BÀ CHỦ CỰC PHẨM CỦA TÔI

Cung Ấu Hi ra khỏi đồn cảnh sát, nhưng không rời đi.

Cô cầm điện thoại của Lâm Húc Dương, người đàn ông này chỉ bảo cô sau khi gọi điện thoại cho người tên là Phương Thanh Di thì thuyết phục để cảnh sát đưa cô ra ngoài.

Cầm điện thoại, mặc dù Cung Ấu Hi tò mò về mối quan hệ giữa Phương Thanh Di và Lâm Húc Dương, nhưng vẫn nhanh chóng bấm gọi.

Sau khi reo hai tiếng, cuộc gọi được kết nối, giọng nói của một người phụ nữ tức giận vang lên.

“Alo, muộn thế này rồi còn chưa về, lát nữa tôi sẽ khóa cổng! Cậu ngủ ngoài đường đi!”

“À......chào chị......”

Vừa nghe giọng người phụ nữ này, Cung Ấu Hi cảm thấy rất hung dữ, cô đoán rằng đây là bà chằn cọc cằn mà Lâm Húc Dương nhắc đến, liền cảm thấy hơi lo lắng.

Phương Thanh Di nghe thấy giọng phụ nữ liền chau mày lại, không biết tại sao trong lòng cảm thấy khó chịu, tò mò tại sao điện thoại của Lâm Húc Dương lại do một người phụ nữ gọi.

Có điều dù sao cô cũng là một người phụ nữ trưởng thành, nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, bình tĩnh hỏi: “Chào cô, cô là ai? Lâm Húc Dương đâu?”

“Là thế này, Lâm Húc Dương vì đánh nhau nên vào đồn cảnh sát rồi, anh ấy bảo tôi gọi điện thoại cho chị, nói là chắc có cách đưa anh ấy ra ngoài, tôi cầu xin chị giúp đỡ có được không?”

Cung Ấu Hi khẩn cầu trong điện thoại.

“Bao nhiêu tuổi rồi? Còn ra ngoài đánh nhau? Vào đồn cảnh sát rồi để cậu ta ở một đêm bình tĩnh lại là được! Tôi không có quan hệ gì với cậu ta, không có lý do để giúp!”

Phương Thanh Di vừa nghe Lâm Húc vì đánh nhau nên xảy ra chuyện, trong lòng bỗng cảm thấy bực tức, nửa đêm nửa hôm ra ngoài đánh nhau? Xem ra có liên quan đến người phụ nữ gọi điện thoại này.

Nghĩ đến đây, Phương Thanh Di cảm thấy khó chịu, hận không thể cúp máy luôn.

“Phiền chị giúp đỡ có được không? Tôi làm rơi mất điện thoại rồi, nếu không tôi cũng có thể đưa anh ấy ra ngoài, anh ấy đánh người ta bị thương, sự việc rất nghiêm trọng, không xử lý ổn thoả có thể anh ấy sẽ ngồi tù! Anh ấy nghĩ đến chị đầu tiên, chứng tỏ chị nhất định có thể giúp anh ấy! Alo, alo? Chị còn nghe không?”

Cung Ấu Hi khẩn thiết thỉnh cầu.

Nghe người phụ nữ này nói, ánh mắt Phương Thanh Di lóe lên vẻ đăm chiêu, sau đó thở dài một hơi rồi hỏi: “Các cô đang ở đồn cảnh sát nào?”

“Đồn cảnh sát Thành Bắc, chị sẽ đến sao?” "Vậy thì tốt quá, tôi đứng ở cửa đợi chị!”

Giọng nói của Cung Ấu Hi vui vẻ hơn nhiều khi nghe thấy điều này.

“Được, cô đợi đi, tầm 20 phút nữa tôi sẽ đến, nếu cô có thể gặp Lâm Húc Dương thì nói với cậu ta, đừng nói linh tinh, cứ giữ im lặng là được, nếu nói vớ vẩn gây phiền phức thì tôi cũng không giúp cậu ta được đâu!”

Nói xong Phương Thanh Di tắt máy, nhanh chóng khoác áo khoác ngoài rồi ra khỏi nhà lái xe đến đồn cảnh sát Thành Bắc.

Có thể bản thân Phương Thanh Di vẫn chưa ý thức được, nghe nói Lâm Húc Dương xảy ra chuyện, lái xe với tốc độ cao, vô tình vượt vài đèn đỏ, nói là 20 phút, thực ra tầm hơn 10 phút đã đến đồn cảnh sát.

Xe vừa dừng lại Phương Thanh Di đã thấy một cô gái rất xinh đẹp đứng ở trước cửa, dáng vẻ xinh xắn khiến cô nhìn cũng thấy có cảm tình, chỉ là dáng vẻ lo âu của cô ấy khiến người khác thấy thương.

Nghĩ đến việc không biết làm sao Lâm Húc Dương quen được cô gái xinh đẹp thế này, trong lòng Phương Thanh Di có chút khó chịu .

Mặc dù cô cũng xinh đẹp, nhưng cũng có tuổi rồi, cho dù bản thân rất chú ý chăm sóc nhưng trên mặt vẫn để lại dấu vết của thời gian.

Nhưng cô gái trước mặt thì khác, vừa nhìn là biết đang độ tuổi căng tràn sức sống, đàn ông đều thích cái mới chán cái cũ, sau khi so sánh theo bản năng, trong lòng thấy hơi đố kỵ.

Còn Cung Ấu Hi sau nhìn thấy một chiếc xe Audi màu trắng phi nhanh đến cửa đồn cảnh sát và dừng lại, một người phụ nữ với khí chất cao quý, khuôn mặt lạnh như băng bước xuống, cũng thấy hơi sững sờ.

Trong lòng nghĩ lẽ nào đó chính là Phương Thanh Di? Nghe Lâm Húc Dương nói Phương Thanh Di là một bà chằn hung dữ, liền nghĩ rằng cô ấy là một người phụ nữ hung ác hơn 40 tuổi, ai ngờ hoàn toàn khác biệt.

Trong lúc đang sững sờ, Cung Ấu Hi nghĩ đến việc Lâm Húc Dương ở cùng với người phụ nữ xinh đẹp thế này, cô bỗng cảm thấy rất khó chịu.

“Chào chị, chị là Phương Thanh Di đúng không? Tôi là Cung Ấu Hi.”

Cung Ấu Hi lên phía trước giới thiệu bản thân.

“Chào cô, cô nói cho tôi nghe tình hình cụ thể trước đi, luật sư mà tôi liên hệ sẽ đến ngay thôi, hơn nữa tôi có quen biết một vị cảnh sát, lúc nãy cũng vừa gọi điện thoại, xem xem quan hệ của anh ta có thể giúp chuyện này hay không, cô cũng không cần quá lo lắng đâu!”

Phương Thanh Di nói một cách lão luyện.

“Ừm......”

Cung Ấu Hi ngây người ra, không ngờ người phụ nữ này lại già dặn như thế, lúc đến đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, thấy hơi ngạc nhiên, nhanh chóng nói sự việc đã trải qua cho Phương Thanh Di nghe.

“Ừ, tôi hiểu rồi, vấn đề không lớn, chỉ là người đàn ông này hơi kích động, hành sự không động não! Cô lên xe ngồi một lát, cậu ấy sẽ được thả ngay thôi!”

Phương Thanh Di gật đầu, sau khi sắp xếp mọi việc liền đi vào trong đồn cảnh sát, một lúc sau lại có một chiếc xe đến, một người đàn ông trung niên đi giày da kiểu tây bước ra, nhìn dáng vẻ chắc là luật sư mà Phương Thanh Di nhắc đến.

Ngồi trên xe, trong lòng Cung Ấu Hi thấy rất lo lắng cho Lâm Húc Dương, nhìn thấy Phương Thanh Di và một người đàn ông đang trao đổi gì đó với cảnh sát, bỗng nhiên càng nhìn cô càng thấy Phương Thanh Di rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi, suy nghĩ kỹ lại, mắt cô sáng lên sau đó lại trở nên vô cùng u ám.

Một lúc sau, Lâm Húc Dương thực sự được thả ra, còn cười vẫy tay với cảnh sát.

Cung Ấu Hi thấy thế liền nhanh chóng bước ra khỏi xe, Lâm Húc Dương đang bắt tay luật sư mà Phương Thanh Di mời đến.

“Người anh em, làm phiền anh muộn thế này rồi còn phải đi một chuyến, thực sự rất cảm ơn!”

“Chuyện nhỏ mà, việc của tổng giám đốc Phương cũng chính là việc của tôi, hơn nữa sự việc này vốn dĩ không phải rắc rối lớn lắm, mấy tên côn đồ đó đều có lý lịch tư pháp rồi, chúng không dám làm ầm ĩ đâu! Có điều về sau gặp chuyện thế này tốt nhất đừng ra tay thì hơn, có rất nhiều tên tàn nhẫn lăn lộn trong xã hội, nếu thực sự liều mạng với cậu, chắc chắn cậu sẽ chịu thiệt!”

Luật sư khuyên một câu, sau đó cười bắt tay Phương Thanh Di rồi lên xe rời đi.

Trước cửa đồn cảnh sát chỉ còn lại Lâm Húc Dương cười nghệch ra nhìn Phương Thanh Di và Cung Ấu Hi.

“Cậu còn cười được sao? 30 tuổi đầu rồi! Còn đi đánh lộn, khiến tôi phải lao tâm khổ trí thay bố mẹ cậu? Tôi nợ cậu hay sao hả?”

Phương Thanh Di lạnh lùng mắng.

“Ôi chà, chuyện ngoài ý muốn mà, không phải cô vẫn nói tôi không phải đàn ông sao, chuyện tối nay cho dù thế nào tôi cũng phải ra dáng đàn ông! Cho dù là Cung Ấu Hi hay là cô, bị người khác bắt nạt tôi chắc chắn không thể ngồi nhìn mà không quản có đúng không, không có lần sau được chưa?”

Lâm Húc Dương cười.

“Còn có lần sau? Lần sau tôi mặc kệ cậu sống hay chết!”

Phương Thanh Di tức giận nói.

Cung Ấu Hi thấy hai người có vẻ rất thân nhau, trong lòng thấy hơi buồn, sau đó quan tâm hỏi: “Anh Húc Dương, anh không sao chứ?”

“Không sao, không sao, chị Phương đã đích thân ra tay, sao tôi có thể gặp rắc rối được chứ! Bình yên rồi, người ta đều nói đại nạn không chết sau này ắt có phúc, cô xem đánh nhau một lúc chúng ta còn được món hời!”

Lâm Húc Dương vui vẻ nói.

“Hả?”

“Món hời gì?”

Hai người phụ nữ đều nghi ngờ nhìn Lâm Húc Dương.

“Chúng ta ăn thịt nướng ít nhất phải mất 200 tệ, cô xem còn chưa trả tiền mà, hơn 200 tệ tôi phải bán 20, 30 cân khoai tây, à đúng rồi, Phương Thanh Di, tôi còn bảo gói một phần mang về cho cô, chỉ là không kịp, nếu không thì còn kiếm được nhiều nữa.”

Lâm Húc Dương cười đáp lại.

“Cậu chỉ làm được chút chuyện cỏn con này thôi!”

Phương Thanh Di nghiêm mặt.

“À chị Phương, cho hỏi chị là chủ tịch của Ngự Mỹ Ưu Phẩm đúng không?”

Lúc này, Cung Ấu Hi khẽ hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc