung sướng, nhất định phải trở nên rất quyền lực rất giỏi giang, nửa đời trước bà đã khổ sở như thế, cơ cực như thế, vậy thì nửa đời sau tôi nhất định sẽ mang đến cuộc sống tốt đẹp cho bà.”

Nói đến đây, Hồ Đào dừng lại một chút, cô phát hiện ra bản thân đến khóc cũng không được nữa rồi. Rõ ràng trái tim đang đau đớn đến mức không thở nổi, nghĩ đến việc mẹ đã không còn trên đời này nữa, cô có thể ngay lập tức phát điên lên mất. Đau đến vậy, mà nước mắt cũng chẳng thể rơi.

“Ai cũng có một nỗi khổ riêng, cũng có quá khứ cơ cực. Sống trên đời này, chẳng ai được ông trời ưu ái cả đâu. Cô đừng cảm thấy ông trời chỉ bất công với một mình cô, cô đừng nghĩ chỉ có mình cô từng phải chịu khổ. Tôi và mẹ tôi, chưa từng nợ cô bất cứ thứ gì.”

Mà Hồ Lâm cũng không cần phải xin lỗi, bởi vì trong lòng Hồ Đào hiểu rõ rằng chuyện này không phải lỗi của Hồ Lâm. Đêm hôm qua, khi cô ngồi một mình trong bệnh viện, cô từng oán hận rất nhiều, hận ông trời, hận số phận, hận cha ruột, hận chính mình, duy chỉ không hận Hồ Lâm.

Vận mệnh an bài, không ai có thể chống lại.

4.

Hồ Đào không đi học, thầy Tưởng khi đến lớp cũng không nhắc đến chuyện này nên khi đến giờ nghỉ, mỗi người khi đi qua bàn của Lâm Hướng Tự đều thuận miệng hỏi một câu: “Hồ Đào bị ốm à?”

“Không biết,” Lâm Hướng Tự nằm bò ra bàn, “Tôi cảm thấy tôi cũng ốm rồi, cũng muốn xin nghỉ học quá.”

Hứa Thành đập quyển sách vào đầu Lâm Hướng Tự: “Lâm đại thiếu, cậu bị bệnh gì?”

“Cũng không biết, thế nên mới muốn đến bệnh viện chứ!” Lâm Hướng Tự nói hợp tình hợp lý.

Cả lớp cười vang, Lâm Hướng Tự đang là tiêu điểm của mọi người thật sự không ngờ được rằng giờ phút này, người bạn thân nhất của anh đang phải đối mặt với chuyện gì.

Lâm Hướng Tự miệng nói không biết Hồ Đào ở đâu, nhưng giờ ra chơi vẫn lén đi đến một góc hành lang lấy điện thoại ra gọi cho Hồ Đào. Điện thoại của Hồ Đào tắt máy, cô vốn không thích dùng điện thoại, hàng ngày thường quên sạc pin. Lâm Hướng Tự không biết làm sao, liên tục gửi tin nhắn: “Đại tiểu thư, khi nào bật máy lên thì phiền cậu ‘ơi’ một tiếng với tôi nhé.”

Thế nhưng qua cả ngày, Lâm Hướng Tự vẫn không nhận được hồi âm.

Ngày hôm sau, Hồ Đào vẫn không đến trường. Lúc này, mọi người đều cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Thầy Tưởng không thể không giải thích: “Bạn Hồ Đào nhà có chuyện quan trọng nên nghỉ mấy ngày, các em không cần lo lắng.”

Xảy ra chuyện gì được chứ? Lâm Hướng Tự ngồi dưới lớp nhíu mày, nhẩm tính ngày sinh của bà Hồ, chẳng lẽ bà sinh sớm?

Giờ tan học hôm nay Lâm Hướng Tự bỏ buổi tập bóng rổ, đi đến nhà Hồ Đào tìm cô. Không biết đã xảy ra chuyện gì mà cửa lớn nhà họ Hồ đóng chặt, quản gia và người giúp việc cũng đều không có ở nhà.

Lâm Hướng Tự đứng trước cổng lớn nhà họ Hồ, vẻ mặt nặng nề, mơ hồ đoán được ra đây không phải chuyện gì tốt đẹp.

Ngày thứ ba không nhận được hồi âm của Hồ Đào, Lâm Hướng Tự đến phòng giáo viên quấn lấy thầy Tưởng, năn nỉ ỉ ôi nửa ngày, mong lấy được thêm thông tin gì đó.

“Đừng hỏi tôi, tôi cũng không biết, gia đình em ấy chỉ gọi điện đến xin nghỉ học, cũng không nói gì thêm.” Thầy Tưởng bị Lâm Hướng Tự đeo bám đến mức giơ tay đầu hàng.

“Thầy không biết thật ạ?” Lâm Hướng Tự nghi hoặc nhìn thầy Tưởng: “Nếu qua 72 tiếng em sẽ đi báo nguy.”

Thầy Tưởng dở khóc dở cười: “Đứa trẻ này, sao em lại không tin người lớn như vậy chứ, em có làm gì cũng vô dụng thôi.”

Lâm Hướng Tự không để ý đến thầy nữa. Buổi chiều sau khi tan học, anh lại bỏ buổi huấn luyện bóng rổ thêm lần nữa, đạp xe tới bệnh viện lớn nhất thành phố. Lâm Hướng Tự chạy thẳng đến khoa sản, hỏi y tá: “Cho em hỏi hai, ba ngày trước có người phụ nữ nào tóc ngắn, khoảng trên dưới bốn mươi tuổi tới đây không ạ? Bà ấy có hai cô con gái, họ Hồ, một người đang học cấp hai, một người đang học cấp ba. Cô gái lớn hơn cao khoảng chừng này, tóc rất dài, rất xinh đẹp, gặp một lần nhất định không quên.”

Cô tá mờ mịt lắc đầu: “Không có người nào như em nói.”

“Chị nhớ lại xem được không ạ?” Anh vẫn không bỏ cuộc.

“Không có thật mà,” cô y tá nói: “Chị làm việc theo ca ở đây ba ngày rồi, mấy hôm nay không có sản phụ nào lớn tuổi cả.”

Lâm Hướng Tự không còn cách nào khác, đành phải lao ra lấy xe đạp đi đến bệnh viện khác. Hầu hết bệnh việc chính quy trong thành phố anh đều đã tìm qua nhưng không thu được tin tức gì.

Đến đêm, Lâm Hướng Tự mới về tới nhà, mệt đến nằm vật ra. May mà ban ngày anh đã làm xong bài tập về nhà ở trường, sau khi tắm xong, anh nằm trên giường, cảm thấy lòng bồn chồn đến ngủ không yên, đành phải nhấc người ngồi dậy. Anh ngồi trên giường đắp chăn kín mít, bật TV, tắt tiếng xem một trận bóng. Lúc này, điện thoại của anh bỗng rung lên.

Lâm Hướng Tự nghiêng đầu nhìn, thấy trên màn hình hiện lên một tin nhắn mới, chỉ có một từ: “Ơi.”

Lâm Hướng Tự nghiêng đầu, ngẩn ngơ nhìn tin nhắn của Hồ Đào. Giây tiếp theo, anh từ trên giường đứng bật dậy, cầm áo khoác vắt trên lưng ghế dựa, nhanh chóng tắt TV, mở cửa phòng ra, rón rén đi ra ngoài.

Vừa bước ra khỏi cửa nhà, cậu thiếu niên khi nãy còn lén lút lập tức nhanh nhẹn như đang đi đôi Phong Hỏa Luân*, vội vàng chạy vào bóng đêm tối tăm thăm thẳm.

*Chú thích: Phong Hỏa Luân là một bảo bối của Na Tra, là hai bánh xe lửa giúp tăng tốc độ di chuyển.

Hậu sự của bà Hồ do chính ông Hồ Cận lo liệu.

Sau khi ông Hồ Cận biết được chuyện Hồ Đào và Hồ Lâm đánh nhau đêm đó, ông liền giơ tay cho Hồ Lâm một cái tát.

“Ba không bao giờ ngờ được là ba lại nuôi dạy mày thành một đứa con gái như vậy!”

Đây là lần đầu tiên ông đánh Hồ Lâm, cũng ra lệnh cấm Hồ Lâm tham dự lễ tang của bà Hồ.

Hồ Lâm đứng yên tại chỗ, cúi đầu, không khóc cũng không làm loạn.

Lễ tang của bà Hồ diễn ra vào một ngày trời đầy nắng, khách khứa rất đông, còn xuất hiện cả một vị khách không mời mà đến. Ông ta mặc một cái áo phông trơn màu xám. Lần cuối cùng Hồ Đào nhìn thấy ông ta là vào sáu năm trước, ông ta đứng ở cửa phòng bảo vệ chật hẹp, nhìn cô muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Hồ Đào từ từ đi về phía ông ta, tóc ông ta rất ngắn, khuôn mặt tang thương mỏi mệt nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy được dáng vẻ anh tuấn của ông ta thời trai trẻ. Cả cha và mẹ của cô đều có tướng mạo nổi bật, thế nên cô cũng may mắn có được ngoại hình xinh đẹp.

Trong những năm tháng cô hận cha mình, cô chưa từng nghĩ sẽ gặp lại ông ta. Cho dù hận đến đâu thì tận trong xương tủy vẫn cảm thấy không đành lòng, không nỡ nhìn thấy ông ta tự làm tự chịu, trở nên tuyệt vọng và nghèo túng, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy tốt nhất là không gặp lại nữa. Sau đó khi thật sự trùng phùng, cho dù ông ta khiến cuộc sống của cô đảo lộn đến nghiêng trời lệch đất, cô cũng chẳng còn thấy oán hận. Chẳng những không hận, mà sự oán trách còn biến thành nỗi xót thương.

Hồ Đào đi đến trước mặt ông ta. Ông ta ngẩng đầu, khóe miệng khẽ động đậy, Hồ Đào lên tiếng nói trước: “’Thái tụ ân cần phủng ngọc chung, đương niên biện khước tuý nhan hồng.’* Cả mẹ và tôi đều không muốn gặp lại ông nữa, dù sao quá khứ cũng qua đi rồi, chúng ta không nên nhắc lại làm gì.”

*Chú thích: Hai câu thơ trong bài Giá Cô Thiên Kỳ 1 của thi sĩ Án Kỷ Đạo. Dịch nghĩa: Tay áo màu ân cần nâng chén ngọc/ Năm đó cam nguyện say đỏ mặt (Bản dịch từ thivien.net)

“Được.”

Ông ta gật gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa, đi đến trước di ảnh của bà Hồ vái ba lần. Một ngày làm vợ chồng là cả trăm năm ân nghĩa, đã từng giày vò cấu xé nhau, làm loạn đến gà bay chó sủa, sau khi kết hôn còn chưa có nổi một ngày sống cùng nhau, chỉ đến khi phải thật sự nói lời tạm biệt, mới cảm thấy hối hận và đau khổ. Đời người ngắn ngủi như vậy, mọi thứ rồi cũng đều phải về với cát bụi mà thôi.

Hồ Đào lẳng lặng nhìn ông ta khom người, ánh mặt trời vương lại trên tóc ông ta, nửa đầu giờ đây đã bạc trắng. Hồ Đào nhớ đến năm đó, nhớ đến những lần ông ta thua bạc rồi về nhà đánh đập cô, cây gậy gỗ đập vào người khiến một mảng lưng cô ngay lập tức trở nên tím bầm.

Thế nhưng cô không thể khóc, nếu khóc ông ta sẽ càng tức giận, càng đánh đập dã man hơn.

Sau khi vái lạy xong ba cái, ông ta lấy ra từ túi quần một bao tiền được bọc bằng giấy trắng, không biết trong đó có bao nhiêu. Trên mu bàn tay của ông ta có một vết sẹo đáng sợ, là do bị bỏng hay đao chém, Hồ Đào cũng không phân biệt được.

Ông ta đưa tiền cho Hồ Đào, Hồ Đào nhìn ra được ông cũng không dư dả gì. Hồ Đào cụp mắt xuống, nhàn nhạt nói: “Thôi bỏ đi, bây giờ bà ấy đã chẳng thiếu tiền nữa rồi.”

