ÁNH TRĂNG TRONG LÒNG QUÂN

Một khi Thiên Cù Tử đã có ý định giữ chân ai đó, thì bất kể là dạng tu sĩ nào cũng rất khó chống cự được, huống chi chỉ là một Thái Sử Trường Lệnh?

Giảng giải Đan đạo êm tai như vậy, mị lực của Âm Dương viện đã được phát huy hoàn toàn trên người chàng không thể nghi ngờ.

Thái Sử Trường Lệnh chỉ hận tại sao không cầm theo giấy bút, loay hoay cả buổi cuối cùng cởi ngoại bào trải lên bàn làm giấy, lấy than trong lò làm bút. Nhóm tế ti lão dẫn đến đã bao giờ nhìn thấy đại tế ti nhà mình bất cần với lễ nghi phép tắc thế này đâu? Nhưng nghi hoặc chồng chất nhiều năm từng lớp một được xóa bỏ, Thái Sử Trường Lệnh kích động còn không kịp, nào rảnh rỗi chú ý dáng vẻ của mình?

Cùng lúc đó Thiên Cù Tử bỗng miết chặt một hạt châu, rốt cuộc cảm giác được từ đầu đến đuôi chuỗi ngọc run bắn, ngay cả sợi tơ nối liền các hạt châu cũng vặn vẹo muốn thoát khỏi tay chàng, chàng cho phép mới lạ?

Liếc thấy gần đó có một bàn nhỏ dùng để phủi bụi thuốc trên bàn, lông vừa mềm vừa mịn, chàng thuận tay cầm lấy, chậm rãi chải chuốt. Húc Họa chỉ cảm thấy cơn ngứa bị đẩy lên cực điểm, song trong người lại sinh ra một khát vọng khó hiểu. Ban đầu nàng còn muốn né tránh, nhưng càng về sau ngay cả mấy hạt châu ở phía cuối chuỗi hạt cũng cuộn tròn trong tay chàng, co ro run rẩy liên hồi.

Đối với chuyện nam nữ, mặc dù thấy hưởng thụ, song nàng cũng không quá lưu luyến. Lúc trước Doanh Trì cố chấp theo mãi không buông chỉ khiến nàng phản cảm không thôi. Mà bây giờ, nhận ra bản thân không bài xích, thậm chí còn có vài phần muốn thân cận hơn, cảm giác ngứa ngáy kia càng công phá mạnh mẽ hơn.

Thái Sử Trường Lệnh đương nhiên có chú ý tới chuỗi ngọc trong tay Thiên Cù Tử, từng hạt no tròn sáng bóng. Mà vị Hề chưởng viện này rõ ràng cực kỳ yêu quý nó, lão nhìn nhiều hơn một cái, đối phương liền nhíu mày, vô cùng không vui.

Thái Sử Trường Lệnh tất nhiên không muốn chọc giận chàng vào lúc này. Tuổi lão không nhỏ, tính ra tương đương với mấy vị trưởng lão của Tiên tông Cửu Uyên, đã bước vào giai đoạn thân bại thần suy. Tu vi của lão lại không có khả năng vượt qua trưởng lão Cửu Uyên, nên giờ chỉ hơn chín trăm tuổi mà đã trông già khọm.

Nếu tu vi không thể tiến triển thêm một bậc, ngày của lão đã không còn bao nhiêu. Nhưng muốn nâng tu vi lên một cảnh giới mới há là chuyện dễ dàng như vậy? Thế còn cần thứ được gọi là cơ hội hay nhân duyên nữa sao?!

Hôm nay cơ hội của lão dường như có chút bóng dáng rồi, nếu Thiên Cù Tử có thể tương trợ, lão được thêm năm trăm tuổi thọ e cũng chẳng phải là chuyện khó khăn gì.

Chẳng qua thân là chưởng viện Âm Dương viện của Tiên tông Cửu Uyên, lại chỉ là một hóa thân vô ý lưu lạc tới Họa Thành, cớ gì đối phương phải giúp đỡ một đại tế ti của Ma khôi như lão chứ?

Trong lòng Thái Sử Trường Lệnh hoài nghi mãi không thôi.

Thiên Cù Tử thì sao? Chàng làm chưởng viện Âm Dương viện mấy trăm năm, đệ tử nội môn lẫn ngoại môn dưới trướng có bao nhiêu người? Chàng chỉ cần liếc mắt là đã nhìn ra cảnh giới tu vi hiện giờ của Thái Sử Trường Lệnh.

Và cảnh giới này, ngoài ra còn tư chất, vì lý do gì mà giậm chân tại chỗ mãi không thể đột phát, chàng rõ ràng như lòng bàn tay.

Trăng dần nhích lên giữa bầu trời, Thiên Cù Tử đột nhiên ngừng giảng giải, nói: “Tối nay ngươi phá hủy một lò đan của bổn viện.”

Thái Sử Trường Lệnh sững sờ, lão cũng là hồ ly thành tinh, đương nhiên hiểu Thiên Cù Tử đang muốn cho mình thấy lợi ích, để về sau có thể trao đổi.

Nhưng mồi nhử đối phương ném ra quá sức hấp dẫn, lão không thể không cắn câu, đành nói: “Toàn bộ dược liệu tiêu phí hôm nay, ta sẽ cho người mang gấp đôi đến Dược phường.” Dẫu sao trong lò luyện kia cũng chẳng phải là thượng phẩm tuyệt thế gì.

Thiên Cù Tử lại nói: “Thái độ như vậy không phù hợp để cầu kiến thức.”

Thái Sử Trường Lệnh nhíu mày, hỏi: “Ngươi muốn thế nào?”

Thiên Cù Tử ra vẻ khó xử mân mê chuỗi ngọc trong tay, “Mấy lời kế tiếp e rằng không nên để người khác nghe.”

Thái Sử Trường Lệnh lập tức quay lại, vung tay với nhóm tế ti đứng xunh quanh. Đến khi toàn bộ đều rời khỏi phòng, lão mới hỏi: “Lời gì, giờ Hề chưởng viện có thể nói rồi chứ?”

Thiên Cù Tử: “Đệ tử cầu bái sư dưới trướng bổn viện không phải như đại tế ti bây giờ.”

Thái Sử Trường Lệnh hiểu ngay đối phương có ý định khó dễ mình, bèn hỏi: “Vậy ngươi muốn thế nào?”

Thiên Cù Tử từ tốn nói: “Quy tắc của Họa Thành là gì, bổn viện không rõ, nhưng dưới trướmh bổn viện, đệ tử nhập môn phải lạy ba cái, khấu đầu chín cái, đốt hương dâng trà, đây là lễ bái sư, tuyệt đối không thể thiếu bước nào.”

Thái Sử Trường Lệnh cả giận quát: “Ta đường đường là đại tế ti của Họa Thành, há có thể bái ngươi làm thầy?! Ngươi đừng quên, bây giờ ngươi là tù nhân của Họa Thành!”

Thiên Cù Tử điềm nhiên nói: “Ra là thế. Vậy Thiên Cù Tử xin cung tiễn đại tế t. Ngoài ra, hôm nay đại tế ti tự tiện xông vào phòng luyện đan, tự mở lò luyện, nhưng không cần bồi thường dược liệu đâu, bổn viện sẽ đòi từ chỗ của Khôi thủ.”

“Ngươi!” Lửa giận trên đỉnh đầu Thái Sử Trường Lệnh cháy hừng hực, nhưng lại không thể làm gì. Chuyện tự ý xông vào phòng luyện đan không quan trọng gì mấy, nhiều lắm Húc Họa sẽ chỉ phạt lão cấm túc hối lỗi thôi, chưa kể, ra mặt xin lỗi cũng có thể xong chuyện.

Nhưng cơ duyên Đan đạo lại là chuyện trọng đại, chỉ có thể gặp chứ không thể cầu. Lấy thế lực nhỏ yếu của Họa Thành, đời lão sẽ có mấy lần cầu được danh sư như Thiên Cù Tử chứ?!

Lòng dao động liên tục, nhưng thấy xung quanh không có người, Thái Sử Trường Lệnh rốt cuộc cắn răng, quyết định: “Ta có thể bái ngươi làm thầy, nhưng có điều kiện.”

Thiên Cù Tử mỉm cười, chuỗi ngọc trong tay run rẩy cọ xát không ngừng, khiến chàng vui vẻ vô cùng, “Nói đi.”

Thái Sử Trường Lệnh nói: “Quan hệ giữa ngươi và ta chỉ có hiệu lực khi không có ai, ở trước mặt người khác ta tuyệt đối sẽ không gọi ngươi là thầy.”

Thiên Cù Tử cười khẽ, khi không bị sắc đẹp ảnh hưởng, trí thông minh của Hề chưởng viện có thể được xưng là tuyệt đỉnh đấy. Chàng gật đầu, “Được.”

Dứt lời chàng lấy từ khư đỉnh ra bộ ấm trà, còn lấy cả loại trà mình thường uống.

Chuẩn bị chu toàn như thế… ngươi đến Họa Thành dưỡng lão hả?! Thái Sử Trường Lệnh cắn răng, cuối cùng vẫn đích thân rót trà, quỳ cả hai gối xuống đất, hành lễ dâng trà. Một câu kẹt ở cổ dạo qua dạo lại cả buổi, cuối cùng bị được lão gằn từng chữ nói ra khỏi miệng: “Nhờ sư tôn… chỉ giáo sai sót.”

Thiên Cù Tử dùng một tay tiếp nhận trà, chỉ hơi chạm môi rồi đặt xuống một bên, “Vi sư hiểu rõ trong lòng, ngươi lui ra trước đi.” Ngẫm nghĩ một chút, chàng lại bổ sung: “Ngày mai giờ Dậu (5-7h tối) lại đây.”

Mặc dù Thái Sử Trường Lệnh cảm thấy cái lạy bái sư này vô cùng uất nghẹn, nhưng nghĩ tới bản thân vừa vớ được cơ duyên tốt như thế, mừng rỡ trong lòng đã lấn át cả tự tôn. Lão lại dập đầu cái nữa rồi mới đi ra ngoài, dẫn toàn bộ tế ti trở về.

Làm đệ tử, nói cho cùng bị ràng buộc bởi rất nhiều lễ phép. Lúc ra khỏi cửa lão cũng không quên đóng cửa phòng luyện đan lại giúp Thiên Cù Tử, còn nhân tiện kích hoạt lại các trận pháp phòng ngự bị đóng ban nãy.

Lão vừa đi, Húc Họa lập tức rời khỏi chuỗi ngọc. Hề chưởng viện mới định trêu chọc vài câu về xương cốt của đại tế ti Họa Thành, nhưng thấy mặt nàng đỏ ửng, hơi thở lộn xộn, thì không khỏi thu hồi ý định đùa bỡn, chậm rãi tiến tới khẽ hôn lên tóc mai nàng.

Khát khao trong lòng Húc Họa giờ đã lấn át cả tức giận, nàng gần như thô bạo cởi y phục của Thiên Cù Tử. Chàng nắm chặt tay nàng, chất giọng cũng đã khàn đặc, “Tối nay còn rất dài, Khôi thủ không cần vội vàng như vậy.”

Đêm xác thực dài dằng dặc, Húc Họa chết đi sống lại nhiều lần, ngứa ngáy trong lòng cuối cùng cũng được xoa dịu. Hề chưởng viện cảm thấy tối nay nàng cực kỳ chủ động, nên nhất thời thất thố, giày vò nàng không chút nương tay.

Hai người điên cuồng cả một đêm, giường mỹ nhân nho nhỏ trong phòng luyện đan hỗn độn chăn gối. Lửa trong lò luyện đã tắt từ lâu, thật ra cho dù Thái Sử Trường Lệnh không tới, lò đan này cũng đã định là bị hỏng rồi. Đan khí xưa nay chú trọng tính tinh khiết, hai người bọn họ làm bậy trong phòng luyện đan thế này, đan khí có thể thanh thuần mới lạ!

Thấy trời sắp sáng, Húc Họa đạp Hề chưởng viện vẫn chưa thỏa mãn xuống giường… Thứ phóng túng bực này, vẫn nên lấy trao đổi với Ma tôn Doanh Trì thì hơn!

Song khi Hề chưởng viện giở đủ kiểu trêu chọc, không ngừng cố gắng; nàng lại cảm thấy, vẫn nên giữ thứ phóng túng này lại hưởng dụng thêm mấy ngày.

_________oOo_________

Thái Sử Trường Lệnh vô duyên vô cớ hời được một sư phụ ‘xịn’, liên tục mấy ngày tu vi đột nhiên tăng mạnh, nên nhất thời vui mừng vô cùng, làm gì còn dám tới quấy rầy Thiên Cù Tử nữa?

Lão quản lý toàn bộ công tác nuôi tằm của Họa Thành, chiếm được không ít chỗ lợi, thế là có cảnh các loại y phục tơ tằm được đưa tới chỗ Thiên Cù Tử mỗi ngày. Chỉ là màn nịnh nọt này, người ngoài không ai hay biết.

Nhưng lão đưa đồ đút lót thì cũng thôi đi, lại chuyên chọn lúc đêm dài vắng người mà đưa. Ngay cả ‘sư tỷ’ Hề Vân Thanh của lão cũng ké được không ít thứ tốt.

Mấy cảnh này, ngày nào Húc Họa không nhìn thấy đâu? Nhưng cũng chỉ có thể lắc đầu thở dài… thế đạo bây giờ ấy à, lòng người đều thối hỏng cả rồi.

Thái Sử Trường Lệnh không tới quấy rầy, hai người càng mặc sức càn rỡ.

Mấy ngày kế tiếp, Khôi thủ Họa Thành cảm thấy mỏi eo, nằm gối lên ngực người nào đó, không nhịn được hỏi: “Hóa thân của Hề chưởng viện ở đây, vì sao Tiên tông Cửu Uyên vẫn chưa ra giá tới chuộc vậy?”

Hề chưởng viện đỏ mặt, viện cớ: “Không dám giấu giếm Khôi thủ, Âm Dương viện nuôi dưỡng rất nhiều đệ tử, luôn phải thắt chặt chi tiêu. Thật sự không có khả năng ra giá chuộc.”

Mẹ nó, ngươi dỗ con nít đấy à? Húc Họa lại lần nữa một cước đạp tình nhân xuống khỏi giường mỹ nhân.

Trong lúc hai người cứ thế cuồng hoan, kỳ hạn mười ngày dần đến.

Tại Hướng gia bảo, Hướng Tiêu Qua huy động đệ tử dưới trướng, rốt cuộc hoàn tất phần nảm khạm cho cánh hoa cuối cùng của Xá Thế Liên Đăng. Lão cầm chiếc đèn được thắp sáng trên tay, đang định cảm thán thì bỗng ngửi thấy mùi hoa quế. Lão quay phắt lại, quả nhiên nhìn thấy Húc Họa đã đứng sau lưng mình, mặt cười tươi tắn.

Hướng Tiêu Qua lập tức vẫy cho chúng đệ tử lui ra, trầm giọng nói: “Ta hy vọng lần sau tới Hướng gia bảo, ngươi có thể thông báo cho đệ tử trông cửa chuyển lời một tiếng trước khi vào.”

Húc Họa không chút bận tâm, “Ồ, Hướng Mang về nhà cũng phải thông báo với đệ tử trông cửa à?”

Hướng Tiêu Qua tức giận nói: “Sao giống nhau được? Nó là con trai ruột ta!”

Húc Họa ngồi xuống ở đối diện, không chút khách khí tự rót trà cho mình, “Ta do chính tay phụ thân rèn nên, nhờ đó mà phụ thân được tôn là Khí thánh. Vinh quang mà ta mang tới cho phụ thân vượt xa Hướng Mang. Con ruột và tác phẩm tâm huyết có gì khác nhau sao?”

Hướng Tiêu Qua càng thêm phẫn nộ, “Chí ít nó không có gì giấu giếm ta, đồ lừa đảo!”

“Ơ!” Nụ cười trên mặt Húc Họa càng thêm rõ ràng, “Tại sao lại nói như vậy?”

Hướng Tiêu Qua hầm hầm nói: “Lúc còn là vẫn thạch ngươi rõ ràng đã mở linh trí, nhưng lại một mực ngậm miệng không nói gì, giả vờ là cục đá ngoan! Dụ dỗ toàn bộ Huyền môn dốc hết sức người tiền của để hung đúc củng cố cho ngươi! Giờ hấp thu xong hết bảo vật, đạt được thần lực kinh thế, ngươi lại chạy ra khỏi cửa sông Nhược Thủy! Đồ nói không giữ lời, chớ gọi ta là cha!!!”

Húc Họa cười ngặt nghẽo, “Phụ thân nói vậy hơi quá đáng rồi, từ lúc phụ thân phát hiện ra ta, ta đã bao giờ nói mình chưa mở linh trí đâu nào? Huyền môn quả thực từng dốc sức củng cố cho ta, nhưng cũng có ai từng hỏi ta đã mở linh trí, có nguyện ý trấn giữ Nhược Thủy không chưa? Từ đầu đến cuối, ta chưa hề hứa hẹn gì, trái lại, người lừa gạt Huyền môn là ngài mới đúng, phụ thân à.”

Hướng Tiêu Qua giận tới mức cả râu tóc đều run rẩy, Húc Họa phiền não nói tiếp: “Sau khi đúc thành thánh kiếm, khi mang theo ta đi độ kiếp, ngài mới phát giác ta đã mở linh trí, nhưng lại không đề cập gì với Huyền môn. Thế là ngài trở thành Khí thánh duy nhất của toàn bộ Huyền môn, mà ta cũng đã trấn giữa cửa sông Nhược Thủy hết hai ngàn năm. Tính ra mọi công danh thành tựu của ngài đều gắn chặt với ta đấy.“

L0ng nguc của Hướng Tiêu Qua phập phồng kịch liệt, ba ngàn năm trước, lão chính là Chú kiếm sư có thiên phú cao nhất Huyền môn, chẳng qua do tuổi tác còn quá nhỏ, nên vẫn luôn bị trưởng bối áp chế.

Thiên tài đúc kiếm tâm cao khí ngạo là lão từ nhỏ đã biết, muốn vượt qua cái bóng của sư trưởng thì chỉ có rèn thành một thánh khí đủ kinh hãi thế tục thôi, mà cơ hội quả thật rốt cuộc cũng đến.

Pháp trận ở cửa sông Nhược Thủy bị yếu đi, đại đệ tử Thủy Không Tú của chưởng viện Âm Dương viện đến đây tìm lão, thì ra chí hướng của hai người vốn giống nhau… Hai người trẻ tuổi có thiên tư kinh diễm đều cần một cơ hội khiến cả thiên hạ dõi mắt nhìn, để tiến thêm một bước.

Thế là trải qua thương lượng, hai người ấy vậy mà đồng lòng quyết định… Hướng Tiêu Qua đúc một thanh thánh kiếm, Thủy Không Tú đích thân cầm kiếm, lại lần nữa trấn áp cửa sông Nhược Thủy ở Thập Vạn Đại Sơn.

Ngươi trẻ tuổi luôn mắt cao hơn trời, kiêu ngạo cuồng vọng. Hai người chung tay đạp bằng cửu châu, không ngờ thật sự tìm được một khối vẫn thạch rắn chắc hơn cả thiết. Hướng Tiêu Qua như nhặt được bảo vật, lập tức bắt đầu tôi luyện. Nhưng bất kể dùng lực lượng gì, lão đều không thể luyện hóa nổi khối vẫn thạch ngoan cố này.

Đến cuối cùng, Thủy Không Tú tìm được thần mộc Bất Hủ, lấy thần mộc làm chất đốt, dùng lôi hỏa như lửa, rốt cuộc cũng luyện hóa được khối vẫn thạch cứng đầu này, suốt quá trình đương nhiên gặp vô vàn trắc trở.

Và đứng trước đầy đủ nguyên liệu, toàn bộ Huyền môn bắt đầu ý thức được hai tiểu tử cuồng vọng này muốn làm gì, và xem ra có khả năng thành công.

Tiên tông Cửu Uyên là bên đầu tiên công khai quan tâm tới chuyện này, đưa tới không ít tài liệu quý hiếm. Ngay cả Ma tộc cũng đưa Thần Ma Chi Tức tới để hấp thi ma khí trong kiếm, tránh cho thần kiếm bị ma khí xâm nhập khi ở trong sông Nhược Thủy.

Mà tên tuổi của Thủy Không Tú và Hướng Tiêu Qua cũng dần dần lan truyền trong Huyền môn và Ma tộc.

Nhất là vào hôm đó, khi thần kiếm sắp được luyện thành, mây gió hội tụ đầy trời. Các đại nhân vật của Huyền môn đều tụ tập xem, ngay cả Ma tộc cũng vượt qua Cửu Sát Thiên Võng tới chứng kiến. Nhưng hai thế lực xưa nay như nước lửa lại không bận rộn giao chiến, tất cả đều nhìn chằm chằm lò đúc kiếm của Hướng gia bảo.

Mây đen tụ dày đặc trên bầu trời của Hướng gia bảo, giữa trưa mà giơ tay không thấy được năm ngón. Lửa từ thần mộc Bất Hủ đã tắt, chỉ còn một mẩu nhỏ chưa cháy hết.

Áp lực từ lò đúc khiến người ta thở không nổi, thế rồi một tiếng sấm đột nhiên vang rền, xé toạc bầu trời mây đen vạn dặm, bổ thẳng xuống trên lò đúc kiếm.

Khi ấy, toàn bộ Huyền môn và Ma tộc đều bỗng ý thức được… Thanh kiếm này mãi không xuất ra khỏi lò đúc, thì ra là đang độ kiếp!

Ba luồng kình lôi đủ khiến trời đất tê liệt. Hướng Tiêu Qua lo lắng cho bảo kiếm đã tốn ngàn năm tâm huyết ngưng đúc, không thể không lao tới. Thủy Không Tú đương nhiên cũng theo sau, hai người bổ nhào tới trước lò kiếm. Hướng gia bảo đã biến thành phế tích trong tiếng sấm, bốn phía đều là lửa và khói. Khi Hướng Tiêu Qua nắm chặt được lấy chuôi kiếm cũng chính là lúc luồng kình lôi thứ tư cuồn cuộn bổ xuống.

Nhưng trong nháy mắt đó, một chuỗi tâm pháp xuất hiện trong đầu lão, lão gần như theo tiềm thức giớ kiếm quét ngang, tâm pháp vừa ra liền chặn được luồng lôi kiếp này.

Tại khoảnh khắc ấy, trong lòng lão đột nhiên có xẹt qua một ý nghĩ đáng sợ… thanh kiếm này, hoặc phải nói là khối vẫn thạch này, có thần trí!!!

Nếu phát hiện trước thời điểm này thì may ra còn cứu vãn được… chỉ cần xóa bỏ thần trí của nó, biến nó trở về một vật liệu hi hữu vạn thế khó tiềm là ổn. Nhưng bây giờ, được đủ loại pháp bảo củng cố hung đúc, trải qua sự luyện hóa của lửa thần mộc Bất Hủ, vừa rời khỏi lò kiếp đã dẫn động lôi kiếp, nó còn có thể bị tiêu diệt sao?

Bất kể có thể hay không thể, nhất định cũng là một trận ác chiến.

Lấy thần thức mạnh mẽ hiện giờ của nó, nếu hủy thần thức thì kiếm cũng không còn.

Mà lão và Thủy Không Tú mất hơn ngàn năm, tâm huyết cả đời đều đặt vào đây, giờ đã sắp đại công cáo thành, chẳng lẽ phải nhìn mọi thứ biến thành mây khói? Nếu thật sự là thế, vậy sư môn, hay thậm chí cả Huyền môn và Ma tộc, sẽ đối đãi thế nào với lão và Thủy Không Tú?

Chưa kể, bây giờ lão cầm kiếm này trong tay, vậy mà lôi kiếp trên trời vẫn chưa ngừng.

Thế là lão nhận lấy chỉ dẫn của kiếm, cùng nó chịu hết chín luồng thiên kiếp. Huyền môn và Ma tộc đều thán phục, tôn lão làm Khí thánh ngay tại chỗ.

Tâm huyết ngàn năm, muốn cứ như vậy mà hủy đi sao?

Lão đã chọn im lặng.

Sau đó, Thủy Không Tú tự mình cầm kiếm vào pháp trận viễn cổ, dùng kiếm làm hồn trận, cắm ở tâm trận. Pháp trận vốn lung lay sắp đổ ổn định lại, một hồi hạo kiếp cứ thế được hóa giải.

Kiếm này được tôn là thánh kiếm, còn Thủy Không Tú lập tức được chỉ định là người nhậm chức môn chủ Tiên tông Cửu Uyên đời kế tiếp.

Thiếu niên công thành danh toại, trong nhất thời quên mất mầm họa.

Hai ngàn năm sau, mầm họa giờ đang ngồi ở trước mặt Hướng Tiêu Qua, mỉm cười uống trà. Mà hai thiếu niên khí phách vô song năm đó, nhất định phải tự động nuốt lấy trái đắng này.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc