BÁ ĐẠO TỔNG TÀI TÌM LẠI PHU NHÂN


Nghe Hạ Nhiên nói tới đây, sắc mặt X lập tức thay đổi.

Anh ngạc nhiên: "Bản thiết kế? Chẳng lẽ nó có độ tương đồng với hình xăm của chúng tôi?"
Hạ Nhiên gật đầu: "Chính là cái này, sau đó anh trai tôi liền mất tích.

Đó là manh mối duy nhất.”
Lúc này X mới hiểu tại sao Hạ Nhiên lại hỏi như vậy.

Anh đặt tay trên trán, có chút đau đầu vỉ sự tình phát triển đến mức này.

Sau khi dừng lại vài giây, anh nhìn Hạ Nhiên nói:
"Cô không cần tiếp tục điều tra nữa, nếu chuyện này thật sự là người trong gia tộc làm, tôi nhất định sẽ cho cô một lời giải thích."
Sau khi đã bình tĩnh lại, anh nói: "Trên thực tế, tôi nghĩ khả năng là người trong gia tộc làm ít hơn ba mươi phần trăm.

Nhưng có người lấy chuyện này làm vỏ bọc, thật sự rất thành công."
Lời nói của anh mở ra một hướng mới cho Hạ Nhiên.

Lúc X rời khỏi nơi này, còn cùng Hạ Nhiên nhấn mạnh một lần nữa.

Nói, nếu chuyện này thật sự là nội bộ gia tộc làm, anh sẽ cho cô một cái công bằng.

Nhưng bất luận như thế nào, cô và Hàn gia đều không có quan hệ.
Đợi đến sau khi hai người rời đi, Hạ Nhiên bắt đầu tham quan.

Đợi đến khi xong, nhìn trời tối đen bên ngoài, lúc này mới nhớ tới mình không có xe để về.
Nghĩ đến biệt thự lẻ loi, bên trong có một người sống như cô, vẫn là ở ngoại ô, Hạ Nhiên toàn thân nổi da gà.
Cô không suy nghĩ nhiều, trực tiếp gọi điện thoại cho Trình Thâm.

Điện thoại nhanh chóng kết nối, nhưng đầu kia nghe là Hạ Cẩm Ngôn.

Hai anh em nói chuyện với Hạ Nhiên một hồi, Hạ Cẩm Ngôn bỗng nhiên hỏi: "Con nhớ bây giờ bên đó là nửa đêm, nửa đêm sao mẹ không ngủ?
Hạ Nhiên không biết nên trả lời thế nào.

Không lẽ nói cô sợ đến nỗi không thể ngủ?
Hạ Cẩm Ngôn giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, cười hì hì: "Có phải mẹ sợ không Hay để con kể cho mẹ nghe một câu chuyện ma để ru ngủ nhé?"

Thằng nhóc này suốt ngày đùa giỡn mẹ nó! Hạ Nhiên hận không thể trực tiếp đạp thằng nhóc này một cước.
Ngay khi cô chuẩn bị cúp máy, giọng nói của Trình Thâm từ bên kia vang lên.
"Có chuyện gì vậy?"
Hạ Nhiên nghe thấy giọng của anh, giọng điệu liền mềm xuống: "Em có chút sợ, anh nói chuyện với em đi."
Trình Thâm Ừ một tiếng, bắt đầu cùng Hạ Nhiên tán gẫu chuyện mấy ngày gần đây.

Thậm chí còn gửi cho cô vài tấm ảnh của hai anh em.
Nói chuyện với anh một hồi, Hạ Nhiên cảm giác Trình Thâm xua tan hàn ý bao phủ bên cạnh mình.

Sau khi tạm dừng một hồi, liền đem toàn bộ chuyện của X nói cho Trình Thâm.
"Anh nghĩ ai đã làm điều này? Đoán X có bao nhiêu khả năng?”
Trình Thâm suy nghĩ một hồi, lúc này mới nói: "Anh cảm thấy khả năng này không lớn, căn cứ vào ngày anh trai em mất tích.

Những người đó hỏi anh trai em có nhận ra bản thiết kế kia không, không hề nhắc tới chuyện hình xăm."
Hạ Nhiên không rõ ý tứ của anh.

Sau đó nghe Trình Thâm phân tích: "Nếu bọn họ là người Hàn gia, ngay từ đầu đã biết hình xăm này có quan hệ với bản thiết kế, vậy sao chỉ đề cập đến bản thiết kế mà không hỏi hình xăm.”
Đây tuy rằng chỉ là suy đoán của Trình Thâm, nhưng Hạ Nhiên thật sự suy nghĩ vấn đề này.

Trừ mấy người có liên quan đến gia tộc này, người hiềm nghi lớn nhất...
Đáy mắt Hạ Nhiên trầm xuống: "Chuyện này, chẳng lẽ có quan hệ với Hạ Chỉ Y."
Ngoại trừ Hạ Chỉ Y ra, cô không thể nghĩ ra ai người khác.
Nhưng Trình Thâm đối với suy đoán này của cô cũng không phải rất đồng ý: "Tuy anh và Hạ Chỉ Y chưa từng tiếp xúc nhiều, nhưng anh lại cảm thấy tâm cơ của cô ta không sâu như vậy."
Hạ Nhiên cũng cảm thấy Hạ Chỉ Y không có khả năng làm ra chuyện này
Giả vờ nhu nhược, tình cảm, Hạ Chỉ Y là một diễn viên xuất sắc là nhưng phương diện này thì không nhất định.
Trình Thâm do dự một chút, vẫn nói: "Anh cảm thấy chuyện này mẹ em có hiềm nghi lớn nhất."
Thật ra trong đầu Hạ Nhiên vừa mới hiện lên bóng dáng của bà, nhưng cô còn không muốn tin tưởng sự thật này, cho nên mới không nói ra.
Hiện tại Trình Thâm trực tiếp nói thật, Hạ Nhiên có chút bối rối.
"Em thật sự không muốn tin bà ấy sẽ hại con trai ruột của mình.”
Tuy lúc trước đã biết cái chết của Hàn Tường Thần tám chín phần không thể thoát khỏi liên quan, nhưng trước khi không nhìn thấy bằng chứng xác thực, cô không muốn tin.
Trình Thâm thở dài một hơi, biết nếu chuyện này là thật, nhất định là đả kích lớn đối với cô.
"Ngủ đi, anh bên cạnh em.”
Chuyện này quả thật ảnh hưởng đến tâm tình Hạ Nhiên, vốn cô cho rằng hôm nay mình không ngủ được, nhưng Trình Thâm nói chuyện điện thoại với mình, cô dần ngủ thiếp đi.
Trình Thâm nhìn điện thoại trong tay mình, nghe tiếng hít thở đều đặn của Hạ Nhiên, đáy mắt trầm xuống.
Đợi đến khi Trình Thâm cúp điện thoại, Hạ Cẩm Ngôn đi về phía anh: "Ba và mẹ vừa mới nói chuyện gì? Con cảm thấy hai người không vui."
Trình Thâm nhìn Hạ Cẩm Ngôn không nói lời nào, giơ tay lên sờ sờ đầu cậu bé: "Mấy ngày kế tiếp con và em gái ở bên bà nội, ba đi tìm mẹ được không?”

Hạ Cẩm Ngôn không có ý kiến.

Hạ Mộng Hi đương nhiên là Hạ Cẩm Ngôn nói cái gì cô bé cũng nghe, hai đứa trẻ cứ như vậy ngoan ngoãn đến nhà họ Trình.
Trình Thâm nhìn cuộc gọi nhỡ, trực tiếp gọi lại: "Chuyện đó tôi đã suy nghĩ rồi, đến lúc đó tôi sẽ mang theo Hạ Nhiên đến.”
Trong điện thoại, Hạ Chỉ Y nghe vậy nhất thời kinh hỉ, cô nói: "Thật sao? Chị gái em sẽ về thật sao? Đến lúc đó em nhất định sẽ chuẩn bị thật tốt, hoan nghênh chị về nhà.”
Mấy ngày nay Hạ Chỉ Y vẫn gọi điện thoại cho anh, muốn anh có thể mang Hạ Nhiên trở về xem một chút.

Lúc trước anh nghĩ rảnh rỗi hỏi Hạ Nhiên cái này, nhưng bây giờ anh cảm thấy bọn họ cũng đã đến lúc trở về.
Đồng tử Trình Thâm chợt lóe: "Nhưng gần đây Hạ Nhiên ở nước ngoài, không bằng tôi đi chào hỏi mẹ vợ trước, xem như thay Hạ Nhiên tận hiếu.”
Yêu cầu này quả thật không có biện pháp cự tuyệt, hơn nữa Hạ Chỉ Y căn bản cũng không muốn cự tuyệt.
Giọng điệu dịu dàng vang lên: "Nếu vậy, em đã sẵn sàng để chào đón anh rể."
Sau khi cúp máy, Trình Thâm lấy ra một tấm ảnh từ trong ngăn kéo.

Trong bức ảnh đó là cảnh Hạ Chỉ Y và Nhiếp Tư Diệu gặp nhau.

Tuy anh cũng không rõ hai người này nói chuyện gì, nhưng sau đó, Hạ Chỉ Y mới bắt đầu thỉnh thoảng gọi điện thoại cho anh, bảo anh đưa Hạ Nhiên về Hạ gia.

Hai người này chắc chắn có giao dịch.
Suy đoán này của Trình Thâm không sai, vì ngày hôm sau khi anh đến nhà họ Hạ, vừa mới vào cửa đã bắt gặp Nhiếp Tư Diệu đứng với Hạ Chỉ Y.
Nhiếp Tư Diệu vừa nhìn thấy Trình Thâm, thân thiết chào hỏi: "A Thâm."
Hiện tại danh tiếng Nhiếp Tư Diệu thất bại thảm hại, thật sự là lăn lộn không nổi nữa trong giới người mẫu, đã chính thức nhàn rỗi ở nhà.

Bởi vì cô ta không kịp thời nói cho gia đình biết chuyện mình và Trình Thâm không có ý định kết hôn, để ngừng tổ chức hôn lễ, khiến cho gia đình bị người ta cười nhạo rất lâu.
Ngay cả bà nội luôn luôn thương cháu gái cũng cằn nhằn, chứ đừng nói chi là những anh chị em vốn không thuận mắt cô.
Nhưng lúc này chào hỏi Trình Thâm, giống như không có chuyện gì.
Trình Thâm liếc mắt nhìn Nhiếp Tư Diệu, trực tiếp coi cô ta không tồn tại, nói với Hạ Chỉ Y:
"Mẹ ở đâu? Tôi sẽ đi gặp bà ấy trước."
Nhiếp Tư Diệu thấy Trình Thâm xem nhẹ mình, cả người đều cứng ngắc.

Thẳng đến khi nhìn Trình Thâm khuất bóng, vẻ mặt buồn bã nhìn Hạ Chỉ Y: "Em cũng nhìn thấy, anh ấy căn bản không để ý tới chị, bây giờ chị nên làm cái gì đây?"
Vốn là sau khi Hạ Chỉ Y nghe Nhiếp Tư Diệu nói, còn cảm thấy Trình Thâm và Nhiếp Tư Diệu cũng là tình cảm từ nhỏ, dù thế nào cũng không đến mức phớt lờ nhau.

Nhưng hôm nay gặp, cô mới tin tưởng Trình Thâm thật sự là một chút tình cảm cũng không lưu lại cho Nhiếp Tư Diệu.

Hạ Chỉ Y nhìn bộ dạng của Nhiếp Tư Diệu, an ủi: "Chị cũng không cần quá sốt ruột, em nghĩ trong lòng anh ấy kỳ thật vẫn có chị.

Có thể là chuyện lúc trước chị làm có hơi quá đáng, anh ấy tức giận mới không muốn trả lời chị."
Thật ra trong lòng Nhiếp Tư Diệu cũng biết Hạ Chỉ Y đang an ủi mình, nhưng cô không cam lòng.

Cô thích Trình Thâm lâu như vậy, đem thanh xuân của mình dâng lên cho anh, anh lại kết hôn với Hạ Nhiên.
"Y Y, Hạ Nhiên là chị gái em, em dẫn chị đến gặp Trình Thâm, không sợ cô ấy tức giận sao?"
Nhiếp Tư Diệu trước kia cùng Hạ Chỉ Y có chút quan hệ cũ, nhưng giao tình giữa hai người cũng không phải rất sâu đậm.

Cho nên hành động này của Hạ Chỉ Y vẫn khiến trong lòng cô dâng lên cảnh giác.

Cô nói lời này chính là muốn tìm hiểu quan hệ giữa Hạ Chỉ Y và Hạ Nhiên.
Vẻ mặt Hạ Chỉ Y xuất hiện một tia ưu sầu, ngón tay vuốt ve đóa hoa trước mắt: "Em cũng biết làm như vậy chị ấy sẽ tức giận, nhưng là chị ấy cướp người đàn ông của chị, dù sao cũng phải cho chị một lời giải thích công bằng.

Giúp chị, coi như là vì thấy chị gái em chuộc tội."
Ngoài mặt nói như vậy, nhưng Nhiếp Tư Diệu nhìn thấy trong mắt Hạ Chỉ Y hiện lên sự giả dối, cũng không có vạch trần.
Trình Thâm căn bản không thèm để ý hai người kia diễn xuất, trực tiếp đi về phía đại sảnh.

Lúc anh đi vào, mẹ Hạ Nhiên đang ngồi đọc sách, nghe được tiếng bước chân, mới buông sách xuống, lãnh đạm nói: "Con tới rồi."
Trình Thâm gật đầu, giống như đi tới nhà mình, tùy tiện tìm một chỗ liền ngồi xuống.
Anh nói: "Mẹ, từ năm năm trước sau khi Hạ Nhiên đi rồi hai người chúng ta chưa từng gặp mặt.

Cũng không biết năm năm qua mẹ trôi qua như thế nào nên con thay A Nhiên đến thăm mẹ."
"Việc này chắc Hạ Nhiên không biết?" Bà cười lạnh một tiếng: "Nếu như nó biết, khẳng định đánh chết cũng sẽ không cho con bước chân vào nhà ta."
Lời này nếu là người khác nói có lẽ sẽ cảm thấy xấu hổ, nhưng Trình Thâm ở trên thương trường kiến thức không ít, biểu tình cũng không chút thay đổi.

Sau đó nghe bà tiếp tục nói: "Nó không thích vào cửa ta, vừa vặn ta cũng lười nhìn thấy nó."
Đồng tử Trình Thâm sâu thẳm, một tay gõ bàn, khí chất trực tiếp từ vãn bối biến thành thượng vương giả.

Khóe miệng anh mỉm cười, cả nguời toát ra hơi thở lạnh lùng:
"Nếu mẹ không thích Hạ Nhiên, vậy tại sao lúc trước lại cưng chiều cô ấy như vậy? Con muốn hỏi một câu, Hạ Nhiên hiện tại còn là con gái của Hạ gia?"
không ngờ anh lại hỏi một câu sắc bén như vậy, mẹ Hạ sửng sốt một chút rồi nói: "Nếu Hạ Nhiên đã kết hôn với con thì đương nhiên là người của Trình gia.

Chẳng lẽ hai đứa chuẩn bị ly hôn? Mà như vậy cũng không sao, chỉ cần Hạ Nhiên trở về, Hạ gia vẫn cho nó cơm ăn."
Câu đầu tiên làm cho Trình Thâm rất thoải mái.

Thế nhưng cho dù có thoải mái đến đâu cũng khó nén được hàn ý trong lòng.
Hạ Nhiên là con gái ruột của bà, con gái ruột phiêu bạt bên ngoài năm năm, bà không chỉ không quan tâm, thậm chí một chút ý nghĩ để cô về nhà cũng không có.

Ngoài miệng nói cái gì chỉ Hạ Nhiên trở về còn có cơm cho cô, nhưng Trình Thâm lại có thể nghe ra miễn cưỡng trong đó.
"Con hiểu rồi, nếu bác gái không muốn để A Nhiên trở về, vậy con cũng không cần nói với cô ấy về người Hạ gia.


Chỉ là A Nhiên không tuyệt tình như bác, vẫn nhớ người cũ, luyến tiếc thân nhân của mình.”
Sau khi nói xong lời này, Trình Thâm trực tiếp đứng lên rời đi.
Mẹ Hạ hiểu được cách xưng hô vừa rồi của anh từ mẹ đã biến thành bác gái, rõ ràng muốn cùng Hạ gia phân rõ danh giới.
Trình Thâm đến rất nhanh đi cũng rất nhanh, Hạ Chỉ Y không nghĩ anh ở bên trong vài phút liền đi ra.
Nhìn thấy Trình Thâm, Hạ Chỉ Y đến gần nói: "Anh rể, gần đây tâm tình mẹ không tốt lắm, nếu bà ấy có nói quá khích, anh không nên để ở trong lòng.

Chúng ta phải tôn trọng trưởng bối, đúng không?"
Bước chân Trình Thâm không dừng lại, thẳng đến khi Hạ Chỉ Y nói xong, anh mới dừng lại.
Trình Thâm đánh giá Hạ Chỉ Y, nhìn cách đó không Nhiếp Tư Diệu đang đi tới, lạnh lùng cảnh cáo: "Nếu biết tôi là anh rể của cô, vậy cô lại tạo cơ hội để tôi và người phụ nữ khác gặp mặt.

Em gái tôi không làm thế!"
Giọng anh rất cao, làm cho Hạ Chỉ Y đứng trong hoa viên vô cùng khó chịu.

Cô vừa định biện giải cho mình, liền thấy Trình Thâm rời đi.
Hạ Chỉ Y nhìn bóng lưng Trình Thâm rời đi, trong ánh mắt mang theo phẫn uất.
Đêm hôm trước, cô mất ngủ.

Buổi sáng là Hạ Tư Duệ gọi điện thoại tìm, cô mới từ trong chăn bò dậy.

Lúc cô vội vàng chạy tới hôi trường, phần trình diễn sắp bắt đầu rồi.
Hàn Yến nhìn thấy cô vội vàng chạy tới hiện trường, vừa chuốt mascara vừa trào phúng:
"Đây là buổi tối hôm qua cùng đàn ông lăn giường? Xem ra người tình của cô rất mãnh liệt, khiến cho giám đốc Hạ đây ngay cả trận đấu quan trọng như vậy cũng không để ở trong lòng.”
Hạ Nhiên nâng mí mắt: "Ngữ khí thật chua xót, không cần hâm mộ tôi có chồng, dù sao cô xấu xí cũng không ai cần."
Phượng Cửu bất bình chuẩn bị phản kích, nghe nói như vậy trực tiếp cười ra tiếng.

Mà Hạ Tư Duệ thì cúi đầu che dấu ý cười của mình.
Nhìn biểu tình của bọn họ, Hàn Yến nhất thời nổi trận lôi đình.

Nóng nảy đứng lên, xem ra muốn đánh Hạ Nhiên một trận.

Cũng may người bên cạnh kéo lại, nhắc nhở nếu ở chỗ này động thủ nhất định sẽ bị đại hội thiết kế xóa tên.
Hàn Yến bị kéo ngồi xuống, cuối cùng phẫn nộ giơ ngón tay lên: "Các ngươi chờ đó cho tôi!"
Đối với loại uy hiếp này mà nói, Hạ Nhiên chậc chậc hai tiếng.
Hàn Yến ở chỗ ngồi vẫn dùng ánh mắt sát khí nhìn chằm chằm Hạ Nhiên, cô căn bản không coi trọng chuyện này.
Hạ Tư Duệ nghiêng đầu thấp giọng: "Hạ tổng, Hàn Yến người này tôi vẫn hiểu rất rõ.

Tâm tư cô ta rất nhỏ, tám chín phần muốn trả thù cô, cho nên sau này gặp cô ta, nhất định phải cẩn thận!"
Hạ Nhiên: "Tôi sẽ chú ý, hơn nữa cơ hội ở chung với cô ta cũng không nhiều, cho dù muốn trả thù cũng không có cơ hội."
Hơn nữa cô còn có Trình Thâm che chở.


Bình luận

Truyện đang đọc