Khóe miệng ông ta lại mấp máy nhưng vẫn không nói gì. Ông ta tiến lên trước, đặt tiền cạnh cây rồi, sau đó xoay người rời đi.

Sau khi bóng dáng của ông ta hoàn toàn biến mất, Hồ Đào mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cô vẫn thấy trong lòng âm ỉ xót xa và khó chịu, mất một lúc mới nhớ ra rằng cô đã quên nói với ông ta một lời cảm ơn, cảm ơn vì đã đặt cho cô một cái tên êm tai như vậy.

Thà rằng ông ta vẫn tàn bạo và bất kham như năm đó, nếu thế thì cô vẫn có thể buông ra những rời nguyền rủa độc ác và sự ghét bỏ sâu sắc với ông ta.

Đêm nay, dựa theo yêu cầu của Hồ Đào, Hồ Cận đưa Hồ Lâm đến khách sạn, để cô có thể ở lại với mẹ một đêm cuối. Giữa màn đêm u tối, cô dường như thấy trước mắt mình xuất hiện một chàng trai, anh đeo chiếc cặp sách màu đen đơn điệu, hoa đào tháng tư bị gió thổi hóa thành cơn mưa hoa rơi đầy trên mặt đất, anh bước trên hoa, quay lại cười với Hồ Đào, trên mặt anh còn vương ánh nắng, nói với cô rằng: “Hồ Đào, nhanh lên còn kịp.”

Anh là ánh mặt trời duy nhất còn sót lại trong sinh mệnh của cô.

Hồ Đào tỉnh lại từ trong mộng.

“Hồ Đào.”

Cô bỗng nghe thấy có người gọi tên cô.

Lá gan của Hồ Đào không lớn, nhưng lúc này đây cô lại chẳng sợ hãi chút nào. Cô đứng lên, mở cánh cửa lớn ra, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, cô nhìn thấy Lâm Hướng Tự vì chạy quá nhanh nên mồ hôi đầm đìa.

Khoảnh khắc đó, khi anh xuất hiện, Hồ Đào cảm thấy cả thế giới này dường như bừng sáng. Nước mắt không kìm được được mà ồ ạt rơi xuống, cô nhẹ giọng nói: “Lâm Hướng Tự, mẹ tôi không còn nữa.”

Khi Hướng Tự nhìn thấy linh đường, anh liền hiểu ra tất cả. Anh bước từng bước về phía Hồ Đào, cố gắng điều chỉnh hơi thở. Anh vốn được sinh ra với đôi mắt hoa đào, giữa bóng đêm lại càng trở nên cuốn hút. Anh dùng đôi mắt đẹp đẽ đó nhìn Hồ Đào: “Xin lỗi vì không thể luôn luôn ở bên cậu.”

Hồ Đào lắc đầu: “Sao lại xin lỗi chứ.”

Lâm Hướng Tự giơ tay lên, nhẹ nhàng ôm lấy Hồ Đào.

Cô nghe thấy tiếng tim anh đập, thình thịch thình thịch, mãnh liệt và mạnh mẽ, khiến cô không khỏi nghĩ về biển rộng và núi cao.

“Hồ Đào, cậu không phải là một người cô đơn. Cậu xem, trên đời này không chỉ còn lại mỗi mình cậu. Hồ Đào, cậu đừng sợ hãi.”

Xương quai xanh của người thiếu niên nổi lên rõ ràng, trên người anh có một mùi hương rất dễ chịu, giống như bạc hà, lại giống như cam quýt, vừa mát mẻ vừa dịu dàng. Anh tươi trẻ, tốt đẹp và ấm áp.

Người thân sẽ già, người yêu sẽ đi, thời gian không quay đầu nhìn lại.

Vậy giữa thế giới rộng lớn mênh mang thế này, có điều gì để chúng ta có thể tin tưởng, có thể vì nó mà tình nguyện dâng hiến cả sinh mệnh của mình đây?

Hồ Đào giơ tay, ôm chặt lấy Lâm Hướng Tự, không kìm nổi mà òa khóc thật to.

Dưới bầu trời sao lộng lẫy của mùa hạ, có một cơn gió dịu dàng thổi lướt qua.

Cô tự nhủ với chính mình như thế.

Bình luận

Truyện đang đọc