ÁNH TRĂNG SÁNG THAY THẾ CỦA NAM CHÍNH CẶN BÃ

Edit: Tiểu Màn Thầu

Bình hoa xoẹt ngang qua trán Thẩm Luân, bay thẳng về phía cửa phòng, vỡ tan.

Thẩm Luân đưa tay sờ trán, đáy mắt trở nên lạnh lẽo.

Kiều Tịnh giận đến mức thân thể run lên, nhắm đôi mắt lại, mới giảm bớt được sự tức giận nhưng bất chợt lại cảm thấy có chút đau lòng.

“Thẩm tổng.” Người giúp việc sợ hãi hô lên một tiếng.

“Dì ra ngoài trước đi, một lúc nữa hãy vào đây dọn dẹp.”

Đợi đám người đó rời đi, Thẩm Luân cúi đầu, cởi nút áo nơi cổ tay, theo sau đóng cửa phòng lại.

Anh xoay người bước đến, ấn Kiều Tịnh lên tường, “Em muốn giết anh?”

Anh rất dùng sức, dường như muốn bóp chết cô.

Kiều Tịnh mở to đôi mắt long lanh, ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn anh, hờ hững rời đi.

Cô thà rằng nhìn bức tường, cũng không muốn nhìn thấy anh. Môi cô mím chặt, tuyến lệ bị kích thích khiến nước mắt chảy ra.

“Xem ra em vẫn chưa học được bài học nào đúng không, hay là thừa dịp lần tai tiếng này, em hãy dứt khoát biến mất khỏi tầm mắt của đám phóng viên luôn đi.” Thẩm Luân không chịu đựng được ánh mắt thờ ơ này của cô, lúc trước anh nhận ra trong đôi mắt cô mang theo sự chán ghét, nhưng ít ra vẫn chứng minh được trong lòng cô có anh.

Không giống như bây giờ, ngay cả một cái liếc mắt cũng không muốn cho anh, chuyện này làm lòng anh rất khó chịu.

Thẩm Luân muốn đối xử với Kiều Tịnh tốt một chút, chỉ là cô hoàn toàn không chấp nhận. Anh đã sống đến từng tuổi này rồi, trước kia trong mắt anh chỉ có Ôn Thư, nhưng hiện giờ mọi chuyện đã thay đổi.

Thời còn đi học, Ôn Thư cũng thích anh, hai người đều có tình ý với nhau, con gái đơn giản chỉ thích loại tình yêu có thể mang lại cho mình tiền tài cùng lãng mạn. Mọi thứ đó anh đều có thể cho Ôn Thư, loại con gái thanh cao, xinh đẹp, có danh là nữ thần như Ôn Thư, cũng bị anh chinh phục được đấy thôi.

Nhưng Kiều Tịnh thì khác, cô ở bên cạnh anh, chỉ vì mục đích riêng. Đến lúc anh quay đầu lại, muốn đối xử tốt với cô, nhưng cô lại đẩy anh ra xa.

Không phải cô vẫn luôn mong muốn tìm một chỗ dựa tốt sao, tại sao không thể tiếp tục lá mặt lá trái với anh.

Thực sự Thẩm Luân đã bị Kiều Tịnh làm cho hồ đồ đến điên luôn rồi, nhìn cô bị người khác ức hiếp, anh lại đau lòng, nhưng còn cô thì sao, một chút tình cảm cũng không có. Thậm chí còn không thèm đến cầu xin anh, đúng là cứng đầu như trâu, cứng mềm đều không chịu. Nhìn cô như vậy, anh càng muốn thuần phục cô, quản thúc cô cả đời, đến khi nào cô chịu khuất phục mới thả ra.

Tất cả đều do cô ép buộc anh.

“Thẩm Luân, rốt cuộc anh muốn cái gì?” Kiều Tịnh mở to mắt.

“Muốn em.” Máu chảy từ trán đến khoé môi, thấm vào trong miệng anh. Khiến cả người anh trở nên hưng phấn, khuôn mặt dính máu trông rất kỳ dị, ánh mắt đầy si mê.

Kiều Tịnh nghiêm túc suy nghĩ, khẽ cười: “Không bao giờ.”

Thẩm Luân lạnh mặt, mùi máu tanh ngập tràn khoang miệng, anh không thể khống chế được sức lực của mình, vai Kiều Tịnh đau đớn khẽ rên một tiếng.

Máu từ vết thương trong lòng bàn tay phải của cô chảy ra thấm đẫm từng đầu ngón tay nhỏ nhắn, rơi trên mặt sàn.

Khuôn mặt cô tái nhợt, phẫn nộ thở mạnh.

Thẩm Luân điên rồi, toàn bộ thế giới này cũng điên hết rồi, thậm chí Kiều Tịnh còn nghĩ, nếu bây giờ cho cô một con dao, cô sẽ lập tức đâm nam chính một nhát, cả hai không cần sống nữa. Nghĩ như thế, cô bật khóc.

Khóc vì sợ hãi, cũng vì đau lòng. Thẩm Luân nhìn thấy cô khóc đến lả người, anh bế cô lên giường, đi tìm hòm thuốc trong phòng ngủ đem đến đây, cô cảnh giác nói: “Đặt hòm thuốc xuống đây, anh không được lại gần.”

Thẩm Luân liếc nhìn cô một cái, đem hòm thuốc đặt lên giường.

“Thẩm Luân, anh đừng như vậy nữa, bình thường một chút được không.” Kiều Tịnh nhìn anh, cúi đầu gỡ bỏ băng gạc trên tay.

Lông mi của cô vẫn còn dính nước mắt, giờ phút này, Thẩm Luân có chút mềm lòng, muốn lau nước mắt cho cô, nhưng mà cô vẫn luôn đề phòng anh.

Thẩm Luân kéo ghế qua tự mình ngồi xuống, nhàn nhạt nói: “Nếu anh bình thường một chút, em có thể thích anh không?”

Không nghe thấy cô lên tiếng trả lời, đáy mắt anh tràn đầy lạnh lẽo.

“Đau sao, phải đau như vậy, em mới nhớ kỹ bài học ngày hôm nay.” Thẩm Luân nhìn cô thuần thục sát trùng miệng vết thương, bôi thuốc, sau đó băng vết thương lại.

Thậm chí Kiều Tịnh cũng chú ý đến việc, thuốc anh đem đến giống y như loại thuốc mà Diêu Diêu đã mua cho cô.

Đột nhiên Kiều Tịnh cảm thấy có chút mệt mỏi, cùng Thẩm Luân giằng co như vậy thật hao tâm tổn trí, thân thể gần như mất hết sức lực.

Cả một ngày không ăn một hột cơm, hiện giờ cô chỉ muốn đi ngủ.

Thẩm Luân lại kiên trì hỏi: “Sao nào? Có thể thích anh không?”

Anh chớp mắt, vẻ mặt nghiêm túc chờ câu trả lời của cô.

Kiều Tịnh quay đầu lại nhìn Thẩm Luân, đôi mắt đen nhánh, nói câu anh thích nghe: “Có thể.”

Chỉ là, không biết đến bao giờ.

Nghe được câu trả lời này của cô, đáy mắt anh loé lên một tia sáng.

Cô rũ mắt, trong lòng vô cùng phẫn nộ, nhưng lại cảm thấy anh thật đáng thương.

Ngay sau đó lại nghĩ, anh cần gì phải quấn lấy cô để tự ngược bản thân mình, thật đáng đời!

Phải cho anh đi vào con đường cùng, lúc đụng vào tường mới chịu quay đầu lại, cô suy nghĩ như vậy, liền chìm vào giấc ngủ.

Sau đó, người giúp việc vào phòng xử lý những mảnh vỡ của bình hoa.

Đến khuya, Thẩm Luân xử lý xong mọi chuyện, cũng đã bôi thuốc lên vết thương ở trán, anh lên giường tắt đèn ôm cô ngủ. Hiện giờ, cái gì anh cũng không làm, chỉ muốn ôm cô vào lòng, trông thập phần yêu quý.

Kiều Tịnh mở đôi mắt đầy mông lung lên: “Thẩm Luân?”

Cô mềm mại gọi một tiếng.

“Ừ.”

Phía sau, tiếng đàn ông thuần hậu vang lên.

“Anh thả tôi trở về đi, đừng giam giữ tôi như vậy, tôi vĩnh viễn sẽ không yêu anh. Yêu một người không phải như thế này.”

Lời nói này của cô mục đích tấn công vào tam quan của nam chính, kiên nhẫn nói: “Trước kia anh yêu Ôn Thư, anh cũng đối xử với cô ấy tàn nhẫn như vậy sao?”

“Không có.”

“Nếu anh có thể đối xử tốt với tôi hơn một chút, nói không chừng, tôi có thể thích anh thì sao?”

“Em là người không thành thật.”

Hơn nữa em cũng không yêu anh.

Thẩm Luân nghiến răng nghiến lợi nhớ lại mọi chuyện.

Kiều Tịnh không muốn nói tiếp liền nhắm mắt lại, quả thực anh không có nửa điểm làm cho người ta yêu thích.

So với việc tay đau, thì nội tâm cùng thân thể của cô càng cảm thấy mệt mỏi hơn, cũng lười so đo với anh.

Ngày hôm sau, Thẩm Luân vì muốn nhìn thấy Kiều Tịnh, suốt một ngày đều làm việc ở nhà. Vì đề phòng cô lại kích động, Thẩm Luân sai người cất hết mọi vật sắc bén, còn dặn dò người làm giám sát cô.

Nếu Kiều Tịnh muốn tự tử, dù cho là ai cũng không ngăn cản được.

Cô đã suy nghĩ cẩn thận, Thẩm Luân chính là một tên lưu manh, nếu cứ liều mạng với anh như vậy cũng vô ích, cô phải sống thật tốt, chờ sau khi đi hết cốt truyện liền chết trước mặt anh, làm anh tức chết.

Ai bảo anh ngược cô, cô sẽ bắt anh sống bất an cả đời.

Dưới phòng khách, Thẩm Luân ngồi trên sô pha, nhìn vệ sĩ dẫn Thời Trần tiến vào: “Không tồi, còn có thể tìm đến nơi này. Nếu anh đến đây vì muốn mang người đi, mời trở về cho, nếu không tôi lỡ làm anh bị thương, e rằng cô ấy lại nháo loạn với tôi một trận.”

Sắc mặt Thẩm Luân có ba phần tàn nhẫn bảy phần mất kiên nhẫn.

“Thẩm tổng, tôi đến đây là có mục đích, quả thực có liên quan đến Tiểu Kiều.”

Thẩm Luân nghe thấy hai chữ Tiểu Kiều, sắc mặt càng trở nên không tốt.

Thời Trần cũng nhận ra, cũng chú ý trên trán Thẩm Luân có vết thương.

Anh ta nhíu mày nói: “Chuyện trên mạng, thực sự cảm ơn Thẩm tổng đã đưa đoạn video giám sát đó cho tôi. Tôi cũng nghe nói người đó đã bị khởi tố, chỉ là Tiểu…. Kiều tiểu thư còn có sự nghiệp, cần phải đăng một đoạn video ngắn lên mạng để giải thích rõ với người hâm mộ của cô ấy. Hơn nữa còn phải phối hợp với cảnh sát cho lời khai, cho dù như thế nào, tôi cũng phải dẫn Kiều tiểu thư trở về. Với lại trước khi đến đây, tôi đã đi đến cục cảnh sát.”

Vương Hiểu hoảng sợ, Thời Trần đây là muốn uy hiếp ông chủ à.

Thẩm Luân trầm mặc nhìn Thời Trần.

“Thẩm tổng, anh thích Kiều tiểu thư. Nhưng anh có hiểu con người của cô ấy không, có biết cô ấy muốn gì không? Nếu không hiểu rõ đã ép buộc cô ấy ở bên cạnh anh, điều này chỉ càng đẩy cô ấy ra xa hơn thôi. Tính cách của Kiều Tịnh tuy dịu dàng, nhưng rất quật cường, lỡ đâu cô ấy làm ra chuyện ngốc gì, anh không sợ sao?”

Thẩm Luân lạnh lùng nói: “Tôi còn cần anh dạy à?”

Cô mềm cứng đều không chịu, một lòng chỉ muốn rời xa anh, anh còn cách nào khác sao.

Vương Hiểu cúi đầu, thấp giọng nói: “Ông chủ, tôi cảm thấy lời của đại diện Thời nói cũng có đạo lý. Nếu cứ nhốt người như vậy, không phải là cách lâu dài, ngài cố chịu chút uỷ khuất, thả Kiều tiểu thư đi đi, sau đó ra sức dỗ dành, qua một thời gian, cho dù tâm của Kiều tiểu thư có sắt đá đến đâu, cũng sẽ bị bào mòn.”

Thẩm Luân thu liễm tầm mắt, trầm tư suy nghĩ.

“Thẩm tổng yên tâm, Kiều tiểu thư là người có cá tính, anh đối tốt với cô ấy, trong lòng cô ấy sẽ ghi nhớ.” Thời Trần hoà ái cười một tiếng.

Thẩm Luân ngẩng đầu nhìn lên lầu, ở chỗ ngoặt cầu thang, xuất hiện một góc váy. Anh híp mắt lại.

Bảo Thời Trần và Vương Hiểu đứng dưới lầu chờ, anh bước lên lầu, mở cửa phòng ngủ, nhìn thấy Kiều Tịnh quần áo đơn bạc, đứng bên cửa sổ.

Một khắc kia, thực sự Thẩm Luân rất sợ cô muốn nhảy lầu một lần nữa. Anh đóng cửa phòng lại.

Kiều Tịnh sợ Thẩm Luân lại nổi điên, cũng sợ kích thích đến anh. Cô cố nén sự chán ghét, để anh ôm lấy mình, đầu tựa vào lồng ngực anh, cô nghe anh nói: “Nếu anh để em đi, em có thể mỗi ngày nghĩ đến anh một chút được không?”

Cái gì?

Cô gật đầu, chậm chạp nói: “Có thể.”

Không thể chọc anh, không thể chọc cái tên thần kinh này, phải dỗ ngọt anh.

Thẩm Luân bật cười, lồng ngực cũng chấn động, ôm chặt lấy cô.

Anh đối với cô thô bạo như vậy, anh có điểm nào tốt sao?

Biết rõ là cô đang lừa mình, nhưng anh vẫn thích nghe.

Kiều Tịnh bước xuống lầu, ánh mắt Thời Trần đầy lo lắng, anh ta biết nơi này không thích hợp để nói chuyện, nhẹ giọng nói: “Nếu không còn việc gì nữa, chúng ta đi thôi.”

“Vâng.”

Kiều Tịnh rời khỏi biệt thự, đi thẳng lên xe cũng không quay đầu lại liếc mắt một cái.

Ở cửa sổ lầu hai, Thẩm Luân thu hồi ánh mắt, híp mắt nhìn Vương Hiểu nói: “Cho người đi theo giám sát cô ấy.”

Trong xe, Kiều Tịnh trơ mắt nhìn ngôi biệt thự to lớn ở phía sau dần dần biến mất khỏi tầm mắt, bất chợt cô có cảm giác vui sướng muốn chết. Nhưng cô biết rõ, đây chỉ là thắng lợi tạm thời.

Thời Trần nhìn cô qua kính chiếu hậu, lên tiếng: “Tiểu Kiều, anh ta có gây tổn hại gì cho em không?”

Kiều Tịnh lắc đầu.

Ngay cả chuyện đêm đó, quả thực cực kỳ xấu hổ không tiện kể ra.

Thời Trần gật đầu, chăm chú nhìn cảnh vật bên ngoài, đánh tay lái, rẽ vào một con đường khác.

Đây không phải là con đường thường ngày trở về nhà.

Thời Trần nhíu mày nói: “Hiện giờ em hãy ra nước ngoài lánh nạn một thời gian, anh đã cho người chuẩn bị vé máy bay cùng thủ tục xuất cảnh cho em. Diêu Diêu đang ở sân bay chờ em, hành lý cùng hộ chiếu và tiền bạc cô ấy đã mang theo, em chỉ cần đi đến đó bay sang Châu Âu. Em cứ coi như lần xuất ngoại này là một kỳ nghỉ phép, chờ tình hình trong nước bình ổn lại, anh sẽ đón em trở về.”

“Thời Trần, bảo Diêu Diêu quay về đi, em không muốn ra nước ngoài.” Cô lắc đầu.

Thời Trần nhíu mày càng chặt, anh ta chú ý suốt dọc đường đi, có hai chiếc xe khả nghi luôn theo sát bọn họ.

“Anh ta cho người theo dõi chúng ta, bởi vì đã đoán trước được anh sẽ đưa em ra nước ngoài?”

Kiều Tịnh gật đầu: “Thẩm Luân là cái tên vô lại. Anh không phải là đối thủ của anh ta đâu, em không muốn ra nước ngoài, vì sao phải trốn anh ta. Lái xe về chung cư thôi, em sẽ gọi điện thoại cho Diêu Diêu.”

Cô muốn trốn cũng không thể trốn được, Thời Trần không biết, cô chính là người xuyên vào đây, cho nên cô hiểu rõ nam chính trong loại truyện tổng tài này có năng lực cường đại như thế nào, xuất ngoại được thì sao, quay đầu cũng bị bắt về thôi, người thảm nhất vẫn là bản thân cô.

Nhưng Kiều Tịnh cũng không muốn tự ngược đãi bản thân, cô thà rằng để Thẩm Luân dỗ dành, còn hơn phải gặp phiền phức.

“Cái gì, không đi nữa?”

Ở sân bay, Diêu Diêu còn muốn hỏi tiếp, nhưng xung quanh tai vách mạch rừng, Diêu Diêu cất điện thoại, kéo hành lý bắt xe trở về.

Bình luận

Truyện đang đọc