BÀ XÃ ANH Ở ĐÂY!


"Ông nội."
"Đến rồi đấy à, nào nào Tiểu Ninh Ninh, mau ngồi cạnh ông này." ông nội Lăng vui vẻ vỗ vỗ chỗ bên cạnh.
Thẩm Ninh đặt túi hoa quả lên bàn, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Nghe nói hôm nay ba mẹ Lăng Mặc về nước nên ông nội Lăng đặc biệt mời cô đến chơi.
Lăng Thiên nhìn ông nội chỉ mải nói chuyện một mình với Thẩm Ninh liền hờn dỗi quay sang hỏi Lâm Triết.
"Nghe nói anh trai anh về rồi hả?"
"Đúng vậy.

Nhưng anh ấy bận việc rồi nên sẽ không đến đâu." Lâm Triết cắn một miếng táo nói.
Lăng Thiên nghe xong trong lòng có chút buồn rầu.

Lâm Từ trở về cũng không báo với anh ta một tiếng, tất cả mọi người đều biết, chỉ có anh ta là người biết cuối cùng.
"Ông nội, ông thiên vị quá rồi, chỉ nói chuyện với mỗi mình Thẩm Ninh." Lăng Y đi đến ngồi xuống bên còn lại cạnh ông nội.
"Còn không phải do mấy đứa bình thường toàn bỏ rơi ông sao? Giờ còn dám nói ông thiên vị à?"
Lăng Y không phản bác lại được đành im lặng.

Bình thường mọi người đều bận rộn với công việc của mình, cô ta ngày ngày ở bệnh viện, Lăng Mặc thì bận việc ở Hoàng Đằng, còn Lăng Thiên ngày nào cũng chạy show, ông nội giận cũng là điều bình thường, người già dễ cô đơn mà.
Lăng Mặc ngồi một bên lại không nói gì, anh chỉ lặng lẽ ngồi nhìn cô, thỉnh thoảng thấy cô cười thật tươi, môi mỏng cũng khẽ nhếch lên.
"Ba, con về rồi." Lăng gia chủ đi vào phòng khách, thấy Thẩm Ninh ngồi cạnh ông nội Lăng, nụ cười trên môi cũng biến mất.

Thẩm Ninh nhìn lên, đi đầu là người đàn ông trung niên, mặc dù đã có tuổi nhưng bên ngoài trông vẫn rất phong độ, đặc biệt là đôi mắt sắc bén kia, cả ba anh chị em Lăng gia đều thừa hưởng.

Đi theo sau là một người phụ nữ...!rất trẻ, trẻ đến mức khiến Thẩm Ninh nghi ngờ có phải do dưỡng sắc quá hoàn hảo hay không, nhìn qua chắc chỉ hơn cô vài tuổi, trên tay còn bế theo một bé gái tầm 1 tuổi.
Bữa cơm ngại ngùng diễn ra, không khí trên bàn ăn vô cùng u ám.

Vợ chồng Lăng gia chủ ai nấy hình như đều không vui khi xuất hiện sự có mặt của Thẩm Ninh.

Đặc biệt là Lăng phu nhân, thậm chí ánh mắt còn thoáng lên tia ghen ghét.
"Không biết bạn của Lăng Mặc là tiểu thư nhà nào?" rõ ràng biết rõ mọi chuyện nhưng Lăng phu nhân vẫn cố tình hỏi, còn không quên nhấn mạnh từ "bạn".
"Vợ của Lăng Mặc tôi, liên quan gì đến cô?" Lăng Mặc ngẩng đầu liếc mẹ kế một cái khiến cô ta lúng túng không thôi.
"Lăng Mặc, sao con có thể ăn nói với mẹ mình như vậy?" Lăng gia chủ nhíu mày quát.
Cạch...!đôi đũa trên tay anh đã gãy làm đôi.

Lăng Mặc cười lạnh nhìn hai người đối diện, ánh mắt hiện lên tia mỉa mai.

Năm đó mẹ anh và bà nội không may gặp tai nạn rồi qua đời, ba anh đứng trước mộ mẹ hứa sẽ giữ thân cả đời, vậy mà 2 năm trước, ông ta uống rượu say, lại lên giường với người đáng tuổi con ông ta, 9 tháng 10 ngày sau thì sinh ra một đứa con gái.

Người mẹ kế này anh không muốn nhận cũng không cần phải nhận.

Lăng Mặc anh chỉ có một người mẹ duy nhất và người đó đã mất rồi.
"Vợ ông, nhưng không phải mẹ tôi."

"Mày...."
"Đủ rồi.

Bữa cơm hôm nay là để giới thiệu Thẩm Ninh, cãi nhau như vậy còn ra thể thống gì nữa?" ông nội Lăng tức giận đặt đũa xuống.
Không khí lại càng căng thẳng hơn, ai nấy đều mang tâm trạng không mấy vui vẻ ăn cơm.

Thẩm Ninh thấy anh vẫn nhíu mày, lén đưa tay xuống bàn vỗ vỗ nhẹ lên bàn tay anh.

Lăng Mặc cảm nhận được sự quan tâm an ủi của cô mới tiếp tục ăn cơm.
Đêm xuống, Lăng Thiên lăn qua lăn lại trên giường, cuối cùng vẫn không nhịn được mà gọi điện cho một người.
"Đêm rồi, cậu vẫn chưa ngủ sao?" giọng nói ngái ngủ của Lâm Từ vang lên, rõ ràng là đang ngủ ngon thì bị đánh thức.
"Anh trở về sao không nói với em một tiếng?" nghĩ đến ai cũng biết, ngay cả Lăng Y cũng biết trước mình, Lăng Thiên có chút giận dỗi hỏi.
"Tiên sinh gọi về đột xuất....!anh nhiều việc quá nên quên mất." Lâm Từ ngập ngùng nói.

Từ lúc được Lăng Mặc gọi về, anh ta ngày nào cũng bận việc, thật sự là quên không báo cho Lăng Thiên.
"Anh ngủ đi." nói xong liền tắt máy, Lăng Thiên lẩm bẩm chửi thề vài câu rồi chìm vào giấc ngủ.
Vì sắp tốt nghiệp, Thẩm Ninh cũng đặc biệt bận hơn mọi khi, nhưng cô vạn lần không ngờ người đầu tiên cô gặp sau khi hết bận lại là mẹ kế của anh, Lăng phu nhân.

Cô ta hẹn gặp cô ở một quán cafe, Thẩm Ninh ngồi đối diện cô ta, trầm mặc không nói gì.
"Thẩm Ninh, những điều cần nói tôi đã nói rõ rồi.


Cô không hợp với Lăng Mặc, tôi mong cô có thể rút lui, đừng bám lấy cậu ấy nữa." Nhã Khanh ăn mặc sang trọng kiêu ngạo nhìn cô.

Mỗi lời nói của cô ta chẳng khác nào đang ra lệnh cho Thẩm Ninh.
"Màn cẩu huyết này, chẳng phải luôn đi kèm với tiền sao?" Thẩm Ninh thầm suy nghĩ.

Cô chỉ cảm thấy ngạc nhiên, ba anh còn chưa nói gì, người làm mẹ kế này sao lại còn sốt sắng hơn cả chồng vậy?
"Không phải là tôi bám anh ấy mà là anh ấy bám tôi, tôi cũng không thể đuổi anh ấy đi được.

Ai kêu sức hút của tôi lớn như vậy chứ." Thẩm Ninh trêu chọc cô ta cười nói, điệu bộ như thể Lăng Mặc thật sự điên cuồng vì cô vậy.
"Đúng là trơ trẽn.

Cuối cùng vẫn là vì tiền thôi đúng không? Cô muốn bao nhiêu cô ra giá đi."
"100 tỷ." cô không suy nghĩ lập tức nói ra con số mong muốn.
"Cô đúng là một kẻ hám tiền mà.

Quả nhiên tôi đoán không sai, cô ở cạnh cậu ấy chỉ vì tiền."
"Thì sao chứ.

Nếu cô không có 100 tỷ thì cũng đừng học theo người ta đi dùng tiền bắt nạt người khác." Thẩm Ninh khinh khỉnh nói, thấy khuôn mặt Nhã Khanh đã xám xịt lại thì đứng dậy rời đi, còn không quên nói rằng cô sẽ không rời xa Lăng Mặc.
Nhã Khanh căm hận nhìn theo, nhất định sẽ có một ngày, cô ta sẽ khiến cô phải tránh xa Lăng Mặc.
Vừa xử xong Nhã Khanh, Thẩm Ninh lại đụng phải Kim Cẩm Nhi.

Hôm nay đúng là đen đủi mà, ra cửa không biết đã bước chân nào trước hay có dẫm phải phân chó hay không mà sao hết người này đến người khác tìm đến cô, uy hiếp cô phải rời xa Lăng Mặc.

"Cô chẳng qua chỉ khiến anh ấy cảm thấy mới lạ nên mới thích cô thôi, đợi anh ấy chán rồi sẽ lại sẽ vứt bỏ cô thôi." Kim Cẩm Nhi nhìn Thẩm Ninh, càng nhìn càng thấy chướng mắt.

Người này rõ ràng không có gì hơn cô ta, lại có thể khiến cho Lăng Mặc chú ý đến như vậy.
"Cô muốn dùng tiền để tôi rời xa anh ấy đúng không?"
"Cũng thông minh đấy, ra giá đi."
"100 tỷ."
"Sao cô không ăn cướp luôn đi.

100 tỷ? Cô nghĩ đó là số tiền nhỏ sao?" Kim Cẩm Nhi tức giận đứng bật dậy.
"Vậy tôi đi trước đây." Thẩm Ninh không để ý đến cô ta, nói xong liền rời đi.
Kim Cẩm Nhi nắm chặt tay thành nắm đấm.

Nếu đã như vậy, đừng trách cô ta ra tay nặng.

Lăng Mặc chỉ có thể thuộc về một mình Kim Cẩm Nhi cô ta mà thôi.
Lâm Từ nhìn điện thoại, không thấy có cuộc gọi hay tin nhắn nào của Lăng Thiên thì nhíu mày.

Anh ta đã gọi cho Lăng Thiêm mười mấy cuộc nhưng không một lần bắt máy, qua lâu như vậy cũng không thấy gọi lại cho anh ta.

Lâm Từ có chút tức giận, vừa định ném điện thoại qua một bên thì nhạc chuông lại kêu lên.
"Alo, Lăng Thiên...."
"Anh là Lâm Từ đúng không? Anh mau đến Thiên Nhai đi, cậu ấy say quá rồi."


Bình luận

Truyện đang đọc