ÁNH TRĂNG SÁNG THAY THẾ CỦA NAM CHÍNH CẶN BÃ

Edit: Tiểu Màn Thầu

Hoá ra cảm giác khi hôn môi cô là loại cảm giác này. Đôi mắt Thẩm Luân phát sáng, nhân lúc cô không phòng bị, liền tiến vào trong, câu lấy lưỡi của cô.

Đêm đó cô ngậm chặt miệng, Thẩm Luân không thể nếm ra hương vị gì. Sau khi thâm nhập thật là ngọt ngào, quả nhiên hương vị thật tuyệt.

Anh dừng lại, liếm nhẹ môi cô sau đó ngồi lại chỗ của mình.

Kiều Tịnh sửng sốt, đợi lúc cô phản ứng lại, trong dạ dạy xuất hiện cảm giác buồn nôn cùng ghê tởm. Cô nhìn thấy Thẩm Luân đang kéo cổ áo anh.

Nam chính cặn bã, vô cùng cặn bã.

Rõ ràng không có tình cảm với cô, tại sao còn hôn cô? Không phả tra nam, luôn có đặc điểm này à.

Không thể nghi ngờ thêm Thẩm Luân chính là tên cặn bã, chẳng lẽ anh đã xuất hiện sự ham muốn?

Bất thình lình nghĩ đến việc anh đang ham muốn mình, dường như cô cảm thấy được có thứ gì đó cọ vào chân mình, cô chợt rùng mình, nghĩ thế nào cũng không có khả năng.

" Anh hôn bạn gái của anh, có gì không thể?"

Thâm Luân không biết xấu hổ hơi mỉm cười.

Không thể.

Nhưng cô chỉ nhấp môi, rũ mắt, nhỏ giọng như muỗi kêu: " Có thể."

Kiều Tịnh xoay người qua một bên, âm thầm ra sức dùng tay áo xoa môi mình.

Dường như tâm trạng của Thâm Luân không tồi, chắm chú nhìn phong cảnh bên ngoài cửa xe, quay đầu trêu chọc cô: " Gọi một tiếng ca ca xem nào."

"........."

Kiều Tịnh trợn mắt, anh có biết xấu hổ hay không?

Yêu cầu càng ngày càng quá đáng, cô cảm thấy bản thân mình trước kia có sức nhẫn nại quá lớn, cô muốn khiến cái tên Thẩm Luân này táng gia bại sản!!!

Cô tức giận, hai má cũng phồng lên, đôi mắt mở to căm giận nhìn anh.

Thẩm Luân nhướng mày, ngữ khí tình bình tĩnh: " Chẳng phải yêu anh sao? Bảo em gọi một tiếng ca ca cũng là uỷ khuất cho em à. Lúc em ở phim trường, không phải gọi rất vui vẻ sao."

Ngày đó sau khi rời khỏi đoàn phim, cả đêm anh không tài nào ngủ được, cứ nhớ mãi đến hai chữ ca ca đó.

" Cái đó không giống nhau, đó là đóng phim." Cô hơi nhíu mày.

" Mau gọi đi, anh sẽ đưa em về nhà." Ngữ khí của anh có chút không kiên nhẫn.

Kiều Tịnh nhấp môi. Vì sao càng đi vào quỹ đạo của cốt truyện, nam chính càng ngày càng trở nên biến thái, cô không nhớ rõ tình tiết của cốt truyện, nhưng dường như nam chính không đùa giỡn với nguyên thân như vậy.

Không được, cốt truyện đã diễn ra quá nhanh, mà anh còn điên cuồng như thế, không đợi đến lúc chia tay thì anh đã bộc phát thú tính, tra tấn cô một phen không.

" Ca ca."

Xấu hổ lên tiếng gọi, gương mặt Kiều Tịnh ửng đỏ, chôn cả mặt vào trong khuỷu tay không quan tâm đến phản ứng của anh, cô cố ý xê dịch một chút tránh anh càng xa càng tốt.

Nếu nam chính đã không biết xấu hổ, thì mặt mũi của một nữ phụ trong truyện như cô phải thế nào?

Nghe thấy cô dịu dàng gọi mình một tiếng ca ca, thể xác lẫn tinh thần của anh đều trở nên sáng khoái, khoé môi hơi cong lên nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa xe. Cảm thấy thật mỹ mãn, cuối cùng cũng có thể ngủ ngon.

Bị bắt tồn tại cùng với một tên tra nam trên một chiếc xe, Kiều Tịnh cảm thấy vô cùng phiền lòng lại nhìn phong cảnh bên ngoài cửa xe, suốt một ngày đóng phim, cô cực kỳ mệt mỏi, dứt khoát tựa đầu lên cửa xe nhắm mắt dưỡng thần.

Không ngờ nhắm mắt một lúc đã ngủ say, sau khi thức dậy, cảm thấy xe đã dừng lại, cô nghe thấy bên ngoài có tiếng tranh cãi. Là một người đàn ông la to:

" Thẩm Luận! Mày dựa vào cái gì mà thu mua công ty của tao, mau đem trả cổ phần lại cho tao!"

" Đó là công ty của tao!"

Vệ sĩ ngăn anh ta lại. Người đàn ông đó nhìn thấy Kiều Tịnh ngồi trong xe, ánh mắt hiện lên sự tàn độc, trực tiếp chửi ầm lên: " Mày giỏi lắm Thẩm Luân, còn nuôi dưỡng tình nhân nhỏ, mày đã quên em gái tao đối xử tốt với mày như thế nào rồi sao?"

" Mày là tên cặn bã! Đồ bại hoại!"

Trong xe, Thẩm Luân chợt nhíu mày khuôn mặt đen lại, môi mỏng hơi nhấp tạo thành nụ cười lạnh.

Chửi hay lắm!

Quả thực là quá sảng khoái!

Kiều Tịnh thầm cười trộm, thật là một người hiểu lòng người, mắng ra tiếng lòng của cô.

Không đúng, em gái của anh ta là ai?

Đôi mắt Kiều Tịnh sáng lên.

Vương Hiểu xuống xe, dùng ánh mắt bảo vệ sĩ khiến người đàn ông kia im miệng.

" Ôn Hải, ai cho phép đồ súc sinh như mày đến đây náo loạn?"

Lời nói của Vương Hiểu thực sự rất tàn nhẫn nhưng vẫn còn có chút nhân nhượng, anh ta đánh một quyền vào bụng gã đàn ông kia.

Ôn Hải kêu lên một tiếng, miệng bị lấp kính, đôi mắt hung ác giống như một con sói.

Quả thực Ôn Hải chính là một bạch nhãn lang. Đa số trong những bộ truyện tổng tài, nữ chính sẽ bị điều gì đó trói buộc, người đời thường nói khi bị nam chính bắt ép và uy hiếp, với những hành động uy hiếp này nữ chính buộc lòng phải xảy ra một màn XOXO với nam chính.

Ôn Hải chính là anh trai của nữ chính Ôn Thư, là tên phá gia chi tử. Ôn gia cũng không tính là giàu có, vào năm Ôn Thư học đại học, công ty nhỏ mà ba cô ta làm chủ bị phá sản.

Sau đó Ôn Thư được Thẩm thiếu coi trọng, công ty của Ôn gia được cải tử hồi sinh. Sau này ba Ôn mất trong một vụ tai nạn xe, tiếp theo Ôn Thư lại ra nước ngoài, tuy Ôn Hải vẫn kinh doanh công ty, nhưng anh ta lại không có đầu óc kinh doanh, cùng một đám hồ bằng cẩu tử* ăn chơi lêu lổng đến tán gia bại sản.

(* Hồ bằng cẩu tử: đám bạn xấu.)

Lần trước, công ty không còn cầm cự được nữa, cổ phần của công ty đã bị Thẩm Luân thu mua, Ôn Hải lo lắng đi tìm Thẩm Luân, muốn Thẩm Luân nể mặt em gái mình đem số cổ phần còn lại của công ty giao cho anh ta, Thẩm Luân không đáp ứng, còn đuổi anh ta ra ngoài.

Ôn Hải lại đi tìm em gái mình giúp đỡ, đợi mấy ngày Thẩm Luân vẫn không giao số cổ phần còn lại cho mình, trong lúc anh ta say rượu đã đến đây làm loạn.

Anh ta không nghĩ đến, Thẩm Luân đây là ai?

Thẩm thiếu mặc anh ta náo loạn như vậy, không phải vì còn chút tình cảm với em gái anh ta à.

Bốn năm trước, lúc Ôn Thư rời khỏi Thẩm Luân, Vương Hiểu được chọn làm trợ lý thân tín của Thẩm Luân, đương nhiên cũng nghe được một ít tiếng gió, nhưng ông chủ không muốn nói, anh ta cũng sẽ không hỏi nhiều.

Huống chi hiện giờ ông chủ đã có Kiều tiểu thư, cái tên Ôn Hải này thật là xảo trá.

Vương Hiểu xuống tay không niệm tình, chỉ cần ông chủ không bảo dừng lại, anh ta vẫn tiếp tục đánh lên gương mặt của Ôn Hải.

Kiều Tịnh thở gấp, đôi mắt hơi sáng lên. Đây là cơ hội để đẩy nhanh cốt truyện. Ôn Hải chính là tên hỗn trướng vương bát đản, việc bán đứng em gái anh ta còn dám làm, loại người như anh ta giống như một con chó dữ, ngửi thấy chút máu mùi tanh liền chạy đến cắn xé.

" Hắn ta là ai, sao lại giận dữ như vậy, còn dám mắng chửi anh!"

Kiều Tịnh tiếc hận liếc nhìn Thẩm Luân một cái, thể hiện sự bất bình thay anh.

Phi!

Sắc mặt Thẩm Luân đen lại, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm về phía đó. Chỉ cần Ôn Hải còn một hơi thở, anh sẽ không ngừng tay.

Kiều Tịnh cố tình thò đầu ra ngoài thăm dò. Trước khi rời khỏi đoàn phim cô đã tẩy trang, khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt cong cong, nhìn đặc biệt xinh đẹp.

Ôn Hải cũng chú ý đến cô, ngay từ lúc cô ngồi trong xe, anh ta không nhìn rõ hình dáng của cô.

Lúc này, Kiều Tịnh lại xuất hiện. Với bộ dạng này, quả thực đẹp thì có đẹp, nhưng cực kỳ giống với một người.

Đồng tử của Ôn Hải hơi phóng đại.

" Giỏi lắm Thẩm Luân, cái tên vương bát đản nhà mày, thì ra lại tìm một tình nhân giống với em gái của tao, mẹ nó thật ghê tởm!"

Thẩm Luân lấy lại tinh thần, sắc mặt trầm xuống, lập tức túm cánh tay Kiều Tịnh, kéo cô vào trong xe, " Ngoan ngoãn ngồi im." Anh híp mắt lại.

" Đủ rồi."

Trong không khí bay đến mùi máu tươi, Kiều Tịnh nhăn mày, khẽ hô một tiếng.

"...."

Dáng vẻ này của cô, khiến nội tâm của Thẩm Luân có chút mềm lòng, sắc mặt anh cũng hoà hoãn hơn, bảo người kéo Ôn Hải đi chỗ khác. Gọi một vệ sĩ đến lái xe đưa Kiều Tịnh trở về chung cư.

Thẩm Luân xuống xe. Một tên vệ sĩ trên người sạch sẽ, không dính vết máu nào, phụ trách đưa Kiều Tịnh trở về.

Kiều Tịnh cong môi, đôi mắt sáng ngời. Tuy Ôn Hải là tên hỗn trướng, nhưng vẫn là người thân duy nhất của nữ chính, chỉ cần nữ chính lên tiếng thì anh ta sẽ không bị dồn vào con đường chết.

Cứ chờ xem, nữ chính sẽ lập tức tìm đến nam chính thôi. Ôn Hải đã nhìn thấy mặt cô, khẳng định sẽ nói cho Ôn Thư biết, đây tình tiết thường xuất hiện trong thể loại truyện này, chỉ có như vậy Ôn Thư mới biết được mối quan hệ của cô và Thẩm Luân.

Kiều Tịnh trở về chung cư, súc miệng vài lần, mới áp chế được sự buồn nôn trong dạ dày. Sau khi tắm xong, cô mở máy tính, xem tài khoản của mình.

Phân cảnh của Kiều Tịnh đã kết thúc, đoàn làm phim sẽ chuyển tiền thù lao cho cô, 50 vạn, công ty chiếm hơn phân nửa, chắc hẳn còn lại 15 vạn, kết quả khi bấm mật mã xong, click mở tài khoản liền nhìn thấy, có đến tận 25 vạn!

Phản ứng đầu tiên của cô, có phải công ty chuyển nhầm không? Nếu chia đôi số tiền, đó chính là hợp đồng B, chỉ có nghệ sĩ tuyến hai mới có thể ký hợp đồng B với công ty.

Bình luận

Truyện đang đọc