BA LÊ VÀ GIÀY BÓNG RỔ

Editor: Yuu
Đám đông rời đi.

Trong phòng học trống vắng không còn bóng người.

Sở Mặc ngửa cổ uống chai nước Evian mà Vân Khê đưa, chất lỏng trong suốt theo khóe miệng chảy xuống cằm, cuối cùng rơi theo yết hầu rồi chảy vào trong cổ áo.

Chẳng mấy chốc không còn chút nước nào trong chai.

Vân Khê đưa cái khăn lông màu trắng sạch sẽ tới, Sở Mặc dùng khăn lau mồ hôi trên trán mình, sau khi lau xong, cậu vắt cái khăn lên cổ, tùy ý dựa vào bàn học, đôi mắt đen láy tỏa sáng dừng trên người Vân Khê.

Vân Khê đỏ mặt khi bắt gặp ánh mắt của cậu.

“Tôi đi trước đây…” Vân Khê đứng trước mặt Sở Mặc, nhỏ giọng nói.

Sở Mặc lại không nói gì.

Cậu giơ cái bình rỗng trong tay lên nhắm thẳng vào sọt rác, nhẹ nhàng dùng chút lực, cái bình không liền rơi vào trong sọt rác.

Động tác vô cùng lưu loát, gọn gàng.

Vân Khê vén lại mái tóc dài ra sau lưng, cô vô thức di mũi chân trên sàn, đôi vớ màu đen bọc lấy đôi chân dài thẳng tắp, giống như là một cây tre nhỏ xanh tốt. Cùng với bộ đồng phục của Nhất Trung trên người, trông vô cùng trẻ trung, tràn ngập sức sống thanh xuân.

Trên gương mặt càng mang nhiều sự ngây ngô và trẻ con hơn.

Không giống như sự thành thục và hiểu chuyện của những nữ sinh khác, trên mặt Vân Khê vẫn còn là sự ngây ngô của thiếu nữ. Đôi mắt cô sáng lấp lánh như hồ nước trong vắt có thể nhìn thấy đáy. Lúc cười rộ lên, đôi mắt đó vẽ thành một vầng trăng khuyết, làm người khác nhìn thấy đều vô thức mỉm cười theo.

Cô giống như là một loại ma lực hấp dẫn mà thu hút cậu, giống như một hũ rượu mận vừa mới được ủ vào mùa xuân, vừa nhấp một ngụm, vị chua nhẹ cùng vị ngọt lành lập tức xâm nhập vào khoang miệng, làm cậu không thể nhịn được mà muốn nhiều hơn nữa.

Không cách nào có thể dừng lại được.

Chỉ có thể dùng rượu mà giải độc thôi.

Cậu ôm chặt lấy eo Vân Khê, gắt gao ôm cô vào trong ngực.

Cậu vùi đầu vào hõm cổ cô, hít một hơi thật sâu để ngửi mùi hương tỏa ra từ cơ thể cô, lúc này mới có thể cảm thấy được mình vẫn còn tồn tại.

“Này.” Gương mặt Vân Khê lại nóng lên, cô nhẹ nhàng đẩy Sở Mặc đang ôm mình ra: “Cậu mau buông ra.” Trong giọng tràn đầy sự ngây thơ.

“Không buông.” Sở Mặc khẽ thì thầm: “Chỉ muốn ôm em thôi.”

Cái đầu hơi ẩm ướt vì mồ hôi của cậu đặt lên vai Vân Khê. Rõ ràng cậu cao hơn 1m8, lại cúi người ngồi trên bàn, cậu lúc này vừa vặn dựa sát vào người Vân Khê.

Sự tiếp xúc làn da khiến tâm tình của cậu trở nên tốt hơn.

Chỉ cần thoáng cúi đầu, Vân Khê có thể ngửi thấy mùi hormone nam tính dễ chịu trên người cậu.

Phòng học yên tĩnh không một bóng người, gió nhẹ nhàng thổi tung bay rèm cửa bên cạnh cửa sổ. Các dãy bàn học trong lớp được sắp xếp thẳng hàng. Thỉnh thoảng có một vài âm thanh ồn ào truyền tới từ sân thể dục, nhưng cũng chỉ là thoáng qua.

Toàn bộ thế giới dường như chỉ còn lại hai người bọn họ.

Yên lặng mà ôm nhau.

“Vân Khê.” Giọng nói trầm thấp truyền tới từ cổ họng Sở Mặc, với một sự khát cầu hèn mọn chưa thấy bao giờ: “Chúng ta ở bên nhau, được không?”

Cậu thông báo bất thình lình như vật, trong lúc nhất thời, Vân Khê không biết nên trả lời như thế nào.

Mà người phá vỡ bầu không khí yên tĩnh đó lại là lớp trưởng Lưu Oánh Oánh và giám thị.

“Hai người đang làm cái gì vậy?” Tiếng quát lớn nghiêm khắc của giám thị vang lên trong phòng học trống rỗng: “Được lắm, Sở Mặc. Tên nhóc cậu ngày thường không chuyên tâm học tập, suốt ngày chỉ biết suy nghĩ đâu đâu. Sao, bây giờ thì tốt rồi hả, ở trường học mà dám nghĩ đến chuyện yêu đương sao?”

Vân Khê đỏ mặt, nhanh chóng rời khỏi người Sở Mặc ngay lập tức.

Như có tật giật mình, Vân Khê không dám đối mặt với bọn họ. Cô sợ mình bị giám thị phát hiện ra, bởi vậy chỉ dám che mặt lại cúi đầu xuống.

Mà Sở Mặc dường như cảm nhận được điều đó, cậu nghiêng thân mình để che phần lớn người Vân Khê. Ánh mắt như lửa đạn của giám thị đều tập trung vào Sở Mặc, trong lúc nhất thời cũng không để ý tới việc giáo huấn Vân Khê.

“Cậu nói cho tôi nghe xem, cậu suốt ngày không nghĩ tới chuyện học hành thì ít nhất cũng nên an phận làm một học sinh ngoan chứ. Ít nhất đừng ở dưới mi mắt của giáo viên mà nhảy nhót.” Giám thị nói, nước miếng bay tứ tung: “Còn phải để lớp trưởng của lớp tới báo cáo, thật là mất mặt xấu hổ.”

Sở Mặc lạnh lùng nhìn Lưu Oánh Oánh đứng một bên. Lưu Oánh Oánh bị đôi mắt sắc bén của cậu nhìn chằm chằm, sắc mặt đều tái nhợt. Nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Sở Mặc phóng tới, tức khắc sợ hãi tới mức lui về phía sau hai bước.

Không hề có sự anh dũng như lúc báo cáo bọn họ vừa nãy.

“Lưu Oánh Oánh?” Sở Mặc cười lạnh: “Quả nhiên, cậu đúng là một lớp trưởng tốt.”  Lời nói của cậu đầy sự gai góc, giọng nói tràn ngập sự chế nhạo.

“Này, cậu đang làm cái gì vậy hả. Bản thân cậu làm sai mà không cho phép bạn cùng lớp báo cáo sao?” Giám thị không tán đồng nhìn Sở Mặc: “Nếu muốn người khác không biết thì đừng có làm. Câu tục ngữ này nói rất đúng, thân chinh không sợ bóng tà. Bởi vì cậu ngày thường làm quá nhiều chuyện xấu, hiện tại thì tốt rồi, bị người ta lôi ra ánh sáng.”

“Ngày thường lớp các cô các cậu có chủ nhiệm lớp che chở cho, mỗi lần tôi bắt các cô các cậu đi tập thể dục buổi sáng đều rất vất vả. Sao, tên nhóc cậu mỗi ngày đều tinh ranh như khỉ, không ngờ lại bị tôi bắt được, đúng không?” Giám thị vô cùng đắc ý. Phải biết rằng, ngày thường mỗi khi ông ấy xuất hiện, người nào cũng giúp tên nhóc này trốn tội, muốn bắt cũng thật khó.

Nào ngờ có một ngày lại bắt được, nhưng sao tên nhóc này lại không chạy đi chứ?

“Mau tới đây nói rõ một chút.” Giám thị kéo ghế ra ngồi xuống: “Bắt đầu yêu sớm từ khi nào?” Ông ấy nâng cặp kính trên sống mũi lên, nghiêm túc hỏi.

Sở Mặc không hé răng nửa lời.

Đầu lưỡi cậu vô thức đẩy hàm trên, bất cần đời nhìn thái độ nghiêm khắc của giám thị

Cậu cố tình cùng Vân Khê đứng một trước một sau. Trước mặt cậu còn có bàn học che chắn, cho nên giám thị cũng không thể nhìn thấy hành động ngầm giữa cậu và Vân Khê.

Sở Mặc giữ bàn tay nhỏ của Vân Khê trong lòng bàn tay, dùng ngón út viết một từ vào lòng bàn tay cô.

Chạy.

Vân Khê ngẩn người. Giây tiếp theo, cô trở tay cầm lấy tay Sở Mặc, cũng học theo Sở Mặc viết vào lòng bàn tay cậu: “Không.”

Cô không chạy.

Rõ ràng hai người cùng nhau phạm lỗi, tại sao lại cố tình muốn cậu gánh vác một mình chứ.

Cho nên cô không muốn.

Sở Mặc cảm nhận được bàn tay nhỏ bé của cô đang viết vào lòng bàn tay mình, tê tê dại dại, như thể có một con mèo nhỏ đang dùng móng chân của nó cào cào vào tay, vừa ngứa vừa không thể chịu đựng nổi.

Nhưng trong lòng, cái nơi mềm mại nhất chưa từng có ai bước vào, lúc này, lại vì cô mà cảm thấy vô cùng ấm áp.

Trong ngực, vô cùng ấm áp.

Sở Mặc sửa lại biểu cảm trên mặt mình. Cậu liếc nhìn Lưu Oánh Oánh, trong mắt tràn ngập sự cảnh cáo. Lưu Oánh Oánh bị cậu trừng mắt, chỉ đứng ở đó không dám nói gì.

Mà giám thị vẫn ngồi trên ghế, nước miếng bay tứ tung giáo huấn Sở Mặc.

Sở Mặc nắm chặt tay Vân Khê.

Vân Khê cúi đầu không nói tiếng nào.

Khi giám thị nói đến đỏ bừng mặt mũi, cái trán cũng ướt đẫm một tầng mồ hôi mỏng ——

Sở Mặc đột nhiên kéo tay Vân Khê, chạy nhanh ra khỏi phòng học.

Đằng sau là tiếng la hét đầy giận dữ của giám thị.

“Hai người các cô các cậu đứng lại cho tôi! Đứng lại cho tôi!”

“Sở Mặc, cậu cứ chờ đấy! Lần này tôi sẽ không tha cho cậu! Cậu cứ chờ đến lúc tôi bắt được cậu đi!”

“Công khai nắm tay nhau, yêu đương trong trường học, hai người cứ chờ bị ghi tội đi!”

Đáng tiếc, Sở Mặc không quan tâm chút nào đến tiếng hét lớn đằng sau của giám thị. Cậu nắm chặt không buông tay Vân Khê từ đầu đến cuối.

Cho đến khi hai người chạy tới khu rừng nhỏ ở phía sau trường học.

Dưới ánh mặt trời, bọn họ đi gần hết cả cái trường học, nắm tay nhau đi trong khuôn viên trường một cách vô tư. Làn gió thổi tung bộ đồng phục của Vân Khê, thổi tung bay mái tóc đen dài của cô. Sở Mặc vẫn không buông tay cô ra, bước chân kiên định của cậu dẫn theo cô đi trong khuôn viên trường học. Những cảm xúc kích động trong lòng dâng lên như nham thạch trong núi lửa, chỉ cần tay cô chạm nhẹ vào, vuốt ve nó, thì núi lửa đó có thể lập tức phun trào.

Mà chỉ có cô mới có thể làm được như vậy.

Dừng lại sau khi chạy một đoạn đường dài, sắc mặt Vân Khê có hơi tái nhợt. Đôi tay cô trống lên đầu gối, cái miệng nhỏ thở phì phò, nhưng trong lòng lại là niềm vui vì chạy thoát được.

Nỗi lo lắng và căng thẳng sợ bị giám thị bắt được lập tức tan biến trong lòng.

Mặc dù Sở Mặc đã trải qua một trận bóng rổ kịch liệt lúc buổi chiều, nhưng bây giờ cậu cũng chẳng cảm thấy gì. Cậu đứng ở một bên, một nụ cười hiện ra trên môi, thở hổn hển nhìn Vân Khê.

Cậu chế giễu: “Này? Mới chạy có một đoạn mà đã thế rồi sao?”

“Vậy sau này trên giường phải làm thế nào bây giờ?”

“Làm sao có thể thỏa mãn anh được chứ?”

Vân Khê bị câu nói của cậu làm cho sửng sốt, mất một lúc mới phản ứng lại.

Gương mặt đỏ ửng như trái cà chua bị nấu chín. Cô hung hăng liếc nhìn Sở Mặc đứng một bên, nhưng trong mắt Sở Mặc, lại cảm thấy cô minh diễm mà động lòng người. Trong con ngươi dường như phản chiếu cả bầu trời đầy sao, làm cậu hoa mắt, say mê, thật sự chìm đắm trong sự say mê.

Trong khu rừng nhỏ không có người.

Lần này, Sở Mặc cố tình quan sát bốn phía một vòng, không thấy có người nhìn lén, liền không kiêng nể gì mà khóa chặt eo Vân Khê lại, chặt chẽ đến nỗi hai người đều có thể cảm nhận được hô hấp của nhau.

Mà cậu chỉ cần cúi đầu là có thể ngửi thấy được hương thơm trên tóc cô.

“Lần này em không trốn thoát được rồi.” Cuối cùng, Sở Mặc cũng bắt được Tiểu Thiên Nga của mình: “Tiểu Thiên Nga, em là của anh.” Nói xong, cười xấu xa nhìn Vân Khê.

Vân Khê bị cậu nhìn chằm chằm, da mặt đều phiếm hồng. Cô không an phận mà vặn vẹo trong lòng Sở Mặc, nói: “Sở Mặc, cậu buông tôi ra trước, nhỡ đâu giáo viên lại tới thì sao.” Nói xong còn dùng nắm tay nhẹ nhàng đấm vào ngực cậu.

Nhưng lực độ này không hề đau đớn chút nào, nó chỉ khiến cậu cảm thấy cô chỉ là đang làm bộ thôi.

“Mau nói cho anh câu trả lời, anh sẽ buông tha cho em.” Giọng nói của Sở Mặc như mang theo sự ra lệnh lại có chút dụ hoặc mê người, sâu đậm mà dễ nghe: “Đồng ý làm bạn gái anh.”

Vân Khê nhìn cậu.

Ánh mắt trời dừng trước tóc mái rũ xuống trước trán Sở Mặc, cậu đẩy nó sang hai bên thái dương. Ngày thường tóc mái đều được chải chuốc vuốt ngược lên trên, nhưng lần này lại mượt mà rũ xuống trán. Mái tóc màu nâu dưới ánh nắng chiếu xuống dường như nhạt đến trong suốt.

Cậu vừa mới chơi bóng xong nhưng lại hoàn toàn phớt lờ thời tiết đã vào cuối thu, chỉ mặc một chiếc áo hoodie mỏng màu đen trên người. Nhưng cả người lại tỏa ra hơi ấm, sưởi ấm cô trong tiết trời cuối thu này.

Đôi mắt lúc nào cũng buồn ngủ bây giờ lại đang nhìn thẳng vào cô. Ánh mắt mang theo sự mong đợi và thấp thỏm, khác hoàn toàn với vẻ ngoài nổi loạn kiêu ngạo, độc đoán thường thấy. Lúc này cậu trở nên hèn mọn, cảm xúc bởi vì cô mà phập phồng biến hóa.

Cô nghĩ tới lần đầu tiên nhìn thấy cậu.

Lúc nghỉ hè tới học bổ túc tại một phòng học nhỏ do giáo viên mở ra, ngữ khí nói chuyện của cậu với giáo viên vô cùng kiêu ngạo: “Tôi về nhà ngủ.”

Lần thứ hai là giờ Ngữ Văn.

Cô ngồi xuống, vô thức kéo ghế phía sau, cậu nói đùa bên tai cô: “Sẽ không làm cậu ngã xuống đâu.”

Sau đó nữa, cậu vắng mặt trong giờ tập thể dục buổi sáng, mà cô lại giúp cậu giấu giếm giáo viên. Cuối cùng thiếu chút nữa thì lộ tẩy.

Vẫn còn nhớ cậu nói với cô rằng: “Không sao đâu.” Giọng nói của cậu có chút khàn khàn: “Sẽ không ảnh hưởng đến cậu.”

Từng đoạn hồi ức cuộn về trong tâm trí cô như thủy triều.

Có lúc cậu tức giận, có lúc cậu lại vui vẻ, có lúc cậu làm nũng với cô, có lúc cậu bá đạo ôm lấy cô. Tất cả những điều này đều xuất hiện vô cùng lặng lẽ, lặng lẽ, không biết từ khi nào, cậu đã sớm chiếm giữ trái tim cô.

Nhưng…

Cô cắn môi dưới.

Một lúc lâu cũng không nói gì.

Sở Mặc không ép cô, cậu chỉ im lặng ôm cô, chờ đợi câu trả lời của cô.

Bất kể là tốt hay xấu, cậu đều sẽ tiếp nhận.

Bởi vì, đây đều là quyết định của cô. Mà cậu, tôn trọng cô vô điều kiện.

“Chúng ta…Vẫn còn quá nhỏ…” Vân Khê tự hỏi trong lòng thật lâu, rốt cuộc lấy hết can đảm, ngẩng đầu nhìn cậu mà trả lời: “Nhưng…”

Ngữ khí của cô có hơi chần chừ, mà cô không hề biết, ở một câu ngắn ngủi kia của cô, cảm xúc của cậu lên xuống không ngừng giống như tàu lượn siêu tốc.

“Nhưng…Chờ kỳ thi đại học kết thúc, chúng ta có thể ở bên nhau.”

Cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm, cô nói với cậu, là cô đồng ý.

Chỉ là thời gian bắt đầu, là sau khi kỳ thi đại học kết thúc.

Sở Mặc rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy ánh sáng, hai mắt đều sáng bừng lên, như thể một tử tù cuối cùng cũng biết được khi nào mình được ra tù. Mà bây giờ, cậu chỉ cần đếm ngược cho đến khi kỳ thi tuyển sinh đại học sắp tới, là được.

Chỉ là giây tiếp theo, cậu lại mở miệng nói mấy lời không đứng đắn.

“Em nói cái gì nhỏ? Hả?” Cậu cố tình đẩy cô bằng thân dưới của mình: “Em không hài lòng với kích thước của anh sao?”

Nói xong còn được một tấc lại muốn tiến một thước.

“Cậu đừng có quá đáng nha.” Vân Khê mắc cỡ đỏ mặt đẩy cậu ra: “Còn, còn chưa kết thúc kỳ thi đại học đâu.”

“Không sao đâu vợ yêu. Trước tiên để anh tận hưởng phúc lợi đã, anh đã nghẹn lâu như vậy rồi.” Vừa mới dứt lời, cậu liền tìm đến môi cô.

Bình luận

Truyện đang đọc