BÀ NHÓC GIÀ NHÀ TỬ THẦN

Kim Sân chải tóc cho con gái với vẻ mặt nghiêm túc. Bà cụ Hồ ngắm mình trong gương rồi kết luận: “Đẹp quá!”

Thần nghĩ rằng Kim Sân không muốn đưa Chúc Chúc đi học nên lên tiếng: “Chúc Chúc, hôm nay ông nội đưa con đến trường, được không?”

Bà cụ Hồ nghĩ ngợi: “Hôm nay ba bận hay sao ạ?”

Thần trả lời: “Đúng rồi, hôm nay ba rất bận, vì thế ông nội đưa con đi học nhé?”

“Vậy làm phiền ông nội.” Bà đáp.

Kim Sân nhìn cha mình, không nói chuyện, cũng không phản đối.

Trước kia thần đã đưa cháu gái đi học nhiều lần nên hôm nay ông quen đường quen sá đưa Chúc Chúc đến cổng trường. Bà cụ Hồ theo sau anh Thừa Khiếu, đi vào trường vài bước rồi quay đầu lại, vẫy tay với ông nội, ngọt ngào nói: “Tạm biệt ông nội.” Bà không hề không vui khi ông nội đưa đến trường.

Lúc bà cụ Hồ lên cấp hai, có một bạn trong lớp không thích để ông bà nội đưa đi học chút nào. Có lần bà nghe bạn ấy bảo ông nội mình mau đi đi, đừng để các bạn nhìn thấy.

Bà nghĩ, nói thế sẽ làm ông bà buồn lắm đây.

Bà đã khôi phục ký ức nhưng dù sao người cũng đã già, những ký ức hồi nhỏ, những ký ức bây giờ, giữa chừng lại khôi phục những ký ức thời thiếu nữ, tiếp đó là ký ức hiện nay rồi thêm ký ức lúc vừa chớm yêu…  Tất cả vừa nhiều vừa phức tạp nên bà không thể nào tinh anh như hồi trẻ được, cứ nhớ gì nói nấy thôi.

Thần nhìn nụ cười của cháu gái, lòng cảm thấy thật ấm áp. Ông cũng tươi cười vẫy tay với cháu.

Ông cứ thế đưa mắt dõi theo cháu gái đi vào trường rồi mới quay người ra về. Nhưng vừa đi được vài bước là ông gặp được Phép Tắc số hai, thoạt nhìn tinh thần của anh ta không tốt lắm, bên cạnh là bà lão bác sĩ thẩm mỹ.

Bà lão bác sĩ tay cầm bánh mì và sữa chua, đi đường rất chậm. Bà cứ nhích rề rề từng bước, Phép Tắc số hai bên cạnh muốn đõ bà nhưng bà không cho.

Nhìn ngoại hình của họ khác nhau quá xa. Bà lão bác sĩ lại là người có lòng tự trọng rất lớn, bà không muốn bị người ta hỏi: “Đây là cháu nội của bà à? Thật là hiếu thảo.”

Vừa đi, bà lão bác sĩ vừa nói với người bên cạnh: “Thật sự không cần bù đắp cho tôi đâu. Chuyện quá khứ đã qua rồi, hơn nữa có nhắc lại thì cũng là tôi cảm ơn anh lúc đó đã cứu tôi. Bây giờ tôi chỉ muốn an nhiên sống nốt những ngày cuối đời của mình.”

Đúng vậy, bà thừa nhận hồi trẻ mình rất yêu người này nhưng đó là chuyện hồi trẻ. Bây giờ bà đã là một bà lão già nua, trải qua bao sóng gió cuộc đời, lòng như cành cây héo khô, đứng chung với bạn trai cũ còn trẻ trung thế này thật sự rất khó xử.

Bà lão bác sĩ đã đi vào trường, Phép Tắc số hai đành phải đứng bên ngoài.

Thần đi đến, nói: “Cậu vẫn ổn chứ?”

Phép Tắc số hai rất suy sụp, nói với vẻ đau đớn: “Ông đoán xem.”

Thần không đáp lại. Ông đã suy nghĩ nếu có một ngày anh trai ông cũng bị tước bỏ quyền năng của Phép tắc thì ông ấy có đi theo nói xin lỗi ông không? Hối hận vì bao năm nay không làm tròn trách nhiệm của một người anh, còn liên lụy tới ông nữa.

Thần tưởng tượng ra hình ảnh ấy.

Anh trai đứng bên cạnh ông, khép nép nói bao năm nay không làm tròn trách nhiệm của một người anh, muốn bù đắp cho ông. Còn ông thì dắt tay cháu gái, đưa con bé đi học, hờ hững nói với anh trai mình: “Thật sự không cần bù đắp đâu. Chuyện quá khứ đã qua rồi, hơn nữ lẽ ra em cũng phải cảm ơn anh trước kia đã luôn giúp đỡ em. Bây giờ em chỉ muốn chăm cháu gái cháu rể, an nhiên sống những tháng ngày vô tận sắp tới.”

Ở một nơi khác, Phép Tắc và Kim Sân – những người có năng lực toàn tri toàn năng đương nhiên cũng cảm nhận được suy nghĩ của thần.

Phép Tắc: “…”

Biểu cảm lạnh lùng của Kim Sân suýt nữa là tan vỡ. Anh chưa bao giờ biết thì ra ba mình là một vị thần như vậy. Bao năm nay ông tỏ ra rất chín chắn chững chạc, nhất là ở trước mặt anh. Kim Sân chưa bao giờ thấy cha mình ấu trĩ như thế.

Phép Tắc truyền lời cho em trai mình: “Hả?”

Thần vẫn giữ nguyên dáng vẻ ngổ ngáo ấy, kiểu: Em không có làm gì sai, tưởng tượng cũng không được sao. Ông dõng dạc nói: “Em thừa biết anh có thể cảm nhận được mà, cố tình nghĩ thế cho anh xem đấy.”

“Con trai em cũng cảm nhận được.” Phép Tắc nhìn em trai mình, cảm thấy khá đau đầu, không nhịn được phải cảnh báo thế.

Sắc mặt của thần lập tức thay đổi.

——

Trong trường, bà cụ Hồ vừa vào chỗ của mình thì nhìn thấy bà bạn thân Tùng Tùng đi đến. Bà vội hỏi: “Tùng Tùng, bạn đang ăn gì vậy?”

Bà lão bác sĩ đặt một bịch bánh mì vừa thơm vừa mềm lên bàn bà cụ Hồ. “Mình nghe mấy người ở ngoài nói loại bánh mì này ăn rất ngon nên sáng nay cố tình dậy sớm, ra ngoài mua bánh. Hương vị cũng khá ngon.”

Dạ dày của bà cụ Hồ không tốt, không uống được sữa chua nên bà lão bác sĩ mua bánh mì cho bà. Bà cụ Hồ bắt đầu ăn, mắt sáng lên: “Ngon quá.”

Bà hỏi: “Tùng Tùng, bạn mua ở đâu vậy? Đợi đến giờ trưa, mình cũng ra ngoài mua về cho ba một bịch. Mấy ngày nay tâm trạng của ba mình không tốt, mình muốn mua gì ngon cho ba.”

Bà lão bác sĩ hỏi nhỏ: “Vậy anh Thừa Khiếu của cậu thì sao? Không mua cho anh ấy à?”

Bà lão bác sĩ tuy tuổi đã cao nhưng mỗi lần trêu em Chúc Chúc là rất thích thú.

Bà cụ Hồ đỏ mặt. “Lát nữa anh Thừa Khiếu sẽ cùng đi với mình.”

Ông cụ Hồ bên cạnh đang suy nghĩ chuyện liên quan đến năng lực của Phép Tắc, nghe họ nhắc đến mình, vừa quay đầu qua thì được bạn già nhét cho một miếng bánh mì.

Đã đến giờ học. Bà cụ Hồ không hề phát hiện ra trong lớp lại có hai người bạn không đi học. Ban đầu, trong lớp chỉ toàn là những người mắc bệnh thời kỳ đầu, tinh thần còn tỉnh táo. Nhưng dần dần, bệnh trở nặng hơn nên họ không còn phù hợp để đến lớp nữa.

Bà lão bác sĩ đã phát hiện ra. Tay bà run lên. Nhớ ra hôm nay mình còn chưa uống thuốc, bà vội vã uống vào. Bà đã dự tính xong xuôi. Mình không thiếu tiền, đợi khi nào bệnh nặng hơn thì sẽ thuê hai người chăm sóc mình.

Bà thở dài một hơi. Chỉ sợ đến khi đó đầu óc không tỉnh táo, người chăm sóc nhận tiền nhưng lại không chu đáo thì cũng không biết làm sao.

Nhưng nỗi lo của bà không phải không có lý.

Buổi trưa lúc ăn cơm, bà cụ Hồ và anh Thừa Khiếu cùng đi chọn món ăn, lúc trở lại thấy bạn thân ngồi ngây người ở đó. Bà cụ Hồ xua tay gọi: “Tùng Tùng, bạn đang nghĩ gì vậy?”

Bà lão bác sĩ hoàn hồn lại, nói: “Mình ăn no rồi, mình về phòng học chép bài trước đây.”

Bà cụ Hồ nhìn phần cơm gần như còn nguyên của bà bạn, ngạc nhiên nói: “Tùng Tùng, bạn còn chưa ăn xong mà.”

Nhưng bà lão bác sĩ đã đi về phía phòng học mất rồi.

Bà cụ Hồ khay phần cơm của mình định đi theo, ông cụ Hồ vội nói: “Em ăn cơm trước đi. Anh sẽ nói với nhà bếp nhờ họ chuẩn bị một phần cơm mang về. Lát nữa ăn xong chúng ta mang về phòng học cho bạn ấy.”

Bà cụ Hồ nghĩ ngợi rồi đáp: “Vậy cũng được.”

Quả nhiên, ăn cơm xong, nhà bếp bèn đưa cho bà cụ Hồ một phần cơm.

Lúc về lại phòng học, bà cụ Hồ nhìn thấy trong đó có hai người. Bà bạn thân Tùng Tùng ngồi trên ghế, đang cúi đầu viết bài, bên cạnh chính là cái người không phải kẻ xấu kia.

Bà cụ Hồ từng nhìn thấy ảnh của người này trên điện thoại của Tùng Tùng, anh ta trông rất giống ông nội lớn. Trước kia Tùng Tùng nói anh ta là kẻ xấu, sau này lại nói là không phải.

Nhưng chỗ mà người đó ngồi là chỗ của bà.

Tai bà cụ Hồ không tốt lắm, không nghe được họ đang nói gì, cuối cùng người kia bỏ đi.

Bà cụ Hồ về lại chỗ của mình, hỏi bạn thân: “Tùng Tùng, bạn nói gì với anh ta vậy?”

Bà lão bác sĩ trả lời: “Haiz, nói chung là không dễ nghe cho lắm.”

“Thảo nào mà anh ta trông rất buồn.” Bà cụ Hồ nói.

Bà lão bác sĩ thật lòng không muốn trả thù gì, chỉ muốn người kia cách xa bà một chút. Lý do rất nhiều, chẳng hạn như bà không muốn người đó nhìn thấy bộ dạng của mình bây giờ, không muốn để anh ta nhìn dáng vẻ chật vật của mình, bà không muốn sau này khi anh ta nhớ lại mối tình đầu thì lại nghĩ đến một bà lão mặt đầy nếp nhăn và đồi mồi.

Một nguyên nhân khác rất quan trọng là anh ta đã khôi phục tình cảm, vẫn còn rất yêu bà.

Bà biết ngày tháng của mình không còn nhiều. Bà vốn là người theo chủ nghĩa hoàn hảo. Đợi đến ngày đó, bà cảm thấy mình sẽ lựa chọn ra đi một cách đẹp đẽ nhất.

Bà không muốn người ấy nhìn thấy ngày đó.

Bà cụ Hồ đặt hộp cơm lên bàn bà lão bác sĩ. “Lúc nãy ở nhà ăn bạn chưa ăn gì đã đi rồi.”

Lúc bà lão bác sĩ ăn cơm, bà cụ Hồ đi thăm con trai mình. Hôm qua con trai chuyển nhà, không đi làm, hôm nay nhất định phải đi xem sao.

Lúc bà và ông cụ Hồ đến nơi thì thấy Hồ Đào đang rửa khay ăn.

Bà cụ Hồ thấy con trai mình siêng năng như thế thì trong lòng rất mong đợi đến ngày nhớ lại những chuyện về con mình. Như thế là có thể trò chuyện với nhau nhiều thứ rồi.

——

Buổi chiều, Kim Sân đến đón bà cụ Hồ về. Bà vui vẻ nắm tay ba, vừa đi vừa nói chuyện. Về đến nhà bà phát hiện ông nội không ở nhà.

Bà cụ Hồ lấy làm lạ hỏi: “Ba ơi ba, ông nội đâu ạ? Hôm nay ông không ở nhà chúng ta sao?”

Kim Sân: “…” Sáng nay sau khi đưa Chúc Chúc đi học thì cha anh không về nữa, bây giờ đang nằm trong nhà mình ngủ.

Bà cụ Hồ rất tò mò. “Sao ông nội không đến ăn cơm ạ?”

Kim Sân thấy con gái nhất định phải đợi được câu trả lời bèn lên tiếng đáp: “Ông ấy có việc bận rồi.”

Bà cụ Hồ có được đáp án bèn à một tiếng, không hỏi nữa.

Tối đó khi đi ngủ, bà hỏi Kim Sân: “Ba ơi ba, hôm nay con có thể nhớ lại những chuyện khi lớn lên không ạ?”

Kim Sân đáp: “Được.”

Bà cụ Hồ vô cùng vui vẻ: “Ba ơi ba, vậy tối nay con không nghe kể chuyện trước khi ngủ nữa, hôm nay con muốn ngủ sớm một chút, sau khi thức dậy chắc chắn sẽ nhớ ra càng nhiều chuyện sau này.”

Bà nói ngủ là ngủ ngay. Kim Sân điểm nhẹ vào trán bà, đợi một lát rồi mới rời khỏi phòng.

——

Sáng sớm hôm sau, bà cụ Hồ thức dậy, ngẩn ngơ cả người. Bà và anh Thừa Khiếu kết hôn rồi…

Trước đó bà chỉ khôi phục ký ức hồi cấp 3, bây giờ có thêm thời đại học thật phong phú, kể cả chuyện yêu đương thời đại học của bà và anh Thừa Khiếu, sau đó là những ngày tháng trăng mật ngọt ngào sau khi kết hôn, rồi bà và anh Thừa Khiếu dẫn theo ba ra nước ngoài du lịch…

Chỉ nghĩ đến những ngày tháng ấy thôi là lòng bà thấy thật ngọt ngào. Bà ôm chú thỏ tỏa nhiệt màu tím, kích động nói: “Mình và anh Thừa Khiếu kết hôn rồi.”

Bà vuốt tóc, mang dép lê chạy ra ngoài. “Ba ơi ba, con nhớ ra rồi. Con thật sự kết hôn với anh Thừa Khiếu rồi!”

Bình luận

Truyện đang đọc