BÀ CHỦ CỰC PHẨM CỦA TÔI

Phương Thanh Di khi say, hai má đỏ bừng mê người, giống như phụ nữ sau khi làm tình xong, hình ảnh này khiến cho Lâm Húc Dương cũng cảm thấy trong lòng nóng lên vài phần.

Đôi chân thon dài đeo tất màu đen chồng sát lên nhau, không lộ ra quá nhiều cảnh đẹp dưới chân váy.

Điều này giống như cũng đang nói lên Phương Thanh Di là một con người rất biết kiềm chế, cho dù đã say mèm nhưng vẫn duy trì được khí chất kiêu ngạo lạnh lùng của bản thân, trừ việc thở gấp ra cũng không có chút hành vi không theo quy củ nào cả, giống như một tảng băng nằm yên trên giường.

Nhưng cũng chính đôi chân thon dài đi tất đen này làm cho Lâm Húc Dương không nhịn được phải ngắm nhìn vài lần, càng muốn xem trộm cảnh đẹp dưới váy kia.

Trong lòng Lâm Húc Dương nóng lên, giống như hai ngày nay, mỗi lần tiếp xúc với Phương Thanh Di đều là mỗi lần kiểm tra lý trí của anh vậy, nhìn Phương Thanh Di mê người như thế, càng lúc anh càng động lòng.

Lúc này, Lâm Húc Dương thấy Phương Thanh Di đột nhiên mở mắt ra.

Sau khi Phương Thanh Di phát hiện ra bản thân cô đang nằm trên giường, trong mắt có hơi hoảng loạn: “Cậu là ai? Tôi đang ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì?”

Trong giọng điệu của Phương Thanh Di mang theo sự lạnh lẽo.

Lâm Húc Dương cũng có chút bối rối, hai người kia dùng thuốc gì thế, tác dụng quá kém...

“Tôi là ai thì cô không cần phải để ý đến, cô đang ở trong phòng của chính cô, lúc nãy hai người bàn chuyện làm ăn với cô định chuốc thuốc mê cô rồi cưỡng hiếp, tôi cản bọn họ lại!” Lâm Húc Dương suy nghĩ một lúc rồi trả lời.

“Rượu tôi uống bị bỏ thuốc sao?”

“Ừ, tôi thấy bọn họ bỏ thuốc, cho nên mới đi theo đến đây, cô sẽ không trách tôi làm hư chuyện tốt của mấy người chứ?” Lâm Húc Dương nhếch miệng cười.

“Cảm ơn, tôi chỉ là không ngờ còn có người cứu tôi... Vậy bọn họ đâu rồi?” Phương Thanh Di cười gượng, nhìn có hơi miễn cưỡng.

“Bị tôi đánh chạy rồi, có một tên bị tôi đá một cước.”

Nói xong, Lâm Húc Dương đứng dậy rời đi, chuyện nên nói cũng đã nói xong, sảng khoái rời khỏi chỗ này chính là lựa chọn tốt nhất.

“Này... cậu tên là gì?”

Vừa nói xong, Phương Thanh Di chỉ nhìn thấy cánh cửa phòng đóng lại.

Đi ra khỏi phòng Phương Thanh Di rồi, Lâm Húc Dương mới thở phào nhẹ nhõm.

Ở cạnh người phụ nữ này, Lâm Húc Dương cứ luôn có cảm giác áp lực, giống như chỉ cần không cẩn thận là sẽ bị lộ mục đích thật sự của bản thân vậy.

Thời gian cũng không còn sớm, Lâm Húc Dương về phòng nghỉ ngơi, anh đang suy nghĩ bước tiếp theo của kế hoạch, có lẽ có thể dựa vào phần hảo cảm này để dễ dàng tiếp cận Phương Thanh Di hơn nhỉ?

Sáng hôm sau, tiếng đập cửa dồn dập làm người đàn ông đang say giấc nồng bị đánh thức.

“Ai vậy!”

Lâm Húc Dương vừa mới thức dậy sẽ rất dễ bực bội, sau khi bị người ta đánh thức thì không kiên nhẫn mặc luôn áo ngủ đi mở cửa, nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ đang đứng trước cửa, khiến cho Lâm Húc Dương đang buồn ngủ bổng trở nên tỉnh táo.

Người phụ nữ trước mặt mang giày cao gót, mặc quần áo công sở, khuôn mặt được trang điểm làm cho người khác có cảm giác lạnh lùng, chỉ đứng yên ngoài cửa thôi nhưng cũng đã làm cho người khác có cảm giác không muốn lại gần.

Lâm Húc Dương sửng sốt liếc mắt nhìn, anh hoàn toàn không ngờ rằng mới sáng sớm mà Phương Thanh Di đã đến tìm anh rồi.

“Là cô sao? Có chuyện gì thế?” Lâm Húc Dương cau mày hỏi .

Phương Thanh Di không thèm trả lời, liếc mắt lạnh lùng nhìn Lâm Húc Dương rồi lập tức bước vào phòng.

Lâm Húc Dương có hơi khó chịu trong lòng, người phụ nữ này cứ như đang đi vào phòng của chính cô ta vậy, dạo quanh phòng một lượt rồi ngồi xuống mép giường, ung dung nhìn Lâm Húc Dương.

Lâm Húc Dương nhướng mày, Phương Thanh Di không nói tiếng nào đã bước vào phòng của anh, làm anh cảm thấy có chút kỳ lạ.

“Phương tiểu thư? Mới sáng sớm cô tìm tôi để làm gì thế?” Vừa nói vừa ngồi xuống ghế sofa.

“Tôi cho phép cậu ngồi xuống rồi à?”

Giọng nói lạnh lùng của Phương Thanh Di vang lên, làm cho Lâm Húc Dương có chút sửng sốt.

“Nếu tôi nhớ không lầm thì hình như đây là phòng của tôi thì phải? Không lẽ tôi không được phép ngồi xuống sao?”

Lâm Húc Dương hơi sững sờ một lúc, rồi lập tức giận dữ, anh vốn là một người đàn ông ngang ngược, nóng nảy, nếu không tối hôm qua cũng sẽ không nói không rằng đã nhào lên đánh nhau rồi.

“Lâm Húc Dương, cậu định tiếp tục giả vờ nữa à? Tôi đã biết, cậu là do Đặng Hạo phái tới để điều tra tôi đúng không? Chuyện tối hôm qua cũng là do cậu tự sắp xếp đúng không?”

Phương Thanh Di đứng dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt hỏi.

Phương Thanh Di nói làm cho Lâm Húc Dương giật mình, không ngờ Phương Thanh Di đã tra ra được tên của anh rồi, mình bại lộ khi nào chứ?

“Nếu cô đã biết, vậy sao cô còn đến tìm tôi nữa?”

Lâm Húc Dương thản nhiên thừa nhận, dựa vào trí tuệ của người phụ nữ này, anh không cho rằng bản thân có thể dùng cớ gì để lừa gạt được cả.

“Quay về nói cho Đặng Hạo biết, đừng có quá đáng, nếu không sau này ai cũng không sống tốt được!”

Phương Thanh Di nói xong những lời này thì chuẩn bị rời đi.

“Đợi đã...”

Lâm Húc Dương đột nhiên đứng dậy.

Thấy Phương Thanh Di đứng yên rồi, anh mới nghiêm túc hỏi.

“Có hai câu hỏi, sao cô phát hiện được thân phận của tôi?’

“Rất đơn giản, tôi vốn định cảm ơn cậu vì tối hôm qua đã cứu tôi, tôi có một người bạn ở khu nghỉ dưỡng này, tôi tìm người đó điều tra thông tin của cậu, cậu chạy xe của Đặng Hạo đến khu nghỉ dưỡng này, rất dễ có thể đoán được thân phận của cậu!”

Phương Thanh Di vẫn lạnh lùng trả lời, trong giọng điệu không hề có chút độ ấm nào cả.

“Được, nếu cô đã biết, vậy sao cô không đuổi tôi đi?”

Lâm Húc Dương hỏi tiếp.

“Không cần thiết, tôi biết vì sao ông ta muốn điều tra tôi, không phải là vì chuyện chia tài sản sao, tôi chỉ cảm thấy kỳ lạ là rõ ràng tối hôm qua cậu có thể hoàn thành được nhiệm vụ của ông ta, nhưng vì sao cậu lại bỏ qua chứ? Hay là cậu đang làm chuyện gì khác?”

Phương Thanh Di cũng hỏi Lâm Húc Dương một vấn đề.

“Không có... Tối hôm qua là tôi xen vào việc của người khác, thuận tiện nhắc nhở cô, chuyện tối hôm qua là thật, sau này cô nhớ cẩn thận một chút!

Trong mắt Lâm Húc Dương hiện lên chút bực bội, nếu sớm biết Phương Thanh Di sẽ trở mặt không quen biết như thế này thì ngày hôm qua anh không nên cứu cô.

Nghe Lâm Húc Dương nói thế, trong mắt Phương Thanh Di hiện lên chút kinh ngạc, sau đó liếc mắt nhìn người đàn ông này một cái rồi chuẩn bị rời khỏi phòng.

“Đợi đã!”

Ngay lúc Phương Thanh Di chuẩn bị mở cửa, mặt Lâm Húc Dương mập mờ đứng dậy.

Thân phận của anh đã bị vạch trần, Phương Thanh Di đã đề phòng anh, nếu như muốn dụ dỗ người phụ nữ này theo như kế hoạch là chuyện không thể nào nữa rồi.

Thấy rằng thời gian nghỉ dưỡng sắp hết, vậy sau khi về phải ăn nói thế nào với ông chủ đây?

Không hoàn thành nhiệm vụ, sẽ không có một trăm nghìn tiền chữa bệnh cho bố, tiền mua sính lễ cho bạn gái cũng không có nữa.

Anh cần tiền, rất cần tiền, không hoàn thành nhiệm vụ sẽ không lấy được tiền!

Nghĩ đến đây, tâm trạng của Lâm Húc Dương vô cùng bực bội, anh nhìn Phương Thanh Di, nảy sinh ý nghĩ độc ác...

Phương Thanh Di còn tưởng là Lâm Húc Dương định giải thích thêm gì nữa, vừa mới quay đầu lại thì cảm giác được hơi thở đàn ông ập vào mặt.

Lâm Húc Dương đứng rất gần cô, hai tay chống lên cửa giam Phương Thanh Di lại.

“Cậu muốn làm gì hả?”

Trong mắt Phương Thanh Di lóe lên vẻ hoảng sợ, lại nhanh chóng bình tĩnh lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Húc Dương.

“Cô nói đúng, tối hôm qua tôi không nên cứu cô! Quên chuyện ngày hôm qua đi! Tôi cần phải làm xong chuyện ông chủ giao cho tôi!”

Giọng nói của Lâm Húc Dương vô cùng thấp, nói xong thì không hề do dự hôn lấy môi của Phương Thanh Di.

Môi của Phương Thanh Di rất mềm, rất ấm, hoàn toàn không có vẻ lạnh lùng như bề ngoài của cô.

Cơ thể của Lâm Húc Dương dán sát lên người Phương Thanh Di, anh có thể cảm nhận được đường cong mê người của người phụ nữ này.

Nhớ lúc trước khi mát xa cho Phương Thanh Di, người phụ nữ này có làn da trắng nõn, Lâm Húc Dương gần như có phản ứng ngay lập tức.

Hơn nữa anh càng to gan dán sát vào người Phương Thanh Di, làm cho người phụ nữ này cũng có thể cảm nhận được khao khát của anh.

Bình luận

Truyện đang đọc