ANH SẼ YÊU EM NHỮNG NGÀY TRỜI TRỞ GIÓ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thứ Sáu tuần này, Hồ Đào đang nghỉ trưa thì bị chuông báo thức gọi dậy, cô tắt điện thoại, nhanh nhẹn xuống giường.

Ba người còn lại trong phòng vẫn còn đang nằm trên giường, Tề Duyệt vừa tỉnh ngủ, mơ màng hỏi Hồ Đào: “Cậu chuẩn bị đến lớp à?”

“Ừ.”

“Tiết Triết học La Mã chiều nay cậu giữ chỗ giúp tôi nhé.”

Nghe thấy bốn chữ “Triết học La Mã”, Hạng Khiết Khiết và Đường Uyển Tĩnh cũng tỉnh cả ngủ, ra vẻ cũng muốn nhờ giữ chỗ.

“Chỗ ở hàng sau! Hàng sau nhé!” Tề Duyệt nhấn mạnh.

Hồ Đào cười xua xua tay, ý bảo mình đã biết rồi để cô ấy yên tâm ngủ tiếp.

Triết học La Mã là môn học bắt buộc ở những trường đại học của nhà nước. Hồ Đào đến lớp đầu tiên, dùng vở chiếm chỗ ngồi tốt, những bạn học tới sau cũng chỉ có thể lên ngồi ở hàng trước. Trước khi vào lớp năm phút, Hạng Khiết Khiết và Đường Uyển Tĩnh mới thở hồng hộc chạy đến nơi.

“Tề Duyệt đâu?” Hồ Đào hỏi.

“Đừng nhắc đến cậu ta nữa, rời giường thất bại rồi.” Hạng Khiết Khiết xua xua tay, lấy bài tập về nhà và sách giáo khoa môn Triết học La Mã từ trong cặp ra để lên mặt bàn.

Đúng lúc này, có hai nam sinh bước vào từ cửa sau lớp học, bọn họ nhìn khung cảnh chật ních người, nhún vai: “Đi thôi, hết chỗ rồi.”

Hồ Đào đang mải nói chuyện với Hạng Khiết Khiết nên không hề để ý, sau khi biết Tề Duyệt không đến lớp thì thuận tay thu lại quyển vở đang để bên tay phải để giữ chỗ. Hai nam sinh đang chuẩn bị rời đi thấy vậy thì sững người lại, nhìn Hồ Đào với ánh mắt kỳ lạ.

Một trong hai người nhận ra Hồ Đào, chọc chọc Chu Hành: “Ô kìa, đây chẳng phải là mỹ nữ khoa Tiếng Anh đó sao? Lại còn cố tình giữ chỗ cho cậu cơ đấy.”

Người đó vừa dứt lời thì tất cả ánh mắt của những người xung quanh đều hướng về phía này, hết nhìn Hồ Đào rồi lại nhìn Chu Hành, sau đó nhìn sang chỗ trống bên cạnh Hồ Đào, trăm miệng một lời thốt lên: “Uầyyy——”

Chu Hành đứng khoanh tay nhìn chằm chằm Hồ Đào với ánh mắt thú vị, sau đó kéo ghế ra ngồi xuống, gửi cho bạn tốt một cái hôn gió: “Muốn trốn tiết thì cậu tự trốn đi, đừng có mà lôi kéo tôi, tôi là học trò ngoan đấy nhá.”

“Trọng sắc khinh bạn, cái đồ mê gái bỏ anh em!”

Hồ Đào ngẩng đầu liếc nhìn Chu Hành một cái, không nói gì mà chỉ nheo mắt rồi cúi đầu tiếp tục làm bài tập.

Có lẽ Hồ Đào là người nghiêm túc nhất lớp Triết học La Mã hôm nay, thậm chí cô còn nghe được cả tiếng “tách” của điện thoại khi chụp ảnh. Hồ Đào bất lực thầm trợn trắng mắt trong lòng, trộm nhắn tin cho Tề Duyệt: “Từ hôm nay đừng mong tôi giúp cậu giữ chỗ nữa nha!”

Mà ở trong phòng kí túc xá, Tề Duyệt mới tỉnh dậy, vừa xoa xoa mắt vừa mở tin nhắn lên đọc, thấy vậy liền kêu gào thảm thiết như người bị chết oan.

Thế nhưng duyên phận giữa Chu Hành và Hồ Đào tất nhiên không chỉ dừng lại ở đó.

Đến cuối tuần, Hồ Đào cùng ba người bạn cùng phòng ra ngoài ăn một bữa thật ngon để cải thiện chất lượng thức ăn như thường lệ.

Bốn cô gái đi vào nhà hàng lẩu mà họ yêu thích nhất mỗi dịp liên hoan thì mới biết hôm nay nhà hàng đã bị người khác bao trọn. Bọn họ thèm lẩu đến chảy nước miếng, khi Hồ Đào và Tề Duyệt vẫn đang đứng kỳ kèo mãi với ông chủ để xin chỗ ngồi thì Hạng Khiết Khiết bỗng lớn tiếng nói: “Ơ, Uyển Tĩnh, kia không phải bạn trai cậu sao?”

Vì thế nên bốn người rốt cuộc cũng được ngồi ăn một cách đường đường chính chính.

Thế nhưng, khi Hồ Đào đeo tạp dề rồi ngồi xuống thì bất thình lình thấy được Chu Hành đang ngồi đối diện cô! Cô nhướng mày nhìn ba cô bạn cùng phòng của mình, chỉ thấy trong bàn ngoại trừ cô và Chu Hành đang mắt to trừng mắt nhỏ thì mọi người đều đang mải nhìn xung quanh như không hề có chuyện gì.

Hồ Đào tự an ủi mình rằng đã đến thì cứ yên tâm ở lại, mặc kệ mấy chuyện xung quanh, miễn sao có thịt để ăn là được.

Cả bữa ăn không hề xảy ra chuyện gì khiến người ta xấu hổ, một đĩa rồi lại một đĩa thịt được bê ra, cả đám người không cần nghe giới thiệu đã nhúng chín thịt rồi ăn ngon lành.

“Dạ dày chín rồi này!”

“Nhanh lên! Gắp ruột vịt lên đi kìa!”

“Từ từ! Khoai tây bỏ vào sau đi! Nồi đang đầy lắm rồi!”

“Mau gọi thêm một đĩa ba chỉ bò nữa đi!”

“Óc heo óc heo, ai ăn không này?”

“Cho xin lon Vương Lão Cát với, cay chết mất, tôi muốn uống Vương Lão Cát!”

“…”

Trà thảo mộc Vương Lão Cát

Mấy người Hạng Khiết Khiết có tật giật mình, không ngừng gắp đồ ăn cho Hồ Đào. Bát của cô đầy ú ụ, Hồ Đào cúi đầu nhắn tin vào nhóm QQ của cả phòng: “Về phòng tính sổ với các cậu sau!” nhưng vẫn mỉm cười nhã nhặn, thần không biết quỷ không hay mà giải quyết “ngọn núi nhỏ” trước mặt.

Người trung tuổi ăn lẩu sẽ vừa nói chuyện phiếm vừa uống rượu, uống từ trưa cho đến khi phố lên đèn rực rỡ, mỗi chén rượu gợi ra một mẩu chuyện xưa, bếp cồn phải châm đi châm lại lửa. Còn người trẻ tuổi ăn lẩu sẽ là kiểu tốc chiến tốc thắng, gió cuốn mây tan, đến khi cơm no rượu đủ thì hẹn lần sau gặp lại, năng lượng trẻ trung sẽ được truyền từ đầu đũa đến dạ dày.

Sau khi ăn xong, có người đề nghị đến KTV chiến đấu tiếp, cả đám nghe vậy thì vui vẻ đồng ý. Chu hành giơ tay: “Đêm nay tôi có việc, cho tôi nợ lần sau trả nhé.”

Sau đó anh ấy đứng lên, cầm lấy áo khoác chuẩn bị rời đi. Hạng Khiết Khiết vội đẩy Hồ Đào: “Đợi đã! Ở đây cũng có người cần đi về, mấy cậu tiện thể làm quen đi.”

Hồ Đào bối rối: “Tôi nói tôi muốn về lúc nào?”

Tề Duyệt làm mặt quỷ với cô: “Chả thế à, trên đường đến đây chính cậu bảo tối nay còn phải học từ mới còn gì nữa. Đi mau đi mau, muốn làm trụ cột của tổ quốc thì nhất định phải chăm chỉ học tập và tiến bộ theo từng ngày.”

Chu Hành vắt áo khoác trên cánh tay, dù vội đi vẫn ung dung nhìn Hồ Đào như muốn nói: “Đừng giả vờ nữa, tôi biết cậu muốn ở riêng với tôi rồi mà.” Hồ Đào hết đường chối cãi, đành xách ba lô lên, căng da đầu đi đến trước mặt anh ấy.

Nhà hàng lẩu cách trường học không xa nên hai người đi bộ về trường. Chu Hành đi bên vệ đường, dáng người của anh ấy rất giống với Lâm Hương Tự, đều là thiếu niên cao cao gầy gầy. Anh ấy xỏ tay trong túi áo, duy trì khoảng cách an toàn với Hồ Đào.

Cũng may là Chu Hành trông có vẻ cà lơ phất phơ nhưng cũng không nói nhiều lắm, không cố tình tìm đề tài nói chuyện, như vậy chỉ càng làm bầu không khi trở nên gượng gạo hơn.

Hồ Đào nhìn con đường phía trước, không hiểu sao bỗng nhiên cảm thấy chua xót trong lòng. Cô nghĩ, nếu bây giờ người đang đi cạnh mình là Lâm Hướng Tự, nếu bọn họ vẫn đang ở thời trung học, anh nhất định sẽ pha trò để làm cô vui vẽ, sẽ làm mặt quỷ, có khi còn sẽ hát cho cô nghe.

Đèn xanh sáng lên, lúc qua đường, Chu Hành bỗng kéo ba lô của Hồ Đào, đẩy cô sang bên trái của mình. Hồ Đào hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn anh ấy, Chu Hành liếc nhìn Hồ Đào một cái, không nói gì mà chỉ bĩu môi. Đến lúc này Hồ Đào mới nhận ra bên phải Chu Hành là hướng xe lao tới.

“Cảm ơn cậu.”

Đây là câu đầu tiên Hồ Đào nói với Chu Hành.

Tối nay, bảng tin trường học lại bùng nổ thêm lần nữa. Có người chụp được ảnh Hồ Đào cùng Chu Hành sóng vai sánh bước nên đã đăng lên với tiêu đề kêu như chuông: “Công khai tình yêu rồi! Một đêm đau lòng cho các con dân cả nam lẫn nữ.”

Hồ Đào ngồi trước máy tính, dở khóc dở cười nhìn ảnh chụp, phần vì chụp vào ban đêm, vả lại độ phân giải cũng thấp nên chỉ có thể thấy được mờ mờ. Hạng Khiết Khiết đi đến, chỉ vào Chu Hành trên màn hình, nói: “Nhìn xem, cái dáng người cao ráo này, cái sườn mặt hoàn hảo này, quả thực mà mỹ nam hàng thật giá thật đó nha!”

Hồ Đào mặt không cảm xúc, lấy cái gối dựa lưng ném về phía cô ấy.

3.

Năm nay Hồ Đào rất xui xẻo, không chỉ bị réo tên trên bảng tin trường, mà buổi tối sau khi ra khỏi phòng tự học thì đèn hành lang bị hỏng, lúc xuống cầu thang cô bị bước hụt, ngã lăn xuống dưới.

Khi Lâm Hướng Tự gọi đến hỏi cô dạo này thế nào, Hồ Đào bày ra vẻ mặt khóc tang, nói cho anh “tin vui” này.

“Vậy là cậu không về được sao?” Lâm Hướng Tự vui sướng khi thấy người gặp họa: “Lúc bọn tôi ăn lẩu, nhất định sẽ gửi lời hỏi thăm chân thành đến cậu nha.”

“Đồ độc ác!” Hồ Đào nói: “Cậu nhé, thấy sắc quên bạn, trước thì nói là bạn thân nhất cơ đấy, bây giờ có bạn gái rồi, già vờ an ủi qua loa một câu cho xong chuyện chứ gì.”

