BÀ NHÓC GIÀ NHÀ TỬ THẦN

Buổi trưa, trên trời xuất hiện những đám mây đen kịt, sau đó một cơn mưa nhanh chóng rơi xuống tí tách.

Các ông bà lão khác rất bình thản nhưng bà cụ Hồ thì lại vô cùng thích thú. Đã lâu bà không nhìn thấy cơn mưa nào lớn thế này rồi. Bà nằm xoài lên bệ cửa sổ, ngắm mưa ngoài trời, vừa ngắm vừa nghĩ: “Mưa to thế này, lát nữa ba đến đón mình sẽ phải che dù.”

Một số ông bà lão phải về nhà mình nên trường đã chuẩn bị cho họ dù, áo mưa và ủng đi mưa. Tới chiều, trường nhận được điện thoại hỏi mưa to quá, có thể để các ông bà ở đây một đêm được không. Đương nhiên trường sẽ không từ chối.

Bà cụ Hồ thấy những bạn khác đều ở lại trường một đêm bèn ngẩn ra, sau đó kéo tay anh Thừa Khiếu, hỏi nhỏ: “Anh Thừa Khiếu, tối nay chúng ta có phải ở lại trường một đêm không?”

Ông cụ Hồ xoa tay bà cho ấm lên, đáp: “Ba sẽ đến đón chúng ta.”

Tiết học lại bắt đầu, bà trở về chỗ của mình thì nghe bà cụ phía sau thở dài: “Mưa to quá!”

Ông lão bên cạnh nói: “Con trai bà cũng không đến đón à?”

“Mưa to thế này, chúng nó đến cũng không an toàn. Ở trường ngủ một đêm cũng được.”

Bà cụ Hồ nghe thế, đại khái cũng biết có nhiều bạn học có con trai con dâu, cháu trai cháu gái. Và bà cũng dần phát hiện ra, ba đã hiểu lầm rồi, họ không phải bị bệnh, họ thật sự là người già, không giống với bà.

Buổi chiều lúc tan học, Kim Sân đến rất đúng giờ, không chỉ thế còn mang theo áo mưa và ủng đi mưa cho con gái con rể.

Bà cụ Hồ ngoan ngoãn thay đôi ủng đi mưa, Kim Sân nhẹ nhàng mặc áo mưa vào cho con gái, cẩn thận cài nút, đội mũ lên.

Bấy giờ Kim Sân mới ngồi xuống, nói: “Mưa to quá, đi xe không an toàn. Ba cõng con đi, con che dù cho ba được không?”

Thế là bà ngoan ngoãn nằm lên lưng Kim Sân, che dù. Những giọt nước mưa to đùng rơi lộp bộp trên tán dù, bà chăm chú lắng nghe âm thanh ấy, sau đó vui vẻ nói với ba: “Ba ơi ba, hình như mưa đang ca hát, tí tách tí tách tí tách…”

Trong lòng Kim Sân đang có tâm sự. Anh yên lặng lắng nghe giọng nói hớn hở của con gái.

Thế giới của bà cụ Hồ lúc này rất nhỏ, chỉ có ba, anh Thừa Khiếu và các bạn. Vì thế giới rất nhỏ nên những chuyện cần lo nghĩ cũng rất ít, chỉ một chuyện thú vị rất nhỏ thôi cũng có thể làm bà vui vẻ.

“Ba ơi ba, bạn nhỏ bên kia mặc áo mưa hình con vịt kìa.”

Bà cụ Hồ tíu tít nói suốt dọc đường, sau đó nằm trên lưng ba ngủ. Kim Sân là thần, cây dù dù không có bà nắm thì vẫn tự che được.

Ngày mưa thế này, đương nhiên có không ít cha mẹ cõng con trên lưng. Kim Sân nhìn những đứa trẻ được cõng, trêm mặt cũng tràn ngập sự háo hức đối với tương lai, tràn ngập sự tò mò đối với thế giới. Anh quay đầu qua nhìn mái tóc trắng của con gái, lòng cảm thấy thật lạnh lẽo. Những đứa trẻ kia có cả một tương lai phía trước, còn con gái anh chỉ còn lại hoàng hôn.

Kim Sân nhớ đến chuyện ba mình đã nói, anh nhìn sang con rể bên cạnh, bảo: “Phép Tắc đã tìm được người lấy đi ký ức của các con.” Nói thế là đã quá rõ.

Ông cụ Hồ lập tức hiểu ngay tại sao hôm nay tâm trạng của cha vợ lại không được vui. Ông do dự một chút, cuối cùng lên tiếng: “Con và em Chúc Chúc chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày như thế này, nhưng chúng con từng nghĩ đến một tình huống khác. Ba, số 23 đường Liên Hoa, bọn con từng ở đó một thời gian, Chúc Chúc có một số chuyện muốn nói với ba.”

“Em ấy không biết ba có thể kiểm tra vết tích của thời không.” Vì không biết ba có năng lực ấy nên bà đã nói rất nhiều chuyện.

Kim Sân ghi nhớ địa chỉ, tối đó kể chuyện cho con gái nghe, dỗ con gái ngủ xong, anh bèn tìm đến nơi mà con rể nói.

Vết tích thời không ghi lại ở mấy năm trước. Kim Sân thấy mái tóc của con gái đã bạc trắng, người bị bệnh, nằm trên giường, hơi thở nhọc nhằn.

“Anh Thừa Khiếu, chắc em không còn được bao lâu nữa.”

Ông cụ Hồ quay đầu qua. “Đừng nói linh tinh thế. Mau uống thuốc đi nào, chúng ta còn phải đợi ba về nữa.”

Bà lão chậm rãi uống thuốc rồi không nhịn được lại ho lên, mỗi tiếng ho như muốn thốc cả tim phổi ra vậy. Ông cụ Hồ ở bên cạnh không ngừng vỗ lưng cho bà.

Kim Sân ngồi bên cạnh, anh không thể làm gì được.

Nhọc nhằn lắm con gái anh mới ngừng ho, sắc mặt tái nhợt, đầu toát mồ hôi lạnh, chậm rãi nói: “Anh Thừa Khiếu, em có thể cảm nhận được sức khỏe của mình ngày càng tệ đi. Có thể em không đợi được nữa rồi.”

Ông cụ Hồ ngồi bên cạnh, không chịu chấp nhận. “Không đâu.”

“Anh Thừa Khiếu, nếu em không đợi được ngày đó, khi nào ba về, anh đừng nói cho ba biết nghiên cứu của chúng ta. Em không muốn ba cảm thấy đến chết em vẫn không đợi được ông về. Anh nói với ba giúp em, từ đầu đến cuối em vẫn luôn rất vui vẻ, bởi vì ba đã cho em một tuổi thơ rực rỡ và ấm áp.”

“…”

——

Tối hôm sau, Kim Sân lại kể chuyện cho con gái nghe, vẫn là câu chuyện về công chúa Kẹo Bông.

“Sau khi công chúa Kẹo Bông lớn lên, quốc vương đi sang một thế giới khác.”

Bà cụ Hồ trợn tròn mắt. “Ba ơi, đừng để quốc vương sang thế giới khác được không? Công chúa Kẹo Bông sẽ buồn lắm đấy.”

Kim Sân cố nén cơn đau lòng, tiếp tục kể với giọng dịu dàng: “Công chúa Kẹo Bông rất buồn, nhưng nàng vô cùng cố gắng, nàng nỗ lực học tập tri thức, trở thành nữ vương. Qua rất nhiều năm sau, công chúa Kẹo Bông biến thành một bà lão, bà đã cứu được quốc vương trở về nhưng bà lại quên mất chuyện mình đã lớn, cứ tưởng mình vẫn là một đứa trẻ.”

Kim Sân xoa đầu con gái, hỏi: “Công chúa Kẹo Bông có muốn làm trẻ con mãi không nhỉ?”

Bà cụ Hồ ngẩn ra, đột nhiên mở to mắt. “Ba ơi ba, con biết rồi!”

Bà lập tức bật dậy, nghiêm túc nói: “Ba ơi, có phải bây giờ con cũng giống như công chúa Kẹo Bông không? Thật ra con đã lớn rồi, có điều con quên mất chuyện trước kia.”

Bà bừng tỉnh: “Thảo nào, đã nói làm gì có chứng bệnh nào kỳ lạ vậy, thoắt cái là làm người ta già đi. Thì ra không phải con bị bệnh lão hóa mà là đột nhiên quên mất chuyện mình đã già.” Ở trường, bà nghe mọi người trò chuyện làm nhận thức bị hỗn loạn. Bây giờ, đột nhiên nhận ra điều này, những nghi hoặc khác cũng đều giải thích được.

Kim Sân không ngờ được con gái lại đột nhiên liên tưởng xa như thế. Anh vốn chỉ muốn nghe xem con mình nghĩ thế nào.

Bà cụ Hồ cảm thấy mình thật là lợi hại, vậy mà có thể nghĩ ra được. Bà nắm tay ba mình, ngượng ngùng hỏi: “Vậy con kết hôn chưa?” Những bạn học khác, ngoại trừ Tùng Tùng đều đã kết hôn. Thỉnh thoảng mọi người lại kể bạn già của mình có tật xấu gì.

Kim Sân gật đầu.

Bà càng thêm hưng phấn, hỏi với giọng tò mò: “Vậy bạn đời của con là… anh Thừa Khiếu phải không?”

Kim Sân lại gật đầu.

Bà lẩm bẩm: “Con cũng cảm thấy là anh ấy.”

Sau đó, bà ngẩng đầu lên, nói như một người lớn: “Anh Thừa Khiếu đúng là một người bạn đời rất tốt. Các bạn đều nói bạn đời của họ hay mắng mỏ nhưng anh Thừa Khiếu chưa bao giờ mắng mỏ con. Anh ấy là một người chồng tốt.”

Bà nghĩ đến rất nhiều chuyện, cuối cùng hỏi đến một vấn đề rất quan trọng. “Ba ơi ba, sau khi lớn lên con có lợi hại không?”

Kim Sân nhìn ánh mắt mong đợi của con gái, trong lòng dân lên cảm giác vô cùng chua xót xen lẫn với cực kỳ tự hào. Anh trịnh trọng nói: “Rất lợi hại. Con là em bé thông minh nhất, dũng cảm nhất thế giới này.”

Bà cụ Hồ à một tiếng, nói với vẻ tiếc nuối. “Tiếc ghê, con không nhớ được.”

Mắt Kim Sân đỏ hoe. Anh hôn lên trán con, kéo lại chăn rồi đam đoan: “Sẽ nhớ ra thôi.”

Con gái anh lợi hại như vậy, phải nhớ ra mới được.

Tuổi của bà cụ Hồ đã cao, nếu lập tức nhớ lại tất cả ký ức thì sẽ không tiếp nhận được nên chỉ có thể từ từ nhớ lại.

Kim Sân nói: “Sau này mỗi ngày nhớ lại một chút được không?”

Mắt bà cụ Hồ sáng lên như có ngàn ánh sao sa vào: “Thật không ạ? Vậy mai con sẽ nhớ ra những gì?”

Thỉnh thoảng các bạn trong lớp sẽ sa vào những ký ức thời trẻ, thật ra bà khá hâm mộ họ vì có những ký ức phong phú như vậy. Bây giờ, bà rất tò mò lúc trẻ mình làm nghề gì, có phải làm bác sĩ không hay là đi bắt kẻ xấu như bạn Lý Phong vậy, hoặc là đi bán bảo hiểm đây?

“Sáng mai con sẽ biết.” Kim Sân trả lời.

Bà cụ Hồ nghĩ ngợi rồi ngáp một cái, nói với giọng ngái ngủ: “Vậy con đợi đến sáng mai. Sáng mai con nhớ lại rồi sẽ sang tìm ba.”

Kim Sân ừ một tiếng, đeo đồ bịt mắt lên cho con gái, sau đó vỗ vỗ chăn. “Bé cưng ngủ ngoan. Sáng mai sẽ biết ngay thôi.”

Bà nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trong giọng nói của ba. Kim Sân nhìn con gái một lát rồi mới đi ra ngoài.

Vừa bước ra, anh nhìn thấy thần đứng bên ngoài, nói với anh: “Quyết định rồi? Muốn khôi phục ký ức à?”

Kim Sân gật đầu.

“Haiz, thật ra bây giờ cũng vui vẻ lắm mà.” Ông thần nói.

“Con biết.”

“Nếu nhớ lại, chắc chắn sẽ không bám con như bây giờ nữa.”

“Con biết.”

“Lớn rồi thì sẽ phải đối diện với nhiều vấn đề lắm đấy.”

“Con biết.”

Chuyện gì anh cũng biết, nhưng anh cũng đột nhiên hiểu ra một điều: Con gái anh vẫn luôn cố gắng. Lúc nhỏ cố gắng làm một đứa trẻ ngoan để được anh yêu thích, bây giờ cũng đang cố gắng làm một đứa trẻ ngoan, một đứa trẻ hiếu thảo.

Kim Sân muốn cho con gái biết nó đã lợi hại như thế nào chứ không giống bây giờ, trí nhớ kém đi mà mỗi ngày vẫn cố gắng đọc sách, sợ mình không nhớ được những gì cô giáo dạy.

——

Sáng ngày hôm sau, lúc thức dậy, bà cụ Hồ vẫn còn nhớ những gì ba nói tối qua. Bà chớp chớp mắt. “Ba ơi ba! Con thật là lợi hại! Con biết đánh đàn piano, biết khiêu vũ, còn học giỏi nhất khối nữa!”

Bình luận

Truyện đang đọc