ÁNH TRĂNG SÁNG THAY THẾ CỦA NAM CHÍNH CẶN BÃ

Edit: Tiểu Màn Thầu

Việc chấm dứt hợp đồng diễn ra rất suôn sẻ, Đường Minh Thiên vì chuyện của công ty bận tối mắt tối mũi, cũng không còn tâm trạng lo đến việc Kiều Tịnh đơn phương chấm dứt hợp đồng. Sau khi cô bồi thường tiền vi phạm hợp đồng xong liền rời khỏi văn phòng.

Đầu năm nay Kiều Tịnh đã ký hợp đồng dành cho người mới với công ty, số tiền phải bồi thường cho việc tự ý chấm dứt hợp đồng hơn 400 vạn, một năm qua cô không thể nào kiếm được số tiền lớn như vậy.

Tiền do Thẩm Luân chi trả, ngày kế tiếp cô đến công ty giải trí Hoa Hạ đây là sản nghiệp của Thẩm Luân.

Công ty giải trí Hoa Hạ là công ty đứng đầu trong ngành giải trí của Trung Quốc, bề ngoài tổng giám đốc điều hành công ty chính là Vương tiên sinh, ông ta chỉ là con rối dưới trướng của Thẩm Luân, ông ta sẽ thay Thẩm Luân đứng trước mặt truyền thông, nhưng trên thực tế người cầm quyền công ty lại là Thẩm Luân.

Bên ngoài không ai biết đến chuyện này, nhưng Kiều Tịnh là người xuyên vào đây, mọi chi tiết liên quan đến Thẩm Luân cô đều biết rõ.

Đường Minh Thiên đứng ở hành lang tầng hai, nhìn Kiều Tịnh dẫn theo luật sư tiêu sái rời khỏi công ty.

“Đường tổng, đừng nhìn nữa. Kiều tiểu thư đi rồi.” Đường Minh Thiên gật đầu.

Không phải anh ta luyến tiếc Kiều Tịnh, lần trước sau khi Thẩm Luân rời đi, đã nhiều lần anh ta đến tìm Thẩm Luân để giải thích, nhưng đều bị từ chối.

Nếu Thẩm Luân đã không muốn nhìn thấy mình, Đường Minh Thiên cũng sẽ không quấy rầy nữa. Bỗng nhiên lúc này, trước mắt Đường Minh Thiên sáng ngời, đưa tay chỉ về phía cô gái đang ngồi chờ ở khu vực đại sảnh: “Cô ấy là ai?”

Trợ lý nhìn về hướng đó, lên tiếng: “Trong số các nghệ sĩ mới vừa ký hợp đồng với công ty, chỉ có mỗi cô ấy, khiến tôi đặc biệt có ấn tượng, tên là Ôn Thư, vừa từ nước ngoài trở về. Năm nay 25 tuổi, tuy rằng đối với người mới độ tuổi này có chút không thích hợp. Nhưng các phương diện khác đặc biệt hoàn hảo, có thể trở thành diễn viên điện ảnh.”

Đường Minh Thiên cười nói: “Quả thực không tồi. Anh không cảm thấy cô ấy có điểm giống Kiều Tịnh sao?”

“Nhìn thoáng qua có chút giống, nhưng nếu quan sát kỹ, lại không giống lắm.”

“Đúng vậy, cô bé Kiều Tịnh kia còn trẻ tuổi, không biết phân nặng nhẹ. Còn cô gái này cũng không tồi, mặt mày xinh đẹp, lại còn dịu dàng, giống như loài hoa bách hợp.” Đường Minh Thiên là người làm ăn, đồng thời anh ta cũng là người lòng dạ hẹp hòi. Bởi vì chuyện của Kiều Tịnh, anh ta không còn cơ hội hợp tác với Thẩm Luân nữa.

Anh ta muốn làm Ôn Thư nổi tiếng, trở thành một đóa hoa bách hợp duy nhất của Trung Quốc.

Một lúc sau, trợ lý mời Ôn Thư đi lên lầu. Ôn Thư vừa mới về nước, liền ký hợp đồng với Hạ Hoa, vì muốn công ty có thể nâng đỡ mình.

Thời điểm trợ lý mời cô ta, ánh mắt cô ta mang theo sự do dự, chần chừ một lúc mới đi theo.

Buổi trưa, Kiều Tịnh đi đến công ty giải trí Hoa Hạ ký hợp đồng, người tiếp đãi cô là một người phụ nữ trẻ tuổi với hình tượng giỏi giang, không hổ danh là công ty đứng đầu trong ngành giải trí, cách làm việc và quy mô đều hơn hẳn Hạ Hoa. Nhân viên trong công ty cùng người đại diện nhìn thấy người phụ nữ đó đều phải lễ phép chào hỏi, miệng luôn kêu Trần tỷ.

Nhất thời, mọi người lại sôi nổi suy đoán cô gái đi phía sau Trần Thiến là ai. Kiều Tịnh đeo kính râm, gọng kính to, chỉ để lộ nửa gương mặt trắng nõn cùng đôi môi hồng nhuận.

“Là Kiều Tịnh, thành viên nhóm nhạc SJ. Cô ấy đến đây đầu quân cho Hoa Hạ sao?”

Người lên tiếng chính là một người đại diện. Lúc đi ngang qua mọi người, đã có người nhận ra Kiều Tịnh.

Bọn họ đối với nghệ sĩ giới giải trí cực kỳ quan tâm, đặc biệt là mức độ nổi tiếng của Kiều Tịnh trên W rất cao, rất được nhiều người biết đến.

Nhưng mà Kiều Tịnh có quan hệ gì với tổng giám đốc của công ty, cái vị Trần Thiến kia chính là trợ lý của tổng giám đốc.

Lúc này, ánh mắt của mọi người có chút vi diệu. Cũng có người đại diện xung phong muốn phụ trách Kiều Tịnh.

Điều kiện của cô rất tốt, quả thực rất dễ nổi tiếng, hơn nữa còn có quan hệ với tổng giám đốc, chắc chắn tương lai tài nguyên sẽ nhiều vô số kể.

Trần Thiến cười tươi, nhất quyết từ chối. Những người đó bị mất mặt lắc đầu rời đi.

“Anh thật phiền phức!”

Nơi ngã rẽ hành lang, một cô gái ăn mặc thời thượng, đeo kính râm, gương mặt trang điểm tỉ mỉ thể hiện sự mất kiên nhẫn ném tập tài liệu xuống đất. Ở phía sau có một chàng trai trẻ tuổi nhìn có vẻ rất cần cù chăm chỉ nhặt số tài liệu đó lên.

“Em hãy xem thử đi, đây là tài nguyên tôi đã cất công lựa chọn suốt đêm, quảng cáo này rất phù hợp với hình tượng của em.”

Cô gái đó trong miệng nhai kẹo cao su, mải mê xem điện thoại, không nhìn đến: “Tôi nói rồi không muốn xem, có biết thế nào là phiền hay không!” Bị làm phiền, cô gái đó cố ý duỗi chân bước đi.

Không chú ý đến chàng trai đang ngồi xổm dưới chân, cho nên đã bị vấp phải có chút lảo đảo, tay chống tường để đứng vững lại, nhặt mắt kính bị rơi trên mặt đất đeo lên. Nhiều người nhìn thấy, âm thầm bàn tán.

Tuy rằng trong công ty, việc bàn tán như vậy là không tốt. Cô gái kia nhăn mày, hống hách nói: “Tôi đã nói tôi không muốn xem, phiền quá đi. Anh chỉ là một trợ lý nhỏ, lại dông dài như vậy có tin tôi sẽ sa thải anh không.”

Cô gái kiêu ngạo kia vội vàng bỏ đi, Kiều Tịnh dừng chân, cúi người thiếu chút nữa đã giẫm lên số tài liệu đang rơi trên mặt đất, sau đó nhặt chúng lên.

Ngón tay thon dài phủi đi bụi bẩn trên tập tài liệu, những nhân viên và người đại diện đứng trong sảnh của công ty giải trí Hoa Hạ đều chứng khiến mọi chuyện nhưng không ai đến giúp đỡ.

Tài liệu trong tay cô là một bộ hồ sơ, bên trong là ảnh chụp của một người thiếu niên ăn mặc sạch sẽ ngăn nắp, ngũ quan tuấn tú, nụ cười ấm áp như mặt trời.

Ánh mắt cô nhìn vào cái tên trong hồ sơ.

Thời Trần. Công việc trợ lý.

“Chờ một chút.”

Một giọng nói thanh thuý ngọt ngào vang lên. Trần tỷ quay đầu lại, hơi nhướng mày nhìn Kiều Tịnh.

Kiều Tịnh tháo kính râm xuống, bỏ vào trong túi. Cô mỉm cười với chàng trai đang đứng trước mặt mình, đưa hồ sơ lại cho anh ta: “Cẩn thận một chút, lần sau đừng đánh rơi nữa.”

Cô mỉm cười, đôi mắt sáng ngời, đôi môi hồng nhuận, lộ ra hàm răng trắng. Môi hồng răng trắng, hết sức xinh đẹp.

Nụ cười xinh đẹp giống như đóa hoa sơn chi nở rộ bào mua xuân tỏa hương thơm ngát. Đây chính là ấn tượng đầu tiên mà Kiều Tịnh để lại cho Thời Trần.

Chàng trai hơi đỏ mặt, nhận lấy hồ sơ của mình. Trộm nhìn cô gái nhỏ một cái, Thời Trần cầm lấy hồ sơ, lễ phép đứng cách xa cô gật đầu một cái, theo sau vội vàng đuổi theo nghệ sĩ của mình.

Trong cốt truyện, Thời Trần chính là người đại diện của Kiều Tịnh.

Anh ta là người có năng lực, chỉ trong một năm ngắn ngủi, đã làm cho nguyên thân trở thành minh tinh hạng A, anh ta làm việc đanh đá chua ngoa nhưng giỏi giang, cũng âm hiểm xảo trá, rất giỏi ngụy trang.

Cho nên anh ta đủ tư cách trở thành một người đại diện chân chính. Sau khi nguyên thân chia tay với nam chính, liền bị đuổi đi, còn bị Điền Manh dụ dỗ chơi ma tuý, khoảng thời gian đó, Thời Trần luôn bên cạnh nguyên thân.

Anh ta vì báo đáp ân tình của nguyên thân, cho nên đã bên cạnh nguyên thân đến giây phút cuối cùng. Về vấn đề Thời Trần có yêu nguyên thân hay không, Kiều Tịnh chỉ cảm thấy, có lẽ là lòng cảm kích nhiều hơn là tình yêu, cô cũng không thể hiểu rõ.

Chỉ là nguyên thân vừa vào công ty giải trí Hoa Hạ tính tình vẫn còn tốt, nguyên thân chất phác không quen nhìn thấy Thời Trần bị người khác khi dễ, vì thế đã chọn anh ta làm người đại diện của mình, một nghệ sĩ ra mắt chưa bao lâu hợp tác cùng một người lần đầu tiên trở thành người đại điện, hai người kỳ quái hợp tác với nhau thành một nhóm, mối quan hệ này còn quan trọng hơn cả tiền tài và vật chất.

Cho nên, Thời Trần luôn ra sức bảo vệ cũng như giúp đỡ nguyên thân.

Kiều Tịnh cười cong đôi mắt, nói: “Trần tỷ, em có thể chọn người vừa rồi làm người đại diện của mình không?” Cô nghiêng đầu, đưa tay chỉ về bóng dáng của Thời Trần.

Cô không nghĩ muốn kéo dài thời gian thêm nữa, nếu Thời Trần đã xuất hiện, vậy nên để diễn biến của cốt truyện được đẩy nhanh hơn, chết sớm siêu sinh sớm!

Đặc quyền mà Thẩm Luân cấp cho cô, cô đã có thể sử dụng rồi!

Kết cuộc của Thời Trần, Kiều Tịnh cũng không nhớ rõ, cuối cùng anh ta chỉ là người đại diện của nữ phụ độc ác. Sau khi nguyên thân chết đi, với thực lực của anh ta, sẽ tìm được một nghệ sĩ khác, điều này Kiều Tịnh cũng không lo lắng cho anh ta lắm.

Trần Thiến nhíu mày: “Em chắc chứ? Cậu ta chỉ là một trợ lý.”

“Anh ta chưa thông qua kỳ sát hạch để trở thành người đại diện sao?”

“Dựa theo tiêu chuẩn của công ty, trước khi trải qua kỳ sát hạch để làm người đại diện, tạm thời phải làm cấp bậc trợ lý.” Trong lòng Trần Thiến khá bất ngờ.

Kiều Tịnh nghiêm túc gật đầu: “Vậy chọn anh ta đi, Trần tỷ, có được không?”

Trần Thiến xác định cô không phải tuỳ tiện nói ra, đáy mắt loé sáng, nghiêm túc nói: “Tôi phải hỏi ý của Vương tiên sinh, mới có thể có câu trả lời cho em.”

“Vâng ạ.” Kiều Tịnh mỉm cười.

Buổi tối, Thẩm Luân dẫn Kiều Tịnh ra ngoài dùng bữa. Cô trang điểm nhẹ, mặc áo sơ mi màu hồng nhạt phối cùng váy dài, mái tóc xoăn nhẹ vén sang một bên, càng tôn lên vẻ đẹp thanh xuân.

Thẩm Luân chọn một nhà hàng Trung khá lãng mạn, ăn được một nửa, có người tiến đến chào hỏi.

“Thẩm tổng, khéo thật, anh cùng bạn gái đến đây dùng bữa sao?”

Đường Minh Thiên mang Ôn Thư đến đây chào hỏi. Ôn Thư né tránh không muốn nhìn thẳng vào mắt Thẩm Luân, mà lại nhìn về phía Kiều Tịnh, trong mắt hiện lên sự ngai ngùng cùng xấu hổ, cuối cùng biến thành một nụ cười lạnh nhạt và khinh thường.

Bình luận

Truyện đang đọc