BÁ ĐẠO TỔNG TÀI TÌM LẠI PHU NHÂN


Trình Thâm nghe nói như vậy trực tiếp nói: "Lúc trước anh nói chuyện với người kia, anh ấy nói gặp được một đứa trẻ rất có thiên phú, khiến cho anh ta muốn nhận làm học trò."
Sau khi nghe nói như vậy tâm tình Hạ Nhiên có chút vi diệu, cô nói không nên lời.

Ngược lại Trình Thâm nhìn biểu tình này của cô, thiếu chút nữa liền bật cười, cuối cùng vẫn là anh chủ động kéo Hạ Nhiên về thực tại: "Chúng ta tiếp tục nói chuyện sao chép.”
Có những lúc, anh thật sự rất muốn hỏi Hạ Nhiên, đứa nhỏ này có phải là của anh hay không? Nếu như là như vậy, lúc trước vì sao không thể không đi, cuối cùng vẫn khắc chế được.

Chuyện tình cảm anh vẫn quyết định phải từ từ.

Cứ như vậy, Trình Thâm liền triệu tập hội nghị lần nữa, sau đó trực tiếp đem bằng chứng bày ra trước mặt tất cả mọi người.
Hạ Nhiên nhìn biểu tình khó coi của Lạc Nhất Đan, cô hỏi: "Hiện tại cô còn có cái gì để nói sao?”
Lạc Nhất Đan sắc mặt khó coi, cuối cùng ngay cả một câu cũng nói không nên lời.

Nhiếp Tư Diệu nghe nói như vậy, cả người đều lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, cô mở miệng nói: "Thì ra sự tình là như vậy, tôi nói Hạ Nhiên cũng không giống như người có thể làm ra loại chuyện này."
Nhìn thấy Lạc Nhất Đan căn bản ngay cả giải thích lý do đều nghĩ không ra, hơn nữa coi như có nghĩ ra, chứng cớ bày ra trước mặt cô ta nói cái gì cũng vô dụng.
Trình Thâm trực tiếp nói: "Nếu chuyện này đã điều tra rõ ràng, vậy tôi quyết định tiến hành trừng phạt đối với Lạc Nhất Đan..."
Lời này của anh vừa mới nói xong, Nhiếp Tư Diệu liền tiến tới bên tai anh nhẹ nhàng nói: "Nếu như em nhớ không lầm, Lạc Nhất Đan là con gái của Lạc tổng, em cho rằng chuyện này nên giải quyết cho qua thôi."
Trình Thâm dừng một chút, anh nhìn Lạc Nhất Đan vài lần, cuối cùng vẫn mở miệng nói: "Lạc Nhất Đan...!đình chỉ công tác một tháng.

Lấy chuyện này làm bài học.

Nếu lần sau tái phạm, sẽ bị đuổi khỏi công ty."
Nghe nói như vậy không chỉ Hạ Nhiên cảm thấy kinh ngạc, đại bộ phận mọi người ở đây đều cảm thấy khó tin với kết quả này.


Chỉ có một vài người biết chân tướng, trong lòng đối mặt với giám đốc Lạc càng thêm kiêng kỵ.
Tuy không rõ vì sao Trình Thâm không trực tiếp đuổi Lạc Nhất Đan ra khỏi công ty, nhưng Lạc Nhất Đan đã sao chép.

Chuyện này đúng là đóng đinh trên ván, tin tức này coi như là phong tỏa một lần, cũng không phong toả được một đời.

Sự nghiệp thiết kế của Lạc Nhất Đan xem như theo hội nghị lần này kết thúc.
Hạ Nhiên nhận được kết cục này cũng rất bình tĩnh, cô trực tiếp trở về văn phòng, ngay cả một ánh mắt cũng không cho Lạc Nhất Đan.
Đợi đến khi tất cả mọi người tan hết, Lạc Nhất Đan trốn trong nhà vệ sinh, hốc mắt khóc đỏ gọi điện thoại cho Nhiếp Tư Diệu: "Tôi đều dựa theo cậu nói mà làm! Cậu đã khiến tôi rơi vào bước đường này.

Cô đã hủy hoại tôi!"
Trong chuyện này Nhiếp Tư Diệu đúng là xuất ra không ít lực, nhưng ra tay đều vô cùng bí mật.
Giọng điệu của cô ta rất lạnh nhạt, căn bản không có đem tình cảnh của Lạc Nhất Đan để ở trong lòng, nói: "Cái gì gọi là cô đều là dựa theo tôi nói làm? Nhất Đan, tôi cũng không có bảo cô đi sao chép a."
Lạc Nhất Đan vừa muốn phản bác, hồi tưởng lại một chút đoạn đối thoại với Nhiếp Tư Diệu, nhất thời cứng họng.

Dù sao mỗi lần Nhiếp Tư Diệu đều dùng thủ đoạn ám chỉ, tuy rằng mỗi một câu nghe có ẩn ý, nhưng cũng không có gì khác thường.
"Nhưng coi như là như vậy, cậu..."
Lạc Nhất Đan còn chưa nói xong, Nhiếp Tư Diệu trực tiếp liền cắt đứt: "Hơn nữa, cho dù những chuyện này là tôi bảo cô làm.

Vậy ai bảo cô tìm hacker không đủ tốt? Làm cho mọi người nắm lấy đuôi của mình.

Đây là sơ suất của cô, và tôi chỉ có thể cố gắng giúp đỡ."

Những chuyện còn lại, ngay cả nghĩ cũng đừng nghĩ tới.

Lạc Nhất Đan nghe ra, Nhiếp Tư Diệu đây là có ý muốn phủi sạch quan hệ.
Cô ta lúc này liền hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không có biện pháp gì.

Đợi đến khi cúp điện thoại, trên mặt Nhiếp Tư Diệu nhất thời xuất hiện biểu tình trào phúng.

Nguyên bản cô ta tính toán dùng chuyện này để cho Hạ Nhiên không ngóc đầu được trong giới, nhưng ai biết cô ta đã đem mọi chuyện an bài thỏa đáng, liền hết lần này tới lần khác bại ở trong tay tên ngu xuẩn Lạc Nhất Đan kia.

Hiện tại tên ngu xuẩn kia còn quay đầu tìm mình đòi lý do, thật sự là nằm mơ giữa ban ngày.
Bất quá chuyện lần này đã khiến Trình Thâm chú ý tới cô ta, chỉ sợ gần đây cũng chỉ có thể an phận một thời gian, không thể làm ra chuyện khiến Trình Thâm hoài nghi nữa.
   
Chờ Sau khi Hạ Nhiên trở về nhà, trực tiếp đi hỏi chuyện hacker.

Sau khi Trong miệng Hạ Cẩm Ngôn biết được nguyên nhân và hậu quả, phát hiện người nói cho Hạ Cẩm Ngôn tin tức kia, còn thật sự là người trong miệng Trình Thâm, cô coi như thở phào nhẹ nhõm.

Tuy rằng hacker nghe có chút nguy hiểm, nhưng nếu cùng quen biết Trình Thâm, nói vậy nhân phẩm cũng có bảo đảm.
Hạ Cẩm Ngôn nhìn biểu tình này của Hạ Nhiên, trực tiếp nói: "Hạ Nhiên! Chuyện ở công ty con còn chưa tìm mẹ tính sổ.

Mẹ nói công ty xảy ra chuyện lớn như vậy tại sao không nói cho con biết?”

Còn có Trình Thâm! Anh ngay cả một chữ cũng không nhắc qua.
Loại cảm giác bị người ta coi là trẻ con mà giấu diếm, thật sự là quá khó chịu.

Sau khi nhìn thấy biểu tình chính nghĩa của con trai, Hạ Nhiên lườm cậu một cái nói: "Con cho rằng chuyện của công ty, muốn nói là có thể tùy tiện nói ra bên ngoài sao? Hơn nữa đạo nhái, loại chuyện này ảnh hưởng quá lớn, mẹ không tiện nói cho con biết."
Tuy rằng Hạ Nhiên nói có lý, nhưng cuối cùng cũng không thể thay đổi sự thật cậu bị xem thường.

Hạ Cẩm Ngôn tức giận trừng mắt nhìn Hạ Nhiên một cái, trực tiếp xoay người trở về phòng mình.
Mộng Hi ở một bên chơi những thứ khác, cũng không có hiểu bọn họ nghị luận cái gì, nhìn thấy anh trai chạy cũng vội vàng đi theo, đến cửa lại bị chặn lại.
Biết Hạ Cẩm Ngôn giận dỗi với mình, mỗi lần Hạ Cẩm Ngôn không vui, sẽ trực tiếp nhốt mình trong phòng.
Hạ Mộng Hi đáng thương chạy tới, trực tiếp cọ lên người Hạ Nhiên, làm nũng nói: "Anh khi dễ con...!Chuyện gì đã xảy ra với anh trai vậy mẹ?”
Thấy Hạ Mộng Hi không thật sự muốn khóc, Hạ Nhiên tùy ý dỗ dành cô đi xem TV, sau đi tới gõ cửa Hạ Cẩm Ngôn.
Lúc mới bắt đầu gõ, Hạ Cẩm Ngôn bên trong ngay cả nửa điểm phản ứng cũng không chịu cho.

