ÁNH TRĂNG SÁNG THAY THẾ CỦA NAM CHÍNH CẶN BÃ

Edit: Tiểu Màn Thầu

" Ân ~"

Môi Kiều Tịnh quá đau, mùi máu tanh ngập tràn trong khoang miệng. Cô đưa tay sờ, trên đầu ngón tay dính một vết máu tươi. Chảy máu rồi!

Ngón tay run rẩy, cả người Kiều Tịnh lạnh như băng, mở to mắt nhìn Thẩm Luân.

Người này vừa chiếm tiện nghi, còn cắn người?

Biểu tình của cô không quá dữ tợn, ngược lại còn ôn nhu, nhìn giống như một chú thỏ nhỏ bị ức hiếp.

Thẩm Luân nhìn thấy cô dám tỏ ra bất mãn, trong lồng ngực càng cảm thấy vô cùng tức giận, khoé môi mang theo vết máu khẽ nhếch lên, đôi mắt sắc bén, khí chất dường như biến đổi, âm trầm khiến người khác sợ hãi.

Anh chầm chậm duỗi tay ra, nắm lấy cằm Kiều Tịnh, bắt cô phải hé môi. Hai cánh môi hồng mảnh mai, phấn nộn có thể véo ra nước, đã bị anh cắn phá một phen.

Đôi mắt Thẩm Luân chợt u ám, nhịn không được lại khẽ hừ một tiếng. Vừa rồi trong lúc hôn cô, cô gắt gao ngậm chặt môi, dưới sự tức giận, anh đã cắn một cái.

Bởi vì anh quá tức giận nên mới làm như thế, đến lúc anh nếm được mùi máu tươi, trong nháy mắt liền tỉnh táo lại.

Mình đang làm cái gì vậy?

Nháy mắt Thẩm Luân liền buông tay.

" Cút." Môi mỏng quát lớn một cách vô tình.

Thẩm Luân như bị điện giật thẳng người lên, xoa đầu tóc rối loạn, cả cơ thể căng cứng, khuôn mặt ảo não chôn trong lòng bàn tay. Anh không ngờ mình lại làm như thế với cô.

Kiều Tịnh sợ đến mức khuôn mặt trở nên trắng bệch, ngậm chặt môi nhìn trần phòng, nghe thấy câu xua đuổi của anh, trong lòng cô vui vẻ, quả thực như nghe được lệnh ân xá, lập tức ngồi dậy từ trên ghế sô pha.

Kiều Tịnh không muốn ở lại đây một giây phút nào, có trời mới biết thời điểm Thẩm Luân đè cô xuống, đầu gối cô vừa cử động, liền chạm phải phần thân dưới của anh, còn chạm trúng bộ phận đang nhô lên của anh.

Đồ điên! Tên biến thái! Đi chết đi cặn bã!

Anh vậy mà có thể cứng lên sao? Đúng là đồ nam chính cặn bã!

Việc này thật đáng sợ, vạn nhất dục vọng của anh chiến thắng lý trí, tử hình cô ngay tại chỗ, chẳng phải cô muốn phản kháng cũng không được sao?

Cuối cùng thiết lập của nguyên thân chính là mê muội nam chính kia mà.

Không được, phải chạy nhanh thôi, thế giới này thật quá đáng sợ QAQ.

Quá hoảng loạn, Kiều Tịnh chân trái vấp vào chân phải, đứng lên từ trên sô pha, lập tức cả người lại ngã xuống đất.

Thật may mắn trong phòng khách sạn xa hoa được trải thảm cao cấp, cú ngã này không làm cô bị thương, nghe thấy động tĩnh, Thẩm Luân ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, ánh mắt cực kỳ không kiên nhẫn, đầy sự cảnh cáo.

" Không phải quá ngu ngốc rồi sao?"

Đôi môi đẹp của anh lại nhả ra một câu. Quả thực, cô quá ngu ngốc, tốt nhất là lăn càng xa càng tốt.

Kiều Tịnh cảm thấy anh có đến hai nhân cách, một nhân cách nho nhã lịch sự, nhân cách còn lại âm trầm bá đạo. Không hổ danh là nam chính tổng tài bá đạo, trời ạ.

Lúc này, điện thoại trên bàn vang lên. Thẩm Luân đưa bàn tay to lớn cầm lên, nhìn dãy số trên màn hình điện thoại, đôi mắt chợt híp lại, khí chất cả cơ thể đều thay đổi.

Ánh mắt trở nên hung bạo, mang theo ánh sáng khác thường, ý bảo Kiều Tịnh đứng yên không được cử động.

"......."

Kiều Tịnh chỉ có thể thu chân, ngoan ngoãn đứng dựa vào tường, trong lòng thầm mắng anh là cặn bã! Hiện giờ anh vẫn còn đứng trước mặt cô, cô không thể tỏ vẻ khinh thường.

Thật muốn xé nát anh ra!

Muốn đưa tay chỉ vào mũi anh chửi một trận! Ai nha.

Kiều Tịnh cảm thấy mất mát, bởi vì bị hệ thống trói buộc, đời này của cô xem như xong rồi.

Không, cũng không phải hoàn toàn hết hy vọng trút giận, chờ cô hoàn thành xong cốt truyện, khi không cần phải cố kỵ gì nữa, nhất định cô sẽ chỉ thẳng vào mặt Thẩm Luân, mắng anh một trăm lần là tên biến thái từ trên xuống dưới!

Mãi đến khi cô tắt thở, cô sẽ dùng quãng đời còn lại nguyền rủa nam chính!!!

Nhưng hiện giờ cô vẫn nằm trong tầm khống chế của hệ thống, cho nên chỉ biết phồng má. Nhịn nào, không được tức giận!

Chờ cô đi lãnh hộp cơm, cả hai bọn họ đừng mong ai trốn thoát!

Cô đánh không lại, trước khi chết chỉ có thể mắng chửi người cho hả giận. Có lẽ một ngày nào đó cô nhịn không được, cảm thấy sống đủ rồi, mạo hiểm một lần hủy diệt tất cả, cũng không còn màng tới cốt truyện nữa.

" Cô tìm tôi có chuyện gì?"

Thẩm Luân đưa lưng về phía Kiều Tịnh nghe điện thoại, một tay chống vào sửa sổ sát đất, thân ảnh cao lớn mang một khí thế áp bức, giọng nói cũng lạnh lùng, mang theo sự trào phúng.

Trong giọng nói của anh, nồng đậm sự chất vấn cùng khẩu khí chua loét và ấu trĩ, nghe thấy thế Kiều Tịnh không khỏi nhếch môi, mở to mắt. Chỉ là cô lớn lên xinh đẹp, lúc mở to mắt cũng mang theo sự bướng bỉnh đáng yêu.

Bất thình lình Thẩm Luân quay đầu lại đối mắt với cô. Biểu tình Thẩm Luân âm trầm. Khuôn mặt nhỏ của cô lại trắng bệch, lập tức cúi thấp đầu xuống.

Nhìn chằm chằm cô như vậy làm gì, trong lòng cô không khỏi suy đoán anh đang suy tính điều gì? Cô cực kỳ xem thường cái tên kẻ thù đang đứng trước mặt này.

Nhưng có lẽ, Thẩm Luân không dễ đang buông tha cho cô như vậy. Nam chính sau khi uống rượu quả thực chính là một con quái vật!

Kiều Tịnh thầm mắng chửi, Thẩm Luân lại xoay người, vẫy tay với cô.

" Em?"

Kiều Tịnh hơi nhấp môi, chỉ tay vào mình. Thẩm Luân gật đầu.

Cô chần chờ một lúc, trước khi nam chính động tay động chân với mình, cô phải biết điều ngoan ngoãn bước qua.

Chỉ là Kiều Tịnh vừa mới tiến lại, Thẩm Luân đã đưa tay bắt lấy cô, trong lúc không phòng bị kéo mạnh cô, đôi tay với vết chai sần mạnh bạo vuốt ve vành tai tinh xảo của cô. Tức khắc, một cảm giác tê dại như bị điện giật truyền khắp cơ thể.

" Á!"

Kiều Tịnh đau đớn hô lên, trong miệng phát ra một tiếng đầy hờn dỗi, nũng nịu, còn mang theo sự mềm mại phong tình.

Trong nháy mắt hai mắt cô mở to, Thẩm Luân đều đặt những điểm trong mắt, đôi môi khẽ nhếch lên.

Bệnh thần kinh!

Kiều Tịnh mắng to trong lòng.

" Thế nào, đã tin chưa, cô cho rằng tôi sẽ vì cô mà thủ thân như ngọc sao? Cô là cái thá gì. Thế nào, cô còn chưa tin à?"

Thẩm Luân nói chuyện điện thoại, ngữ khí trào phúng, còn buông lời tàn nhẫn. Đầu dây bên kia có thể là nữ chính, quả là có chút buồn cười.

Nhưng ngay sau đó, cả người Kiều Tịnh phát lạnh không cười nổi.

Thẩm Luân xoay người, đôi mắt sắc bén nhìn cô, đột nhiên cô dường như nhìn thấy Alexander, vành tai bị vuốt đến nóng bừng, cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Anh đem điện thoại đặt bên tai cô, trầm thấp nói: " Nào, chào hỏi bạn gái cũ của anh một chút."

Kiều Tịnh hận không đoạt lấy điện thoại ném vào mặt anh!

Mắt thấy điện thoại vẫn còn kết nối, có lẽ nữ chính không muốn nghe điện thoại, nội tâm Kiều Tịnh khá phức tạp, cô cảm thấy hai người bọn họ đúng là rất thích hợp để ở bên nhau, trời sinh một đôi! Cô không còn gì để nói.

Nếu đổi lại là cô, cô sẽ trực tiếp cúp máy, còn ngồi chờ nam chính sỉ nhục mình à?

Chẳng phải nữ chính không buông bỏ được nam chính sao?

Bất quá đối với một tên nam chính như vậy, Kiều Tịnh chịu đựng không nổi, cũng chỉ có Ôn Thư mới xứng đôi với anh, hai người bọn họ chính là tương ái tương sát*, muốn tổn thương đối phương.

(* Tương ái tương sát: giống câu yêu nhau lắm cắn nhau đau.)

Kiều Tịnh hiểu rõ, hiện giờ cốt truyện đã đi vào quỹ đạo, nam nữ chính tương ái tương sát, mà cô lại chính là chất xúc tác.

Đôi mắt Thẩm Luân mang theo sự lạnh lẽo, anh thân mật ôm lấy bả vai Kiều Tịnh, đạo lực rất lớn rõ ràng là giận chó đánh mèo.

Kiều Tịnh bị đau đến hoàn hồn, cô mím môi, nhìn vào màn hình điện thoại. Thẩm Luân để sát vào tai cô, cười nhẹ nói: " Vậy đổi cách nói khác, nói cho cô ta biết, có phải em rất yêu anh không?"

Yêu cái đầu anh!

Kiều Tịnh tự động suy nghĩ đến diễn biến trong đầu của nam chính, ngồi xuống sô pha như một nam chính bá đạo, dùng mũi chân nhấc cằm nữ chính lên, bá đạo hỏi: " Cô bé à! Không có cô tôi vẫn sống tốt."

Trên thực tế, anh đã bắt đầu xuống tay trả thù! Quả nhiên nam chính vẫn không thể quên được ánh trăng sáng của mình.

Thật là ấu trĩ, muốn lạy ông tôi ở bụi này à, cho rằng mọi người đều như vậy sao?

Cầu xin hai người đừng hành hạ nhau nữa, cứ việc lăn lộn một trận trên giường đi, cái gì Ôn Thư cũng sẽ đáp ứng, không tốt sao?

Cô nhớ rõ nữ chính Ôn Thư bởi vì bốn năm trước, đã chấp nhận lấy tiền của Thẩm gia mà bỏ rơi nam chính, từ đây không còn tin tức.

Sau khi nam chính biết nữ chính ở đâu, cũng không đến tìm cô ta, chỉ có thể tra tấn nhau như vậy, tương lai còn tương ái tương sát.

Tuy chỉ là kịch bản cũ, nhưng lần nào cũng sẽ linh nghiệm! Nữ phụ thế thân, bảy tám phần sẽ trở nên độc ác.

Cả người Kiều Tịnh phát run, vì sao trước đây cô không phát hiện, Thẩm Luân là một kẻ mặt người dạ thú?

Không đúng, hiện tại Thẩm Luân như một con rắn độc, bề ngoài nho nhã, nhưng bên trong lại đầy mưu mô.

" Tút... tút.... tút."

Đầu dây bên kia chịu không nổi đả kích đã cúp máy. Kiều Tịnh nhắm mắt lại, trong lòng thầm niệm câu A di đà phật, nữ chính cũng đã chịu đựng hết giới hạn, có chút thông suốt rồi.

Nhưng mà, tên ác bá Thẩm Luân vẫn không chịu buông tha cho cô, anh không còn cảm thấy thú vị nữa liền buông điện thoại xuống, vặn khuôn mặt nhỏ của cô qua, ngoài cười nhưng lòng không cười nói: " Sao nào? Còn không trả lời anh à."

" Thẩm tổng, anh thực sự say rồi." Kiều Tịnh trợn mắt, nhu nhược nói, ngữ khí mang theo chút năn nỉ.

Bàn tay chế trụ khuôn mặt cô dùng sức rất lớn, siết chặt mặt cô, đôi mắt xinh đẹp của cô như có sương mù, đôi môi hồng nhuận hé mở, có thể nhìn thấy cả hàm răng, dường như còn mang theo hơi thở tươi mát của thiếu nữ.

Trong lòng Thẩm Luân lại ngứa ngáy. Anh nhìn chăm chú đôi môi cô, cữ nhìn mãi như vậy.

Nhìn đến mức cổ của Kiều Tịnh cũng trở nên đau nhức. Đôi mắt anh âm u, giọng nói trầm khàn: " Trong điện thoại, là bạn gái cũ của anh, em đừng suy nghĩ nhiều."

Kiều Tịnh khẽ chớp mắt. Không suy nghĩ nhiều, suy nghĩ rất đơn giản nha, cô biết nam nữ chính là một cặp, hai người mau mau hợp lại với nhau đi! Cầu xin đấy!

" Hiện giờ có thể trả lời chưa, có phải em rất yêu anh?"

Ngón tay thô ráp của Thẩm Luân vuốt nhẹ cánh môi cô, cảm nhận được đôi môi mềm mại.

Anh biết rõ hỏi như vậy là không tốt, tương lai, anh sẽ để Kiều Tịnh rời đi, nhưng suy nghĩ đó xuất hiện, trong lòng anh lại vô cùng khó chịu, nhịn không được càng muốn nghe câu trả lời của cô.

Nếu cô trả lời không tốt, anh không ngại sẽ cho cô một chút giáo huấn, để cô nhận rõ được hiện thực. Cảm giác này thật vi diệu.

Thật ngứa ngáy, anh rất muốn khống chế cô.

Vẻ mặt Kiều Tịnh khó xử, cuối cùng nhắm mắt lại, đỏ mặt nói: " Yêu, rất yêu."

" Lặp lại, nói hoàn chỉnh nào."

Anh cố ý dùng ngón tay vuốt nhẹ vành tai ửng đỏ của cô.

Kiều Tịnh nắm chặt tay, cắn răng nói: " Yêu, rất yêu anh...."

Yêu cái rắm!

Cô hận không thể lấy cái loa lớn trực tiếp phát sóng trên mạng mắng anh! Lấy roi da quất chết anh!

Thẩm Luân hài lòng mỉm cười. Biểu hiện của Kiều Tịnh thật ngoan ngoãn và hiểu chuyện, âm trầm trong mắt anh cũng tan đi, bàn tay buông lỏng, giải phóng cho cô.

Đã được tự do, Kiều Tịnh đưa tay xoa nhẹ mặt mình.

" Vậy Thẩm tổng, em ra ngoài trước nhé?" Cô khẽ nhúc nhích cơ thể, thấp giọng hỏi một tiếng.

Thật đáng sợ, nam chính quá biến thái.

" Thật ra anh không uống rượu," hỏi Thẩm Luân một câu anh lại trả lời một nẻo, anh buông điện thoại xuống, liếc mắt nhìn Kiều Tịnh một cái, khó tránh được giọng nói có chút ôn nhu: " Một lúc nữa Vương Hiểu sẽ đưa em đến căn phòng khác, em hãy ngồi chờ ở đây."

Chuyện này là sao? Vừa đánh vừa xoa à.

Kiều Tịnh rầu rĩ ừ một tiếng, ngồi trên sô pha đưa lưng về phía Thẩm Luân, nhìn như đang giận dỗi.

Thẩm Luân nhìn cô một cái, không để ý đến nữa, liền lên giường nằm nghỉ. Hiện giờ đã là 10 giờ tối, anh luôn làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, anh tắt đèn phòng, chỉ để lại một ngọn đèn ngủ.

Không đến năm phút, Vương Hiểu đã đến gõ cửa. Kiều Tịnh chạy nhanh như chớp, cầm lấy hành lý của mình, không dám gây ảnh hưởng đến vị tôn Phật đang nằm trên giường, rón rén bước ra cửa, cô nhận lấy thẻ phòng trong tay Vương Hiểu.

Đi đến trước phòng của mình.

" Kiều tiểu thư, cô cũng nghỉ ngơi sớm một chút, tôi đi đây."

" Vâng, cảm ơn."

Sau khi Vương Hiểu rời đi, Kiều Tịnh bước vào phòng. Chỉ trong một giờ ngắn ngủi, dường như đã trải qua một tháng, cả người mệt mỏi không còn sức lực, nằm lên giường không còn muốn ngồi dậy nữa.

Ngày hôm sau, Kiều Tịnh nhìn vào gương, quầng thâm mắt xuất hiện thật rõ. Tối qua cô luôn nằm mơ thấy ác mộng, đều do nám chính dọa sợ.

Kiều Tịnh rửa mặt chải tóc xong, cũng không trang điểm, chờ đi đến đoàn phim sẽ có nhân viên trang điểm và tạo hình cho cô, hiện giờ không cần phải làm, đến lúc đó lại phải tẩy trang thật là phiền toái. Cô mở cửa phòng, nhân viên khách sạn đã mang bữa sáng đến.

" Là Kiều tiểu thư phải không, Thẩm tiên sinh đã chuẩn bị bữa sáng cho cô, cô không cần đi đến sảnh dưới dùng bữa."

Kiều Tịnh nghiêng đầu, nhìn thoáng qua phòng của Thẩm Luân.

" Tôi không dùng có được không?"

Cô muốn đi đến đoàn phim!

" Ồ..." Nhân viên có vẻ khó xử.

" Cứ như vậy đi, tôi còn có việc, nêu không anh cứ dùng đi."

Kiều Tịnh mỉm cười đầy cảm kích nhìn nhân viên, sau đó liền đi thang máy xuống lầu.

Thẩm Luân mở cửa phòng ra, nhìn thấy nhân viên phục vụ vẻ mặt ngơ ngác đẩy bữa sáng vào thang máy, lúc đi ngang qua phòng anh, đáy mắt anh chứa đầy sự lạnh lùng, khoé môi nhếch lên.

Vương Hiểu lên phòng tìm anh, " Thẩm tổng, buổi chiều ngài còn có một cuộc họp."

" Dời đến ngày mai, hôm nay không cần sắp xếp lịch trình."

Thẩm Luân nhớ đến buổi tối hôm qua, cô nói cô rất yêu anh, quay đầu lại liền không nhận tình cảm của anh.

Đây là yêu sao, vẫn muốn lừa anh à?

Kỳ thật Kiều Tịnh không yêu anh, đều này không quan trọng, nhưng anh vẫn cảm thấy không thoải mái, nội tâm khó chịu.

Vương Hiểu đi phía sau Thẩm Luân bước vào thang máy, sau khi xuống lầu, anh ta không dám nhiều lời, cố gắng thở nhẹ, sợ lại chọc giận ông chủ.

Thẩm Luân trực tiếp đi đến đoàn phim [ Thịnh Đường].

Ngày đầu tiên khai máy, Kiều Tịnh đã có cảnh diễn, cảnh diễn này chính là hồi ức trong phim, ca ca của Mộ Dung Nguyễn cõng nàng lên núi tìm thần y.

Người đóng vai ca ca có bộ dạng của một tiểu thịt tươi rất anh tuấn, cùng tuổi với Kiều Tịnh, chỉ là vận khí của anh ta không tốt như Kiều Tịnh, không có kim chủ đứng phía sau, chưa gì đã đầu tư 6000 vạn.

Đất diễn của nhân vật ca ca rất ít, cho nên đạo diễn chọn quay trước. Nhà đầu tư có quan hệ ái muội với Kiều Tịnh, những người trong đoàn phim ai cũng đều biết.

Bao gồm cả Triệu A Văn người đảm nhân vai nữ chính, nhà đầu tư vun nhiều tiền như vậy, chỉ cho Kiều Tịnh vào vai nữ phụ thứ ba, chắc chắn người đó đối với cô chỉ chơi qua đường. Cho nên, Triệu A Văn nhìn thấy phía xa có một người đàn ông cao lớn đẹp trai, trong mắt liền loé sáng. Cô ta muốn người đàn ông này.

Thẩm Luân đến phim trường, đạo diễn Vương vội đi đến chào hỏi, đôi môi Thẩm Luân nhếch lên, sắc mặt đạo diễn Vương liền thay đổi, nóng lòng giải thích.

" Được rồi, Thẩm tổng hy vọng lần sau sẽ không phát sinh ra loại tình tiết này nữa. Đạo diễn Vương, ông ở trong ngành cũng có tiếng tăm, đừng đi sai bước, ngay cả danh tiếng cũng khó giữ được."

Vương Hiểu dùng ánh mắt nghiêm túc, cho đạo diễn Vương một sự cảnh cáo.

" Vâng, vâng."

Đạo diễn Vương bực bội trở về quay phim. Chỉ là ông ta mắng trợ lý cùng mấy nhân viên trong đoàn một trận.

Thời đại bây giờ, người có tiền đều là đại gia, huống hồ đạo diễn Vương đã hỏi thăm thân thế của Thẩm Luân, biết anh chính là đại công tử của Thẩm gia ở Đế Đô, gia thế rất lợi hại, gia tài hơn chục tỷ, là tỷ phú ở khu vực Châu Á.

Nhân vật như vậy, quen biết được là một chuyện tốt, nhưng trăm ngàn lần không được đắc tội. Nếu không biết trời cao đất rộng, có thể bị giết chết lúc nào không hay biết.

Đáng sợ không?

Tất nhiên là đáng sợ!

Đây chính là hiện thực.

" Cảnh hai, bắt đầu!"

Thư ký trường quay khép mạnh cái bảng, trong khu rừng nhỏ, một thiếu niên cầm kiếm chạy ra, trong lòng anh ta đang ôm một thiếu nữ đang hôn mê.

" Nguyễn Nguyễn, muội đừng ngủ, sắp đến trấn Thần Vương rồi, ca ca nhất định sẽ tìm được thần y, cầu xin ông ta cứu muội."

Trong lồng ngực, thiếu nữ mê man mở đôi mắt, lông mi dài đọng nước, khiến người ta càng yêu mến. Giọng nói nàng mềm mại gọi một tiếng: " Ca ca."

Thẩm Luân nhìn chằm chằm màn hình quay phim, mọi chi tiết anh đều nhìn thấy rõ. Hơn nữa thiết bị trong đoàn phim đều là đồ tối tân nhất, thiết bị thu âm ở trường quay rất tốt, thậm chí anh còn nghe thấy giọng nói mềm mại như bông của cô gọi người khác là ca ca.

Anh đứng dậy, đi đến mảnh đất trống cách đó không xa rút một điếu thuốc. Vương Hiểu cũng đi đến, châm lửa cho anh.

" Không phải đã nói, cô ấy không được diễn cảnh thân mật với người khác sao?" Thẩm Luân híp mắt.

" Đây cũng không phải cảnh thân mật, kịch bản yêu cầu như vậy, chỉ là ôm một cái." Vương Hiểu nhìn thấy sắc mặt ông chủ tối đi, anh ta lập tức im miệng, trong tâm thầm nói ông chủ quá sủng ái Kiều tiểu thư, chỉ là làm diễn viên khó tránh khỏi việc tiếp xúc thân thể với người khác phái, huống hồ ăn mặc kín như vậy, tiếp xúc da thịt cũng không có, ông chủ cần gì lo lắng như thế?!

Chẳng phải Kiều tiểu thư đang đóng phim sao? Chuyện phối hợp này là điều bắt buộc, không thể không động chạm một chút.

Nhưng mà, kịch bản không tốt, không có cảnh tình cảm, người xem sẽ không xem đâu.

Trong thâm tâm của Thẩm Luân, chính là không quen nghe cô dùng giọng điệu gọi đó với người khác. Còn gọi ca ca, có khi nào cô gọi anh như vậy chưa?

Tâm tư của đàn ông, quả thực rất kỳ lạ. Mặc dù không thích người ta, nhưng món đồ đang nằm trong tay mình, anh thà rằng bóp nát nó, cũng không muốn đưa cho người khác.

" Meo ~"

Một tiếng mèo kêu vang lên, là chú mèo giống Ragdoll chạy qua.

" Thật xin lỗi, mèo của tôi đã quấy đây các anh. Mèo con ngoan, đừng chạy nào ~"

Triệu A Văn mặc trang phục cổ trang, thân váy lượn lờ, cô ta đóng vai nữ chính Tô Thanh Hảo. Cúi người ôm chú mèo, khe ngực như ẩn như hiện. Cô ta ngại ngùng bế mèo lên, ánh mắt mê hồn, bộ ngực phập phồng như đồi núi.

Chỉ là ngoài ý muốn của Triệu A Văn, hai mắt của người đàn ông này, không thèm nhìn đến cô ta một cái.

Triệu A Văn cảm thấy bản thân bị sỉ nhục.

" Thẩm tổng, xin mời vào trong xe ngồi nghỉ ngơi." Vương Hiểu nhìn về phía đám vệ sĩ, lập tức có người nhanh chóng mở cửa chiếc siêu xe ra.

Thẩm Luân vứt tàn thuốc, nhả một làn khói, liền lên xe. Lúc đi ngang qua Triệu A Văn, thậm chí cũng không bố thí một ánh mắt, phủi cổ tay áo, đi ngang qua cô ta.

Triệu A Văn tức giận thở phập phồng, cô ta là cái gì? Là cái cây cột trang trí à?

Cô ta xoay đầu, tức giận trừng mắt với đám người kia một cái, ôm mèo của mình tức tối trở về xe bảo mẫu.

Cách đó không xa, Vương Hiểu đứng nhìn cảm thấy có chút buồn cười. Cô ta nghĩ mình là tiên nữ hạ phàm sao? Số người muốn câu dẫn ông chủ, xếp hàng từ Ma Đô đến Đế Đô đầy ra đó, một Triệu A Văn là cái thá gì.

Huống hồ, ông chủ đã có người trong lòng. Vương Hiểu nhìn về phía hiện trường quay phim, Kiều Tịnh mặc đồ cổ trang, xinh xắn đứng trong gió, làn da trắng đến chói mắt.

Ánh mắt ông chủ thật tốt, nhìn trúng một cô gái thanh thuần xinh đẹp như vậy, nhìn thôi đã say lòng người.

Buổi trưa, sau khi kết thúc quay hình, nhân viên công tác của đoàn phim cùng diễn viên dùng bữa trưa.

Đoàn làm phim có thuê một căn phòng, đó chính là phòng bếp của bọn họ, chuyên cũng cấp cơm. Suốt buổi sáng Kiều Tịnh đã không ăn gì, lúc này trong bụng trống rỗng, Diêu Diêu nói muốn đi lấy hai phần cơm về đây, Kiều Tịnh gật đầu, quay về phòng hoá trang thay quần áo.

Chờ Diêu Diêu cầm hai phần cơm trở về, kết quả không nhìn thấy Kiều Tịnh đâu, hỏi người khác mới biết cô đã lên một chiếc xe.

Diêu Diêu nhìn chiếc siêu xe đậu ven đường được vệ sĩ áo đen vây quanh, cô ấy không dám đi qua, khẳng định bạn trai của Kiều Tịnh sẽ không để Kiều Tịnh bị đói, Diêu Diêu không muốn đến quấy rầy thế giới của hai người.

Bên trong xe, quần áo Kiều Tịnh cũng chưa kịp thay, cô như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.

" Em đi thay quần áo, có được không?"

Đồ cổ trang trong phim là y phục thời nhà Đường, tầng tầng lớp lớp, váy áo chế tác rất đẹp, chính là có chút hở, đặc biệt là phần trước ngực, lộ xương quai xanh cùng bộ ngực, khi đóng phim không cảm thấy gì, nhưng khi ngồi một mình trong xe với Thẩm Luân, cô liền cảm thấy cả người không được tự nhiên.

Quan trọng nhất là, ánh mắt của Thẩm Luân như có như không liếc nhìn trước ngực cô. Đương nhiên nhìn theo góc độ khác, anh quá cao, ngồi trong xe rũ đầu xuống giống như đang nhìn vào cô.

" Dùng một bữa cơm, còn cần phải đi thay quần áo à?" Thẩm Luân liếc nhìn cô một cái.

Kiều Tịnh mím môi, " Thôi được rồi." Cô cầm đũa lên, an tĩnh dùng bữa.

Đây là thức ăn ở khách sạn được Thẩm Luân đóng hộp đem đến đây, khẳng định hương vị ngon hơn thức ăn của đoàn phim. Nhìn cô ăn ngon miệng, bất giác Thẩm Luân cong môi, đồng thời trong lòng lại cười lạnh.

Có đáng không, nếu buổi sáng chịu ăn sáng, đâu cần đóng phim xong đói đến như vậy?

Quả thực Thẩm Luân đang hiểu lầm, buổi tối Kiều Tịnh ngủ không ngon, hôm sau không có tâm trạng ăn uống, nếu không phải đóng phim yêu cầu thể lực, không chừng lúc này cô cũng chẳng muốn dùng bữa.

" Trợ lý của em có đi cùng em không?"

Kiều Tịnh gật đầu, Thẩm Luân ăn một miếng liền buông đũa, dùng khăn xoa miệng, chậm rì rì nói: " Muốn trở thành minh tinh nổi tiếng, cần phải có một người đại diện chuyên nghiệp. Có muốn đổi công ty quản lý khác không?"

Kiều Tịnh suy nghĩ, theo như cốt truyện, xong sai biệt lắm có thể cuối năm nhóm nhạc SJ sẽ xảy ra chuyện. Nếu phải đi đúng cốt truyện, hiện giờ không phải thời điểm để cô rời đi.

Lắc đầu, cô uyển chuyển nói: " Hiện giờ không được, em muốn quay xong bộ phim này, sẽ suy nghĩ lại, có được không?"

Thẩm Luân cong môi, cười nói: " Được thôi, đến lúc đó em không biết lựa chọn như thế nào, anh sẽ giúp em làm chủ."

Kiều Tịnh ngoan ngoãn vâng một tiếng. Trong lòng Thẩm Luân rung động, thiếu chút nữa đã đưa tay xoa đầu cô.

Bất chợt, anh ý thức được gần đây bản thân luôn làm nhiều chuyện khác người, càng không khỏi cảm thấy băn khoăn.

Vẻ mặt anh phức tạp nhìn chằm chằm phần cơm của Kiều Tịnh, trầm mặc một lúc liền dời tầm mắt. Trong lòng Kiều Tịnh thầm thở dài một hơi.

Ngày hôm sau trong lúc quay phim, Thẩm Luân không còn đến phim trường nữa.

Các diễn viên trong đoàn phim Kiều Tịnh là người mới vào nghề, vì vậy mỗi ngày, cô thường xuyên chào hỏi bọn họ, trò chuyện cùng nhân viên công tác, nhằm bảo trì mối quan hệ. Cô biết nhân viên công tác trong đoàn phim bởi vì biết cô có mối quan hệ với Thẩm Luân, cho nên ít nhiều cũng chiếu cố cô hơn.

Trong lúc quay, cho dù Kiều Tịnh có liên tiếp phạm lỗi, đạo diễn Vương cũng không giáo huấn cô quá nghiêm khắc, thực sự đãi ngộ của cô rất khác với mọi người.

Kiều Tịnh không muốn bị người khác xem thường, cũng cố gắng diễn tốt nhân vật của mình.

Trong phim Mộ Dung Nguyệt là đệ tử của thần y, nàng đã cứu nữ chính Tô Thanh Hảo hai lần, được xưng là tiểu thần y, tính cách ngây thơ hồn nhiên, đất diễn vô cùng nhiều.

Lúc trước sau khi đọc xong kịch bản, Diêu Diêu còn nói với cô, nhân vật Mộ Dung Nguyệt là nhân vật thu hút. Không có người xem nào thích một nữ phụ ác độc, người xem thường yêu thích những nhân vật hiền lành đáng yêu.

Kiều Tịnh nghĩ đến sứ mệnh mà hệ thống cấp cho mình, cô lại thở dài. Trong phim không diễn vai nữ phụ độc ác, nhưng hiện thực vẫn phải đi con đường này không thể thay đổi.

Phân cảnh ngày hôm nay, Mộ Dung Nguyễn ở Sơn cốc cứu Tô Thanh Hảo, sau khi Tô Thanh Hảo tỉnh lại sẽ nói một vài lời thoại. Đạo diễn hô một tiếng action, các tổ liền vào chỗ.

Trong màn hình, tại một căn nhà nhỏ trong rừng trúc. Kiều Tịnh đóng vai Mộ Dung Nguyễn bưng chén thuốc bước vào phòng, đạo diễn Vương vì muốn cảnh chân thật, đã chuẩn bị hỗn hợp nước đường đỏ còn nóng đặt trong chén, quay gần còn nhìn thấy khói bốc lên thật nguy hiểm.

Mô Dung Nguyễn đặt chén thuốc lên bàn, nhẹ nhàng gọi thiếu nữ kia tỉnh lại.

" Cô là ai?"

Tô Thanh Hảo sớm đã hồi phục ý thức, lúc nghe thấy có tiếng bước chân tiến vào, cô ta đã mở mắt lên, xuất hiện trong tầm mắt là một đôi mắt đầy thiện ý, đen trắng rõ ràng thật xinh đẹp. Cô ta ngẩn ra.

Đạo diễn Vương quát: " Triệu A Văn, cô lại quên lời thoại hả, còn không diễn cho tốt vào?"

Triệu A Văn xin lỗi đạo diễn, cô ta bất mãn nhìn Kiều Tịnh.

Không thể đắc tội với đạo diễn Vương, nhưng Triệu A Văn lại không đặt Kiều Tịnh ở trong mắt, trong mắt cô ta, Kiều Tịnh chỉ là một con chim hoàng yến được nhà đầu tư bao nuôi, có cái gì mà cao ngạo?

Sau đó Triệu A Văn không còn phạm lỗi nữa, chỉ là trong lúc uống thuốc, cô ta cố tình đánh rơi chén thuốc, nước đường nóng đổ vào trên tay Kiều Tịnh, tức khắc trên mu bàn tay xuất hiện một mảng đỏ.

Diêu Diêu đau lòng nhìn qua, đạo diễn hô dừng lại, cô ấy vội chạy đến, dùng nước đá chườm cho Kiều Tịnh.

Bởi vì là mùa hè, phải quay phim bên ngoài, đoàn phim đã mang theo một số lớn nước đá, nhằm giúp diễn viên giải nhiệt. Cũng may cảnh tiếp theo, Triệu A Văn không tái phạm lỗi nữa.

Trong thời gian giải lao, nhân viên công tác đều bàn tán chuyện Triệu A Văn muốn câu dẫn nhà đầu tư, Diêu Diêu nghe được chuyện này liền đi nói với Kiều Tịnh, còn tức giận và bất bình: " Chị Kiều Tịnh, đó là bạn trai của chị, đừng để người khác cướp mất."

" Thật không thể ngờ, Triệu A Văn đường đường là một diễn viên có tiếng, nhưng trên mạng có không ít lịch sự đen tối, lúc nào cũng lén lút, tác phong cũng kém quá."

Kiều Tịnh xoa mu bàn tay, da thịt nguyên thân rất trắng, tuy nói không để lại sẹo, nhưng vẫn lưu lại vết tích, bởi vì quá trắng, không dễ gì biến mất.

Nghe Diêu Diêu nói xong, cô cười cong mắt, nói: " Nếu có thể cướp được, chị đây còn phải cảm ơn trời đất."

Vẻ mặt Diêu Diêu chợt trở nên quỷ dị. Kiều Tịnh vội vàng cùng cô ấy thu dọn đồ trở về khách sạn.

Ở đoàn phim, không phải diễn viên nào cũng được đoàn phim cấp phòng riêng, nhưng về phương diện này, một lần nữa Kiều Tịnh lại nhờ phúc của Thẩm Luân.

Trên đường trở về, Kiều Tịnh thiếu chút nữa bị người khác va vào người.

" Xin lỗi, thực sự rất xin lỗi!"

Người va vào cô là một cô gái trẻ, nhìn qua tầm hai mươi tuổi.

Kiều Tịnh mỉm cười: " Không sao đâu, em đi đứng cẩn thận một chút, bên này toàn là đá vụn, rất dễ gây trẹo chân."

Cô bé hai mắt sáng ngời, bắt lấy tay cô: " Xin chào chị, em tên là Điền Manh, em nhận ra chị, chị là Kiều Tịnh đúng không. Thật ra em vào được đoàn phim này, còn phải cảm ơn chị. Vai em diễn là Nguyệt Hoa, nghe nói ban đầu đạo diễn gọi chị thử vai này, còn muốn chọn chị vào vai này."

Đáy mắt Kiều Tịnh hiện lên gợn sóng. Cô hoà ái chào hỏi Điền Manh, sau đó rút tay lại, dường như không có việc gì dẫn Diêu Diêu trở về khách sạn.

Sau khi nguyên thân hạ màn, nữ phụ ác độc tiếp theo đối đầu cùng nữ chính, chính là cái cô bé Điền Manh này.

Gia thế cô ta rất tốt, khi còn bé trong một buổi tiệc đã gặp gỡ Thẩm Luân, vẫn luôn yêu thầm anh. Sau khi nguyên thân bị cô ta và nữ chính hại chết, cô ta bắt đầu hại đến nữ chính Ôn Thư.

Đứng dưới góc độ người xem, thủ đoạn của Điền Manh không mấy cao siêu, điển hình là một nữ phụ độc ác không có đầu óc trong loại truyện tổng tài, cái gì mà bỏ thuốc, tạo ra hiểu lầm lên giường với người khác.

Nhưng không còn cách nào khác, ai bảo Điền Manh là nữ phụ thúc đẩy cốt truyện, vừa ngu ngốc nhưng không thể dễ dàng hạ màn, mạng sống có thể so với tiểu cường.

Kiều Tịnh có chút đau đầu. Phải biết rằng, Điền Manh này là một cô gái đầy tâm cơ, cô ta chào hỏi với cô, nhất định vì đã biết mối quan hệ của cô và Thẩm Luân.

Gia thế Điền Manh tốt như vậy, lại là một thiên kim tiểu thư, ít nhất cô ta cũng phải diễn vai nữ chính hoặc nữ phụ số hai, không có khả năng đảm nhận vai diễn Nguyệt Hoa này.

Hai tháng sau, phân cảnh của Kiều Tịnh đã hoàn tất. Thẩm Luân đến đón cô trở về Ma Đô, trong thang máy, đúng lúc gặp mặt Điền Manh vừa trở về.

Phân cảnh của Điền Manh vẫn chưa quay xong, cô ta không thể rời khỏi đoàn phim, sau khi chào hỏi Kiều Tịnh, cô ta trộm nhìn Thẩm Luân. Trong mắt Thẩm Luân chỉ có Kiều Tịnh, còn tận tâm mở cửa xe cho Kiều Tịnh.

Điền Manh cắn chặt môi, ngón tay siết đến trắng bệch. Lúc này, Kiều Tịnh quay đầu lại nhìn Điền Manh một cái. Cô ta chợt ngẩn người, biểu tình ác độc trên mặt vẫn chưa kịp thu lại, cứ như vậy hoàn toàn bại lộ trước mặt Kiều Tịnh.

Thật là ngu xuẩn, ác ý hiện rõ trên mặt như vậy. Kiều Tịnh nhìn cô ta cười ôn hoà, đi cùng Thẩm Luân rời khỏi khách sạn, sau khi đóng cửa xe.

Điền Manh vội đuổi theo, nhìn bọn họ rời đi, cô ta tức giận đến mức đỏ mặt, hung tợn giậm chân.

Cô ta tự giác xem nụ cười vừa rồi của Kiều Tịnh là sự khiêu khích, cô ta yêu thầm Thẩm Luân lâu như vậy, Kiều Tịnh chỉ là một kẻ nghèo hèn từ thị trấn đến đây, sao có thể xứng đáng đứng bên cạnh một người chói sáng như Thẩm Luân?

Điền Manh lấy điện thoại ra, nhắn một tin Wechat:

" Kiều Tịnh, người đàn ông đi với chị, là bạn trai chị sao? Dường như em cảm thấy đã gặp anh ta ở đâu rồi."

Kiều Tịnh nhận được tin nhắn Wechat, khoé môi nhếch lên.

Bởi vì anh chính là người trong lòng của cô kia mà.

Chỉ là Kiều Tịnh không thể trả lời như vậy, mà nhắn lại một câu: " Có đẹp trai không? Chị cũng cảm thấy anh ấy có chút giống với một minh tinh nước ngoài, hi hi [ icon tươi cười]"

Điền Manh nhận được tin nhắn, tức muốn chết. Kiều Tịnh không thể trả lời là không phải, không được sao?

Có biết xấu hổ hay không!

Cái gì mà minh tinh nước ngoài!

Khung xương của người Châu Á cùng người Châu Âu không giống nhau, thật không có hiểu biết!

Kiều Tịnh không muốn tiếp tục kích thích Điền Manh, cô còn phải nhờ tiểu khả ái này đến hãm hại mình, để đi hết cốt truyện.

Chỉ là lúc này Điền Mang lại tự nguyện nhảy vào bẫy, mà cái bẫy này do chính tay cô bày ra.

Không lâu nữa thôi, Điền Manh sẽ bắt tay với nữ chính hãm hại cô.

Kiều Tịnh tắt Wechat, cất điện thoại.

" Cười gì vậy?" Thẩm Luân nghiêng đầu, đôi mắt đen như ngọc mở to, vừa ôn nhuận lại sáng ngời.

Ngũ quan của anh thật anh tuấn, khi anh nhìn vào cô, dường như cả thế giới này chỉ có mình cô.

Kiều Tịnh ngại ngùng rũ mắt, cười nói: " Diêu Diêu nhắn cho em một truyện cười, đọc khá buồn cười."

Đôi mắt Thẩm Luân trầm xuống, đưa tay vén lại những sợi tóc bị gió thổi tán loạn của cô ra sau tai. Chỉ là, khi tay hạ xuống, còn cố tình chạm vào vành tai cô.

Anh nhớ rõ cảm xúc đêm đó, vành tai mềm mại, phấn nộn. Kiều Tịnh né tránh, quay mặt nhìn về phía cửa sổ.

Nhưng mà, một mùi thuốc lá nhàn nhạt truyền đến, cô kinh ngạc quay đầu lại, Thẩm Luân dịu dàng sờ đôi môi mềm mại của cô.

Anh dựa vào rất gần, trong mắt mang theo ham muốn khác thường, không phải là tình yêu, đơn giản chỉ là sự ham muốn.

Nháy mắt cả cơ thể cô đều nổi da gà. Đưa tay muốn đẩy anh ra. Cô nghiêng mặt, đôi môi hồng nhuận mấp máy: " Thẩm Luân, anh tránh ra một chút."

Lời còn chưa nói xong, đã bị Thẩm Luân ấn đầu, ngậm vào trong miệng.

Ở hàng ghế phía trước, Vương Hiểu nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, anh ta khẽ hô một tiếng, đỏ mặt tập trung lái xe.

Bình luận

Truyện đang đọc