BÀ CHỦ CỰC PHẨM CỦA TÔI

"Chớ hiểu lầm! Ý của tôi là, trên tay Đặng Hạo vốn có ảnh chụp để uy hiếp cô, bây giờ tôi cũng lấy được cho cô ảnh chụp ông ta quá trớn. Như vậy có phải hai người hòa nhau rồi không?"

Lâm Húc Dương hỏi.

"Coi là vậy đi. Nhưng cậu cũng suy nghĩ nhiều rồi, thực ra lúc sáng ông ta đã tìm tôi nói chuyện, sau khi tối hôm qua chứng kiến chúng ta ở cùng với nhau, lấy được ảnh chụp để uy hiếp tôi, nhưng ông ta cũng quá xem thường tôi rồi.

Tấm hình trong tay ông ta chỉ có thể chứng tỏ chúng ta từng tiếp xúc, nhìn động tác có vẻ vô cùng thân thiết nhưng trên thực tế khó mà cân nhắc được, hoàn toàn không đủ bằng chứng!"

Phương Thanh Di giải thích.

"Vậy thì thật sự tốt rồi! Trời nóng như vậy, chắc chắn ông ta sẽ tức giận đến mức nhảy đành đạch!"

Vẻ mặt Lâm Húc Dương hưng phấn.

"Có điều tôi vẫn phải cám ơn cậu đã liều mạng như vậy để lấy được chứng cứ của ông ta cho tôi. Có lợi thế này trong tay, tôi cũng không sợ ông ta làm loạn nữa."

Khóe miệng Phương Thanh Di nở nụ cười hiếm hoi.

"Không sao đâu, lúc đầu tôi cũng thấy tên đó không vừa mắt. Lần này cô có thể yên tâm ly hôn với ông ta rồi. Tên đó chính là một kẻ khốn kiếp, hoàn toàn không xứng với cô!"

Xem ra Lâm Húc Dương rất vui vẻ.

"Coi như là vậy. Thật ra tôi rất muốn ly hôn với ông ta trong hòa bình là tốt rồi, chỉ cần ông ta không quá đáng thì coi như tôi bồi thường ông ta một khoản tiền cũng không sao cả, dù sao tôi với ông ta kết hôn cũng vội vã và bất đắc dĩ."

Phương Thanh Di thở dài một hơi.

"Đúng rồi, cậu ấy, lúc bàn điều kiện này với cậu, không phải cậu còn từ chối ư? Sao lại đột nhiên đồng ý vậy? Lẽ nào là bởi vì tôi cho cậu tiền?"

Phương Thanh Di nghi ngờ hỏi.

"Đúng là có nguyên nhân này, nhưng cũng bởi vì một chuyện khác đã khiến tôi nhìn thấu tên khốn kiếp đó."

Lâm Húc Dương lúng túng trả lời.

"Có thể nói chút không?"

Phương Thanh Di bỗng nhiên cảm thấy mình muốn hiểu biết hơn về người đàn ông này.

"Ôi chao... Nói ra có hơi mất mặt. Khả năng là vì năm nay tôi không được thuận thôi, bố thì nằm viện cần một khoản tiền phẫu thuật, tôi không có bản lĩnh không tìm được công việc gì tốt cả, đi làm ở chỗ của Đặng Hạo cũng chỉ miễn cưỡng để sống qua ngày. Bố mang bệnh tật lại còn nghèo rớt mồng tơi, cho nên tôi rất cần tiền, thế nhưng chuyện này cũng chưa tính là gì cả.

Tôi có người bạn gái, hoặc có lẽ nên nói là vị hôn thê nhỉ. Tôi đối với cô ta rất tốt, tiền lương mỗi tháng trừ số trích ra để gửi về nhà thì cơ bản đều đổ lên người cô ta, tôi và cô ta còn dự định kết hôn.

Ban đầu lúc Đặng Hạo tìm tôi đến để sai việc, tôi nghĩ cố làm cho tốt thì món tiền trị bệnh này của bố tôi có rồi, nói không chừng còn có cả tiền sính lễ cho Tiểu Lâm. Thế thì tất cả đều vui vẻ.

Chỉ là không ngờ tới..."

Nói tới đây Lâm Húc Dương xoa xoa hai má của mình, có vẻ đau khổ và không biết làm sao.

Sau khi ổn định tinh thần thì anh nói tiếp: "Tối hôm qua, lúc đầu muốn tìm bạn bè vay tiền khẩn cấp, không ngờ Đặng Hạo lại dẫn theo bạn gái của tôi tới, không ngờ Tiểu Lâm lại đi cùng tên vô lại này, cũng bởi vì ông ta có tiền, khốn kiếp! Tôi đã thề, tối hôm qua là lúc thảm hại nhất đời tôi!"

Cụ thể mọi chuyện, Lâm Húc Dương không muốn nhiều lời, anh nghiêng đầu, có vẻ hết sức cô đơn.

"Có gì mà mất mặt đâu? Đặng Hạo chính là một tên khốn kiếp, thế nhưng quả thực ông ta có nhiều tiền hơn cậu, có bản lĩnh hơn so với cậu. Cậu đấu không lại ông ta là chuyện rất bình thường."

Phương Thanh Di cũng không biết những lời này có được tính là an ủi hay không.

"Lời này của cô là đang an ủi tôi, hay là châm chọc tôi thế? Có tiền hay không thực sự quan trọng tới vậy sao? Nếu như cho cô lựa chọn, cô sẽ gả cho một người đàn ông có nhiều tiền hơn mình ư?"

Sau khi lộ ra nụ cười thảm hại, Lâm Húc Dương buồn bã hỏi.

"Ở xã hội này, tiền thực sự rất quan trọng, nếu như tôi được lực chọn, tôi sẽ chọn một người đàn ông biết chăm sóc cho tôi, một người đàn ông có thể cho tôi dựa vào! Đàn ông lớn mạnh mới có thể bảo vệ được tôi!"

Phương Thanh Di lãnh đạm trả lời.

"Đúng vậy, cô đã rất giàu có, cô có thể có nhiều sự lựa chọn hơn. Ngay cả trong mắt cô thì tôi cũng không phải là đàn ông nhỉ?"

Lâm Húc Dương cười giễu cợt.

"Định nghĩa để phân biệt có phải là đàn ông hay không rất nhiều, thế nhưng một kẻ không chịu cầu tiến, ở trong mắt tôi tuyệt đối không phải là một người đàn ông đáng tin. Được rồi, vết thương của cậu xử lý xong rồi, vận may không tệ, không cần khâu vết thương, nếu không... chỉ có cách đưa cậu đi bệnh viện thôi!"

Phương Thanh Di nói xong bắt đầu thu dọn đồ đạc.

"Cảm ơn..."

Lâm Húc Dương chân thành nói.

"Không cần cảm ơn tôi, dù sao đêm nay cậu cũng bởi vì tôi mới biến thành bộ dạng như vậy. Cậu có thời gian thì suy nghĩ thật kỹ xem về sau cậu định làm thế nào đi. Cậu trêu chọc Đặng Hạo, với tính cách của tên khốn đó, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu thế đâu. Lẽ nào cậu trông cậy vào một người phụ nữ để bảo vệ cậu ư?"

Sau khi Phương Thanh Di liếc nhìn người đàn ông này đầy ẩn ý, sau đó đi vào trong phòng của mình.

Trông theo bóng lưng của Phương Thanh Di đi vào phòng, vẻ kiên định lóe lên trong mắt của Lâm Húc Dương.

Anh cũng không có dự định sẽ cam chịu, nhưng chắc chắn trước mắt là phải nhanh chóng tìm được một công việc, tiện thể trả lại tiền cho Phương Thanh Di.

Còn về Đặng Hạo, nếu như người đàn ông này còn tới tìm anh để gây sự, vậy binh đến thì tướng ngăn, nước lên đất ngăn, cùng lắm thì bản thân liều mạng với ông ta.

Có sự giác ngộ này, Lâm Húc Dương kéo cơ thể mệt mỏi nặng trĩu về phòng đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, một hồi tiếng gõ cửa dồn dập khiến Lâm Húc Dương thức giấc.

Nhìn đồng hồ chỉ có hơn bảy giờ, anh mang theo sự uể oải ra khỏi phòng, vừa lúc thấy vẻ mặt vô cùng nghi ngờ của Phương Thanh Di.

Sau khi hai người liếc nhau, Phương Thanh Di đi ra cửa để mở cửa.

Sau khi nhìn thấy người đàn ông xuất hiện ở cửa, Phương Thanh Di bỗng nhíu mày, áp tay muốn đóng cửa lại.

Nhưng mà người đàn ông này đã bắt lấy thời cơ cửa mở, chặn lại rồi chen mạnh vào.

"Thanh Di, cô hãy nghe tôi nói, tôi không phải tới để làm loạn, tôi muốn bàn bạc với cô!"

Sau khi Đặng Hạo chen mạnh vào trong nhà thì tỏ vẻ thành khẩn nhìn Phương Thanh Di.

Khi đuôi mắt liếc thấy một người khác trong phòng thì sắc mặt Đặng Hạo bỗng trở nên xấu đi: "Lâm Húc Dương? Tại sao cậu lại ở chỗ này? Cậu... cậu ở đây ư! Phương Thanh Di, cô lại ngang nhiên ở chung với loại người này ư? Cô là vợ của tôi đấy!"

Ngày hôm trước nhìn thấy Lâm Húc Dương, Đặng Hạo cho rằng chỉ là một sự ngẫu nhiên, nhưng hôm nay lại nhìn thấy thì ông ta nhất thời không bình tĩnh được nữa.

"Ở chung với ai là tự do của tôi. Không phải ông muốn để cậu ấy chơi tôi sao? Không phải càng hợp ý của ông sao?"

Phương Thanh Di nắm tay lạnh lùng nói.

"Thanh Di, tôi nghĩ thông suốt rồi. Chúng ta sống cho thật tốt, không ly hôn nữa có được không? Tôi xin thề tôi nhất định sẽ vì cô mà thay đổi. Tối hôm qua tôi đã suy nghĩ tử tế suốt đêm, cho nên sáng nay tôi vội tới tìm cô, muốn tỏ rõ tấm lòng của tôi!"

Đặng Hạo hết sức nghiêm túc nói.

"Tối hôm qua suy nghĩ cả một đêm ư? Lẽ nào không phải ông và Tiểu Lâm làm cả buổi tối ư?"

Lâm Húc Dương ở bên lạnh lùng châm chọc nói.

"Lâm Húc Dương! Cậu câm miệng cho tôi. Cậu còn ở đây làm gì? Còn chưa cút ra ngoài à?"

Lúc này Đặng Hạo mắng sang.

"Ha ha..."

Lâm Húc Dương lạnh lùng cười, đi qua bên ghế sofa, vắt chéo hai chân rồi ngồi xuống.

Đây là nhà của Phương Thanh Di chứ không phải Đặng Hạo, anh không cần thiết nghe người đàn ông này nói.

"Nếu như ông tới là để nói với tôi những lời nhảm nhí này, vậy mời ông rời khỏi đây. Tôi không muốn lãng phí thời gian!"

Phương Thanh Di không hề lay động, vẫn lạnh lùng trả lời.

"Thanh Di, chúng ta là hôn nhân định sẵn. Lẽ nào cô không để ý tới suy nghĩ của người lớn trong nhà hay sao? Hay cô thực sự đã thích loại trai bao như Lâm Húc Dương này rồi?"

Đặng Hạo lộ ra vẻ mặt xoắn xuýt.

"Đúng vậy, tôi thích cậu ấy đấy thì thế nào? Không phải ông muốn thấy tôi ở chung với cậu ấy ư? Không phải điều này hợp ý ông quá rồi ư? Đối với chúng ta mà nói, cách tốt nhất chính là mau chóng ly hôn!"

Phương Thanh Di trả lời không chút kiêng nể.

Điều này khiến Lâm Húc Dương ngồi ở trên ghế sofa ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn. Lời của người phụ nữ này đã đẩy anh vào trong hố lửa rồi đấy!

Bình luận

Truyện đang đọc