Chờ Hạ Nhiên kiên trì gõ một hồi lâu, thanh âm rầu rĩ của Hạ Cẩm Ngôn rốt cục từ bên trong truyền ra: "Làm gì?”
"Chúng ta có chuyện gì cũng nên nói rõ ràng, con mở cửa trước đi." Hạ Nhiên bình tĩnh nói.
Cô cứ như vậy duy trì tư thế gõ cửa, qua một phút sau, người trong phòng chậm rãi mở ra.
Hạ Cẩm Ngôn không được tự nhiên nhìn cô, sau khi mở cửa liền ngồi xuống giường, mím môi không nói.
"Mẹ biết con là một đứa trẻ ngoan, cũng biết con làm những việc này là vì tốt cho mẹ.

Nhưng Cẩm Ngôn, con không nghĩ đây không phải là điều con nên quan tâm sao? "Hạ Nhiên ôn nhu vuốt ve đầu cậu.

Đôi mắt cô dịu dàng nhìn Hạ Cẩm Ngôn, cô cười nói: "Mẹ rất vui vì con quan tâm đến mẹ.

Nhưng mẹ không bao giờ ngăn cản những gì con muốn làm, và con không thể buộc mẹ phải nói mọi chuyện với con.

Sau tất cả, mỗi người đều có những điều không muốn nói.”

Những chuyện này Hạ Cẩm Ngôn không phải không hiểu.

Cậu cũng biết, Hạ Nhiên không nói cho mình nhiều chuyện công ty như vậy, là vì mình suy nghĩ.

Nhưng trong lòng chính là không muốn chấp nhận.
Sau khi nghe Hạ Nhiên nói xong, cậu bé trầm mặc thật lâu.

Sau đó nhìn Hạ Nhiên, hơi chần chờ hỏi: "Chuyện không thể nói, cũng bao gồm cả ba con là ai sao?"
Không nghĩ tới Hạ Cẩm Ngôn lại đột nhiên nhắc tới chuyện này, biểu tình Hạ Nhiên biến hóa một chút, cô sờ sờ đầu Hạ Cẩm Ngôn, ôn tồn nói: "Chuyện này mẹ cũng không phải không thể nói cho con biết, bất quá mẹ thấy thái độ của con đối với người đó, chắc hẳn đã đoán được cái gì rồi?”
Biết Hạ Nhiên cũng không vì mình nhắc tới chuyện này mà mất hứng, lúc nhắc tới đề tài này, Hạ Cẩm Ngôn treo một trái tim thở phào nhẹ nhõm.

Lúc cậu đang chuẩn bị nói chuyện, bỗng nhiên thấy được sự thăm dò trong mắt Hạ Nhiên.

Nhất thời bị cô nhìn có chút thẹn quá hóa giận, cậu nói: "Con quả thật biết một chút, ai bảo mẹ đối với Trình Thâm biểu hiện kỳ quái như vậy? Hơn nữa, con cảm thấy mình trông giống như chú ta.”
Mặc dù không có xét nghiệm ADN, nhưng cậu cảm thấy không thể sai khi đề cập đến ngoại hình này.

Nói xong, Hạ Cẩm Ngôn bỗng nhiên phản ứng lại.

Cậu kỳ quái nhìn Hạ Nhiên, sau đó nói: "Không đúng a, là lúc trước hỏi ba con là ai.

Mẹ đều nói, ba đã chết, sao bây giờ lại sảng khoái thừa nhận như vậy?”
Căn bản không phát hiện mình có biến hóa gì, nghe nói như vậy chỉ cảm thấy trong lòng chính là một cái lộp bộp.

Sau đó cô trơ mắt nhìn Hạ Cẩm Ngôn miệng lưỡi chạm vào, liền ném ra quả bom: "Hai người có phải tái hợp không? Hạ Nhiên, chuyện lớn như vậy mẹ lại không nói cho con biết!".


Bình luận

Truyện đang đọc