BA LÊ VÀ GIÀY BÓNG RỔ

Editor: Yuu
Sở Mặc trở về nhà.

Cậu ném chìa khóa vào cái tủ nhỏ ở lối ra vào một cách tùy tiện, đôi giày bóng rổ ở chân cũng được đặt tùy tiện trên những viên gạch sứ sạch sẽ.

Cậu uể oải giơ tay lên gạt những sợi tóc mái rũ xuống ở trước mắt, hai mắt nhập nhèm, ngáp một cái.

Đèn phòng khách đột nhiên được bật lên, sáng đến mức làm hai con mắt khô khốc của Sở Mặc có hơi đau. Cậu giơ tay lên che lại ánh sáng trước mắt, một vài giây sau mới có thể thích ứng được.

Cũng không ngạc nhiên lắm, người chờ cậu đến nửa đêm, chính là anh trai cậu, Sở Từ.

“Quán không cần anh tới quản nữa sao?” Sở Mặc nhìn Sở Từ đang ngồi ở trên ghế sofa, hỏi.

Phải biết rằng buổi tối mới chính là thời gian hoạt động của Sở Từ, về cơ bản thời gian này sẽ không xuất hiện ở nhà.

Sở Từ im lặng không lên tiếng, anh ta gạt tàn thuốc, nhướng mày: “Ngồi đi.” Anh ta nói với Sở Mặc.

Anh ta không tới Đăng Tam Bảo Điện, Sở Mặc biết anh cậu tìm cậu có việc. Vừa lúc, cậu cũng có một số việc cần phải mở cánh cửa sổ trên mái nhà ra để làm sáng tỏ.

“Em đã yêu cầu tên nhóc A Mãnh điều tra anh sao?” Sở Từ nhìn vóc dáng không còn cách biệt so với anh ta nhiều lắm của Sở Mặc.

Sở Mặc “vâng” một tiếng, cậu quăng mạnh mình xuống ghế sofa làm bằng da thật, đôi chân dài nhấc lên đặt ở trên bàn trà trước ghế sofa.

“Vì sao?” Sở Từ có chút trầm tư: “Có một số việc em không nói, anh cũng không hỏi, không có nghĩa là anh không quan tâm tới em. Em phải biết, Sở Từ anh cũng chỉ có mình em là em trai.”

Anh ta không biết mình đã làm gì để chuyện xảy ra đến nông nỗi này.

Các thành viên từ lớn đến nhỏ trong Sở gia đều mong Sở Mặc sống một đời yên ổn.

“Vì vậy nên mới tìm ai đó để theo dõi nhất cử nhất động của em sao?” Sở Mặc hỏi không chút khách khí: “Nếu anh có chuyện gì muốn biết thì có thể hỏi em, tại sao cứ phải thử thách lòng kiên nhẫn của em hết lần này đến lần khác vậy?” Sở Mặc cảm thấy rất phiền vì hành động của anh mình.

Nhưng Sở Từ lại chỉ cười nhạt.

“Hỏi em em sẽ nói thật ra sao?” Sở Từ hiểu rất rõ em trai mình: “Em chỉ cần cởi quần ra, anh đã biết em muốn làm cái gì. Nếu có chuyện gì xảy ra, em sẽ nói với anh tìm ai đó để giúp em sao?”

“Mẹ nó em là em trai anh, tính khí em như nào chẳng lẽ anh không biết sao? Xảy ra chuyện gì bất kể lớn hay nhỏ em cũng tự mình khiêng nó mà không hé răng một lời. Người không biết rõ tính tình của em có lẽ còn tưởng em chính là cái mẹ nó anh hùng hảo hán kiêm Superman giải cứu thế giới, phải không.”

Sở Từ không chút khách khí mà phản bác lại Sở Mặc. Sở Từ tức giận tới nỗi bàn tay đang cầm điếu thuốc cũng run lên. Sở Mặc làm tổ trên sofa, lười biếng nhìn anh trai mình đang nhìn mình bằng ánh mắt tức giận.

Không hề có dấu hiệu của sự tức giận, chỉ có một sự lạnh lùng đáng sợ trong ánh mắt.

“Shh.” Sở Mặc cười khinh bỉ: “Anh, anh vẫn nghĩ em còn là một đứa trẻ mới lên ba thôi sao?”

“Mẹ nó em đã mười tám tuổi rồi, không phải tám tuổi, càng không phải tám tháng tuổi. Em đã là người trưởng thành rồi. Mỗi ngày em đều biết bản thân mình đang làm cái gì, cũng biết chính mình muốn cái gì. Em không cần người theo dõi cuộc sống của em, cũng càng không cần có người tới chỉ chỉ trỏ trỏ vào cuộc đời của em.”

Sở Mặc có chút tức giận. Cậu thường thấy rất phiền mỗi khi anh trai mình tìm người tới để theo dõi nhất cứ nhất động của cậu. Lần này anh cậu thật sự đã vượt qua tường băng rào lửa. Đầu tiên là chuyện chia tay với Hạ Vũ Hân, sau đó tới buổi tối hôm nay anh Mãnh nói với cậu rằng anh trai cậu đã biết cậu tìm người dạy cho bọn lưu manh một trận. Cái chuyện này cứ lặp đi lặp lại nhiều lần trước mặt cậu như vậy, cậu dù là tượng đất cũng cảm thấy tức giận.

Huống chi, cậu vốn là bởi vì Tiểu Thiên Nga gặp phải bọn lưu manh không có mắt nên sự thô bạo mới bộc phát như vậy. Mà trong bữa ăn ngày hôm nay nghe người ta nói như vậy, bây giờ cậu giống như là ăn phải một viên đạn, chỉ cần chạm vào là nổ ngay lập tức.

Sở Từ có thể cảm nhận được tính tình em trai mình hôm nay không được tốt.

Anh ta suy xét tới mẹ mình, Ôn Lâm, đang ngủ ở trên tầng, bởi vậy cố tình hạ thấp giọng xuống, nói: “Tốt nhất em nên biết điều cho anh.”

“Sao, anh lại muốn uy hiếp em nữa à, muốn đuổi em ra ngoài sao?” Sở Mặc thậm chí không cần nhấc mí mắt lên cũng biết Sở Từ sẽ lấy chuyện này ra để uy hiếp mình.

Lần này, Sở Từ không bị nghẹn họng bởi những lời này của Sở Mặc nữa. Anh ta nheo mắt lại, nói với Sở Mặc: “Nghe nói gần đây em với một nữ sinh tên Hứa Vân Khê luôn đi cùng nhau sao?”

Sở Mặc nghe xong lập tức đứng dậy từ sofa, cậu nói với Sở Từ bằng giọng cảnh cáo: “Anh cách xa cô ấy một chút.”

Sở Từ chỉ cười, anh ta dụi tắt điếu thuốc trong tay vào cái gạt tàn bằng pha lê ở trên bàn trà, anh ta nhìn Sở Mặc, nói: “Sở Mặc, em biết đấy, những người đàn ông của Sở gia đều không dễ dàng mà rung động. Mà một khi đã rung động thì rất khó có thể kết thúc được.”

“Từ thế hệ ông nội đã thế, cho đến ba chúng ta, rồi đến cả anh nữa.”

“Mà anh là anh trai của em, đương nhiên cũng không hy vọng nhìn thấy em phải khổ sở.”

“Cho nên nếu em thật sự rung động, liệu em có chắc chắn mình sẽ có được người con gái kia không? Hoặc là, em thật sự có chắc chắn cô gái đó sẽ ngốc nghếch mà ở bên em không?”

“Năm đó mẹ đã từ chối ba bao nhiêu lần, em cũng không phải không biết. Nếu không phải lúc đó ba gần như ra đi, có lẽ cũng không có hai chúng ta ngồi đây nói chuyện bây giờ đâu.”

“Mà anh, em cũng biết rồi đấy.” Dưới ánh đèn, gương mặt Sở Từ không thể nhìn ra những cảm xúc bi thương ở đó, nhưng Sở Mặc chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy nỗi buồn vô tận trong mắt anh trai mình: “Từ lúc Tiểu Vân rời đi, trái tim này đã không còn rung động vì ai nữa.”

“Anh thật sự không muốn em trai mình sẽ sống giống mình bây giờ.” Giọng nói trống rỗng của Sở Từ vang lên trong phòng khách, mang theo sự khàn khàn mờ mịt hư vô: “Sống cùng với ký ức đã qua, nhiều đêm còn cảm thấy không thể thở nổi, cảm thấy chính mình như một cái xác sống biết đi trong thế giới này, chỉ còn lại thể xác mà không có linh hồn.”

Tiểu Vân rời đi như mang theo tất cả cảm xúc vui sướng hạnh phúc của anh ta, cuộc sống dường như không có ý nghĩa gì để sống nữa. Giống như một người rơi xuống chìm sâu vào biển rộng mênh mông, bốn phía đều là nước cao quá đỉnh đầu, không ai có thể cứu vớt được.

“Nhưng anh.” Sở Mặc đứng dưới ánh đèn, ánh sáng ở trên tạo thành những quầng sáng phủ xuống đầu cậu, mái tóc màu nâu dường như nhạt màu hơn: “Đây là cuộc đời của em, em có quyền quyết định hướng đi của nó.”

“Nếu biết cuối cùng sẽ chia cách, vậy bây giờ em sẽ càng đối xử với cô ấy tốt hơn, tốt đến mức cô ấy cảm thấy cô ấy không bao giờ có thể rời xa em được. Hoặc là cảm thấy, rời khỏi em thì sẽ không tìm được người nào đối với cô ấy tốt hơn em.”

“Nếu biết cuối cùng mình sẽ bị tốn thương mà từ bỏ ngay từ lúc bắt đầu, thì, thì loại tình yêu này cũng không đáng để hoài niệm.”

Sở Từ nghe xong chỉ biết há miệng thở dốc, cổ họng anh ta phát ra những âm thanh phản bác không thể nghe rõ tiếng.

Sở Mặc nói: “Nếu lúc bắt đầu anh biết chị Tiểu Vân sẽ rời đi, liệu anh có còn yêu chị ấy không?”

Sở Từ nghe được câu hỏi của Sở Mặc, đầu óc đều trở nên trống rỗng.

“Anh, anh vẫn sẽ yêu chị ấy.” Sở Mặc kiên định nói: “Không chỉ có như vậy, anh sẽ yêu chị ấy nhiều gấp đôi chị ấy yêu anh, giống như một con cá không thể sống thiếu nước, không còn cách nào khác mà ỷ lại vào anh, đúng không?”

Sở Mặc nói ra sự thật một cách tàn nhẫn, hai chữ “đúng không” cuối câu như muốn châm chọc Sở Từ.

Sở Từ bị Sở Mặc nói đến không thể trả lời lại.

“Anh, em đã trưởng thành rồi, em biết mình muốn cái gì. Em thích Hứa Vân Khê, em thích cô ấy, không thể sống thiếu cô ấy, không ai có thể thay thế được cô ấy, anh có hiểu không?”

Từng lời Sở Mặc nói giống như là sấm sét đánh vào tai Sở Từ.

“Mặc kệ cô ấy có thích em hay không, hoặc là, sau này em với cô ấy cũng sẽ chia cách không vui vẻ giống như anh và chị Tiểu Vân, thì chuyện này cũng không ảnh hưởng tới chuyện em thích cô ấy.”

“Bởi vì đây mới là tình yêu đích thực, không giống như những cảm xúc trong quá khứ. Cô ấy khiến trái tim em đập mạnh, chỉ cần cô ấy khóc, cô ấy cười, em đều không thể khống chế được cảm xúc của mình.”

“Lúc thấy đám lưu manh kia bắt nạt cô ấy trong con hẻm nhỏ, cảm xúc tức giận trong lòng khiến em không còn tỉnh táo được nữa. Em hận không thể bóp cổ đến chết những kẻ bắt nạt cô ấy.”

“Khi thấy cô ấy ngồi khóc không thành tiếng trong phòng thay đồ ở nơi tập múa, em chỉ muốn móc tim gan mình ra dâng lên cho cô ấy. Em có cái suy nghĩ, liệu có nên mang giáo viên dạy múa của cô ấy ra mắng một trận cho cô ấy hả giận không.”

“Anh.” Sườn mặt Sở Mặc bị che khuất trong bóng tối, ngữ khí vô cùng nhẹ nhàng khi nói về những điều này, nhưng trong lòng Sở Từ nghe xong lại vô cùng ngạc nhiên: “Đừng theo dõi em nữa, được không?” Trên mặt cậu không bộc lộ ra chút cảm xúc nào, đến cả Sở Từ lớn lên từ nhỏ với cậu cũng không thể biết được bây giờ trong lòng Sở Mặc đang nghĩ gì.

Xem ra sự nổi loạn không ai có thể bì được của người em trai mà anh ta nhìn thấy từ nhỏ đến lớn thật sự ngày càng điên cuồng hơn.

Hoàn toàn điên cuồng.

Không giống cái thái độ cà lơ phất phơ trước đây, đến chia tay với người ta cũng không dao động chút nào. Bây giờ cái sự thành thục trong lý trí của cậu làm anh cậu có hơi ngạc nhiên.

“Ai.” Sở Từ thật sự không còn cách nào khác, anh ta bóp sống mũi: “Thằng nhóc này cũng có lúc làm anh khóc dở chết dở.” Sở Từ biết Sở Mặc là cái người rất kiêu ngạo, chắc chắn sẽ không dễ dàng cúi đầu tuân theo ý nguyện của anh trai mình.

Sở Mặc biết lúc này anh mình cuối cùng cũng xem như là thả lỏng phần nào, bởi vậy, cậu nói: “Ai dám lớn mật mà báo tin cho anh vậy?” Cậu rất muốn nhìn xem mặt ngang mũi dọc cái người gan lớn kia như thế nào.

Sở Từ không nói gì, đương nhiên anh ta cũng không dễ dàng để lộ ra người kia là ai.

“Được rồi.” Sở Mặc cũng không trông mong gì Sở Từ sẽ nói ra, cậu hất cằm, nói với Sở Từ: “Sớm muộn gì cũng sẽ biết.” Giọng điệu khá tự tin và kiêu ngạo.

“Chết tiệt, cái tên nhóc này.” Sở Từ cười mắng: “Xem bản lĩnh em thế nào.” Hiển nhiên, người làm anh trai như anh ta cũng không tin Sở Mặc có thể tìm ra được người đã được anh ta xếp vào bên cạnh cậu.

Sở Mặc cũng không nói nhiều, chỉ quay lưng lại, cậu giơ tay vẫy vẫy với Sở Từ: “Ngủ đây.” Sau đó liền đi lên trên tầng.

Sở Từ nhìn bóng dáng Sở Mặc đi lên tầng, anh ta ngồi yên không nhúc nhích trên sofa. Anh ta rút một điếu thuốc từ trong bao thuốc lá ra rồi châm thuốc, sau đó mở một bức ảnh trên điện thoại ra.

Trong bức ảnh, bộ dạng khí phách, kiêu ngạo khó thuần của anh ta so với Sở Mặc bây giờ giống nhau như đúc. Anh ta dang tay ra ôm lấy một cô gái nhỏ có một nụ cười vô cùng rạng rỡ.

Cô gái đó có mái tóc ngắn ngang tai, lúc cười rộ lên còn để lộ má lúm đồng tiên nho nhỏ ở khóe miệng, cái răng nanh trong miệng vô cùng đáng yêu.

Trong ảnh, bọn họ đã yêu nhau nhiều như thế nào. Sở Từ quyến luyến vuốt ve lúm đồng tiền của cô gái đó trên màn hình điện thoại, từ cái trán đầy đặn đến khóe mắt, đến chóp mũi nhỏ rồi đến đôi môi anh đào.

Dường như đầu ngón tay còn có thể cảm nhận được độ ấm trên làn da cô ấy.

Người đã đi nhiều năm như vậy, cũng đã oán hận đủ rồi. Sở Từ hút một ngụm thuốc lá, cau mày nhìn cô gái nhỏ trên màn hình điện thoại. Tiểu Vân, anh rất nhớ em. Trong lòng anh ta thầm nói.

Nhưng đáp lại anh ta vẫn chỉ là căn nhà trống rỗng không một bóng người.

Anh ta bất lực cười khổ. Tiểu Vân, em biết không, năm đầu tiên sau khi em rời đi, anh sống không bằng chết, mỗi ngày đều chìm đắm trong men rượu, cả ngày đều mơ mơ màng màng. Sau đó vì em mà mở một nhà hàng, anh tìm tới tận phương nam để mời đầu bếp về. Không phải em không thích ăn điểm tâm sáng sao, tài nghệ của anh ấy chắc chắn em sẽ thích.

Anh nhất định sẽ làm món bánh bao có hình con lợn, chỉ cần cắn một miếng nhân bánh sẽ lập tức tràn vào trong khoang miệng. Thậm chí sẽ làm món sầu riêng chiên giòn mà em thích nữa.

Chỉ là, người anh yêu lại biến mất rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc