BÀ XÃ ANH Ở ĐÂY!


Thông tin Lệ Tử Băng bị bắt cóc nhanh chóng truyền đến Lệ gia, người trong nhà ai nấy đều lo lắng, chỉ có Lệ Tử Ngôn là chẳng mấy quan tâm.

"Lệ Tử Ngôn, anh không lo lắng thật sao?" Lăng Mặc ngồi bên cạnh nhướng mày hỏi.

"Tôi lây Lê thị ra cá cược với cậu, cô em gái nuôi này của tôi sẽ bình an trở về." Lệ Tử Ngôn vắt chéo chân, thản nhiên nói.

Advertisement
Lăng Mặc nhếch môi cười, đúng là người thừa kế Lệ gia có khác.

Nếu đã sớm biết thì cần gì phải lo lắng chứ.

Ngay sau khi tên bắt cóc gọi điện tống tiền, anh đã cảm thấy lạ.

Người bình thường gặp phải chuyện này đều sẽ chọn gọi điện cho người thân hoặc là tên bắt cóc sớm đã điều tra trước rồi mới hành động, sau đó sẽ dựa vào số điện thoại điều tra được mà gọi cho người thân của người bị bắt cóc để tống tiền.

Anh với Lệ Tiếu Bằng không thân không quen, cô ta lại chọn gọi điện đến cho anh, anh cũng chẳng phải cảnh sát, cũng không muốn phí tâm tự cứu cô ta, cô ta biết rất rõ mà.

100 triệu đối với Lệ gia đúng là không thấm vào đâu, tuỳ ý lúc nào cũng có thể lây ra.

Tên bắt cóc này có phải cảm thấy hắn đã đòi quá nhiều hay không? Hay là tính mạng của Lệ Tiêu Băng chỉ rẻ bằng số tiền đó thôi?

"Lăng Mặc, hay là cậu gọi lại cho tên bắt cóc, nói với hắn chúng ta đã có sẵn 100 triệu, có thể đưa tiền chuộc thả người luôn bây giờ được không?" Lệ phu nhân lo lắng đến nóng ruột.

Con gái nuôi còn bị bắt ngày nào, tính mạng càng thêm nguy hiểm ngày đó.

Advertisement
"Điện thoại hắn gọi là điện thoại công cộng, chõ đó là góc chết của máy quay, không thu được thông tin gì." Lâm Triết đứng sau lưng Lăng Mặc tiếp lời.

Lệ phu nhân nghe vậy liền lập tức suy sụp.

Lăng Mặc nhìn mẹ vợ như vậy, cảm thấy tình cảm bà dành cho Lệ Tiêu Băng đúng là quá đáng tiếc.

"Lệ phu nhân yên tâm, Lệ Tử Ngôn đã lây Lê thị ra đảm bảo, Lệ Tiêu Băng sẽ bình an trở về."
Lệ Tử Ngôn liếc Lăng Mặc một cái rồi nhanh chóng rời mắt sang chỗ khác.

Thẩm Ninh không giúp đỡ được gì, chỉ có thể không ngừng trấn an Lệ phu nhân.

Bên kia, Nhã Khanh ở Lăng gia nghe được tin tức Lệ Tiều Băng bị bắt cóc thì vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu.

Người cẩn thận như cô ta mà cũng dễ dàng bị bắt cóc tống tiền như vậy sao? Lại còn chỉ đòi có 100 triệu.

Cũng không biết là tên đó đầu óc có vấn đề hay là cô ta rẻ mạt như vậy? Hơn nữa kế hoạch sắp được thực hiện, cô ta lại bỗng nhiên bị bắt cóc, chẳng phải là rất lạ sao?

"Kế hoạch của chúng ta có thực hiện tiếp hay không?" Người bên kia đầu dây khẽ hỏi.

"Tiếp tục, đừng đề Kim Câm Nhi biết chuyện này."
"Vâng."
Nhã Khanh tắt máy, cô ta nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lập tức trở nên độc ác.

Chỉ cần Thẩm Ninh và Kim Câm Nhi đều biến mất, cuộc sống của cô ta mới có thể yên ôn được.

Cả Lệ Tiêu Băng nữa, nếu có thể chết trong tay tên bắt cóc đó thì càng tốt hơn.

Trên đời này sẽ không có ai biết được những chuyện xấu mà cô ta làm nữa.

2 ngày sau, tên bắt cóc đúng như đã hẹn gọi điện tới.

Mọi người đều căng thẳng ngồi nghe, Lăng Mặc ngáp dài một cái, không kiên nhẫn nghịch tóc của Thẩm Ninh.

"Anh nghiêm túc một chút đi." Thẩm Ninh nghiêng người ghé sát tai anh nói nhỏ.

“Nêu đôi lại là trên giường, anh sẽ nghiêm túc." Lăng Mặc phả khí nóng vào tai cô, cong môi
cười.

Thẩm Ninh đỏ mặt, vội vàng ngồi thẳng.

Tình hình đang căng thẳng vậy mà anh còn có tâm trạng trêu đùa cô.

Tên cướp cũng không phải loại người ngu ngốc, hắn muốn một người phụ mang túi tiền đến, còn cần thận nhắc nhở hắn đã gắn bom lên người Lệ Tiếu Bằng, nếu hắn xảy ra chuyện gì, bom trên người cô ta sẽ tự phát nổ..


Bình luận

Truyện đang đọc