BÀ CHỦ CỰC PHẨM CỦA TÔI

Nghe Phương Thanh Di nói, sắc mặt Đặng Hạo lúc xanh lúc trắng, tức giận chỉ thẳng tay vào mặt Lâm Húc Dương mắng: “Giỏi cho cái tên ăn cây táo rào cây sung, tao đúng là coi thường mày rồi! Mày... mày nhớ kỹ cho tao! Lâm Húc Dương! Ông đây sẽ không bỏ qua cho mày đâu!”

Lâm Húc Dương lại bị hành động của Phương Thanh Di khiến cho không biết làm sao, nhưng vẫn nhún vai, không chút để bụng nói: “Tùy ông, dù sao cũng đã như thế rồi!”

Thái độ không chút để ý này của Lâm Húc Dương khiến cho Đặng Hạo càng tức giận hơn nữa, ông ta nhìn Phương Thanh Di hung dữ nói: “Phương Thanh Di! Con tiện nhân cô! Bây giờ cô muốn ly hôn với tôi ư? Tôi nói cho cô biết, không có cửa đâu! Cứ chờ mà xem! Việc này chưa xong đâu!”

Đặng Hạo nói xong thì đóng sầm cửa lại rời đi.

Thấy Đặng Hạo đi rồi, Phương Thanh Di có hơi bực bội vò tóc mình, sau đó có chút áy náy nói với Lâm Húc Dương: “Xin lỗi.”

“Không sao, dù sao cũng đã như thế rồi!”

Lâm Húc Dương cười nói.

“Được rồi, xem như tôi lại mang phiền phức cho cậu rồi, cái tên Đặng Hạo này có thù ắt báo, nhưng mà cậu cứ yên tâm, có tôi ở đây, ông ta không dám làm gì cậu đâu.”

Phương Thanh Di định an ủi Lâm Húc Dương một chút.

“Chuyện này thì tôi cũng không quá lo lắng, binh tới tướng chặn, nước đến đất ngăn, cùng lắm thì liều mạng với ông ta thôi, nhưng mà tôi còn tưởng rằng cô sẽ dùng ảnh chụp để uy hiếp ông ta chứ, sao cô lại không nhắc đến nó vậy?”

Lâm Húc Dương xua tay, khó hiểu hỏi.

“Bây giờ vẫn chưa cần thiết, sử dụng đạn hạt nhân vào lúc không cần thiết mới có uy hiếp lớn nhất, chút ý đồ của Đặng Hạo cũng không khó đoán, đột nhiên lại không muốn ly hôn với tôi nữa, còn không phải là vì muốn được nhiều hơn sao!”

Phương Thanh Di giải thích nói, cô khẽ ngừng một chút rồi tiếp tục hỏi: “Vậy bây giờ cậu tính thế nào?”

“Thế nào hả? Đương nhiên là đi tìm việc, nhanh chóng kiếm tiền trả nợ cho cô rồi.”

Lâm Húc Dương trả lời không hề do dự.

“Thật ra tôi cũng không có đòi nợ cậu, hơn nữa nếu như cậu đồng ý, tôi có thể cho cậu một công việc...”

Phương Thanh Di suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nhìn Lâm Húc Dương.

“Không cần, tôi muốn dựa vào chính năng lực của mình để kiếm tiền, cũng không muốn ăn nhờ ở đậu, bị người ta nói thành kẻ ăn bám phụ nữ, mặc dù giờ tôi đang ở tạm chỗ cô, nhưng cũng không muốn chuyện gì cũng dựa vào cô.”

Lâm Húc Dương trực tiếp từ chối.

“Tùy cậu vậy, tôi tới công ty đây!”

Mới sáng sớm đã bực bội làm cho Phương Thanh Di cũng không muốn nói quá nhiều, rửa mặt trang điểm rồi rời khỏi nhà.

Lâm Húc Dương nghỉ ngơi thêm một lát, thấy cũng sắp đến giờ rồi nên ra khỏi nhà đi xin việc.

Nhưng bởi vì vấn đề bằng cấp của bản thân, lúc Lâm Húc Dương đi tìm việc gặp phải nhiều khó khăn.

Lâm Húc Dương cảm thấy bề ngoài của mình không tệ, cho nên vốn định đi làm nhân viên tiếp thị ở một cửa hành, nhưng mà nghĩ đến tiền lương chưa đến 3000, Lâm Húc Dương từ bỏ không chút do dự.

Rồi nghĩ đến nhân viên phục vụ trong mấy quán bar, trước kia anh làm việc trong trung tâm tắm hơi, cũng khá giống tính chất công việc trong quán bar, cũng có tiếp xúc với một số ông chủ.

Nhưng mà lúc Lâm Húc Dương đi phỏng vấn, kết quả lại làm anh cảm thấy vô cùng bất ngờ.

Lâm Húc Dương vô cùng buồn bực, hình như người khác chỉ cần vừa biết được tên của anh là đã trực tiếp từ chối!

Tìm một người có quan hệ khá tốt hỏi thăm thì mới biết được Đặng Hạo đã chào hỏi trước, dựa vào lực ảnh hưởng của ông ta trong thành phố này, cơ bản sẽ không có quán bar hay câu lạc bộ nào sẽ thuê Lâm Húc Dương, đồng thời còn đưa Lâm Húc Dương vào danh sách đen.

Tiền lương thấp thì Lâm Húc Dương không muốn làm, tiền lương tốt hơn một chút thì lại không nhận Lâm Húc Dương, những công việc khác có tiền lương cao, công việc vất vả thì anh lại không phù hợp để ứng tuyển.

Lâm Húc Dương gặp khó khăn một chút.

Nhưng mà anh không dễ dàng bỏ cuộc như vậy, không tìm được việc trong thành phố, vậy thì đi ra vùng ngoại ô tìm thử xem sao.

Vừa lúc nhìn thấy một cửa hàng bán xi măng dán thông báo tìm công nhân khuân vác, Lâm Húc Dương lập tức đi vào.

Ông chủ là một người đàn ông khoảng chừng bốn năm mươi tuổi, làn da khá đen, có lẽ là do công việc nên ăn mặc cũng không gọn gàng lắm.

“Ông chủ, chỗ ông đang tuyển người khuân vác đúng không?”

Lâm Húc Dương bước lên đưa một điếu thuốc rồi hỏi.

“Ừ, đúng vậy, nhóc con cậu muốn thử à?”

Ông chủ nhận điếu thuốc rồi cẩn thận đánh giá Lâm Húc Dương.

“Đúng vậy, trả lương theo ngày đúng không? Lương tính thế nào?”

Lâm Húc Dương hỏi thăm tỉ mỉ hơn.

“Ừ, trả trong ngày, một chuyến mười đồng! Bao ăn! Nhưng mà cậu nhóc à, công việc khuân vác vất vả lắm đó, tôi thấy cậu da thịt trắng trẻo thế này có chịu được không đó?”

Ông chủ hơi nghi ngờ nhìn làn da còn được xem là khá trắng của Lâm Húc Dương.

“Ông chủ ông cứ yên tâm đi, tôi vẫn có thể làm mấy chuyện vất vả được, một ngày phải vác bao nhiêu hàng vậy? Vác đến đâu? Đúng rồi, ông chủ, ông họ gì thế?”

Lâm Húc Dương hỏi thăm tỉ mỉ hơn.

Trả lương theo ngày làm cho anh cũng hơi động lòng, khá thích hợp với tình hình lúc này của anh.

“Miễn phí, tôi họ Vương, dọn hàng ở công trường kế bên, ít thì bốn năm chục tấn, nhiều thì hơn trăm, gần như ngày nào cũng có hàng để làm!”

Ông chủ Vương tiếp tục giải thích.

“Vậy thì tính ra một ngày có thể kiếm được vài trăm ư? Chẳng phải một tháng kiếm được gần vạn à?”

Lâm Húc Dương mở to mắt, tiền lương này làm anh khá động lòng.

“Đúng là như thế, nhưng mà khuân vác rất vất vả, nếu làm suốt một tháng, sợ là cậu sẽ không chịu nổi, cho nên tôi mới muốn tuyển thêm vài công nhân!”

Ông chủ Vương gật đầu.

“Ông chủ Vương, nếu như có thể, tôi muốn thử!”

Lâm Húc Dương nghiêm túc nói.

“Vậy được! Không thành vấn đề! Cậu để số điện thoại lại, tám giờ sáng ngày mai đến đây, vừa lúc ngày mai phải chở bốn mươi tấn xi măng đến công trường gần đây, không nhiều lắm, cậu có thể thử xem!”

Ông chủ Vương đồng ý.

“Được! Ngày mai tôi sẽ đến đúng giờ, có cần chuẩn bị gì không?”

Được thuê làm nên Lâm Húc Dương vô cùng vui vẻ.

“Không có gì cần chuẩn bị cả, tự cậu mang theo một bình nước lớn để uống, rồi mang thêm một bộ quần áo để thay là được, lúc khuân vác rất dễ làm bẩn đồ!”

Ông chủ Vương trả lời.

Sau khi xác nhận xong, Lâm Húc Dương gật đầu rời đi, tuy chỗ làm việc hơi xa một chút, nhưng ít ra cũng đã xin được, nghĩ đến tiền lương một ngày được vài trăm đồng, lòng Lâm Húc Dương có chút chờ mong.

Hình như chỉ cần mỗi ngày có thể bảo đảm có được bốn mươi tấn xi măng để khuân vác, vậy một tháng sẽ kiếm được một vạn hai, như vậy không phải chỉ cần một năm là anh có thể trả hết nợ cho Phương Thanh Di, còn có thể để dành được không ít nữa.

Cho dù chuyện này rất mệt rất bẩn, nhưng anh cũng phải cố gắng một chút.

Tâm trạng Lâm Húc Dương rất tốt, dạo quanh thành phố một lát, tốn hơn hai mươi đồng mua một bình nước lớn rồi quay về nhà Phương Thanh Di, lúc này đã là năm giờ chiều rồi.

Lúc đến cửa chung cư, Lâm Húc Dương vừa mới mở cửa ra đã bị hình ảnh bên trong làm cho ngơ nhác.

Phương Thanh Di kéo quần ngồi xổm ở ngoài cửa phòng vệ sinh, loáng thoáng có thể nhìn thấy quần lót của cô đang mắc trên mắt cá chân, sắc mặt người phụ nữ này vô cùng nôn nóng, lúc nhìn thấy Lâm Húc Dương bỗng nhiên bước vào nhà thì sửng sốt một chút, trên mặt Phương Thanh Di lập tức đỏ bừng lên, trong mắt xuất hiện vẻ không biết nên làm gì rồi xoay người chạy vào phòng vệ sinh.

“Nè! Cô đang làm gì đó?”

Lâm Húc Dương khó hiểu hỏi.

Ngẫm nghĩ lại thì, hình như Lâm Húc Dương phát hiện lúc nãy Phương Thanh Di mặc quần chữ T, đáng tiếc quần áo đã che mất cảnh đẹp mất rồi, anh cũng không thể nhìn được nhiều hơn.

“Sao cậu lại về? Cậu mau đi ra!”

Phương Thanh Di ở trong phòng vệ sinh kêu lên.

“Tôi làm xong chuyện thì về thôi, cô làm sao vậy? Có phải có chỗ nào đó không ổn không? Có cần tôi giúp gì không?”

Lâm Húc Dương thấy lạ hỏi.

“Không có! Cậu đi ra ngoài là được!”

Phương Thanh Di tiếp tục kêu.

“Đi ra ngoài hả? Đi đâu chứ?”

Lâm Húc Dương khá sững sờ.

“Cậu... Bỏ đi! Cậu đặt túi của tôi ở trước cửa phòng vệ sinh đi!”

Phương Thanh Di bực bội nói.

Bình luận

Truyện đang đọc