ÁNH TRĂNG TRONG LÒNG QUÂN

Đỉnh Xích Huyết, ánh trăng như nước, Mộc Cuồng Dương, Húc Họa, Thiên Cù Tử và Phó Thuần Phong, bốn người cùng nhau xuống núi.

Sau đó đương nhiên là Thiên Cù Tử nâng hoa hồng của mình đi, Phó Thuần Phong mang lang nha bổng của y về rồi.

Húc họa cùng Thiên Cù Tử sánh vai mà đi, nếu lần trước Phó Thuần Phong và Thiên Cù Tử cùng nhau xuất hiện, nàng còn cho rằng là trùng hợp thì bây giờ đã hiểu, Thiên Cù Tử và Phó Thuần Phong đều có ý tìm người mà tới.

Nàng nói: “Những ngày qua bổn tọa luôn được Hề chưởng viện trông nom. Hôm qua hỏi Vân Giai mới biết thì ra người bổn tọa gặp ở rừng dâu trong thánh vực Thiên Ma chính là Hề chưởng viện, và trước giờ bổn tọa luôn nhận sai ân nhân, nhưng vì sao Hề chưởng viện chưa từng nhắc đến?”

Thiên Cù Tử thoáng giật mình, đáp: “Tiện tay mà thôi, Khôi thủ không cần bận tâm.”

“Hay cho câu ‘tiện tay mà thôi’.” Nàng nói khẽ: “Vậy Hề chưởng viện giúp bổn tọa thu thập hồn phách, tái tạo thân thể, cũng là tiện tay mà thôi?”

Dĩ nhiên không phải. Thiên Cù Tử do dự hồi lâu mới đáp: “Tại hạ đã từng nói, phong thái của khôi thủ khiến người khác hâm mộ.”

Cùng một câu nói, là chính trực hay cợt nhã đều có thể qua sắc mặt mà phân biệt, đây hẳn là một câu tỏ tình rồi? Húc Họa hỏi: “Nói vậy, Hề chưởng viện là có ý với ta?”

Bước chân của Thiên Cù Tử hơi khựng lại, chàng quay đầu nhìn nàng, ánh trăng thanh lãnh, ánh mắt của chàng lại nóng rực.

Húc Họa nhìn thẳng vào mắt chàng, hỏi: “Như vậy, Hề chưởng viện có nguyện cùng ta trở về Họa Thành, làm bạn cả đời không?”

Thiên Cù Tử chậm rãi thu hồi cảm xúc trong mắt, so với chàng nàng luôn thẳng thắn hơn nhiều, vấn đề đưa ra cũng luôn là vấn đề khó. Chàng đáp: “Sư môn có ơn dưỡng dục bồi dưỡng nghìn năm, xin thứ cho Thiên Cù Tử không cách nào bứt ra.”

Húc Họa đương nhiên không hề ngạc nhiên trước câu trả lời này, nói: “Hề chưởng viện trọng tình trọng nghĩa, bổn tọa tự thấy xấu hổ vì so không bằng. Chẳng qua, con đường vì đạo gian nan trắc trở, tình cảm giữa người và người tựa như cỏ dại bụi gai ngăn trở cho việc thanh tu. Nếu chưởng viện đã biết là vô vọng thì nên giữ tâm lạnh nhạt, trầm mê chỉ uổng phí công tu, khiến lòng thêm bối rối mà thôi.”

Lời lẽ của nàng hoàn toàn xuất phát từ lòng tốt, nhưng Thiên Cù Tử lại thấy lạnh lẽo tích tụ trong lòng, “Trưởng tộc nói đúng.” Chàng nhẹ giọng thở dài.

Hai người đạp ánh trăng mà đi, không nói thêm gì nữa.

Phía trước chính là lối rẽ chia hướng dẫn tới Trai Tâm Nham và Khổ Trúc Lâm, từ đây phải phân đường mà đi.

Húc Họa dừng bước, đột nhiên tóm lấy Thần Ma Chi Tức đậu trên đầu vai đưa ra, nói: “Lúc trước ta từng nói muốn tặng Thần Ma Chi Tức cho Hề chưởng viện, bây giờ Nguyệt Túy đã ở trong người ta, vậy xin Hề chưởng viện đừng chê vật này.”

Thần Ma Chi Tức trợn trừng mắt, giống như chú chó con sắp bị chủ nhân đưa cho người khác. Thiên Cù Tử cụp mắt nhìn xuống đất, hồi lâu sau mới đưa tay ra nhận lấy, song lại nhanh chóng đưa trả về, “Lúc đó buộc nó nhận chủ là vì quan tâm an nguy của Khôi thủ, chỉ là kế tạm thời mà thôi. Nếu bây giờ Khôi thủ xem ta là bạn, hẳn sẽ không từ chối lễ mọn này.”

Vẫn trả lại sao? Húc Họa còn chưa lên tiếng thì nước bọt của Thần Ma Chi Tức đã muốn bắn lên mặt Thiên Cù Tử, “Chỉ là lễ mọn?!” Giọng nó cao vút, quả nhiên đang vô cùng tức giận, “Ngươi nói rõ ràng xem, ai là lễ mọn hả?! Đồ chưa tới chợ đã hết tiền, ngươi dựa vào cái gì… Ư ư ư…”

Húc Họa gần như bóp chặt lấy cổ nó, đặt nó trở lại đầu vai, quát khẽ, “Câm miệng!”

Thần Ma Chi Tức vẫn giận đến phát run, còn Thiên Cù Tử thì tái mét mặt, bầu không khí bỗng trở nên ngượng ngập dị thường. Húc Họa đành phải nói: “Trời đã khuya, bổn tọa không làm phiền Hề chưởng viện nữa.”

Thiên Cù Tử khom người đáp lễ, sau đó đứng trong ánh trăng vô ngần nhìn nàng đi về phía Trai Tâm Nham.

Hôm sau, Húc Họa vẫn ở Trai Tâm Nham dạy học như thường lệ. Thời gian qua, số lần nàng lên bục giảng đã sớm vượt qua đại quản sự Tịnh Vô Nê rồi. Đệ tử ngoại môn về sau không có nhiều cơ hội tiếp xúc với pháp thuật chân chính, cho nên nàng quyết định truyền dạy phép thủy cho bọn họ tới nơi tới chốn. Thời gian có hạn, thay vì học lung tung theo tiêu chí của Âm Dương viện, cứ học tốt một món thì hơn.

Nàng đang giảng bài, bên ngoài bỗng có người báo: “Trưởng tộc, Hề chưởng viện cho mời ạ.”

Húc Họa ngạc nhiên, nhanh chân ra khỏi giảng đường, lập tức nhìn thấy Thiên Cù Tử và Hề Vân Giai đứng ở cách đó không xa. Nàng dùng ánh mắt hỏi: đã xảy ra chuyện gì?

Hề Vân Giai mang vẻ mặt lo lắng tiến lên mở lời trước: “Trưởng tộc, Vân Thanh mất tích rồi.”

Húc Họa ngẩn tò te, Hề Vân Thanh là nhị đệ tử của chưởng viện Âm Dương viện, cho dù mất tích thật thì có liên quan gì tới nàng chứ?

Không đợi nàng thắc mắc, Thiên Cù Tử đã đưa ra một bức thư. Húc Họa mở ra xem, chữ viết trên thư rất quen thuộc: Trưa mai, lúc đứng gió. Đưa Khôi thủ ra đổi với Hề Vân Thanh.

Hơ…

Thiên Cù Tử hỏi: “Trưởng tộc có biết thân phận của người gửi thư không?”

Húc Họa vỗ vỗ trán, gần như không cần so chữ viết, chỉ nhìn kiểu nói chuyện không đầu không đuôi này, nàng liền biết là ai ngay, “Là Si, một trong tứ quân của Ma khôi, bình thường làm việc không dùng não, chưởng viện chớ trách.”

Hề Vân Giai vội vàng hỏi: “Trưởng tộc có cách liên hệ hay không? Sư muội tính tình nóng nảy, xin Khôi thủ sớm báo với người kia, tránh để muội ấy gặp nguy hiểm.”

Húc Họa lắc đầu, “Yên tâm, Si tên này…” Nàng bỗng nhiên cũng thấy hơi nhức đầu, “Hắn đã nói rõ ràng là ngay mai đổi người, từ đây đến trưa mai, Vân Thanh sẽ chẳng gặp nguy hiểm gì đâu.”

Thiên Cù Tử bấy giờ mới lên tiếng: “Người này làm việc… hơi lỗ mãng, sao Họa Thành lại phái hắn đến đây tìm cách cứu Khôi thủ?”

Làm việc không suy nghĩ, chưa gì đã đánh cỏ động rắn, hai chữ ‘lỗ mãng’ đúng là cũng hợp để miêu tả Si quân. Thiên Cù Tử quả nhiên vẫn là Thiên Cù Tử, quan sát sắc bén, tâm tư kín kẽ, liếc mắt liền nhìn thấu vấn đề. Húc Họa nói: “Cũng không thể nói như vậy, tu vi của Si thuộc hàng khá đấy.” Nàng cười bỡn cợt, “Ít ra khá hơn so với nhị đệ tử của Hề chưởng viện.””

Thiên Cù Tử đờ người, ánh mắt lộ vẻ bất đắc dĩ. Húc Họa hỏi: “Âm Dương viện  không có cách nào truy ra tung tích của Hề Vân Thanh à?”

Thiên Cù Tử đáp: “Có, ngọc bội tùy thân của đệ tử Âm Dương viện vẫn còn trên người Hề Vân Thanh, không bị Si quân ném đi.”

Húc Họa lấy làm lạ, “Vậy sao Hề chưởng viện không lập tức cho người đi tìm?”

Thiên Cù Tử lắc đầu, “Si quân không phải là người thích hợp cho nhiệm vụ cứu viện Khôi thủ mà vẫn bị phái đến đây, e rằng người ra lệnh có dụng ý không đơn thuần, rất có khả năng thừa dịp hắn ra ngoài rồi chặn giết. Nếu Âm Dương viện truy tìm vị trí của Vân Thanh, ngọc bội song ngư đeo bên người Vân Thanh sẽ phát tín hiệu đáp lại, tất nhiên sẽ làm lộ hành tung của hắn. Nếu vì vậy mà khiến kẻ thù của hắn chú ý, Vân Thanh cũng sẽ gặp nguy hiểm.”

Nhìn đi, đây mới là hồ ly nghìn năm chân chính nè.

Húc Họa nói: “Hề chưởng viện suy nghĩ chu đáo không sai. Si quân tuy dễ xúc động, nhưng không phải là kẻ hung tàn. Hơn nữa hẳn Hề chưởng viện cũng không muốn công khai chuyện Vân Thanh bị bắt, vậy cứ chờ đến ngày mai xem thế nào, được chứ?”

Thiên Cù Tử gật đầu, “Xin nghe theo Khôi thủ.”

Húc Họa chắp tay, “Đa tạ chưởng viện.”

Cái gì nói quá nhiều thì sẽ không còn trọng lượng nữa, và hai chữ ‘cảm ơn’ này cũng vậy. Nàng nói mãi thành quen, không còn thấy gượng miệng.

_________oOo_________

Hề Vân Thanh thật sự tức sắp nổ phổi, nàng lại để bản thân bị người ta bắt trói.

Hơn nữa thứ giam cầm nàng không phải là thuật pháp mà là một sợi dây gai thô cứng tầm thường. Nàng giận dữ quát: “Tặc tử phương nào, dám ra tay với bổn cô nương, có biết bổn cô nương là ai không hả?!”

Nhưng nam nhân trước mặt lại giống như điếc, vẫn không nói một lời, Hề Vân Thanh muốn dùng thuật pháp cắt đứt dây gai, song chỉ thấy toàn thân bủn rủn, một chút linh lực cũng không còn. Nam nhân nọ bưng một bát nước lại, nàng tất nhiên không chịu uống, cả giận quát: “Ngươi là ai, rốt cuộc có nghe thấy ta nói gì không hả?! Ngươi chỉ điếc thôi hay vừa câm vừa điếc luôn?!”

Nam nhân dùng một tay bóp mũi nàng, Hề Vân Thanh sững sờ, chưa kịp phản ứng thì đã bị ép uống *ừng ực* hết nửa bát nước. Nước có vị đăng đắng, nàng không khỏi hoảng hốt trong lòng… xung quanh là rừng cây chằng chịt, một cô nương như nàng, bị dây gai trói, lại bị một nam nhân xa lạ rót cho chén nước mùi vị quái đản…

Càng nghĩ càng thấy rùng rợn…

Nàng ho khan liên hồi, cả buổi sau mới nói nên lời: “Ngươi vừa cho ta uống cái gì?!”

Nam nhân vẫn không để ý tới nàng, đi tới ngồi xuống ở cách đó không xa. Nơi này vốn vắng vẻ cực kỳ ít người lui tới, nhưng bên ngoài bỗng vang lên tiếng động sột soạt. Hắn lập tức cảnh giác, dỏng tai lên nghe ngóng… Thiên Cù Tử tìm đến nhanh vậy sao?

Hắn quay lại nhấc lấy Hề Vân Thanh rồi nhẹ nhàng nhảy lên cây. Hề Vân Thanh giận đến đỏ rần mặt, “Ngươi muốn làm gì? Ta cảnh cáo ngươi, mau thả ta ra, bằng không sư tôn ta nhất định sẽ chém ngươi thành trăm mảnh!”

Nam nhân đang ở cùng Hề Vân Thanh đương nhiên là Si. Lúc này Si rốt cuộc cũng nói câu đầu tiên: “Không phải là Thiên Cù Tử.”

Hề Vân Thanh nghi hoặc nói: “Té ra ngươi không phải kẻ câm điếc!” Tiếng động kia càng lúc càng gần, nàng cũng hạ thấp giọng hơn, hỏi: “Làm sao ngươi biết?”

Nhìn thấy Si thoáng biến sắc, nàng quay đầu lại nhìn thì thấy đằng trước có một nhóm người đang luồn qua những tán cây rậm rạp, động tác cảnh giác lén lút như chuột. Si chau mày, những người này là Ma khôi, nhưng hắn không nhận ra bọn họ.

Tứ quân của Ma khôi ở Họa Thành thật ra có thân phận cực kỳ cao quý, Ma khôi bình thường vốn chẳng bao giờ có cơ hội đến gần bọn họ, cho nên hắn không nhận ra cũng là điều rất bình thường.

Hề Vân Thanh ngược lại đã gặp nhiều chuyện như thế này, cho nên nói: “Là thợ săn Ma khôi.”

Si rốt cuộc cũng lên tiếng hỏi: “Thợ săn Ma khôi?”

Hề Vân Thanh hừ lạnh một tiếng, mùi hoa quế trên người Si tuy không nồng bằng Húc Họa, nhưng cũng cuốn hút cực kỳ. Nàng nói: “Ngươi là Ma khôi mà đến chuyện này cũng không biết? Bọn chúng chuyên lùng bắt Ma khôi bán lấy tiền.”

Ấn đường Si nhăn nhúm thành một cục, “Ma khôi buôn bán Ma khôi?”

Hề Vân Thanh lườm hắn, “Có gì lạ đâu, Ma khôi đắt đỏ quá trời quá đất mà. Ngươi có biết hiện giờ ngươi tương đương với bao nhiêu bạc không?”

Si không để ý tới nàng, chỉ nhìn chằm chằm đám người đang dần đến gần, ở giữa quả nhiên có mười Ma khôi đã bị phong ấn linh lực, bị trói dẫn đi thành một hàng. Si lẳng lặng rút đao cầm trên tay, Hề Vân Thanh luống cuống, “Ngươi điên à? Thợ săn Ma khôi đều sở hữu tu vi không yếu, ngươi…” Nàng chưa nói hết câu thì Si đã nhảy xuống, để mặc nàng nằm trên nhánh cây.

Giãy giụa mấy cái vẫn không thoát được, Hề Vân Thanh liếc nhìn ngọc bội bên hông, sư tôn hẳn sẽ tìm tới nhanh thôi.

Phía dưới vang lên tiếng đánh nhau, nàng ló đầu ra xem, vừa vặn trúng phải một cột máu bắn thẳng lên trời, dính đầy mặt mũi, mùi tanh tưởi xộc thẳng vào mũi khiến dạ dày nhộn nhạo dữ dội. Qua màn máu, Hề Vân Thanh nhìn thấy nam nhân xa lạ đã bắt trói mình kia tựa như sát thần giáng thế. Cùng là Ma khôi, vậy mà hắn ra tay không hề dung tình.

Có kẻ tinh đời nhận ra thân phận của hắn, liền kêu lên: “Si quân, Si quân tha mạng, tha…”

Gã còn chưa dứt lời thì đầu đã bay xa mấy trượng, máu tươi bắn tung tóe, trong rừng thoáng cái tràn ngập mùi máu tanh.

Si quân… một trong tứ quân Ma khôi.

Hề Vân Thanh dường như hiểu ra vì sao hắn lại đến núi Dung Thiên rồi. Nàng im lặng theo dõi, Ma khôi phe địch quả nhiên cũng không phải hạng xoàng xĩnh. Bây giờ Ma khôi ít ỏi vô cùng, cho nên càng ngày càng quý, vì vậy thu hút nhiều không đếm xuể mấy kẻ dựa vào chuyện làm ăn này để phát tài hơn. Mà thực lực không đủ mạnh thì làm sao có thể được chia một chén canh chứ?

Si bị chém trúng một đao ngay lưng, nhưng hắn như không hề hay biết, đao trong tay vẫn múa liên tục, mặc kệ vết thương sâu tận xương mà chém gã Ma khôi trước mặt mình thành hai nửa. Hề Vân Thanh chứng kiến cảnh này, lạnh toát cả người.

Nghiêm túc mà nói, tuy tu vi của Si quân cao hơn nàng, song không đến mức có thể khống chế được nàng chỉ trong vòng ba chiêu. Thế nhưng vào thực chiến liền nhìn ra được sự khác biệt giữa họ ngay. Kinh nghiệm đối địch của hắn bỏ xa nàng, dẫu bị thương thì công lẫn thủ vẫn không hề loạn.

Hề Vân Thanh rất ít khi nhìn thấy cảnh tượng chém giết tàn khốc như thế này. Nàng luôn được sư môn che chở bao bọc, thật sự gặp nạn cũng chỉ có lần trước trên đường đón Húc Họa về Âm Dương viện rồi gặp phải Hạ Tâm Bích thôi.

Nhưng lúc đó có Húc Họa ra tay chống đỡ, hơn nữa sư tôn cũng gần như chạy tới ngay và cả khi bọn Hạ Tâm Bích bị bắt, cũng chẳng có máu me đầm đề như thế này.

Nàng lại thấy dạ dày nhộn nhạo, máu dính trên mặt như càng thêm tanh tưởi.

Phía dưới Si lại trúng thêm một kiếm, nhưng đầu gã Ma khôi chém hắn cũng đồng thời bị một đao bổ đôi thành hai mảnh. Đối phương bị diệt toàn đội, Si chém giết đồng tộc vô cùng quả quyết, không chút dung tình.

Mười mấy Ma khôi bị bắt đều nán lại, Si cắt đứt dây thừng trói bọn họ lại với nhau, xóa bỏ cấm chế trên người họ rồi hỏi: “Có biết những kẻ này là ai không?”

Có người nhận ra hắn, dè dặt đáp: “Bẩm Si quân, đây dường như đều là những kẻ liều mạng từng bị Họa Thành trục xuất, thường xuyên bắt Ma khôi bán cho Ma tộc. Ta đã có mấy bằng hữu bị bọn chúng bắt đi, nhưng lai lịch của bọn chúng là gì thì chúng ta đều không rõ lắm.”

Si khẽ gật đầu, “Được rồi, các ngươi đi đi.”

Mười mấy Ma khôi quay mặt nhìn nhau rồi đồng loạt quỳ xuống đất, nói: “Si quân… bây giờ Ma khôi bên ngoài Họa Thành gần như đều không có chỗ dung thân. Không biết đại tế ti có nói… chúng ta nên làm gì để tự vệ không?”

Si liếc nhìn bọn họ, từ tốn nói: “Trở về Họa Thành đi.”

Gần như là câu trả lời bất lực… Mười mấy Ma khôi cũng hiểu ra, đồng thời dập đầu với hắn rồi dìu dắt nhau rời khỏi rừng. Si nhìn thân thể đầy máu của bọn họ, bỗng nhiên nói một câu: “Bên ngoài có lời đồn rằng Khôi thủ đã hồi sinh.”

Mười mấy Ma khôi đồng loạt quay ngoắt lại, Hề Vân Thanh nằm trên nhánh cây nhìn xuống, rối rắm vô cùng, nhưng vẫn nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của họ bỗng bừng sáng. Một người hỏi: “Si quân, là thật sao?”

Si nói: “Ta đang muốn chứng thực.”

Trên mặt mười mấy người xuất hiện vẻ lo lắng bất ăn, ở trên cây, Hề Vân Thanh bỗng buột miệng bảo: “Là thật.” Lúc này nhóm người mới phát hiện thấy nàng, nàng cất giọng nói tiếp: “Trưởng tộc của các ngươi còn sống, chắc chẳng mấy chốc nữa sẽ trở về Họa Thành.”

Trong mắt bọn họ tỏa ra vẻ rạng rỡ dị thường, mười người như được tiếp thêm sức lực, không cần nâng đỡ cũng đứng thẳng được, “Vậy chúng ta trở về Họa Thành trước, Si quân bảo trọng.”

Si gật đầu, chờ bọn họ đi xa, hắn đi tới vỗ mạnh vào thân cây. Hề Vân Thanh chỉ kịp cành nhánh rung chuyển dữ dội rồi cả người rơi ào khỏi chạc cây. Tiếng kêu sợ hãi còn chưa thốt ra khỏi miệng, nàng đã được một người đỡ lấy.

Lồng ngực Si căng đầy cơ bắp rắn chắc, nàng bị cấn đến ê ẩm, Si đột nhiên hỏi: “Trưởng tộc thật sự vẫn bình yên vô sự?”

Hề Vân Thanh tức giận nói: “Đương nhiên rồi, sư tôn nhà ta đối đãi với nàng ấy khách khí hữu lễ hơn ngươi đối với ta nhiều!”

Si nghe xong, lập tức đổi tư thế ôm nàng, không giống vác bao tải nữa, đúng là cũng khách khí hơn một chút. Hề Vân Thanh trợn mắt nói: “Mau tìm một chỗ cho ta rửa sạch máu!”

Trong rừng đúng là có một cái hồ nhỏ, nước ở đó cũng được coi là khá trong. Si đặt Hề Vân Thanh xuống đất, cạnh bờ hồ. Hề Vân Thanh tức giận quát: “Ngươi không cởi trói cho ta, ta rửa kiểu gì đây?”

Nhưng Si chỉ rút khăn lụa bên hông ra, nhúng xuống nước làm ướt rồi từng chút một giúp nàng lau sạch máu trên mặt. Tóc nàng cũng bị máu làm dính bết lại với nhau, hắn vẫn cẩn thận dùng tay lau gỡ cho hết rối.

Hề Vân Thanh nằm ngửa trên mặt đất, cứ thế nhìn hắn tỉ mẩn lau rửa cho mình. Nàng bỗng nhớ ra chuyện gì đó, nói: “Được rồi, ngươi xem xét thương thế của ngươi trước đi. Nếu tình hình không ổn thì làm ơn cởi trói cho ta trước khi chết đấy!”

Si mở miệng đáp: “Được.”

Hề Vân Thanh lập tức có chút bất an, hỏi: “Ngươi sắp chết thật sao?”

Sơ vòng tay sờ vết thương trên lưng, nói: “Không biết.”

Hề Vân Thanh ngây người, nhìn ngươi trấn tĩnh như vậy, ta còn tưởng rằng ngươi đã tính trước mọi việc rồi chớ, có thể đừng thẳng thắn thừa nhận mình sắp chết vậy không? Nàng cuống quýt nói: “Thế sao còn không mau tìm Y tu đi?! Trên người ngươi không có thuốc à?”

Si tuột hết búi tóc trên đầu nàng ra lau rửa xong mới đáp: “Không có.”

Hề Vân Thanh càng lúc càng cuống, “Trên người ta có! Ngươi mau cởi…” Nàng nói tới đây, đằng sau hai người bỗng truyền đến tiếng khóc thút thít. Si quay đầu lại, phát hiện là một đứa trẻ… là trẻ con tộc Ma khôi.

Hắn nhíu mày… núi rừng hoang dã, ở đâu ra trẻ con thế này?

Đứa trẻ khóc nức nở, nhưng vẫn tiến về phía bọn họ: “Các ngươi là người phương nào?”

Đứa trẻ này chừng sáu bảy tuổi, dáng dấp mặt mũi nom vô cùng đáng yêu, thân thể phảng phất mùi hoa quế hòa lẫn mùi sữa càng khiến người ta mềm lòng hơn. Si tiến lên ôm lấy thằng bé, hỏi: “Cha mẹ của nhóc đâu? Tại sao nhóc lại một mình ở đây?”

Thằng bé dụi mắt, “Thúc thúc.” Nó nhích lại gần Si hơn, chun mũi ngửi ngửi, rồi như tìm thấy thân nhân, nó bỗng òa khóc, “Ta bị bọn họ bắt tới đây.” Nó chỉ vào một thi thể trên mặt đất, nức nở nói bằng chất giọng non nớt: “Ta nhớ mẹ nên khóc lóc trên đường, bọn họ liền vứt bỏ ta. Ta không biết làm sao về nhà…”

Si lại hỏi: “Cha mẹ nhóc tên là gì?”

Thằng bé vẫn khóc bù lu bù loa, “Cha ta tên…” Nó chưa nói hết câu, Si bỗng cảm thấy trước ngực mát lạnh, cúi đầu xuống nhìn thì thấy một cây chủy thủ cắm thẳng vào ngực, và đuôi chủy thủ nằm trong tay thằng bé.

Thằng bé nhe răng cười, “Thúc thúc, thúc bị lừa rồi, ha ha.” Vẫn là chất giọng non nớt ngây thơ.

Hề Vân Thanh nằm trên mặt đất song lại nhìn thấy vô cùng rõ ràng. Nàng sợ hãi kêu lên, Si buông thằng bé ra, thân hình cao lớn đổ ập về phía trước.

Thằng bé đáp xuống đất, vỗ tay đắc ý gọi: “Mẹ ơi, ra đi.”

Một nữ nhân từ tốn đi ra khỏi rừng. Hề Vân Thanh ngỡ ngàng không hiểu, nữ nhân nọ đi đến trước mặt đứa bé trai, sờ sờ đầu nó, khen ngợi: “Con đúng là trợ thủ giỏi của mẹ.”

Thằng bé liếc nhìn Hề Vân Thanh đang nằm dưới đất, hỏi: “Giờ làm gì với cô ả này đây mẹ?”

Nữ nhân nọ nói: “Ả hẳn chính là Hề Vân Thanh, giết ả xong, chúng ta liền hoàn thành nhiệm vụ.”

Thằng bé gật đầu, khi sự linh động đáng yêu bình thường được thay thế bằng dáng vẻ suy tư, nó bỗng khiến người khác rùng mình, “Giết kiểu nào đây?”

Nữ nhân kia cười phá lên, “Ả là đệ tử chân truyền của chưởng viện Âm Dương viện, tu vi nhất định không tệ. Con cũng đã lớn, không bằng đưa ả cho con, để con nếm thử cảm giác mỹ diệu của việc làm nam nhân đi.”

Hề Vân Thanh kinh ngạc đến rớt cằm, “Ngươi rốt cuộc là ai?” Con ngươi mới bảy tám tuổi thôi đó! Thằng bé còn nhỏ như vậy, ngươi muốn cho nó làm gì hả?!

Nữ nhân kia dùng chân đá đá mặt Hề Vân Thanh, “Quỷ mẫu Nhiếp Hồng Thường. Nhớ cho kỹ vào.” Dứt lời ả quay sang đứa bé trai, “Con trai, tới đi.”

Đứa bé trai nhìn thoáng qua Hề Vân Thanh, đang định tiến lên thì đằng sau bỗng *vút* một tiếng. Quỷ mẫu Nhiếp Hồng Thường rên lên, đứa bé trai quay đầu lại, chẳng biết từ lúc nào, Si vốn đã ngã xuống đất bỗng nhiên ngồi dậy, vung đeo chém ngang người Nhiếp Hồng Thường.

Lưỡi đao quá sắc bén, bị chém phải hồi lâu sau mới cảm nhận được đau đớn, Nhiếp Hồng Thường bật ra tiếng kêu thảm, đứa bé trai tranh linh hoạt nhảy sang một bên, trốn biệt.

Si muốn bắt thằng bé lại nhưng đã chẳng còn đủ sức, trước ngực vẫn chảy máu không ngừng, hắn dùng chút sức lực cuối cùng lặng lẽ cắt đứt dây gai trói Hề Vân Thanh, cũng cởi bỏ phong ấn linh khí trên người nàng, sau đó lại ngã quỵ.

Linh lực dần dần khôi phục, song Hề Vân Thanh vẫn nằm im không nhúc nhích. Ai từng trải hoạn nạn đều sẽ học hỏi trưởng thành ít nhiều… Thằng bé kia vừa ngoan độc vừa khôn khéo, nếu nó thấy nàng đã khôi phục công lực, e rằng sẽ quay đầu chạy mất dạng. Nhưng bây giờ Si đã trọng thương không dậy nổi, hai mẹ con kia lại vì giết chết nàng mà tới… Nếu nàng bất động, có thể thằng bé kia sẽ trở lại.

Quả nhiên, đứa bé trai tuy quay đầu chạy trốn, nhưng vẫn chưa đi xa, thấy Si đã tuyệt khí thì trở lại đi tới trước mặt Hề Vân Thanh, nhấc đại đao của Si lên muốn chặt đầu nàng.

Tuổi còn nhỏ mà độc ác đến mức này!

Hề Vân Thanh đưa tay lên đỡ đại đao, vận linh lực đánh trả, đứa bé trai hộc ra một búng máu lớn, lập tức khuỵu xuống đất, thật lâu sau vẫn không thể đứng dậy.

Thấy Hề Vân Thanh có ý giết nó, nó chớp chớp mắt, “Tỷ tỷ…” Hốc mắt nó trào nước mắt, “Ta sai rồi, tỷ tỷ… người ta vẫn là trẻ con, bị người trong nhà ép buộc mới ra ngoài lừa tỷ tỷ và ca ca…”

Nếu không phải tận mắt chứng kiến thủ đoạn vừa rồi của thằng nhóc, không chừng Hề Vân Thanh đã tin sái cổ. Nhưng bây giờ bảo nàng giết nó, nàng thật sự không xuống tay được, đành phải phong ấn linh lực của nó, nhặt sợi dây gai ban nãy lên trói nó thật chặt.

Si nằm trên mặt đất, máu tươi đã chảy xuống nhuộm đỏ bờ hồ. Hề Vân Thanh lần đầu tiên gặp người bị thương nghiêm trọng như vậy, hắn… chết rồi sao?

Nàng đưa tay thăm dò hơi thở của đối phương, mắt lập tức trợn tròn không dám tin… hắn còn sống!

Nàng lấy ngọc bội Song Ngư Âm Dương đeo bên hông ra, sau khi ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn ấn vào đôi mắt cá của ngọc bội rồi xoay nhẹ, một viên đan dược rơi vào lòng bàn tay. Nàng mở miệng Si ra, từ tốn nhét đan dược vào.

Nhưng hơi thở của Si bây giờ đã mong manh lắm rồi, có cố thế nào cũng làm đan dược trôi xuống họng hắn được. Hề Vân Thanh cuống cuồng, đứa bé kia tuy đã bị trói, song vẫn còn cười âm hiểm, “Ngu muốn chết, ngươi dán miệng ngươi lên miệng hắn, dùng lưỡi đẩy thuốc xuống là xong rồi chẳng phải sao?”

Hề Vân Thanh bước tới đá nó một cước, một lúc sau, nàng rút trâm cài đầu xuống, lại cạy miệng Si ra, dùng đầu nhọn của cây trâm chọc một cái, đan dược bị đẩy mạnh vào cuống họng, Si rốt cuộc *khụ* một tiếng, nuốt xuống.

Hề Vân Thanh đắc ý phủi phủi tay, hừ, tưởng dễ làm khó bổn cô nương à!

Bình luận

Truyện đang đọc