BÁ ĐẠO TỔNG TÀI TÌM LẠI PHU NHÂN


Bà Trình vừa vào cửa liền hít hít mũi: "Mùi này...!là Hạ Nhiên nấu sao? Ta nhớ rõ trước đây đứa nhỏ này thường xuyên nấu cho ta ăn, năm năm rồi ta cũng chưa được ăn lại."
Hạ Cẩm Ngôn dẫn bà đến bàn ăn.

Trình Thâm đi thẳng vào nhà bếp, sau đó giúp Hạ Nhiên mang các món ăn ra.

Nhìn hành động của hai người, ánh mắt bà nội vô thức dừng ở trên người bọn họ.

Theo ánh mắt của bà nội Trình nhìn về phía Hạ Nhiên và Trình Thâm, Hạ Cẩm Ngôn biết bà là người đồng ý với việc ba mẹ chia tay.

Vì vậy, cậu cố ý nói: "Bà nội, bữa ăn này là do ba mẹ cháu làm.

Vừa rồi bà giúp mẹ nhất định phải là người đầu tiên nếm thử món ăn mẹ cháu làm!"
Hạ Mộng Hi đồng ý, nhưng không nhịn được dùng đũa gắp những món cô bé muốn ăn.
Bà Trình cũng không có ngăn cản hành động của Hạ Mộng Hi, nghe hết lời Hạ Cẩm Ngôn, bà cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó nhìn Hạ Cẩm Ngôn hỏi: "Cháu chắc chứ?"
"A? Chuyện này có vấn đề gì sao? Chính mắt cháu nhìn thấy." Hạ Cẩm Ngôn chớp chớp mắt, ngây thơ hỏi.
Bà Trình không nghĩ Hạ Cẩm Ngôn có thể nói dối ở tuổi bốn rưỡi, nhưng bà không thể tin được.

Bà đã biết vụ ly hôn giữa Hạ Nhiên và Trình Thâm, cũng hiểu quyết tâm của Hạ Nhiên.

Đã lâu không gặp, hai người có thể hòa thuận như vậy sao?
Hạ Mộng Hi lắng nghe, biết anh trai đang có ý định lấy lòng bà, vì vậy cô bé nhắc lại: "Mối quan hệ giữa ba và mẹ luôn tốt đẹp.

Trước đây còn ở nước ngoài, cháu thường xuyên thấy mẹ xem ảnh của ba."
Bà Trình trầm ngâm một lúc lâu không lên tiếng, sau đó mới nói: "Ha ha, như vậy rất tốt, chỉ cần hai người bọn họ tốt, chúng ta nói chuyện gì cũng được."
Khi Hạ Nhiên mang món ăn cuối cùng, Trình Thâm đã chuẩn bị xong đồ ăn cho cô.


Sau khi nhìn cô ngồi xuống, Trình Thâm thậm chí còn rất căng thẳng.

Anh rót cho Hạ Nhiên một ly: "Hơi ấm.

Anh biết em không thích hâm nóng đồ uống, nhưng hiện tại sức khỏe của em không tốt, phải chú ý hơn chút."
"Tôi hiểu rồi." Sau khi Hạ Nhiên nhận lấy, một ngụm uống hết rồi đặt ly sang bên cạnh.
Cô cố ý không để ý đến Trình Thâm ngồi bên cạnh, chào hỏi bà Trình: "Bà nội, sao bà lại tới đây vào giờ này? Nếu bà muốn gặp chúng con thì gọi điện thoại, cháu sẽ đưa hai đứa nhỏ đến."
Bà Trình biết Hạ Nhiên quan tâm bà, không muốn bà vất vả: "Bè đã nghe nói rồi.

Đứa trẻ thật là, không biết cách chăm sóc bản thân cho tốt, để bị bệnh như vậy.

Đừng nói như đến nhà chính gặp ta, hiện tại gió thổi một chút cũng không được."
"Nếu vậy để ngày mai rồi đi.

Cháu cũng chạy không được, hợp đồng lao động còn trong tay Trình tổng, nếu anh ấy không cho cháu rời Hải Thành, cháu còn có thể làm gì nữa?" Giọng nói tinh nghịch nhưng cô có ý ám chỉ muốn anh buông tay.
Sau khi nghe cô nói xong, Trình Thâm giả vờ như không nghe thấy.

Sau bữa ăn, anh chăm sóc Hạ Nhiên, mọi việc còn lại đều do bà Trình lo liệu.
Khi Trình Thâm trở lại thư phòng để xử lý tài liệu sau bữa ăn, bà ngồi trên ghế với Hạ Nhiên vội vàng hỏi: "Bây giờ cháu và A Thâm đã hòa giải chưa? Có thể thấy hai đứa ở cùng tốt hơn trước rất nhiều, nếu như vậy cũng tốt, sau này sinh cho ta thêm vài đứa chắt bụ bẫm nữa."
Nhìn thấy vẻ vui mừng trên mặt bà Trình, Hạ Nhiên ngượng ngùng nói: "Cháu và Trình Thâm đã làm việc cùng nhau một thời gian rồi, quan hệ cũng đã dịu đi, nhưng không thân thiết tới mức đó."
Sau khi bà Trình nghe thấy điều này, trong lòng lạnh xuống.

Bà cho rằng Trình Thâm cho tới bây giờ vẫn chưa đề cập đến hôn nhân với cô.

Nhưng bà có thể làm gì được.

Nếu là trước đây, bà không bao giờ nghĩ đến việc Hạ Nhiên tiếp tục làm cháu dâu của mình.


Hạ Nhiên mất tích năm năm, Trình Thâm lại ở cùng với Nhiếp Tư Diệu, bà đương nhiên không có hi vọng.

Nhưng không khí giữa Hạ Nhiên và Trình Thâm tối nay rất hòa hợp, thật khó để bà không có những suy nghĩ như vậy.
Sau khi bà Trình nhận được tin tức như vậy từ Hạ Nhiên, trong lòng bà cảm thấy rất không vui.

Sau khi nói chuyện với Hạ Nhiên một lúc, bà trực tiếp đến phòng làm việc của Trình Thâm, muốn hỏi xem trong lòng anh đang nghĩ gì.

Vừa đẩy cửa bước vào, còn chưa kịp mở lời, Trình Thâm ngẩng đầu nhìn bà nói: "Bà nội, hôn lễ giữa cháu và Nhiếp Tư Diệu đã bị hủy bỏ.

Bất quá bà lặng lẽ hủy bỏ cũng không sao, để Nhiếp Tư Diệu nói bên Nhiếp gia."
Tất nhiên, Nhiếp Tư Diệu phải tự suy nghĩ nên giải thích thế nào.

Chuyện này đã có giao dịch trước, Trình Thâm không cần tự mình nhắc nhở.
Bà Trình luôn cho rằng Trình Thâm thích Nhiếp Tư Diệu, kinh ngạc muốn xác nhận: “Hủy bỏ?”
Trình Thâm nhìn vẻ mặt khó tin của bà, khóe miệng bất giác cong lên: "Đương nhiên sẽ hủy bỏ.

Người có thể cùng cháu tham gia hôn lễ nhất định là Hạ Nhiên."
Bà nội Trình vui mừng khôn xiết.

Bà cẩn thận nhìn cháu trai rồi nói: "Vậy lần này cháu thực sự bình tĩnh lại rồi sao? Nếu vẫn như năm năm trước, không hết lòng đối xử với Nhiên Nhiên, thì không bằng nhanh chóng ly hôn với con bé đi."
Nhớ tới việc mình biết đến sự tồn tại của Hạ Cẩm Ngôn và Hạ Mộng Hi đã trễ năm năm, bà Trình lập tức cảm thấy oán hận Trình Thâm: “Nhiên Nhiên thật là một đứa bé ngoan.

Ở với cháu đúng là không xứng.


Nếu như không đối xử tốt với nó, ta sẽ là người đầu tiên động thủ."
Biết bà nội muốn hai người ở bên nhau, lại sợ anh bắt nạt Hạ Nhiên khiến cô lại đau lòng rời đi, Trình Thâm không còn cách nào khác ngoài việc thề thốt với bà.

Cuối cùng bà Trình vẫn bán tín bán nghi về sự thay lòng đổi dạ của anh.

Nhưng cho dù bà không hoàn toàn tin lời anh nói, nhưng ít nhất năng lực diễn xuất anh cũng không che được mắt bà.
Khi Hạ Nhiên bước vào nói với Trình Thâm cô đã khỏe mạnh và muốn về nhà.

Bà nội Trình trực tiếp nắm tay Hạ Nhiên, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng: "Làm sao vậy được? Người nhà cháu không có ai có thể chăm sóc cháu cả.

Có hai đứa con thì bất tiện biết mấy, ít ra cũng nên ở lại đây thêm vài ngày."
Nếu là Trình Thâm, Hạ Nhiên có thể từ chối trực tiếp.

Nhưng người nói lại là bà nội, người vẫn luôn rất yêu thương cô, cô nên giữ thể diện cho bà.

Nhưng cho dù Hạ Nhiên có viện bao nhiêu lý do đi chăng nữa, cô vẫn bị lời nói của bà làm cho nghẹn họng.
"Cháu không thấy Ngôn Ngôn và Tiểu Hi bị bệnh của cháu dọa sao? Tôi phải làm sao đây? Hai đứa trẻ hiểu chuyện như vậy, đừng để chúng lo lắng."
Cuối cùng, Hạ Nhiên không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý sống ở đây cho đến khi khỏi bệnh hoàn toàn.
Hạ Nhiên người đang nằm trên giường, lướt mạng điện.

Trong nhóm làm việc, hầu hết mọi người đang thảo luận về loại cuộc họp nào sẽ được tổ chức vào ngày mai.

Ngày mai là cuộc họp thường kỳ của tập đoàn Trình thị, mặc dù Philka không được coi là một chi nhánh tương đối xuất sắc, nhưng một số người phụ trách vẫn có tư cách tham dự.

Nếu không phải vì chuyện này, ngày mai cô còn muốn xin nghỉ thêm một ngày nữa.
Kể từ khi tin tức về cuộc họp thường kỳ được đưa ra, mặc dù Trình Thâm không nhắc nhở cô bất cứ điều gì, nhưng thư ký Chu vẫn đề nghị cô tham dự.

Bởi vì cuộc họp kiểu này tuy không phải thông báo nội dung gì quan trọng, nhưng cũng có lúc mấy công ty nhận ra mặt nhau.

Dù sao thì đều là công ty trực thuộc của Trình thị.


Nếu Hạ Nhiên không tham dự cuộc họp định kỳ đầu tiên, có thể các chi nhánh khác sẽ bất mãn với cô.

Khi đó, chỗ đứng của cô trong công ty, rất có thể lại bị lung lay.
Khi Hạ Nhiên đang suy nghĩ về nội dung của báo cáo vào ngày mai, Trình Thâm đã gõ cửa đi vào.

Anh mở tủ quần áo lấy một bộ đồ ngủ, đi về phía Hạ Nhiên: "Em đang nghĩ gì mà nghiêm túc như vậy?"
Hạ Nhiên cho anh xem màn hình điện thoại nói: "Tôi đang suy nghĩ về những gì nên làm trong cuộc họp định kỳ ngày mai để không bị áp đảo bởi khí thế của các chi nhánh khác."
Gần như không có công ty nào trong Tập đoàn Trình có thể cạnh tranh với nó, trừ một số đối thủ ở nước ngoài.

Cạnh tranh với những người khác trong một công ty như vậy, chịu nhiều áp lực là chuyện bình thường.

Không phải trước đây Hạ Nhiên chưa từng tham gia những dịp trọng đại, nhưng so với cuộc họp thường kỳ này, có vẻ như là trẻ con.
Mặc dù Hạ Nhiên đã giúp Trình Thâm đấu tranh cho quyền thừa kế của công ty trước đây, nhưng được thực hiện trong bí mật.
Thấy Hạ Nhiên suy nghĩ nhiều, Trình Thâm chỉ cảm thấy cô quá dễ thương.

Anh không khỏi gãi gãi mặt của cô, cười nói: "Yên tâm đi, nếu có gì anh giúp em."
Đầu ngón tay của anh lướt qua da khiến Hạ Nhiên nhột, cô vô thức tránh đi.

Cô hung hăng chớp chớp mắt: “Anh không được làm như vậy.

Đến lúc đó nếu thất bại thì coi như năng lực của tôi không đủ.

Nhưng nếu anh giúp tôi, tôi đoán ngày hôm sau, tin đồn sẽ bay khắp nơi."
Khi đó, không chỉ cô bị nói, có lẽ bộ phận thiết kế Philka mà cô đại diện, thậm chí là toàn bộ Philka cũng sẽ bị liên lụy.
Trình Thâm suy nghĩ một chút, nếu như trực tiếp cho cô vượt qua sẽ để lại hậu quả khôn lường, anh trực tiếp từ bỏ ý định này.
Trình Thâm đứng dậy thay bộ đồ ngủ, vừa thay vừa nói: "Nếu em căng thẳng như vậy, hay là anh hoãn cuộc họp lại, cho em thêm vài ngày để chuẩn bị."
Đây chỉ suy nghĩ nhất thời, dù sao đối với những cuộc họp như vâyh, mỗi công ty đều phải chuẩn bị gần một tuần trước khi bắt đầu.

Làm sao có thể dễ dàng hoãn một cuộc họp với hàng trăm người chỉ vì cô lo lắng?.


Bình luận

Truyện đang đọc