“Ha ha, thế cậu muốn an ủi như nào nữa?”

“Tôi muốn ăn Tiramisu, muốn ăn bánh Crepe xoài ngàn lớp,” Hồ Đào chép miệng, nằm trên giường bệnh, chân bó thạch cao, “Muốn ăn cả chân giò nữa. Trên phố ẩm thực gần trường tôi có một hàng bán chân giò nướng, cậu không biết nó ngon đến mức nào đâu.”

Bánh Tiramisu

Bánh Crepe Xoài

Lâm Hướng Tự cười ha hả: “Được thôi, không thành vấn đề, tôi sẽ thay cậu ăn tất cả mấy món đó nha. Còn cậu á—— đừng có nằm mơ giữa ban ngày.

Hồ Đào hung tợn cúp máy, đúng lúc đó mấy người Hạng Khiết Khiết mang theo một túi cổ vịt cay đẩy cửa bước vào.

“Đúng là chị em xương máu!” Hồ Đào nước mắt lưng tròng nhìn bọn họ.

Hạng Khiết Khiết nhìn cô đầy khó hiểu, sau đó lấy găng tay và cổ vịt ra, cùng Đường Uyển Tĩnh và Tề Duyệt ngồi bên giường bệnh của Hồ Đào vừa gặm vừa nói chuyện phiếm.

“Nào! Chia cho tôi một phần với!” Hồ Đào yếu ớt cầu xin.

“Cậu đấy, cậu phải bị trừng phạt mới chừa, sau này đi đường phải cẩn thận tí đi, với lại ban đêm đừng có mà đi một mình.”

“Biết rồi, cổ vịt cổ vịt.”

Đám Hạng Khiết Khiết quyết tâm không cho Hồ Đào được toại nguyện, ngồi trước mắt Hồ Đào gặm sạch một túi cổ vịt, sau đó cũng không quên cầm theo túi rác rời đi.

“Mấy người nhớ kỹ cho tôi!” Hồ Đào nằm trên giường bệnh nhìn cái chân sưng vù của mình, gào to với cửa phòng bệnh.

Đúng lúc này có một người đẩy cửa bước vào, tò mò hỏi: “Nhớ kỹ cái gì cơ?”

Hồ Đào ngước mắt nhìn, liền thấy Chu Hành đang ôm một bó hoa hồng trắng rất to.

“Cậu——”Hồ Đào sừng sờ.

Chu Hành sốt ruột nhìn Hồ Đào, lại càng sốt ruột nhìn bó hoa hồng trong lòng mình, rồi tỏ vẻ như rất ghét bỏ mà ném nó lên chăn của Hồ Đào: “Sớm bình phục nhé.”

Hồ Đào không biết nói gì: “Cảm ơn cậu.”

Chu Hành xua tay: “Tiện đường đi qua thôi mà.”

Miệng thì nói vậy, nhưng dường như Chu Hành không hề có ý định rời đi. Anh ấy kéo chiếc ghế bên mép giường ra rồi ngồi xuống, im lặng nhìn Hồ Đào.

Hồ Đào nằm mãi cũng chán, chật vật cử động định ngồi dậy. Chu Hành thấy thế thì vội vàng đứng lên, nhấc gối đặt sau lưng cô rồi nhẹ nhàng đỡ cô dựa lưng vào gối.

Lúc Lâm Hướng Tự đến, vừa hay nhìn thấy cảnh này.

Hồ Đào cúi đầu, khẽ dựa vào chàng trai khác, nở nụ cười dịu dàng với người ta. Ánh hoàng hôn buổi chiều tà xuyên qua ô cửa sổ ôm lấy họ, như đang rắc lên hai người một lớp bột vàng lấp lánh.

Đầu Lâm Hướng Tự như muốn nổ tung, rất nhiều hình ảnh đang lướt qua tâm trí anh lúc này, cuối cùng dừng lại ở đêm hôm đó, ở khoảnh khắc Hồ Đào nói với anh rằng: “Tôi có thích một người.”

Lâm Hướng Tự lùi lại theo bản năng rồi rời khỏi phòng bệnh. Trên hành lang chỉ có một mình anh, túi nilon trong tay nặng đến mức khiến ngón tay anh đau nhói, anh cụp mắt nhìn đống đồ trong túi.

Tiramisu, bánh Crepe xoài ngàn lớp, chân giò nướng, còn có cả quả anh đào mà cô thích nhất.

Sau khi kết thúc cuộc điện thoại với Hồ Đào, anh đã lập tức chạy đến sân bay, mua vé cho chuyến đi Thượng Hải gần nhất. Sau khi xuống máy bay anh lại vội vàng bắt xe đến trường Hồ Đào, đây là lần đầu tiên anh đến đây, vất vả lắm mới tìm được quán bán chân giò siêu ngon trên phố ẩm thực mà Hồ Đào nhắc đến.

Chỉ mới vài phút trước thôi, anh xách túi đồ ăn nặng trĩu, khóe môi đầy ắp ý cười, tưởng tượng đến khoảnh khắc anh xuất hiện trong phòng bệnh của Hồ Đào, cô nhất định sẽ vui mừng đến mức hét chói tai.

Sau đó anh sẽ giả vờ bày ra dáng vẻ ghét bỏ, nói: “Ăn đi, ăn thành heo luôn đi, xem có ai thèm để mắt đến cậu nữa không.”

Còn cô sẽ vẫn như lúc trước, vội vàng xé gói đồ ăn rồi ăn đến mức kem dính đầy khóe miệng.

Không phải cốt truyện sẽ như vậy sao? Nụ cười của Lâm Hướng Tự vẫn vương lại trên khuôn mặt anh, rốt cuộc đã sai ở chi tiết nào vậy nhỉ?

Thời niên thiếu, họ luôn gắn bó với nhau như hình với bóng, sóng vai sánh bước, khi hoàng hôn buông xuống, cái bóng của họ dựa sát vào nhau.

Khi đó, có lẽ hai người không mảy may nghĩ đến ngày họ phải tách rời.

Chỉ mới qua mấy năm ngắn ngủ mà thôi, anh có bạn gái kề bên, cô cũng có người trong lòng để yêu thương và nhung nhớ. Khi cô cần nhất, người đầu tiên xuất hiện bên cô, vì cô mà che mưa chắn gió, lại không phải là anh.

Hình như, cậu ấy không còn cần mình nữa rồi. Lâm Hướng Tự nghĩ.

Cậu là bạn thân nhất của tôi. Lời ước hẹn năm đó, phải chăng đã kết thúc, phải chăng đã phai tàn?

Lâm Hướng Tự đi ra khỏi bệnh viện của trường, vừa hay nhìn thấy một con mèo nhỏ đang bới rác tìm đồ ăn ở một cái thùng rác cách đó không xa. Anh cười khổ, đi đến trước mặt con mèo nhỏ, lấy chiếc bánh kem mua cho Hồ Đào ra, xúc lên một miếng, đưa tới bên miệng mèo. Con mèo nhỏ kêu một tiếng “meo” rồi thè lưỡi liếm miếng bánh kem.

Lâm Hướng Tự mỉm cười chua xót, lấy hết bánh kem ra đặt cạnh thùng rác rồi đứng lên, lẳng lặng nhìn đám mèo hoang ăn hết.

Trước khi lên máy bay trở về, anh lấy điện thoại ra, muốn nhắn cho Hồ Đào một tin. Sau khi bấm xong dòng hỏi thăm: “Đỡ hơn chút nào chưa?”, anh lại ngập ngừng hồi lâu không bấm gửi. Ngón tay anh dừng trên bàn phím, cuối cùng lại xóa từng chữ một rồi tắt máy đi.

Chuyến bay đêm cất cánh, đây là chuyến bay rời Thương Hải cuối cùng trong ngày hôm nay. Lâm Hướng Tự cúi đầu, thầm nghĩ nếu ngày trước không có một lỗi sai để rồi trượt dài, bọn họ vẫn ở cùng một thành phố với nhau, sớm chiều bầu bạn, phải chăng sẽ không dẫn đến cơ sự này.

Vội nhìn trong thoáng chốc, không có nổi dũng khí để trùng phùng.

Bình luận

Truyện đang đọc