BA LÊ VÀ GIÀY BÓNG RỔ

Editor: Yuu
Sau khi kết thúc, Vân Khê đau đến nỗi không thế nói thành lời.

Cô không muốn nói chuyện, chỉ lạnh lùng nhìn Sở Mặc.

Qua một lúc lâu sau, Sở Mặc đi từ trong phòng tắm ra, trên tay còn cầm máy sấy tóc.

“Sấy khô tóc đã rồi ngủ.” Sở Mặc cắm máy sấy vào ổ điện, quay lưng về phía Vân Khê, nói.

Tiếng máy sấy vang lên lập tức lay động cả căn phòng.

“Chúng ta chia tay đi.” Giọng nói lạnh lùng của Vân Khê vang lên trong phòng, nhưng vì tiếng máy quá lớn, Sở Mặc không thể nghe thấy những gì Vân Khê đang nói.

“Hả? Em nói cái gì cơ?” Sở Mặc vô thức khom lưng xuống, áp tai vào bên miệng Vân Khê: “Em nói lại lần nữa.”

Vân Khê giật cái máy sấy tóc trong tay Sở Mặc, cô tắt máy sấy đi: “Chúng ta chia tay đi.” Cô nói lại một lần nữa.

Bàn tay đang vuốt ve mái tóc ướt của Vân Khê lập tức dừng lại.

Sở Mặc ngồi bên cạnh Vân Khê, cậu cảm thấy được sự nghiêm trọng của vấn đề.

“Có chuyện gì vậy?” Cậu hỏi cô: “Tại sao em lại muốn chia tay với anh?” Cậu có thể cảm thấy rõ ràng cảm xúc của Vân Khê có gì đó không đúng.

“Có lẽ chúng ta không nên quay lại.” Trong mắt Vân Khê tràn đầy sự mệt mỏi. Cô lúc này giống như một con thú nhỏ bị thương, vô thức cuộn tròn mình trên sofa, một tư thế vô cùng bất an, không có sự an toàn.

“Sở Mặc, có lẽ chúng ta không nên quay lại.” Cô lặp lại một lần nữa.

Trái tim Sở Mặc khẽ run lên. Cậu cảm thấy dường như mình đã bỏ lỡ điều gì đó kể từ khi cô say xỉn trở về nhà đêm qua.

Vì vậy, cậu gỡ thân thể đang cuộn tròn của cô ra, nhìn cô bằng ánh mắt như muốn thiêu đốt: “Rốt cuộc là tại vì sao?” Cậu hỏi cô.

Vân Khê đáp lại cậu bằng một nụ cười khổ.

“Không có gì, chỉ là quá mệt mỏi rồi.” Đáy mắt cô tràn ngập sự mệt mỏi. Rõ ràng vừa mới ngủ một giấc đầy đủ sau cơn say rượu, nhưng hốc mắt vẫn đầy những tia máu đỏ: “Sở Mặc, có lẽ chúng ta không nên quay lại.” Cô ngước mắt lên nhìn cậu.

Ánh đèn chiếu sáng khắp nơi. Sở Mặc nhìn xuống Vân Khê, từ góc nhìn của cậu vừa vặn có thể nhìn thấy cái cằm nhòn nhọn của cô.

“Anh không đồng ý.” Cậu dứt khoát khước từ: “Chỉ cần chúng ta còn yêu nhau, chuyện chia tay vĩnh viễn không bao giờ xảy ra giữa chúng ta.”

“Anh sẽ không để em chạy trốn khỏi anh một lần nữa.” Mặc kệ vì bất kỳ lý do gì, vì nguyên nhân gì, cậu đều không chấp nhận.

“Vậy nếu chúng ta không còn yêu nhau thì sao?” Vân Khê mở to mắt nhìn Sở Mặc chằm chằm. Lông mi của cô rất rõ ràng, cũng rất dày, đôi mắt sáng long lanh cũng dần mất đi ánh sáng, giống như một bông hoa đang dần phai tàn.

“Không có khả năng đó.” Cánh tay dài của Sở Mặc vung lên, nhẹ nhàng ôm Vân Khê vào trong lòng, cái cằm cậu chống lên trán cô: “Ngoan, đừng suy nghĩ nhiều nữa.” Cậu vuốt ve mái tóc dài của cô.

Nhưng Vân Khê không đáp lại cậu, chỉ lặng lẽ rơi lệ.

Cô nói: “Sở Mặc, anh còn nhỡ rõ những gì em đã từng nói với anh không?”

“Tình yêu là chuyện của hai người, nhưng chia tay,” Cô tạm dừng vài giây: “Lại chỉ là chuyện của một người.”

Cô nhắc lại chuyện năm xưa.

Cô đột nhiên đưa ra lời chia tay không rõ lý do khiến Sở Mặc vô cùng tức giận. Cái đêm bi thương đó, những lời nói không thể chịu đựng được đó đột nhiên ùa về trong tâm trí Sở Mặc.

Cậu cười khẩy.

“Lại là những lời nào sao? Hứa Vân Khê,” Cậu nói một cách giễu cợt: “Lại là một lần chia tay không có lý do chính thức nữa sao?”

Vân Khê nhất thời nghẹn lời.

Qua một lúc lâu sau.

Cô mở miệng.

“Mấy ngày trước em tới khoa phụ sản kiểm tra sức khỏe.” Cô nói: “Lại nhìn thấy anh ở bệnh viện.”

Bệnh viện? Khoa phụ sản? Sở Mặc nhíu mày cẩn thận nhớ lại mấy ngày trước.

“Em thấy anh đưa một thai phụ tới khoa sản kiểm tra sức khỏe.” Vân Khê nói: “Anh còn ôm eo cô ấy.” Một màn này khiến cô vô cùng đau đớn.

“Đó là anh đưa chị dâu đi kiểm tra thai sản.” Sở Mặc rốt cuộc cũng nhớ ra lần gần đây nhất tới bệnh viện là vì lý do gì: “Ngày hôm đó anh trai anh có một cuộc họp quan trọng không rời đi được. Chị dâu anh phải tới kiểm tra thai sản, anh ấy không rảnh nên đã nhờ anh.”

Cuối cùng, cậu còn nói thêm một câu: “Chị dâu anh đã sinh hai lần rồi, đây là cái thai thứ ba.”

Vân Khê sửng sốt.

Chị dâu?

Ồ, bảy năm trôi qua, Sở Từ đúng ra cũng nên kết hôn rồi.

“Chị Tiểu Vân, nếu em còn nhớ rõ cái tên này.” Sở Mặc lại nói thêm một câu.

Chị Tiểu Vân? Đã lâu lắm rồi cái tên này không còn xuất hiện trong ký ức của Vân Khê: “Chị ấy cuối cùng với anh trai anh…” Cô không kìm lòng được mà hỏi.

“Ừ.” Sở Mặc ôm eo Vân khê. Cậu đưa tay lên sờ đuôi tóc của cô, vẫn còn hơi ướt, bởi vậy cậu thuận tay bật máy sấy lên, nhưng chỉ bật mức thấp nhất, sẽ không ảnh hưởng đến bọn họ nói chuyện.

“Anh trai anh đã tới phương Nam công tác trong một năm, sau đó gặp gỡ lại chị ấy, theo đuổi hai năm, cuối cùng hai người đã kết hôn.” Sở Mặc nói rất đơn giản mà rõ ràng.

Không ngờ đây chỉ là một sự hiểu lầm.

Vân Khê vô thức há miệng thở dốc, lại không biết nên nói cái gì.

Cô cúi đầu, có chút rầu rĩ, không nói lời nào.

Cho đến khi Sở Mặc buông máy sấy xuống.

Sở Mặc đưa tay ra nâng cằm cô lên, đôi mắt cậu nhìn thẳng vào mắt Vân Khê, giọng điệu vô cùng nghiêm túc: “Anh chưa từng phản bội em.” Cậu nói.

“Trong mối quan hệ của chúng ta, là em né tránh hết lần này đến lần khác.” Đây là lời lên án của cậu.

Trong một khoảnh khắc, Vân Khê không thể nghĩ ra bất cứ lời nào để phản bác cậu.

“Tại sao không cho anh một chút sự tín nhiệm nào chứ.” Cậu chất vấn cô: “Chẳng lẽ ở trong lòng em, anh đối với em không có bất cứ sự chung thủy nào sao?”

“Em cảm thấy anh sẽ giấu giếm em, làm lớn bụng người phụ nữ khác, hơn nữa còn đưa cô ấy tới khoa phụ sản sao.” Lời nói của cậu vô cùng sắc bén: “Trong chuyện này, em cũng chưa từng hỏi anh, ngược lại lại trực tiếp đưa ra sự kết thúc cho tình cảm của chúng ta.”

“Điều này công bằng với anh sao, Hứa Vân Khê?” Cằm cậu siết chặt thành một đường thẳng.

“Trước đây khi chúng ta ở bên nhau, ba em gặp nạn, em cũng không hỏi anh bất cứ điều gì, cứ như vậy mà trực tiếp tới tìm anh trai anh, sau đó chia tay với anh. Em nghĩ như vậy là công bằng với anh sao?”

Lời nói của cậu giống như từng đợt sấm sét trong ngày nắng vang lên ở trong tim cô.

“Anh thích em, thậm chí anh có thể nói là anh yêu em.” Đôi mắt Sở Mặc lộ ra sự buồn rầu. Cậu cảm thấy mình bị tổn thương bởi Vân Khê một lần nữa: “Vì vậy, anh sẵn sàng tin tưởng em vô điều kiện. Nhưng Hứa Vân Khê, em có thể cho anh sự tín nhiệm như vậy được không?” Cậu hỏi.

Vân Khê đáp lại cậu bằng một sự im lặng.

“Em từ từ suy nghĩ lại đi.” Sở Mặc đứng dậy, rút máy sấy ra khỏi ổ cắm: “Anh nghĩ chúng ta cần có thời gian để bình tĩnh lại.”

Nói xong cậu cất máy sấy lại vào trong nhà tắm.

Vân Khê mở miệng muốn gọi cậu lại, nhưng khi mở miệng ra, lại không biết nói gì.

Sở Mặc rời đi, để lại Vân Khê ngẩn người ngồi ở trong phòng.

Tuy rằng cô biết cậu sống ngay ở bên cạnh, nhưng cô vẫn cảm thấy bất lực.

Thời gian trôi qua.

Gần nửa tháng nay, Vân Khê không nhận được bất cứ cuộc gọi hay tin nhắn nào từ Sở Mặc.

Cô muốn nói lời xin lỗi với cậu, nhưng lại không biết phải mở miệng như thế nào.

Mối quan hệ của bọn họ cũng lâm vào bế tắc trong một thời gian.

Hôm nay, cô hẹn Lâm Manh Manh và Trần Nhân đi ăn. Lúc ở lối vào nhà hàng, cô đã gặp Sở Từ và vợ anh ta, cũng chính là người phụ nữ mang thai kia, chị Tiểu Vân.

Vân Khê xấu hổ đến mức cô thậm chí không biết mình có nên bước tới để nói lời chào hay không.

Nhưng chị Tiểu Vân lại rất chủ động.

Cô ấy mỉm cười chào hỏi với Vân Khê: “Cô chính là bạn gái của Sở Mặc sao? Tên cô là Hứa Vân Khê đúng không?”

Cô ấy chủ động nắm lấy tay Vân Khê, tự giới thiệu: “Tôi tên là Lý Vân.”

Chị Tiểu Vân không đẹp như trong tưởng tượng của Vân Khê. Thoạt nhìn trông cô ấy rất bình thường, cô ấy mặc một bộ quần áo bà bầu rộng thùng thình, dưới chân là một đôi dép lê đế bằng, mái tóc xõa dài đằng sau, còn có chút rối tung. Hừm, lúc cười lên còn để lộ ra một cái má lúm đồng tiền nhỏ ở khóe miệng.

Không thể nói nhìn qua là khó quên, nhưng toàn thân lại tỏa ra hương vị của sự hạnh phúc.

Cô ấy vô thức chạm lên cái bụng phồng của mình, rồi quay đầu lại nói với Sở Từ: “Ông xã, anh mau tới đây, cô gái này chính là bạn gái của A Mặc.”

Trong lời nói ẩn chứa sự thân mật không cần nói cũng biết.

Sở Từ cứng đờ mặt đi tới.

“Đã lâu không gặp, cô Hứa.” Giọng điệu của anh ta không thể nói là tốt, nhưng cũng không phải là không tốt, chỉ là lịch sự và có chút xa lạ.

“Chào anh, anh Sở.” Vân Khê gật đầu với Sở Từ.

“Cô Hứa, cô thật xinh đẹp.” Chị Tiểu Vân thốt lên một cách chân thành: “Khó trách A Mặc nhớ mãi không quên nhiều năm như vậy.” Khóe miệng cô ấy ẩn chứa nụ cười tươi.

Trong lúc nhất thời, Vân Khê không biết phải trả lời cô ấy như thế nào.

“Nhanh lên, bạn bè của cô đang đợi đó.” Tiểu Vân chớp mắt với Vân Khê: “Lần sau bảo A Mặc dẫn cô ra ngoài cùng nhau ăn cơm đi. Ở phía Đông có một nhà hàng Quảng Đông ăn rất ngon.” Cô ấy híp mắt cười vui vẻ.

Vân Khê nhớ rằng Sở Mặc đã từng đưa cô tới đó ăn. Cậu nói là Sở Từ đã mở một nhà hàng Quảng Đông dành riêng cho chị Tiểu Vân.

Hóa ra cứ đi vòng quanh như vậy, nhưng cuối cùng vẫn có thể gặp lại nhau.

Cô dường như hiểu ra điều gì đó vào lúc này.

“Ăn ngon miệng nhé.” Chị Tiểu Vân vẫy tay với Vân Khê: “Tôi hy vọng hai người cũng có thể tốc chiến tốc thắng, tôi đã sinh ba lần rồi.” Cô ấy chỉ vào bụng mình.

Vân Khê nghe vậy thì đỏ mặt.

Nửa tháng qua, Sở Mặc cố tình không chủ động liên lạc với Vân Khê, cộng thêm cậu đi Mỹ công tác nửa tháng, chờ đến lúc xuống máy bay về đến nhà đã là tối muộn.

Cậu bước lên dãy hành lang sáng đèn để đi lên lầu, lại không nghĩ rằng Vân Khê đang ngồi xổm một cách đáng thương trước cửa nhà cậu.

Có vẻ cô đã chờ đợi trong một thời gian dài.

Sở Mặc tức khắc thấy đau lòng. Giờ đã là cuối thu, mùa đông ở miền Bắc luôn rất lạnh, Vân Khê lại chỉ mặc một lớp áo mỏng ngồi chờ trước cửa nhà cậu.

Cậu mở cửa cho cô vào.

Ngay sau đó mở máy sưởi lên.

“Sở Mặc…” Vân Khê tủi thân mở miệng: “Em xin lỗi.” Cô chủ động nói lời xin lỗi.

Sở Mặc không nói một lời. Cậu đi vào trong phòng bếp đun một chút nước nóng cho cô, toàn bộ căn nhà chỉ có thể nghe thấy tiếng máy sưởi ấm.

Vân Khê tuyệt vọng ngồi trên ghế sofa, ngây người nhìn về phía nhà bếp, ngây ngốc chờ đợi.

Cho đến khi Sở Mặc cầm tách trà xuất hiện.

“Em xin lỗi.” Cô mở miệng xin lỗi: “Sở Mặc…”

Em sai rồi.

Cô mở to đôi mắt yếu ớt, nhìn người con trai trong bộ tây trang cùng áo sơ mi trước mặt.

Sở Mặc đưa tách trà trong tay cho cô: “Uống đi, nước vừa đun sôi xong.”

Vân Khê đón lấy tách trà, nhưng không uống nó, cô chỉ cầm tách trà nóng để che giấu đi đôi bàn tay đã lạnh buốt của mình. Tách trà mang cho cô một chút hơi ấm, làm đôi tay lạnh cóng của cô cuối cùng cũng có cảm nhận. Cô cảm nhận được Sở Mặc tới gần, ngay sau đó, ghế sofa bên cạnh bị lún xuống.

“Đồ ngốc.” Sở Mặc bất lực nói: “Tại sao không ở nhà chờ.” Một hai phải chờ một mình ở cầu thang làm gì.

Vân Khê tức khắc cảm thấy tủi thân: “Em gọi cho anh không được, lại sợ ở nhà chờ sẽ ngủ quên…” Bởi vậy cách tốt nhất chính là chờ cậu ở cầu thang.

Cậu vừa mới xuống máy bay, điện thoại đương nhiên ở chế độ tắt máy, mà cô lại ngốc nghếch chờ cậu một mình ở cầu thang.

Cậu đưa tay lên xoa xoa đỉnh đầu cô: “Đồ ngốc.” Cậu khẽ than thở.

Bình luận

Truyện đang đọc