BÁ ĐẠO TỔNG TÀI TÌM LẠI PHU NHÂN


Nhìn khuôn mặt có phần giống Hạ Nhiên, nghĩ đến Hạ Nhiên cứ lạnh nhạt với mình, anh lập tức ôm con gái vào lòng.
Sau hơn mười phút, Hạ Cẩm Ngôn nhận được tin nhắn từ Trình Thâm, trong đó có một từ đơn giản "ừm".
Hạ Cẩm Ngôn đã chờ đợi rất lâu để lên kế hoạch theo dõi, nhìn thấy từ này đã vô cùng tức giận.

Ngay khi cậu chuẩn bị lên văn phòng tổng giám để yêu cầu giải thích, Hạ Nhiên đã đẩy cửa ra.

Hạ Nhiên vừa đi vào liền bắt gặp vẻ mặt đằng đằng sát khí của con trai, ngập ngừng nói: "Hình như con đang tức giận."
Sau khi nói xong, cô thấy vẻ mặt của Hạ Cẩm Ngôn đã kiềm chế rất nhiều.

Chỉ là đôi mắt chớp nhìn cô, trong đó tựa hồ có chút oán trách.
"Con không sao chứ? Tại sao lại nhìn mẹ như thế này.

Cảm giác như mẹ đã phạm phải một tội ác ghê tởm." Hạ Nhiên trông vô tội.
Hạ Cẩm Ngôn đau lòng nhìn cô một lúc, giống như hối hận vì không thể lao lên mắng Trình Thâm, sau đó nói: "Không sao đâu."
Hạ Nhiên cũng không nói gì, mở tài liệu Trình Thâm đưa cho cô.

Nếu là tài liệu công việc, Trình Thâm có lẽ sẽ không để Nhiếp Tư Diệu đưa lên.

Hạ Cẩm Ngôn luôn đi theo, có lẽ không có thời gian để mở nó ra, vì vậy Hạ Nhiên nghĩ đó là thỏa thuận ly hôn hoặc thứ gì khác.

Vì vậy, khi Hạ Nhiên mở ra nhìn thấy những gì bên trong, chiếc cốc đang cầm suýt chút rơi xuống.

Cô vội vàng đặt ly xuống bắt đầu đọc nội dung một cách nghiêm túc.

Đây là một báo cáo chi tiết về những gì đã xảy ra khi ba cô bị tai nạn xe hơi.
Trong nhận thức của Hạ Nhiên, ba cô gặp tai nạn xe hơi là vì Hạ Chỉ Y nhưng tài liệu này trực tiếp lật ngược suy đoán của cô.

Thấy sắc mặt Hạ Nhiên càng ngày càng khó coi, Hạ Cẩm Ngôn cau mày đi tới hỏi: "Mẹ không sao chứ? Nếu cảm thấy không thoải mái, xin nghỉ phép.

Tiểu Hi và con sẽ cùng mẹ về nhà."
Hạ Nhiên giơ tay vẫy, ra hiệu cô không cần.


Sau đó cô dùng hai tay nắm chặt văn kiện, suy nghĩ một chút, nhìn về phía Hạ Cẩm Ngôn nói: “ Mẹ phải đi gặp một người.

Con và em gái ngoan ngoãn ở đây chờ mẹ đến đón, nếu không thấy mẹ thì cùng ba về nhà."
Mặc dù không hiểu Hạ Nhiên muốn làm gì, nhưng Hạ Cẩm Ngôn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, cũng không dám nói thêm gì nữa.

Cậu đi theo Hạ Nhiên xin nghỉ phép, sau đó đi thẳng đến văn phòng của Trình Thâm.

Cậu cũng bị bộ dạng vừa rồi của mẹ làm cho sợ hãi, mãi đến khi đi tới văn phòng của Trình Thâm, lập tức nói với anh: “Vừa rồi mẹ ra ngoài với biểu hiện rất kỳ lạ, nói muốn đi gặp ai đó.

Nếu có chuyện gì xảy ra với mẹ thì sao? Chuyện này..."
"Không có việc gì, ba đã sai người đi bảo vệ mẹ rồi."
Vì anh đã đưa tài liệu cho Hạ Nhiên, tất nhiên đã nhìn thấy những gì bên trong.

Anh cảm thấy Hạ Nhiên lẽ ra nên thử biện pháp xác minh tính xác thực của chuyện này, nhất định cô rất khó tiếp nhận, anh không biết cô sẽ đối mặt với sự thật như thế nào.

Hy vọng...!cô không quá đau khổ.
Hạ Cẩm Ngôn lo lắng hơn Trình Thâm.

Cậu cau mày suy nghĩ: "Vừa rồi mẹ xảy ra chuyện gì? Mẹ nói đi gặp một người, vậy nhất định là rất thân thiết."
"Chuyện này con không cần lo lắng, cô ấy không đi gặp Lục Bắc Thần vào thời điểm như vậy.

Nhưng sau khi hai đứa trở về, nhất định phải chú ý tâm tình của mẹ."
Hạ Mộng Hi gật đầu nhưng Hạ Cẩm Ngôn nhìn anh một cách trầm ngâm.
Hạ Nhiên làm đúng như Trình Thâm nói, không phải hẹn Lục Bắc Thần trước.

Cô ngồi vào quán đã hẹn, gọi một tách cà phê, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đầu óc cô rối bời, tài liệu trong túi giống như bom, suýt chút nữa đã thổi bay tâm trí cô.
Một lúc sau, Hạ Chỉ Y đi đến chỗ cô và ngồi xuống.

Hạ Chỉ Y nhìn cô với đôi mắt đầy kinh ngạc: "Chị, em còn tưởng chị không muốn gặp em, không ngờ có một ngày chị sẽ chủ động liên lạc với em.


Chị nói là có chuyện muốn nói, là muốn hỏi mẹ sao? Mẹ rất tốt, chị không cần lo lắng."
Có cô con gái cưng chăm sóc, tất nhiên cô không phải lo lắng.

Khóe miệng Hạ Nhiên cong lên một vòng cung giễu cợt.
Trước đây, cô được đối đãi với tư cách là đại tiểu thư nhà họ Hạ, bây giờ đều là của Hạ Chi Y.

Nói cách khác, đối xử tốt với cô đều là bề ngoài, Hạ Chỉ Y mới là tiểu thư chân chính của nhà họ Hạ hiện tại.
Nhìn thấy vẻ mặt của Hạ Nhiên, nét vui mừng trên mặt Hạ Chỉ Y dần dần nhạt đi.

Cô ấy nhìn Hạ Nhiên với tâm trạng chán nản nói: "Em biết chị vẫn còn buồn vì sự thiên vị của mẹ.

Nhưng em thực sự nhớ chị.

Trong năm năm qua kể từ khi chị ra nước ngoài, nhiều người trong gia đình đã hỏi thăm chị."
Không muốn nghe những lời của Hạ Chỉ Y nữa, Hạ Nhiên trực tiếp ngắt lời: "Ngày trước vụ tai nạn của ba tôi năm năm trước, cô đang ở đâu? Đang làm gì?"
Những lời này khiến biểu cảm của Hạ Chỉ Y trở nên cứng đờ.

Sau đó Hạ Chỉ Y thở dài, nói: "Câu hỏi này năm năm trước chị đã hỏi không chỉ một lần, đến bây giờ vẫn đang hỏi.

Dù sao, cho dù em có nói bao nhiêu lần, chị cũng sẽ
Hạ Nhiên cứ hỏi cô ấy cùng một câu hỏi trong năm năm, Hạ Chỉ Y không hiểu tại sao cô lại nghĩ đó là lỗi của mình.

Nhưng cô ấy vẫn trả lời: "Hôm đó em ở nhà họ Nhiếp.

Cũng không biết tại sao Nhiếp Tư Diệu nhất quyết gọi em qua."
Nghe vậy, Hạ Nhiên gật đầu, nhắm mắt đôi mắt đẫm lệ.

Mà Hạ Chỉ Y hoàn toàn không phát hiện biểu hiện của cô có gì không ổn, trực tiếp phàn nàn: "Em thật sự không hiểu Nhiếp Tư Diệu nhờ em làm gì, hỏi cô ấy cũng không trả lời."
Hạ Nhiên đưa tay che mắt, không muốn khóc trước mặt cô ấy, nhưng giọng nói lại không khống chế được, vừa mở miệng đã trở nên khàn khàn: “Sau đó...!mẹ đi ra ngoài sao?"
“A?” Hạ Chi Di không ngờ cô lại hỏi câu này.


Cô cẩn thận hồi tưởng lại, sau đó nói: "Ngày đó mẹ đã đi ra ngoài, nhưng em không biết bà ấy đã đi đâu."
Hạ Nhiên thật sự tuyệt vọng.

Cô loạng choạng đi trên đường, giống như một bóng ma lang thang, không biết mình nên đi đâu.

Cô cảm thấy trước mặt mình đều là bóng tối, mọi giọng nói đều biến mất.

Chợt cảm thấy có ai đó đẩy mình, cô bối rối ngẩng đầu nhìn người trước mặt.

Giọng nói lọt vào tai như bị bức tường ngăn cách: "Con khốn, đi đường mày không có mắt à?"
Hạ Nhiên chớp mắt, do dự một lúc nói: "Tôi xin lỗi."
Hạ Nhiên bị đẩy thẳng vào tường.

Lưng đập vào tường khiến cô rất đau, Hạ Nhiên thậm chí còn cảm thấy mình sắp bị chấn động não.

Cô ngồi dựa vào tường nhắm mắt lại, người khác nói gì cô cũng không nghe thấy nữa.

Cô oà khóc, cả khuôn mặt hoàn toàn vùi vào trong lòng anh, cô chưa bao giờ cảm thấy cô đơn và bất lực như vậy.
Khi Trình Thâm nhận được tin, Hạ Nhiên đã khóc trên đường gần nửa giờ.

Mà người anh phái tới bảo vệ Hạ Nhiên đang đứng ở trước mặt cô, cảnh giác nhìn người qua đường.

Những người qua đường nhìn Hạ Nhiên, từng người một, thỉnh thoảng chỉ trỏ.

Mãi cho đến khi anh đến, giọng nói của Hạ Nhiên đã khàn đặc.
"????????...!????ạ???? ???????????? ????ạ???? đố???? ????ử ????ớ???? ???????? ????ô???? ????????ư ????ậ????...!????????...!???????? ơ????...!????????...!???? ????????????ê????...!????ấ???? ????????ớ ????????...!???????? ????ề ????????ă???? ???????????? đ????.

????????ô????????! ????????????...!????????ố????...!đ???? ????ù???????? ????????...!???????? ơ????...!????????..."
Quần áo của cô bị trầy xước ở đâu đó, thậm chí cả bàn tay cũng bị bẩn.

Nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt không ai nhận ra của cô, Trình Thâm đau lòng đến mức không kìm đỏ mắt.

Anh hối hận khi nói với Hạ Nhiên sự thật.
"Đồ đàn bà khốn..." Hạ Nhiên khàn giọng thốt ra câu này, đánh thẳng vào trái tim anh.

Trình Thâm đi tới ôm lấy cô.


Hạ Nhiên tựa hồ cảm nhận được một cái ôm quen thuộc, không chút giãy giụa ôm lấy cổ anh.
Trình Thâm không ngừng vỗ vỗ lưng cô, an ủi cô, ngữ khí ôn nhu: “Đừng sợ, có anh ở đây.”
Bốn chữ này dường như có một loại ma lực nào đó, dần dần xoa dịu cảm xúc bất ổn của cô.

Cuối cùng Trình Thân ôm cô đi về phía xe.

Vừa đi, anh vừa thử nói chuyện với Hạ Nhiên: “Bây giờ em còn nhận ra anh không? Đừng sợ, anh sẽ luôn bên cạnh em.

A Nhiên, anh yêu em."
Bình thường anh rất khó nói ra những lời yêu thương bóng bẩy như vậy, nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy cô trong hoàn cảnh này, anh tự nhiên muốn nói ra với cô.

Mặc dù Hạ Nhiên không còn khóc nữa, nhưng đôi mắt mở to không có bất kỳ tiêu cự nào.

Trình Thâm biết cô vẫn chưa trở lại bình thường.

Vì vậy, không quan tâm cô ấy có nghe thấy hay không, anh nói tiếp: "Anh biết tại sao lúc đó em rời đi.

Em luôn nghi ngờ anh và Nhiếp Tư Diệu có tình cảm.

Nhưng A Nhiên, em hãy tin tưởng chồng mình một lần nữa, tin tưởng hơn một chút, được không?"
Cô dùng cách của mình để ép anh cưới cô nhưng cô đã thành công chiếm trọn trái tim anh.

Khi đó, anh mới hiểu, cho dù cô là loại con gái như thế nào, thì cô cũng là người duy nhất anh yêu.
Sau khi anh bế Hạ Nhiên lên xe, cô đã bất tỉnh.

Anh đặt Hạ Nhiên lên ghế sau, lấy chăn đắp cho cô.
Hạ Cẩm Ngôn và Hạ Mộng Hi ngồi đối diện với Hạ Nhiên nhìn thấy cảnh này, lập tức trở nên lo lắng.

Hạ Cẩm Ngôn ngồi xổm trước mặt mẹ, nhăn mày: "Mẹ sao vậy?"
Hạ Mộng Hi vươn tay sờ sờ Hạ Nhiên đang cau mày: "Em cảm thấy mẹ đang rất khó chịu."
“Mẹ con không sao, cô ấy chỉ muốn ngủ một lát thôi.” Trình Thâm nhìn hai người bọn họ nhẹ giọng nói chuyện, sau đó ra lệnh cho Đổng Dương lái xe.
Nghĩ đến những gì Trình Thâm đã nói trong văn phòng, Hạ Cẩm Ngôn cảm thấy anh biết điêu gì đó nhưng không nói với cậu.
"Tài liệu ba đưa cho mẹ là gì?"
Trình Thâm liếc cậu một cái, nói: "Mẹ sau khi tỉnh lại, con có thể trực tiếp hỏi mẹ.

Nếu mẹ muốn, thì sẽ nói cho con biết.".


Bình luận

Truyện đang đọc