ÁNH TRĂNG TRONG LÒNG QUÂN

Tại Họa Thành, Tinh Thần Hải.

Hóa thân Thiên Cù Tử ngồi ngay ngắn bên giường mỹ nhân, ban nãy chàng thất thố, phải cuống cuồng lau sạch máu mũi, giờ đang cúi đầu rót trà, lợi dụng hương trà để che đậy mùi máu tanh, bên tai đột ngột vang lên tiếng bước chân.

Chàng ngẩng đầu lên, màn tơ bay lên, Húc Họa vận vũ y tuyền trắng, đuôi váy kéo dài hơn trượng, cổ thuyền để lộ đôi xương quai xanh hoàn mỹ.

Phần trên bộ váy ôm chặt làm nổi bật vòng eo nhỏ nhắn, trước ngực thêu hoa điểm xuyến thêm trân châu, cao quý mà trang nhã.

Tùng váy xòe rộng, hoa kết bằng lụa đính dày đặc từ eo đến tận chân váy, lay động như nghìn ngọn sóng theo từng bước chân của nàng.

Thiên Cù Tử gần như ngừng thở, một làn gió vẫy đến muốn lay động màn vân tinh, nhưng chính chàng mới là vật bị chao đảo.

Húc Họa khẽ nâng hai tay lên, mỉm cười xoay một vòng khiến làn váy xòe rộng, khiến lớp hoa bay múa như bông tuyết. Nàng hỏi: “Trông thế nào?”

Lúc này chủ thể của Hề chưởng viện đang đứng trước mặt Tái Sương Quy. Đối với thành quả của lần tập kích này, Tái Sương Quy thật sự không hài lòng cho lắm, tuy bắt được Lệ Không Kiêu, nhưng Húc Họa không chỉ bắt mất Hề Vân Thanh mà còn nẫng theo cả hóa thân của Thiên Cù Tử.

Ông nói: “Họa Thành bây giờ khí thế ngất trời, e rằng sẽ không dễ dàng thả hóa thân của ngươi đâu. Chúng ta nên thuận theo ra điều kiện gì đây?”

Đã nói dứt câu mà mãi vẫn không thấy Thiên Cù Tử trả lời, ông đập bàn một cái, gọi hồn đệ tử về: “Hề chưởng viện!”

Thiên Cù Tử hoàn hồn, hỏi: “Sư tôn vừa nói gì cơ?”

Quả thật là không hề lắng nghe lời ông vừa nói, Tái Sương Quy bắt đầu thấy lo lắng, “Yêu nữ kia đang làm nhục các ngươi à?” Miệng hỏi vậy nhưng trong bụng ông lại nghi ngờ khả năng này, dẫu gì ngươi với nàng ta cũng từng có một khoảng thời gian mặn nồng mà chẳng phải sao?

Thiên Cù Tử lắc đầu, “Không có, hóa thân của đệ tử vẫn bình yên.”

Nghe vậy Tái Sương Quy mới yên lòng được một chút, “Vậy sớm chuộc về đi, để tránh đêm dài lắm mộng, sinh thêm phiền phức.”

Thiên Cù Tử buột miệng nói: “Không cần.”

Tái Sương Quy sửng sốt, “Ngươi nói vậy là sao?”

Thiên Cù Tử cúi đầu, nói khẽ: “Hóa thân đệ tử vẫn ổn, sư tôn không cần hao tâm tổn trí vì vấn đề này, càng không cần chuộc về.”

Tái Sương Quy nhíu mày, ngay sau đó liền giận tím mặt, “Là không cần chuộc về hay là ngươi sướng đến quên trời quên đất nên không muốn chuộc về?!”

Thiên Cù Tử đỏ ửng mặt, mím môi không nói lời nào nữa. Tái Sương Quy nhảy bật dậy, cầm bình trà lên muốn nện vào đầu chàng. Ở trước mặt sư tôn đương nhiên không thể thi pháp chống lại, Thiên Cù Tử đành đưa tay ra đỡ, để nước trà nóng hổi tưới thẳng vào tay mình.

Chủ thể nhíu mày, cả hóa thân cũng chau mày theo.

Húc Họa phát hiện thấy, liền hỏi: “Có gì không ổn ư?”

Hóa thân Thiên Cù Tử vội vàng đứng dậy, “Thịnh nhan của Khôi thủ như tiên, mỹ miều tựa hoa xuân, làm sao có gì không ổn chứ?”

Húc Họa luôn rất hưởng thụ mấy câu lấy lòng kiểu này, huống chi thân là nữ giới, luôn vui vẻ khi được khen đẹp là lẽ thường tình. Nàng nói: “Vậy Hề chưởng viện có thể giúp ta chọn một bộ trang sức phối với váy này không?”

Thiên Cù Tử không dám nhìn thẳng nàng, hơi quay đầu lướt ánh mắt qua gian phòng đầy vật sức của nàng. Một lát sau, chàng đi đến trước một mặt dây chuyền hình giọt nước bằng bảo thạch trong suốt treo trên tường, đưa tay lấy nó xuống.

Quang trận chớp nháy khiến mặt dây như thêm sáng ngời, chàng cầm dây chuyền từ tốn đi về phía nàng. Húc Họa chợt cảm thấy Hề chưởng viện bình thường oai phong bỗng trở nên cứng ngắc như con rối. Nàng vén gọn mái tóc dài của mình, bảo: “Làm phiền Hề chưởng viện đeo cho ta được không?”

Thiên Cù Tử đứng sau lưng nàng, trước mắt chỉ thấy được một khoảng da thịt mịn màng như nhung, trắng hơn cả tuyết. Hương quế lúc xa lúc gần nơi chóp mũi, vừa giữ chàng thanh tỉnh xong cũng khiến chàng mê muội. Chàng chậm rãi vòng dây chuyền qua cổ Húc Họa, lòng bàn tay chạm đến da thịt nàng, trơn nhẵn mượt mà không lời nào tả được.

Khoảng cách gần như thế, nàng vén tóc sang một bên, nàng nghiêng mặt lại mỉm cười, tất cả đều khiến Hề chương viện điên đảo thần hồn.

Mỹ nhân khép mở đôi môi đỏ, Thiên Cù Tử phải cố định thần mới có thể nghe được nàng vừa nói gì.

Húc Họa đề nghị: “Nếu Hề chưởng viện không mệt, bổn tọa muốn đưa ngài đi xem cảnh đêm của Họa Thành, ngài thấy sao?” Phái nữ thích nhất là mặc quần áo đẹp, nhờ bạn bè chọn đồ trang sức rồi cùng đi du ngoạn mà, ai đời mặc đồ đẹp xong lại đi ngủ chứ?

Thiên Cù Tử cúi đầu, tựa như một con trối vô hồn mặc nàng dẫn dắt, “Xin theo ý của Khôi thủ.”

Thế là Húc Họa dẫn chàng băng qua từng dải vân tinh, giữa khung cảnh lấp lánh rạng ngời này, nàng giống như vừa thần vừa từ tốn bước vào phàm trần vậy, thánh khiết không tì vết.

Ma khôi đi qua người bọn họ đều cúi đầu hành lễ, không dám nhìn thẳng. Húc Họa dẫn đầu, Thiên Cù Tử theo sau, chậm rãi đi trên con đường lát đá xanh của Họa Thành. Có lẽ bị ảnh hưởng với Khôi thủ của mình, tộc Ma khôi cũng thích mấy thứ bóng bẩy hào nhoáng. Không ít nhà cửa trong thành dùng đá dạ quang treo trên cây làm đèn chiếu sáng.

Từ xa nhìn lại, cả tòa thành như một biển sao trời lung linh.

Trong không khí tràn đầy hương quế, Húc Họa đeo găng tay bằng sa mỏng phối với bộ váy nên không cầm theo quạt xếp. Khi đi ngang qua một khu vườn nhỏ, nàng tiện tay bẻ một cành hoa quế thò ra, “So với Tiên tông Cửu Uyên, từ đầu đến đuôi Họa Thành đều thiếu vắng khí độ một tông môn nên có.”

Thiên Cù Tử trông thấy trong khu vườn của Ma khôi có nuôi dê, dê con đang nép mình trong bụng dê mẹ, hình như cũng đang nhìn chàng. Thiên Cù Từ bỗng thấy lòng ấm áp đến lạ, “Nhưng nhiều mùi vị nhân gian hơn hẳn.”

Đây mới là nơi sinh sống, không lạnh lẽo như núi Dung Thiên, cả đời tu đạo nên cuộc sống cũng tẻ nhạt theo.

Húc Họa vung vẩy cành hoa quế trong tay, nói: “Ta cũng cảm thấy thế. Nếu cho ta lựa chọn, ta thà ở trong nơi thấm đẫm mùi vị nhân gian như Họa Thành, nhìn khói bếp lượn lờ, nghe người dân nói chuyện rôm rả hơn.”

Thiên Cù Tử nhìn chằm chằm đuôi váy dài thượt của nàng, vạt váy đã được thi pháp tự động làm sạch, nhưng chàng vẫn muốn tự tay nâng váy cho nàng, “Nhưng ở nơi dễ dàng bộc phát tạp niệm như vậy, không trở ngại cho tu hành sao?”

Húc Họa nói: “Con người sống trên đời vốn chính là tạp niệm rồi.”

Thiên Cù Tử ngơ ngẩn.

Húc Họa dùng cành quế trong tay chỉ trăng, ánh trăng hội tụ thành tia sáng rơi vào trong tay nàng, nàng nói khẽ: “Thân ta là tạp niệm, hồn cũng là tạp niệm, ta thật sự là gì?”

Thiên Cù Tử tiến lên một bước, nắm chặt tay nàng, ngón tay nàng mềm dẻo đến mức khiến lòng người say mê. Chàng nhẹ giọng nói: “Đừng nói vậy.”

Húc Họa ngước lên nhìn chàng, mắt nàng sáng trong, lấp loáng sóng nước, ánh trăng vô biên như đều nở rộ trong mắt nàng. Thiên Cù Tử đột nhiên ý thức được, nàng thật sự là ma.

Làm gì thần linh xinh đẹp yêu diễm như thế, lòng sắt đá đến đâu cũng không thoát được sự quyến rũ của nàng.

Trông thấy vẻ mê man trong mắt Thiên Cù Tử, Húc Họa hất tay chàng ra, mỉm cười nói: “Trong lòng Hề chưởng viện cũng đều là tạp niệm.”

Bất chợt bị nàng chế nhạo, Thiên Cù Tử lập tức đỏ bừng mặt. Húc Họa lại cười khẽ, “Đằng trước là rừng dâu của Họa Thành.”

Thiên Cù Tử ngẩng lên nhìn phía trước, loáng thoáng thấy được bờ tường màu xám trắng, dưới tường chính là rừng dâu kéo dài. Chàng nói: “Tơ tằm của Họa Thành vang danh thiên hạ, rừng dâu này quả nhiên bất phàm. Xưa nay Ma khôi chuyên trồng dâu nuôi tằm, nhưng xem ra thánh thụ của Họa Thành dường như cũng không phải là cây dâu.”

Húc Họa gật đầu, “Không dối gì Hề chưởng viện, nguyệt quế mới chính là thánh thụ của Họa Thành.”

Trong lòng Thiên Cù Tử chợt lóe lên nghi ngờ, “Tộc Ma khôi từng chỉ biết trồng dâu nuôi tằm, chiến lực cực thấp, ngay cả mười hai tộc của Ma tộc cũng không được xếp một vị trí. Nắm giữ bảo vật hiếm thấy như thần mộc Bất Hủ, e rằng không cách nào bảo vệ.”

Húc Họa chỉ cười không nói, Thiên Cù Tử hỏi tới: “Thần mộc là do Khôi thủ lấy từ nơi khác mang về Họa Thành đúng không?”

Húc Họa nhẹ vung vẩy nhánh hoa quế trong tay, sương đêm thấm đẫm hương hoa. Nàng cười nói: “Chuyện này nói ra rất dài dòng, nguồn gốc của bảo vật cũng đâu thể tùy tiện tiết lộ.”

Thiên Cù Tử gật đầu tỏ ra hiểu, song trong bụng lại khó tránh khỏi sinh nghi… thời kỳ này còn ở nơi nào có thể có thần mộc Bất Hủ đây?

Rừng dâu trải dài mấy chục dặm nhìn không thấy điểm cuối, gió thổi qua, tán lá bay múa kêu xào xạt.

Trong lúc Húc Họa bước đi, tinh thạch đeo bên hông lấp lánh liên tục. Nàng nói: “Ta nhớ lần đầu tiên gặp gỡ Hề chưởng viện chính là ở rừng dâu.”

Thiên Cù Tử đương nhiên nhớ rõ điều này hơn ai hết, thánh điện Thiên Ma, Ma tôn Doanh Trì muốn giam cầm nàng vĩnh viễn, hư tình giả ý* trồng một mảnh rừng dâu để lấy lòng nàng. Chàng nói: “Bổn viện cho rằng Khôi thủ không thích nhắc lại chuyện đó nữa.”

* Chỉ sự giả dối nhiệt tình bên ngoài, nhưng trong lòng thì không phải vậy.

Húc Họa ngẩng mặt lên đón gió, mái tóc dài nhẹ bay bay, nàng dựa vào một gốc dâu, hỏi: “Vì sao lại không? Gặp được Hề chưởng viện chính là niềm vui của bổn tọa. Mà lúc ấy nhận nhầm chưởng viện thành Vân Giai, chỉ sợ khiến chưởng viện chê cười rồi.”

Tâm trí Thiên Cù Tử từ từ gợi lại chuyện cũ đã qua, chàng cũng từ tốn tựa vào mặt sau gốc cây Húc Họa đang dựa, cảm giác được tà áo lụa mềm mỏng như mây khói của nàng, “Trưởng tộc… có biết… có thể quen biết Khôi thủ cũng chính là may mắn ba đời của Thiên Cù Tử.”

Hóa thân Thiên Cù Tử hàn huyên với Húc Họa tại rừng dâu của Họa Thành, chủ thể ở Khổ Trúc Lâm ngồi thiền mãi cũng không tĩnh tâm được.

Trăng sáng len vào phòng qua cửa sổ, sương lạnh rải đầy đất. Chàng mở mắt ra, tâm rốt cuộc vẫn ở phương xa, làm thế nào cũng không kéo về được. Có một chuyện chàng vẫn canh cánh mãi trong lòng, bất kỳ thế lực nào, lịch sử nội bộ là chuyện không thể đột nhiên thay đổi. Nhưng sau khi Họa Thành thay đổi Khôi thủ, dường như nếp sống và tính ngưỡng của cả tộc đều thay đổi theo.

Chàng cảm thấy kỳ lạ, nhưng Húc Họa không muốn nhiều lời, hơn nữa ngày tốt cảnh đẹp như vậy, tiếp tục đàm luận vấn đề này thì hơi buồn cười.

Cùng lúc đó trên núi Dung Thiên, sau mấy ngày mấy đêm đánh nhau với Ma tộc, chưởng viện chín nhánh Cửu Uyên đều đã mệt rũ, ai cũng chìm vào giấc ngủ, ngay cả đệ tử dưới trướng cũng vậy.

Chỉ có một người là còn sung sức vô cùng, chưởng viện Đao tông Mộc Cuồng Dương.

Mộc Cuồng Dương đến hồ Phi Kính tắm rửa xong mới cầm đao Nhật Nguyệt Càn Khôn trở về chỗ ở. Nàng khác với số đông, chưởng viện tám nhánh còn lại chẳng ai ở cùng viện với sư tôn của mình cả. Dẫu gì cũng đều đã trưởng thành hết rồi, còn cần trưởng bối quản thúc sát rạt thế sao?

Nhưng Mộc chưởng viện và Phó đại trưởng lão vẫn chia hai phòng ngụ cùng một viện. Trước kia nàng thích uống rượu, mê chạy loạn, gây rắc rối khắp nơi; Phó Thuần Phong không thể không ở gần để đốc thúc ngăn cản. Cứ thế nhiều năm đã thành quen, sư đồ hai người ở chung viện cũng khá hòa hợp, cho nên không ai nhắc tới chuyện tách ra ở riêng nữa.

Mộc Cuồng Dương vừa bước vào viện thì liền nghe thấy tiếng người nhỏ giọng lẩm bẩm gì đó bên trong.

Nàng nhất thời tò mò, đi tới trước cửa phòng Phó Thuần Phong, xác định được âm thanh rõ ràng vọng ra từ nơi này, nàng định gõ cửa hỏi thăm, song vừa mới giơ tay lên thì lại nghe thấy Phó Thuần Phong bên trong bỗng nói: “Giết Mộc Cuồng Dương.”

Hả? Mộc Cuồng Dương ngớ người… Không phải chứ, tuy nhiều năm qua nàng rất ít khi nghe lời sư tôn, nhưng có từng làm gì đến mức kết thù kết oán đâu?!

Nàng thấm ướt ngón tay chọc thủng giấy dán cửa, trợn một mắt nhìn trộm vào trong.

Trong phòng chỉ có mình Phó Thuần Phong, trên mình mặc y phục trong bằng vải bông, dáng người vẫn như bình thường, có khác chăng là dưới thắt lưng có thêm một pháo đài nho nhỏ, chỉ liếc mắt qua cũng đủ thấy xấu hổ.

Mộc Cuồng Dương cũng thấy ngượng chín mặt, được rồi, hẳn là vì chuyện này mà oán hận mình đây mà. Nhưng tốt xấu gì cũng là sư đồ chừng ấy thời gian, có cần bởi vì chuyện nhỏ này mà muốn giết nàng không vậy? Chẳng phải lần trước y đã nói mình không sao ư?

Mộc chưởng viện khẽ lắc đầu, đúng là lòng dạ nam giới, nhỏ như kim dưới đáy biển ấy.

Nàng còn đang ngẫm nghĩ, người trong phòng lại không tự chủ được nhỏ giọng lầm bầm: “Giết Mộc Cuồng Dương.” Miệng nói vậy nhưng y vẫn đứng yên không nhúc nhích.

Mộc Cuồng Dương nghiêng đầu, rốt cuộc không nhịn được đẩy cửa đi vào, “Sư tôn, có cần quá đáng vậy không?! Lỗi sai có tí tẹo thôi mà, uống nhiều nước nóng chút là xong chẳng phải ư? Ừm… đúng là có khả năng không chỉ một chút thôi… nhưng có đến mức muốn giết ta sao?”

Phó Thuần Phong quay về phía nàng, thần sắc bỗng sững lại, tựa như có gió lạnh quất vào mặt, y khẽ gọi: “Cuồng Dương.”

Mộc Cuồng Dương đi đến ngồi xuống cạnh bàn, tự rót cho mình một chén trà, “Không phải ta càm ràm chứ, nghĩ thoáng một chút không được à??

Phó Thuần Phong chậm rãi đi từng bước một đến trước mặt nàng, trong giọng nói loáng thoáng chút rung động không rõ, “Cuồng Dương…”

Mộc Cuồng Dương khã nhíu mày, rốt cuộc cũng phát hiện có gì đó không đúng, “Thân thể sư tôn có vấn đề gì sao?”

Chữ ‘sao’ cuối cùng vừa rời khỏi miệng nàng thì Phó Thuần Phong đột nhiên rút đao chém tới, đao khí lãnh liệt như cuồng phong, thật sự không chút lưu tình. Mộc Cuồng Dương giật mình, may mà phản xạ của nàng tính ra cũng đứng đầu trong số chín chưởng viện, cho nên dù không hề phòng bị cũng vẫn kịp thời tránh được, nhảy ra ngoài qua lối cửa sổ.

Một đao của Phó Thuần Phong chém vỡ vách tường ngay, song y vẫn không chịu bỏ qua, cũng đuổi theo ra ngoài, lại nâng đao chém thêm một nhát, đao khí mạnh mẽ đến mức khiến trận pháp phòng hộ rung chuyển. Mộc Cuồng Dương vẫn tránh được kịp thời, trên mặt đất lập tức hằn một vết lõm sâu như kênh đào.

Mộc Cuồng Dương bất mãn kêu lên: “Này này, ta nể tình người lớn tuổi nên mới cho người mấy phần mặt mũi. Còn làm tới nữa thì ta không khách khí đâu đấy!”

Phó Thuần Phong như không nghe thấy lời nàng, lại vung đao lao đến. Mộc Cuồng Dương không khỏi bất đắc dĩ… sức chiến đấu của Phó Thuần Phong không tệ, đành phải nâng đao chống cự vậy. Nhưng nàng mới vung có một đao, Phó Thuần Phong lại *hự* một tiếng, phun ra một búng máu.

Mộc Cuồng Dương kinh ngạc đến ngây người… không đúng, nàng chỉ phòng ngự thôi mà, vốn chẳng hề phản kích, vì sao y lại thổ huyết cơ chứ? Chẳng lẽ giận đến hộc máu sao?

Bấy giờ nàng mới phát hiện, hình như sư tôn nhà mình không được tỉnh táo cho lắm. Tim nàng nảy mạnh một cái, sinh ra linh cảm chẳng lành, thử gọi: “Sư tôn?”

Chiêu đao Phó Thuần Phong hơi chậm, nhưng khoảng cách giữa các chiêu lại vô cùng nhanh, hết chiêu này đến chiêu khác. Mộc Cuồng Dương lại tránh được, quả nhiên trên thân sư tôn không có khí hộ thân, kình khí từ nàng xuyên thẳng qua người y, khiến y như bị trọng thương, máu tươi tuôn ra.

Không đúng… Sắc mặt của Mộc Cuồng Dương dần trở nên nghiêm nghị, nàng vừa đỡ vừa lui. Nhưng thế công của Phó Thuần Phong thật sự rất mãnh liệt, nàng lại không thể sử dụng kình khí phòng ngự, nhất thời cũng hơi chật vật.

Cuối cùng nàng không nhịn được nữa, vung một đao đánh bay đao của Phó Thuần Phong. Nàng ra chiêu cực chuẩn, nên kình khí chỉ vạch trúng người Phó Thuần Phong một vết thương nông. Y phục Phó Thuần Phong đã rướm máu, song y vẫn không quan tâm, dùng thân thể làm đao, toàn lực công kích.

Mộc Cuồng Dương không dám chống lại… sư tôn dùng thân thể làm đao, nếu nàng ra tay đỡ, y nhất định sẽ mất mạng.

Nàng không thể sử dụng kình khí hộ thân, cứ thế chịu đòn của đối phương. Trước ngực lập tức như bị xé toạc, xương ức đứt đoạn, nàng kêu lên đau đớn, trong miệng liền ngập tràn mùi ngai ngái.

Phó Thuần Phong đi đến trước mặt nàng, tuy y bị thương không nhẹ, nhưng ánh mắt vẫn đỡ đẫn như trước, y lẩm bẩm: “Giết Mộc Cuồng Dương.”

Mộc Cuồng Dương đưa tay trái che vết thương, tay phải vẫn cầm chặt binh khí song lại không cách nào ra tay, “Sư tôn!”

Phó Thuần Phong rẽ run lên, chậm rãi đi đến gần hơn. Mộc Cuồng Dương dùng tay phải chạm nhẹ vào ngọc bội chưởng viện hình thanh đao bên hông, một viên đan dược rơi vào lòng bàn tay. Sau đó nàng bỗng nhiên nhào tới, dùng sức lực tự thân giữ chặt Phó Thuần phong, nhét đan dược vào miệng y.

Phó Thuần Phong phản kháng kịch liệt, chịu nuốt xuống mới lạ.

Mộc Cuồng Dương liều mạng đè Phó Thuần Phong xuống đất, dùng sức đến mức thấy xương vai sắp nứt mà đối phương vẫn chết sống không chịu nuốt. Thấy y sắp phun đan dược tới nơi, lại không có tay rảnh, nàng đành bất đắc dĩ nói: “Sư tôn, xin đắc tội!” Dứt lời nàng vùi đầu dùng miệng mình bịt kín miệng y.

Phó Thuần Phong lắc đầu điên cuồng, người trước mặt gần như dính chặt trên người y, cảm giác kỳ dị nơi hạ thân bắt đầu chạy tán loạn toàn thân. Trong lúc bấn loạn, y bất chợt thả lỏng hàm răng, Mộc Cuồng Dương nhân cơ hội lập tức dùng đầu lưỡi đẩy đan dược vào sâu hơn, buộc y nuốt xuống. Nàng không muốn bị y giết chết ở đây… nói thế nào cũng phải được biết nguyên nhân trước chứ?

Càng nghĩ nàng càng thêm quyết liệt, vận sức thêm vào tay phải, thế rồi một tiếng *rắc* vang lên, tay Phó Thuần Phong đã bị bẻ gãy.

Phó Thuần Phong kêu lên đau đớn, Mộc Cuồng Dương lại dùng chân kẹp chặt hai chân y, ngại quá sư phụ à, tuy hơi đau nhưng bảo vệ mạng quan trọng hơn! Bị chút ngoại thương chả sao cả, tốt xấu gì Quân Thiên Tử cũng khá mát tay về mặt nối xương. Phiền người chịu đựng chút vậy! Mộc chưởng viện quyết định thật nhanh.

Phó Thuần Phong nuốt viên đan dược vào bụng, thần hồn liền lập tức trở về chỗ cũ… đan dược kia chính là thánh đan hộ mạng của chưởng viện đấy, đương nhiên khỏi phải bàn về hiệu quả rồi. Y vừa thở dốc vừa cố định thần, ngay sau đó nhận ra bản thân đang nằm ngửa trên mặt đất, và Mộc Cuồng Dương đang nằm đè trên người y.

Môi lưỡi hai người đang giao nhau, đầu lưỡi nàng ở sâu trong miệng y, ngoài ra còn cảm giác đau nhức dữ dội ở hai cánh tay, không giơ tay lên nổi. Càng đáng sợ hơn chính là… Mộc Cuồng Dương đang tách hai chân y ra!

Nghiệt đồ! Ngươi đang làm gì vậy hả?!

Phó đại trưởng lão muốn gầm lên mà miệng lại không rảnh rỗi. Y ra sức giãy giụa, nhưng Mộc Cuồng Dương sẽ bận tâm hay sao? Hai tay không chút sức lực, mọi phản kháng đều bị trấn áp. Cuối cùng, không rõ là vì bị thiếu không khí hay thần hồn lại rời thân bởi cái hôn sâu này, trước mắt y bắt đầu trở nên trắng xóa.

Phó đại trưởng lão cố lấy lại tinh thần giằng ra, nghiệt đồ này rốt cuộc muốn gì đây?!

Y trợn trừng muốn rách cả mí mắt, lần trước là hạ xuân dược, bây giờ còn muốn dùng vũ lực cưỡng ép hay sao? Lời y nói lúc trước đều bị nghiệt đồ này coi như gió thoảng qua tai hết rồi! Nhưng cứ coi như là muốn dùng vũ lực đi, làm sao lại đến mức bẻ gãy cả hai tay y thế này?!

Phó Thuần Phong phẫn nộ cực kỳ, nếu nói lúc xưa bị Mộc Cuồng Dương đè xuống đánh tơi tả, tuy xấu mặt muốn chết song y lại chưa từng sinh ra bất mãn với nàng, tài nghệ bản thân không bằng người, thua cũng đáng thôi. Còn chuyện tôn nghiêm… kẻ thất bại có tư cách đòi hỏi tôn nghiêm sao?

Nhưng hôm nay lại khác! Y đường đường là một tông sư của Đao tu, cho dù không kể tới thân phận trưởng lão Cửu Uyên thì chí ít cũng là một nam nhi đầu đội trời chân đạp đất! Vậy mà giờ lại bị người ta đè trên đất, bẻ gãy hai tay, cưỡng hôn.

Vô luận thế nào cũng không chấp nhận nổi!

Mộc Cuồng Dương chỉ dùng một phần sức lực, ngay cả kình khí hộ thân cũng không vận dụng. Phó Thuần Phong liều mạng giãy giụa, vừa sắp giãy ra được khỏi sự trói buộc của nàng thì chợt cảm thấy hai chân đau buốt. Vì để vô hiệu hóa phản kháng của y, Mộc Cuồng Dương vừa vận sức vào hai tay, nện gãy luôn cả chân y!

Phó Thuần Phong kêu lên đau đớn, nước mắt trào ra, răng cắn chặt lại, suýt nữa đã cắn đứt đầu lưỡi của Mộc Cuồng Dương.

Mộc Cuồng Dương bị cắn lưỡi cũng đau muốn chết, nhưng không có cách nào khác, thay vì vô cớ bị sư tôn giết chết, đầu lưỡi bị thương chút đỉnh cũng chẳng tính là gì… mấy loại ngoại thương này đối với Y tông Cửu Uyên mà nói thì chỉ là vết thương lông da thôi.

Nàng cố nén đau, vẫn giữ chặt sư tôn không chịu buông tay.

Sự xấu hổ và giận dữ của Phó Thuần Phong đã lên đến đỉnh điểm, y thở dốc, thật sự chỉ hận không thể cắn đứt đầu lưỡi tự sát cho rồi.

Ở Đao tông xảy ra động tĩnh ầm ĩ như vậy, đương nhiên đã kinh động tới những người khác. Nhóm Thiên Cù Tử vội vàng chạy đến, vừa nhìn thấy cảnh tượng trên mặt đất thì lập tức nghẹn họng, trợn trừng mắt mà nhìn. Vẫn là Tái Sương Quy hồi thần trước tiên, run giọng quát to: “Mộc Cuồng Dương! Ngươi đang làm gì hả?!”

Mộc Cuồng Dương rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, khoang miệng đã sớm đầy máu tươi, đầu lưỡi vừa đau vừa tê rần nên cố thế nào cũng nói không nên lời, đành phải chỉ chỉ Phó Thuần Phong dưới thân mình.

Phó Thuần Phong bị nàng nằm đè lên, tứ chi y đều gãy, y phục tả tơi lộn xộn, bởi vì quá xấu hổ lẫn giận giữ nên toàn thân run rẩy.

Mộc Cuồng Dương khoát khoát tay, muốn ra hiệu bảo mọi người nghe mình giải thích.

Nhưng mẹ nó còn cần giải thích hay sao?!

Tất cả trưởng lão nhìn thấy cảnh ngộ thê thảm của Phó Thuần Phong thì đều thương xót tột cùng, cũng tức giận đến mức người run rẩy.

Nào tới đây, mẹ nó ngươi giải thích cho chúng ta nghe thử xem!!

Tác giả có lời muốn nói:

Mộc chưởng viện: Mấy người hãy nghe ta giải thích!!!

Nàng ngẫm tới ngẫm lui… Giải thích con khỉ gió á, giải thích kiểu gì bây giờ…

Bình luận

Truyện đang đọc