ÁNH TRĂNG TRONG LÒNG QUÂN

Trong Dược phường, Hề Vân Thanh thấy đối phương chẳng ai phản ứng, càng thêm không vui, “Đám già các ngươi, núi Dung Thiên ức hiếp Ma khôi, nhưng sư tôn nhà ta lương thiện, không so đo với các ngươi, còn đặc biệt sai ta đưa đồ lại đây, thế mà các ngươi còn dám làm bộ làm tịch?! Hừ, không muốn lấy, được thôi, mang đi!”

Đám già: “…”

Hồi lâu sau, Thiên Cù Tử rốt cuộc lên tiếng thắc mắc: “Hình như trước kia nàng không có ăn nói như vậy?”

Quân Thiên Tử lắc đầu, “Đối với chúng ta đúng là chưa từng, nhưng với người khác thì là thế này đấy.”

Thiên Cù Tử đưa tay vỗ vỗ trán, thấy Hề Vân Thanh định mang dược liệu đi, cuối cùng vẫn không nhịn được bảo: “Để xuống đây đi.”

“Ha!” Hề Vân Thanh cười khẩy, “Ngươi còn tưởng rằng mình là chưởng viện Âm Dương viện à? Chẳng biết sư tôn nghĩ gì nữa, mình có ý tốt mà nửa lời cảm ơn cũng không vớt được.” Nói xong, *bịch* một tiếng, nàng nện đống dược liệu lên bàn, chỉ vào mấy người trong phòng, “Ta cảnh cáo cả phòng lão cẩu các ngươi, đang ở Họa Thành thì mau thu hồi hết mấy mưu tính nhỏ nhặt của các ngươi, nếu dám giở trò gì, ta nhất định sẽ cho các ngươi đẹp mặt!”

Dứt lời nàng dẫn mấy Ma khôi ngông nghênh rời khỏi Dược phường.

Lâu thật lâu cũng không một ai lên tiếng, Thiên Cù Tử vừa quay người lại, trông thấy Quân Thiên Tử cũng đang đơ người ở một bên, bèn bảo: “Còn không thu cất dược thảo đi, nghĩ gì thế?”

Quân Thiên Tử: “Cũng chẳng nghĩ gì nhiều, mấy mưu tính nhỏ nhặt kia thôi.”

Một phòng lão cẩu: “…”

Hề chưởng viện không biết nên có vẻ mặt gì… thì ra đứa đồ đệ này của mình đúng là chẳng dễ ưa cho lắm!

Húc Họa đang xem hình vẽ thánh kiếm Hướng Tiêu Qua mang vào Họa Thành, Hề Vân Thanh quay lại, thấy nàng nhìn rất tập trung thì vội vàng đi ngâm trà hoa cúc mang lại, cung kính nói: “Sư tôn xem lâu sẽ mỏi mắt, hoa cúc có tác dụng hộ gan sáng mắt, người dùng trước một ít đi.”

Húc Họa không thích trà, nhưng đồ nhi hiếu thảo như vậy, nàng vẫn nhận lấy, “Ừ. À, chẳng phải vi sư bảo ngươi đi chăm sóc chư vị chưởng viện ở Dược phường sao? Nói cho cùng thì cũng là khách từ xa tới, đừng để bọn họ chê Họa Thành thất lễ.”

Hề Vân Thanh tìm áo choàng mỏng khoác thêm cho nàng, “Sư tôn đã căn dặn, Vân Thanh sao dám chậm trễ chứ? Mấy vị chưởng viện đều ổn, Quân chưởng viện vẫn còn luyện đan, sư tôn cứ yên tâm.”

Húc Họa gật đầu, nàng phái Hề Vân Thanh đi chăm sóc bọn người Thiên Cù Tử quả thật là ý tốt từ đáy lòng. Mặc dù lúc ấy nàng ở dưới gốc thần mộc Bất Hủ giẫm đạp mấy cước hơi mạnh, làm ảnh hưởng phần nào tới thần trí, cũng như làm nhiễu trí nhớ của cô nhóc; nhưng dẫu gì cũng là đồ đệ Thiên Cù Tử đích thân nuôi dạy ra, mấy vị chưởng viện hẳn sẽ nhìn thấy ấm lòng.

Thế nên nàng quyết định để một ngày ba bữa cơm và cung ứng các loại, tất cả đều giao cho Hề Vân Thanh quản lý, xem như yên tâm phần nào.

Mà ở Huyền môn, kỳ hạn ba ngày dần tới gần, có tông môn nhát gian nhanh nhảu giao ra Ma khôi, song cũng có một số ôm lòng cầu may, vẫn còn chờ quan sát thêm.

Sau ba ngày, Húc Họa không nói một lời, trực tiếp dẫn người đồ sát toàn bộ Lưu Hoa thế gia.

Huyền môn chấn động, vô số người chạy tới Tiên tông Cửu Uyên quỳ khóc cầu cứu.

Ma tôn Doanh Trì cũng lau mồ hôi lạnh đầy trán, may mà Ma tộc đã trả lại toàn bộ Ma khôi. Chỉ là hành động trong lúc tức giận nhất thời, vậy mà lại nhờ đó tránh được một kiếp.

Hắn thầm kêu may mắn, Quỷ Dạ hỏi: “Ma tôn, cô nàng Khôi thủ này có Thiên Hà thánh kiếm tương trợ, lúc đó sao lại đến mức bị ngài bắt được vậy?”

Ngay cả chính chủ cũng có thấy khó hiểu, nhưng tâm trạng đang không tệ, nên hắn chỉ nói: “Lần sau đối đầu, ta cho ngươi cơ hội, ngươi cứ hỏi thẳng mặt nàng ta.”

Quỷ Dạ rùng mình một cái, “Cảm ơn nhã ý của Ma tôn, nhưng thuộc hạ phúc bạc, nên thôi xin miễn.”

Húc Họa giẫm lên mặt đất đầy máu và thi thể rời khỏi Lưu Hoa thế gia, Tiên tông Cửu Uyên lập tức gửi chiêu cáo tới các tông môn Huyền môn, rằng Ma tộc đã chủ động thả tất cả Ma khôi về Họa Thành trước. Cho nên từ nay về sau, Huyền môn cũng cấm mua bán Ma khôi, trả toàn bộ Ma khôi lại cho Họa Thành, không ai được phép giấu riêng.

Tất cả đều nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề: Ma tộc và Tiên tông Cửu Uyên đều dùng cách thỏa hiệp để tự vệ. Cả Huyền môn lập tức trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, sợ bóng sợ gió suốt ngày, ai còn giấu riêng Ma khôi cũng lén lút thả về Họa Thành hết.

Từ sau lần chín chưởng viện Cửu Uyên tập kích Họa Thành, Húc Họa không còn cho Thiên Hà thánh kiếm xuất hiện nữa. Đi tiêu diệt Lưu Hoa thế gia đều do đích thân nàng dẫn quân xử lý. Bây giờ đón Ma khôi về xong, nàng lại thẳng thừng giao cho bọn Niệm, Nộ, Si đi giải quyết.

Dược phường lại mở cửa giảng bài, ba vị chưởng viện cũng không dám chậm trễ… chọc giận Húc Họa rõ ràng không phải là hành động khôn ngoan. Bởi vậy bên ngoài Dược phường được Thái Sử Trường Lệnh đặc biệt bố trí một khoảng đất rộng rãi, chuyên dành cho bốn vị chưởng viện dạy học.

Vì có Quân Thiên Tử ở đây, hóa thân Thiên Cù Tử không tiện giảng đan đạo nữa, thế là dứt khoát đổi thành dạy công pháp Khí tu. Nhất thời trong Họa Thành trở thành cảnh người người lên lớp, tới lui cầu học vô cùng thái bình.

Đối với mệnh lệnh của ‘sư tôn’ mình, Hề Vân Thanh luôn chấp hành nghiêm ngặt. Mỗi khi nhóm chưởng viện mở lớp, nàng đều đi tuần sát xung quanh, ai lười biếng liền nghiêm mặt trách mắng.

Mộc chưởng viện giận đến xì khói, số lần bị chọc tức cả đời này của cô nàng cộng lại cũng không bằng bị ở Họa Thành mấy ngày nay. Nhưng lại không thể phát tác với Hề Vân Thanh, dẫu gì đối phương cũng chỉ là tiểu bối, chưa kể thần trí còn không rõ ràng. Phó Thuần Phong lo nàng tức nghẹn thành bệnh, đành phải nghĩ kế, “Dạy không nên là lỗi của thầy.”

Mộc chưởng viện ngẫm nghĩ, cũng có lý, thế là nàng bèn bật dậy lôi hóa thân Hề chưởng viện ra đánh một trận.

Hóa thân Hề chưởng viện chỉ có ba thành tu vi, làm gì là đối thủ của cô nàng? Chỉ đành cắn răng chịu mà thôi. Chẳng qua lần này ngay cả Quân Thiên Tử và Cửu Trản Đăng cũng chẳng nói giúp chàng một câu.

Đánh hay lắm, đáng mà!

Họa Thành mãi không có động tĩnh, Huyền môn và Ma tộc đều cực kỳ thấp thỏm.

Ngoại trừ Lệ Không Kiêu, mười hai tộc trưởng Ma tộc đều tụ tập ở thánh điện Thiên Ma. Nhị tộc trưởng nói: “Ma tôn, bây giờ Họa Thành có Thiên Hà thánh kiếm, liệu có làm phản tấn công Ma tộc không? Nói gì chúng ta cũng phải suy nghĩ cách đối phó phòng trường hợp Thiên Hà thánh kiếm tới công kích.”

Doanh Trì đau đầu không thôi… Nói thừa, nếu có cách đối phó, ngươi cho rằng Tiên tông Cửu Uyên sẽ còn giả chết à?

Nhưng đứng trước trưởng lão thì không thể tự dập uy phong của mình, hắn gật đầu: “Trưởng lão nói rất đúng, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng. Quỷ Dạ.”

Quỷ Dạ giật mình, “Ma tôn.”

Doanh Trì nói: “Thiên Cù Tử có hóa thân nằm vùng, lại thêm ba chưởng viện cũng ở đó, mà chúng ta không có tay trong, khó tránh khỏi lạc hậu tin tức. Ngươi hãy lập tức rời khỏi Ma tộc, tìm cách vào Họa Thành, xem thử tình hình trong đó rốt cuộc thế nào.”

Quỷ Dạ kinh ngạc, nghĩ ngàn lần cũng không ngờ lúc này lại bị đẩy ra đỡ đao, “Ma tôn!?”

Doanh Trình trừng hắn, “Còn không mau đi.”

Quỷ Dạ rề qua rề lại, rốt cuộc nhắm mắt đáp: “Thuộc hạ tuân lệnh.”

Mùng 9 tháng 9 là sinh thần của Khôi thủ.

Húc Họa thích sinh nhật, trước kia đều là Ma khôi trong Họa Thành cùng nàng trải qua ngày này. Nhưng lần trước tận mắt chứng kiến sự náo nhiệt của Bạc Thiềm Ngọc Hoa Yến, nàng bèn gọi Thái Sử Trường Lệnh tới, “Năm nay hãy phát thiệp mời ra ngoài, mỗi thế lực của Ma tộc đều phải nhận được một tấm. Nói là thọ yến của bổn tọa, mời bọn họ có rảnh thì tới.”

Có ý gì? Họa Thành muốn chiếm Ma tộc?!

Thái Sử Trường Lệnh thấy da đầu tê rần, nhưng bây giờ ai dám trái lời Húc Họa chứ? Lão đành quỳ lạy thưa: “Vâng. Thuộc hạ sẽ lệnh cho thần điện tế ti phát thiệp ra ngoài. Nhưng…” Lão nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn hỏi: “Nhưng Khôi thủ này, ngộ nhỡ trong đó có ít người không thể đến đây thì sao?”

Đến cùng lão vẫn nhận của Doanh Trì không ít lợi ích, giờ đương nhiên muốn xác định ý của Húc Họa, để có gì còn lộ chút tiếng gió cho Ma tộc trước. Húc Họa vuốt vuốt quạt xếp trong tay, nói: “Tất cả Ma tộc đều ở trong thánh vực Thiên ma, cũng chẳng phải xa xôi gì. Tốt nhất là đều tới cả, nếu có người không đến, vậy bảo bọn họ báo lại sớm, để Họa Thành bên này chuẩn bị ít đồ lại, tránh lãng phí.”

Thái Sử Trường Lệnh hãi hùng trong lòng, vội vàng đáp lại một tiếng. Lúc ra khỏi Tinh Thần Hải, ngay cả được Húc Họa chào lão cũng không phản ứng, mà vội vàng về thần điện tế ti viết thiệp mời, sau đó vội vàng gửi cho các đại tộc trưởng Ma tộc.

Ngay cả Ma tôn cũng không lọt sổ.

Tại thánh điện Thiên Ma, Doanh Trì nhận được thiếp mời, sắc mặt đều giống y như các tộc trưởng, xám ngoét. Hắn trầm giọng hỏi: “Bạc Thiềm Ngọc Hoa Yến của Huyền môn do Tiên tông Cửu Uyên tổ chức, là để khẳng định địa vị đứng đầu Huyền môn của họ, qua đó thống nhất Huyền môn. Bây giờ Khôi thủ trải thiệp mời như vậy, chẳng lẽ cũng có ý đó?”

Thái Sử Trường Lệnh ứa mồ hôi lạnh đầu trán… Làm sao, làm sao lão biết được! Lão nói: “Bẩm Ma tôn, qua nhiều năm như vậy, Họa Thành luôn an cư một góc, chưa bao giờ có ý tranh hùng tranh bá. Nhưng Húc Họa không chỉ bí ẩn về lai lịch, mà thực lực cũng khó lường; bây giờ lại bỗng nhiên có thánh kiếm tương trợ, chúng ta thực sự đoán không ra tâm tư của nàng ấy.”

Doanh Trì dằn mạnh thiệp mời xuống bàn, cười lạnh, “Vậy Khôi thủ có thể nói hơn, nếu có người không đi thì sao?”

Thái Sử Trường Lệnh không còn cách, đành nói thật: “Vấn đề này tại hạ có hỏi qua, Khôi thủ nói, nếu trong chư vị có ai không đi, vậy mời báo sớm, để Họa Thành… khỏi chuẩn bị thức ăn, để tránh lãng phí.”

Đây là ý gì?!

Bầu không khí trong thánh điện Thiên Ma như bị đông lạnh, Doanh Trì trầm giọng nói: “Bọn ta hiểu rồi, ngươi trở về đi.”

Thái Sử Trường Lệnh không dám đắc tội hắn, lại không dám làm trái lệnh Húc Họa, đành khom người lui ra. Đám người còn lại trong điện đều dồn mắt về phía Doanh Trì, Doanh Trì cười khẩy, “Theo các vị trưởng lão, nàng ta nói vậy là có ý gì?”

Cả đám trầm ngâm hồi lâu, rồi có người phân tích: “Ma tôn, ý nàng ta có lẽ là, nếu như không đi, vậy không cần ăn nữa.”

Uy hiếp trắng trợn mà!!! Doanh Trì thấy lòng nặng trĩu, “Như vậy, nàng ta muốn ám chỉ Lưu Hoa thế gia, không theo tức chết?”

Cả đám cũng biến sắc, Doanh Trì đưa tay cầm tấm thiệp kia lên, nói: “Lần trước chưởng viện chín nhánh núi Dung Thiên cùng tấn công Họa Thành, mới giao thủ một trận liền có ba vị bị bắt, sáu người còn lại ôm thương tích thua chạy. Đủ thấy uy lực của Thiên Hà thánh kiếm mạnh nhường nào. Ma tộc xưa nay đoàn kết như tay với chân, bây giờ xuất hiện nghịch ma cỡ này, theo ý ta, các vị cứ tới Họa Thành dự tiệc trước, tạm thời tránh mũi nhọn. Việc khẩn cấp nhất bây giờ là bắt tay với Huyền môn, đoạt lại thánh kiếm. Họa Thành mất đi chỗ dựa, tất nhiên không đáng chú ý nữa. Toàn bộ nợ có cứ để đó, về sau thanh toán cũng không muộn.”

Hơn mười vị tộc trưởng nghe thế đều nhẹ thở phào, rốt cuộc không cần phải cứng rắn đối đầu với Họa Thành. Cả đám đồng loạt hành lễ với Doanh Trì, “Ma tôn anh minh.”

Mùng 9 tháng 9, tin về yến tiệc của Họa thành đã truyền khắp hai giới Huyền, Ma. Mà ba mươi sáu thiệp mời Húc Họa phát ra tới toàn bộ Ma tộc, không một tộc nào dám can đảm từ chối.

Ngay cả Ma tôn Doanh Trì cũng chính miệng hứa sẽ đích thân đến chúc mừng.

Cùng lúc đó, toàn bộ Tiên tông Cửu Uyên đều trầm tư phỏng đoán. Tái Sương Quy lên tiếng hỏi đầu tiên: “Có ý gì, chẳng lẽ nàng ta muốn thống nhất Ma tộc?”

Thu Kết Ý nói: “Nếu nàng ta thống nhất được Ma tộc, e rằng càng khó đoạt lại Thiên Hà thánh kiếm hơn.”

Thiên Cù Tử im lặng không nói, lần này ngay cả ba mươi mấy vị trưởng lão cũng không nhịn được, rối rít nhìn chàng với ánh mắt sốt ruột. Thiên Cù Tử đành nói: “Lấy tính tình của nàng thì đây chỉ là một buổi thọ yến mà thôi, bổn viện cho rằng, Ma tộc đã nghĩ quá rồi.”

Mùng 9 tháng 9, toàn bộ ba mươi lăm tộc lớn nhỏ của Ma tộc, cộng thêm Ma tôn, rồng rắn thẳng tiến tới Họa Thành.

Mộc Cuồng Dương, Cửu Trản Đăng, Quân Thiên Tử cùng hóa thân của Thiên Cù Tử thấy bọn họ đồng hành đến, đồng thời vào thành. Húc Họa lại rất nhiệt tình cho người xuống thành đón tiếp. Tiểu ác ma, Hề Vân Thanh cũng giúp đỡ tam quân Niệm, Nộ, Si sắp xếp cho khách ngồi vào vị trí.

Mộc Cuồng Dương cảm thán: “Ma tộc cũng chẳng có bao nhiêu khí phách nhỉ.”

Nàng vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên có Ma khôi vào báo: “Bẩm Khôi thủ, bên ngoài có một người tự xưng là Hề Huyền Chu, đến đây mừng sinh thần của Khôi thủ.”

Họa Thành hoàn toàn yên tĩnh, toàn bộ trưởng lão Ma tộc quan sát lẫn nhau. Ngay cả Mộc Cuồng Dương, Phó Thuần Phong, Quân Thiên Tử, Cửu Trản Đăng cũng không khỏi nhìn sang hóa thân Thiên Cù Tử bên cạnh mình. Bốn người bọn họ không phải thuộc Ma tộc, nên bây giờ ngồi riêng một góc.

Nhưng hóa thân Thiên Cù Tử chỉ nhàn nhã uống trà xanh, không nói lời nào.

Húc Họa đứng dậy, cất giọng nói: “Mời vào.”

Giọng nàng vừa dứt, một người được Ma khôi dẫn lối, từ xa đi tới.

Hề Huyền Chu, không vận trang phục Âm Dương viện mà chỉ mặc thường phục màu trúc. Chàng vẫn cõng đàn, nhưng không thấy bảo kiếm, tay ôm một chiếc hộp cao cỡ nửa người, chậm rãi đi tới với phong tư đủ khuynh đảo thế gian.

“Hề Huyền Chu, chúc mừng sinh thần của Khôi thủ.” Chàng đi tới trước mặt Húc Họa, nâng chiếc hộp lên, nhẹ giọng nói.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc