BA LÊ VÀ GIÀY BÓNG RỔ

Editor: Yuu
Kết thúc giờ sinh hoạt dưới cờ, học sinh trong trường lục tục trở về lớp.

Vân Khê cùng Lâm Manh Manh và Trần Nhân nói cười vui vẻ trở về chỗ ngồi.

Bởi vì trong giờ sinh hoạt bị chủ nhiệm lớp dò hỏi, Vân Khê trở về lớp liền liếc mắt một vòng quanh lớp. Sở Mặc đã trở về chỗ ngồi, trên tai còn đeo một cái tai nghe không dây, cậu cúi đầu chơi game, không quan tâm tới những chuyện xung quanh. Bộ dạng của cậu lúc này trong giống một thiếu niên nghiện chơi game.

Chủ nhiệm lớp bước vào trong phòng học, biểu cảm vô cùng nghiêm túc.

Cô ấy mở miệng nói: “Sở Mặc, Vương Kiêu Dương, Đàm Thiên, tới văn phòng tôi một lúc.” Cũng không nói rõ nguyên nhân liền quay đầu rời khỏi phòng học.

Đàm Thiên nghe vậy kêu rên một tiếng: “Mẹ nó chứ, Diệt Tuyệt sư thái (*) cho mời, liệu chúng ta có một đi không trở về không?”

(*) Diệt Tuyệt su thái: một nhân vật trong tiểu thuyết “Ỷ Thiên Đồ Long ký” của nhà văn Kim Dung, là chưởng môn phái Nga My, tính cách lạnh lùng, cứng nhắc. Giới trẻ Trung Quốc thường gọi những giáo viên nữ nghiêm khắc là Diệt Tuyệt sư thái.

Đàm Thiên sau khi đi học buổi học đầu tiên liền gọi chủ nhiệm lớp 1 ban Tự nhiên là “Diệt Tuyệt sư thái”. Bởi vì vị sư thái này rõ ràng đã qua tuổi 35 nhưng vẫn toàn tâm toàn ý với sự nghiệp dạy học, tình yêu đừng nói là nảy mầm, ngay cả hạt giống cũng còn chưa nhìn thấy. Nhưng nghe nói hồi cô ấy học trung học cũng đã từng có một mối tình vô cùng nổi tiếng.

Có lẽ là âm dương không được hài hòa, nội tiết mất cân đối.

Tuy nhiên lớp 1 ban Tự nhiên quả không hổ danh là lớp 1 ban Tự nhiên, bởi vì ngày nào Diệt Tuyệt sư thái cũng thượng cương thượng tuyến (*), đến Đàm Thiên còn không dám cử xử tùy tiện.

(*) thượng cương thượng tuyến: đưa lên cương lĩnh, đưa lên đường lối.

Vương Kiêu Dương vừa mới ngồi xuống đã bị chỉ điểm, cậu ta có chút buồn bực đứng dậy nói: “Đi đi đi, huynh đệ hoạn nạn có nhau, muốn phạt thì chịu phạt cùng nhau, muốn mắng thì cùng nhau nghe mắng, từ nhỏ đến lớn đều đã như vậy rồi, còn sợ cái rắm gì chứ.”

“Ngày lành tháng tốt, điều kiện tiên quyết là anh em ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Ông đây ở trên người của mày hưởng phúc hay sao?” Đàm Thiên tức giận bất bình nói.

Vương Kiêu Dương: “Còn gì nữa? Không phải là hưởng phúc thì là cái gì? Ông đây mỗi ngày đều giúp mày ghi điểm, cho mày ngồi ngựa, còn nói không hưởng phúc sao?”

Đàm Thiên đầy mặt khinh thường nói: “Mày nói giúp tao ghi điểm á? Rõ ràng Mặc thiếu của tao cho tao cũng không ít đâu?”

Vương Kiêu Dương khinh thường nói: “Vậy sao? Mày dám đối xử tàn nhẫn với tao như vậy? Ngày hôm qua ở trên giường tao, mày cũng không nói như vậy đâu.”

“Đừng tưởng rằng đêm qua tao ngủ ở nhà mày là mày có thể tùy ý vấy bẩn sự trong sạch của tao nhé. Pang pang pang, tao đây vẫn là cái thân xử nam nhé, pang pang pang.” Đàm Thiên giơ tay làm cái động tác khẩu súng.

Vương Kiêu Dương bày ra bộ dạng như đang nôn mửa: “Cút mẹ cái bộ dạng bốc mùi của mày đi, có rửa sạch sẽ lăn đến chân giường tao cũng không cần.”

Những lời này chỉ chọc trúng vào huyệt cười của Đàm Thiên, cậu ta cười ha ha mấy tiếng, một tay câu lấy cổ Vương Kiêu Dương, hai người cùng nhau đi đến trước mặt Sở Mặc, nói: “Mặc à, đừng chơi nữa, giáo viên mời lên uống trà kìa.”

Sở Mặc bỏ tai nghe xuống, nhướng mày hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Ai biết, Diệt Tuyệt sư thái có cái tật xấu là một khi gọi cũng không để lại lý do.” Đàm Thiên bĩu môi: “Có thể là vì không nộp bài tập?”

Sở Mặc nghe vậy càng thêm nhíu mày, cậu buông điện thoại trên tay xuống ném vào góc bàn: “Chỉ bởi vì cái này thôi sao?” Bởi vì cái này mà cũng muốn gọi tới văn phòng uống trà?

Chuyện bé còn cố xé ra to.

Vương Kiêu Dương nhún vai: “Cũng có thể là nghe được chuyện mày với hoa khôi trường bên cạnh yêu nhau, yêu cầu anh em chúng tao tới làm chứng?”

“Tao đây khẳng định sẽ ở trước mặt giáo viên mà tố cáo bạn học Sở Mặc có tình tiết yêu sớm vô cùng nghiêm trọng.” Đàm Thiên vứt đá xuống giếng nói.

“Cút.” Giọng nói lạnh lùng của Sở Mặc vang lên: “Hoa khôi trường bên cạnh là ai, không quen biết.” Ngữ khí vô cùng đạm mạc.

“Chậc chậc chậc, Mặc thiếu đúng là vô tình mà.” Vương Kiêu Dương lắc đầu, đánh Đàm Thiên một cái, nói: “Nghe thấy chưa, Mặc thiếu đang chừa lại vị trí cho mày đó, mau chạy nhanh tới mà theo đuổi đi.”

Đàm Thiên nghĩ rồi nói: “Nói ra thì dễ dàng đó, người tới người đi, người ta có thể nhìn trúng tao sao.” Bằng không sao còn chờ ở nơi này, sớm đã ngồi xổm ở cổng trường người ta để chờ người ta tan học rồi.

Đàm Thiên với Vương Kiêu Dương rời khỏi phòng học trước. Sở Mặc cúi đầu xem qua điện thoại, chuẩn bị xoay người đi tới văn phòng giáo viên.

Chỉ là chưa đi được nửa bước, đột nhiên có một bàn tay trắng nõn thon nhỏ túm chặt lấy vạt áo cậu.

Sở Mặc dừng bước chân lại, xoay người nhìn.

Là cô nhóc lùn tịt ngồi ở phía trước.

Vân Khê đứng ở trước mặt cậu, dù cô có đứng thẳng lưng cũng chỉ cao ngang ngực cậu. Cậu cúi đầu liền có thể nhìn thấy được mấy lọn tóc trên đỉnh đầu cô, còn có mái tóc dài đen nhánh hơi xoăn ở sau nữa.

Hít một hơi thật sâu, dường như cậu có thể ngửi được mùi hoa hồng từ tóc cô.

Ồ, cô nhóc lùn tịt ngồi ở trước cậu rất thơm.

Vân Khê vẫn luôn cúi đầu, cô nhìn đôi giày bóng rổ dưới chân cậu. Dường như hôm nay cậu lại đổi sang một đôi giày khác, màu vàng đen, bên cạnh còn có mấy hoa văn sắc lạnh.

Trong lòng cô có chút hối hận vì sự xúc động của mình lúc này, tự nhiên lại túm lấy vạt áo cậu.

Chỉ là chờ đến lúc phản ứng lại thì đã quá muộn rồi.

Tay cô còn hành động nhanh hơn đầu óc.

Cô ngẩng đầu nhìn cậu, có chút nhút nhát sợ sệt nói: “Buổi sáng lúc sinh hoạt dưới cờ, giáo viên có hỏi tôi… Các cậu đi đâu?”

Sở Mặc nhướng mày, có chút kinh ngạc, khẩu miệng như muốn nói: Sau đó?

Vân Khê khẽ liếm khóe môi giống như một con mèo nhỏ, có chút ngượng ngùng nói: “Tôi nói… Các cậu đau bụng, cùng nhau đi WC.” Nói xong biểu cảm có chút ấm ức.

Sở Mặc nhỏ giọng mắng một câu, Vân Khê ngẩng đầu nhìn cậu, trong ánh mắt có chút khó hiểu, chẳng lẽ chính mình nói sai cái gì rồi sao?

Sở Mặc nhìn khuôn mặt thon nhỏ trắng nõn của cô, có một vài sợi tóc mai rũ xuống bên sườn mặt, làm Sở Mặc không tự chủ muốn giơ tay giúp cô vén ra sau tai.

Nhưng là cậu cố gắng nhịn điều đó xuống.

Cậu hít vào một hơi, có chút bất đắc dĩ nói: “Nam sinh chơi với nhau sẽ không cùng nhau đi WC đâu.” Chỉ có nữ sinh mới như vậy.

A? Thì ra là như thế sao? Vân Khê dường như đã hiểu ra, ánh mắt có chút phát ngốc.

Mà ở trong mắt Sở Mặc, cô giống như một con thỏ ngốc manh thôi. Nếu có một đôi tai màu trắng nữa, chắc chắn chúng sẽ rũ xuống.

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Chẳng phải lời nói dối của cô bị chủ nhiệm liếc mắt một cái là nhận ra sao. Trong lòng Vân Khê có chút hoảng loạn, nếu bị chủ nhiệm lớp phát hiện ra chính mình nói dối, chẳng phải là…Về sau chủ nhiệm lớp sẽ cảm thấy bất cứ lời nói nào của cô cũng là nói dối sao?

“Không sao đâu.” Giọng của Sở Mặc có chút trầm thấp: “Sẽ không ảnh hưởng đến cậu.”

“Chờ.” Cậu nói thêm một câu rồi xoay người rời đi.

Vân Khê ngây ngốc nhìn bóng dáng cậu khuất sau cửa, dường như lúc này mới ngửi được trong không khí phảng phất một mùi hormone nam tính nhàn nhạt.

Tim đập, có chút mãnh liệt.

Trong văn phòng giáo viên.

“…Cho nên bây giờ nói xem, nguyên nhân vì sao các cậu dám bỏ tiết học hả?” Tiếng trách móc nghiêm khắc của chủ nhiệm lớp vang lên.

Vân Khê trốn ở vách tường cạnh văn phòng ở cầu thang nghe lén cuộc trò chuyện bên trong.

“Đàm Thiên đau bụng, đi WC.” Là giọng nói của Sở Mặc.

Thật sự, chỉ là lời nói lấp liếm của chính mình. Vân Khê nghe được giọng nói của Sở Mặc, trái tim nhỏ dường như bị người khác siết chặt, cô có cảm giác giây tiếp theo nó có thể nhảy ra khỏi cổ họng cô ngay lập tức.

“Hả? Nam sinh rủ nhau đi WC sao? Ba người cùng nhau đau bụng? Hay là cậu cũng có ngày kinh nguyệt giống nữ sinh hả?” Giọng điệu của chủ nhiệm lớp dường như không muốn buông tha.

“Cô, thật ra chúng em…” Giọng nói của Vương Kiêu Dương vang lên, dường như là muốn giải thích.

“Đàm Thiên đi WC quên không mang giấy vệ sinh, vì vậy bọn em phải tới cứu nguy cho cậu ấy.” Giọng nói của Sở Mặc lại vang lên, còn mang theo chút biếng nhác cùng bất cần đời.

Trong văn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Vân Khê nghe vậy bật cười thành tiếng.

Chuông vào lớp vang lên.

Vân Khê không chờ giọng nói trong văn phòng vang lên một lần nữa, cô chạy chậm trở về phòng học.

“Làm sao vậy.” Lâm Manh Manh nhìn Vân Khê thở phì phò trở về chỗ: “Có chuyện gì mà gấp như vậy.”

Vân Khê cười xua tay: “Không có chuyện gì đâu, chỉ là nghe được tiếng chuông vang lên, sợ là vào lớp trễ nên mới chạy về.”

Lâm Manh Manh thầm mắng một câu “Nha đầu ngốc”, nói tiếp: “Đây chỉ là chuông chuẩn bị thôi. Còn 5 phút nữa chuông chính thức mới vang lên, đi chậm thôi gấp gáp làm gì.”

Khóe miệng Vân Khê không tự giác mà nhếch lên để lộ ra một nụ cười đẹp, cô nói: “Ồ, vậy sao, tớ quên mất còn có chuông chuẩn bị.” Nói xong, cô ngồi ở trên ghế lấy sách vở tiết tiếp theo đặt ở góc bàn.

Cô không phải là quên chuông vào học, chỉ là, cô sợ có người phát hiện ra mình đang đứng ở góc tường nghe lén chuyện trong văn phòng.

Chuông vào học chính thức vang lên, cửa sau đột nhiên bị đẩy ra, ba tên đầu sỏ của lớp lắc lư đi vào trong phòng học.

Vân Khê cúi đầu xuống, tóc mai rũ xuống tùy ý câu ở sau tai, để lộ ra một phần vành tai nhỏ nhỏ.

Cùng với tiếng “kẽo kẹt”, ghế phía sau bị người kia sử dụng lực kéo ra rồi lập tức ngồi xuống. Ngòi bút trong tay Vân Khê dừng ở trên giấy, cô vô thức cắn môi dưới, lông mi rủ xuống, làm người ta không thể thấy được cô đang suy nghĩ cái gì.

Giây tiếp theo, cái lưng thẳng của cô bị người ngồi đằng sau dùng bút chọc vào.

“Không phải bảo cậu chờ sao.” Phía sau truyền đến một giọng nam trầm thấp: “Tại sao lại về phòng học trước.” Trong giọng nói còn mang theo chút khó chịu.

Vân Khê không quay đầu lại, chỉ nghiêng lưng về phía sau một chút, cô nhỏ giọng giải thích: “Chuông vào học vang lên.” Cho nên cô mới về trước.

“Ồ.” Phía sau truyền đến giọng nói rầu rĩ: “Không có việc gì xảy ra đâu, cũng không ảnh hưởng đến cậu.” Cậu sợ cô bị gánh nặng tâm lý.

Cô biết.

Nhưng mà giây tiếp theo, cậu lại không đứng đắn mà trêu chọc cô: “Tuổi còn nhỏ, áp lực tâm lý quan trọng thế sao. Sợ giáo viên biết cậu nói dối hả?”

Vân Khê nhất thời nghẹn lời.

Cô có chút ảo não, lập tức phản bác: “Không có, ai bảo các cậu toàn làm mấy chuyện đâu đâu.”

Hại cô bị giáo viên túm lấy dò hỏi, chính mình dưới tình thế cấp bách như vậy mới vụng về lấy cái cớ đó.

Một tiếng cười khẩy ở phía sau vang lên, cùng với một giọng nói rất nhỏ, còn có chút khàn khàn, cậu nói: “Cậu không nghĩ rằng tiết thể dục thứ bảy này, lúc nhảy lên sẽ động đến trứng sao?”

Vân Khê nhất thời không phản ứng lại, cô đầu tiên là sửng sốt hai giây, giây tiếp theo mới hiểu ra.

Theo sau đó, mặt cô đỏ ửng lên.

“Ồ, tôi quên mất, cậu làm gì có trứng đâu.” Người phía sau không chút ngượng ngùng mà nói tiếp.

“Bệnh tâm thần.” Cô nhỏ giọng mắng một câu, ngồi thẳng về phía trước, quyết định làm lơ cái tên nam sinh ngồi phía sau.

Mẹ nó, thật ngây thơ mà, khóe môi Sở Mặc lộ ra một nụ cười xấu xa, đầu lưỡi không tự chủ mà liếm khóe môi.

Đôi mắt sắc bén của cậu nhìn thấy đôi tai của cô nhóc lùn tịt ngồi phía trước lộ ra, đang đỏ ửng lên.

A, đáng yêu thật.

Bình luận

Truyện đang đọc